Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 63: Anh gả cho em!




“A!” Tiếng Tống Tâm Di hét chói tai vang lên từ phòng bếp, dường như cố tình đè ép âm điệu xuống, sau đó là những tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng.

Lâm Mạc Tang nhíu mày đi vào phòng bếp.

Tống Tâm Di ngã sõng xoài trên mặt đất, mắt cá chân đỏ ửng lên, trong mắt ầng ậc nước, khẽ cắn đôi môi hồng, nhìn rất nhu mì đáng yêu, đôi chân thon dài thoáng lộ ra ngoài khiến người khác không kìm lòng được, chỉ muốn lén lút ngắm nghía sự xinh đẹp của cô ta, những mảnh vỡ trên sàn nhà vẫn còn đang bốc hơi.

Tống Tâm Di chờ một lúc, trong lòng thầm nghi hoặc không hiểu vì sao Lâm Mạc Tang còn chưa tới đỡ cô ta lên, vì tránh để cho anh nghi ngờ, cô ta còn cố tình hắt nước nóng thực sự lên chân, hiện giờ đau đến phát khóc.

“Anh có thể đỡ em về phòng không ạ? Trong phòng có thuốc bôi.” Tống Tâm Di không kìm được liền lên tiếng nhắc Lâm Mạc Tang, cô ta vẫn còn nằm trên sàn nhà.

Lâm Mạc Tang liếc nhìn cô ta như suy nghĩ gì đó.

Sau đó… anh quay người đi ra khỏi phòng bếp.

Tống Tâm Di thoáng trợn tròn mắt, anh ấy cứ đi thẳng như vậy sao?! Càng nghĩ cô ta càng buồn bực, ngã ở chỗ đó một lúc cũng không nhúc nhích gì.

“Cho cô!” Một hòm thuốc chợt xuất hiện trước mặt Tống Tâm Di.

Cô ta mừng rỡ đưa tay ra, nhưng đột nhiên lại như nhớ ra gì đó, rụt vội tay về, khó xử nhìn Lâm Mạc Tang: “Anh có thể giúp em một chút không, em…” Tống Tâm Di ngập ngừng nhìn chỗ bị bỏng của mình.

Lâm Mạc Tang chậm rãi ngồi xổm xuống.

Tống Tâm Di không ngờ sự tình lại phát triển thuận lợi như vậy, càng cảm thấy ham muốn người đàn ông này đến không kìm chế nổi.

Cô ta chậm rãi giơ bên chân bị thương của mình lên, bàn tay nhẹ vỗ về cái chân mịn màng đầy quyến rũ, nghịch ngợm trước mặt Lâm Mạc Tang: “Đến đây đi!” Giọng nói đầy dụ hoặc.

Lâm Mạc Tang không động đậy, tiếp tục lục lọi hòm thuốc.

Mặt Tống Tâm Di biến sắc, anh ấy không hề có phản ứng sao? Xem ra cô ta vẫn chưa cảm dỗ đủ. Tống Tâm Di đưa tay ra vẽ vòng tròn trên ngực Lâm Mạc Tang, đồng thời bắt đầu miệt mài phát ra những tiếng kêu rên.

Cơ thể Lâm Mạc Tang run lên, anh còn chưa bắt đầu đâu, mà cô ta đã kích động thế cơ à, khóe môi anh thoáng lướt qua nụ cười giễu cợt.

Thấy Lâm Mạc Tang cuối cùng cũng có phản ứng, Tống Tâm Di càng ra sức hơn.

Lâm Mạc Tang hơi nghiêng người, chậm rãi tới gần mặt Tống Tâm Di, đôi mắt phượng đầy quyến rũ khiến người ta không kìm được mà trầm luân vào đó. Tống Tâm Di có cảm giác toàn thân mình nóng bừng lên.

Hơi thở ấm áp của Lâm Mạc Tang vang lên bên tai cô ta: “Tốt nhất là mẹ con cô đừng chọc vào cô ấy nữa.” Giọng Lâm Mạc Tang vô cùng lạnh lùng khiến tim Tống Tâm Di thoáng rơi xuống đáy vực.

“Em không hiểu anh đang nói gì.” Cô ta cố tỏ ra nghi hoặc, trong lòng càng căm hận Tô Y Thược hơn, vì sao tất cả đàn ông đều thích cô ấy mà không thích mình chứ?

“Vậy sao?” Tay Lâm Mạc Tang nhẹ vuốt lên cổ Tống Tâm Di, con ngươi đầy mê hoặc khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ của anh.

“Ừm, không cần biết cô có hiểu hay không, chỉ cần nhớ kỹ đừng trêu chọc cô ấy là được.” Trong mắt Lâm Mạc Tang như xuất hiện vằn máu, bàn tay đang vuốt nhẹ cổ Tống Tâm Di chậm rãi siết chặt lại.

Tống Tâm Di cảm nhận được rõ ràng sát khí phát ra từ người Lâm Mạc Tang, vô cùng kinh ngạc vì tâm trạng của anh đột ngột thay đổi, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi đến cùng cực, bàn tay vừa xoa vuốt trên ngực Lâm Mạc Tang, lúc này chỉ cố gắng đẩy bàn tay đang bóp cổ cô ta của Lâm Mạc Tang ra, tiếc là căn bản không có tác dụng gì.

“Nhớ chưa?” Lâm Mạc Tang cười hỏi, bàn tay bóp cổ Tống Tâm Di siết rất chặt, mặt của Tống Tâm Di chợt biến thành màu tím ngắt, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn, làm sao còn dám nói câu gì khác, lập tức thở hổn hển, ra sức gật đầu.

Người đàn ông này rõ ràng là một ác ma, Tống Tâm Di vô cùng hối hận với suy nghĩ muốn dụ dỗ anh lúc trước.

“Vậy là tốt rồi.” nói xong, Lâm Mạc Tang cũng không thèm liếc nhìn Tống Tâm Di ngồi trên sàn nhà thêm một chút nào nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp.

Nhìn anh đi ra ngoài, Tống Tâm Di thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, y như vừa đi dạo một vòng Quỷ môn quan quay về, hiện giờ toàn thân cô ta lạnh run lên, nằm trên sàn nhà không thể nhúc nhích được.

Lúc ra khỏi phòng đọc sách, Tô Y Thược có vẻ không yên lòng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thấy Lâm Mạc Tang ngồi một mình ở phòng khách cô cũng không hỏi han gì, chỉ tự đi thẳng ra cửa.

Vì bị phớt lờ một cách ngang nhiên như thế, Lâm Mạc Tang rất buồn bực, vội vàng đi tới bên cạnh Lâm Mạc Tang, bàn tay tự giác vòng qua chiếm hữu lấy cái eo nhỏ nhắn của cô. Lúc đầu Tô Y Thược hơi giật mình, theo bản năng định ném tay “háo sắc” dám đùa giỡn cô giữa ban ngày ban mặt này qua vai, nhưng khi nhận ra là Lâm Mạc Tang, cô mới phát hiện bọn họ đã ra khỏi nhà họ Tống từ lúc nào.

Đã vậy anh còn ôm cô làm gì? Tô Y Thược nghi hoặc dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Mạc Tang buông tay ra.

Mặt Lâm Mạc Tang đầy vẻ không tình nguyện, dưới sắc mặt tức tối của Tô Y Thược, anh từ từ chậm rãi di chuyển tay mình, vừa thong thả nói: “Bác Tống vẫn đứng bên cửa sổ nhìn chúng ta đấy.”

“Tùy anh.” Tô Y Thược nhìn lại về phía cửa sổ phòng đọc sách, lập tức không giãy dụa nữa, ai bảo diễn kịch phải diễn cho trọn vai chứ. Hơn nữa, càng ở bên anh lâu ngày, cô càng nhận rõ được bản tính của anh, đó là… anh hoàn toàn là một tên cực kỳ cực kỳ cực kỳ siêu lưu manh!!!

Nói xong, cô tỏ ra dỗi hờn không để ý đến anh nữa.

Lâm Mạc Tang lại một lần nữa hài lòng ôm eo cừu Tô đi về phía nhà của bọn họ.

8h tối, Tô Y Thược đăng nhập vào Vân Du Tứ Hải. Không giống như mọi lần cứ online là cô cắm đầu vào chế tạo thứ này thứ kia, lần này thần xui quỷ khiến thế nào cô lại mở bảng hảo hữu ra, khi thấy biểu tượng của Nhược Thủy Tam Thiên xám xịt, trong lòng cô thoáng hụt hẫng.

Đột nhiên cô cảm thấy hơi chán nản, tùy tiện di chuột đi đến Thương Nam, trong thành rất yên bình, êm ả.

[Phụ cận] Thiên Dực Lam Lam: Chị ơi, có một anh trai nhờ em đưa thứ này cho chị.

Một cô bé mặc áo choàng màu xanh nước biển cầm một đóa hoa hồng trắng nhìn thẳng Tô Y Thược.

Hả… tặng cô sao? Tô Y Thược bất ngờ.

Cô bé kia thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, ngay khi Tô Y Thược còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã chạy mất rồi.

[Phụ cận] Huyết Vũ Thanh Phong: Cô nương này… tặng cô.

Trong giọng nói của người kia lộ rõ vẻ không cam lòng. Tô Y Thược nhận ra người này đứng ngay sát Nhược Thủy Tam Thiên trong bảng xếp hạng của Vân Du Tứ Hải. Thế này là sao? Tô Y Thược càng lúc càng nghi hoặc.

Đây là vụ đánh cược lần thứ một trăm của anh ta và Nhược Thủy Tam Thiên, kết quả là anh ta thua lần thứ một trăm. Anh ta bực bội đến suýt trào máu!!!

Tặng hoa cho Tô Y Thược xong, Huyết Vũ Thanh Phong không nói câu nào, lập tức vác vẻ mặt thối hoắc đi mất.

Giống như một tín hiệu vậy, tất cả mọi người trong thành Thương Nam tự xếp thành hàng dài trước mặt Tô Y Thược, trong tay họ đều cầm hoa hồng.

Chỉ một lát sau, một cơn mưa hoa hồng đã đổ xuống thành, Tô Y Thược càng nghĩ càng không hiểu nổi, cô cực kỳ không thích cái cảm giác tất cả mọi người đều biết chỉ có mình mình bị giấu diếm như thế này. Cô đang định hỏi, chợt đoàn người kia lại tự động tản ra tạo thành hình trái tim vây quanh cô, cửa sổ game chợt tối đen, trên tay mỗi người đều cầm một ngọn nến.

[Thế giới] Nhược Thủy Tam Thiên: Em có bằng lòng gả cho anh không?

Một bóng người mờ ảo đang chậm rãi đi về phía Tô Y Thược, trang phục của người ấy rất đơn giản, mặc đồ cưới, tóc đen dài xõa xuống, chân đi giày Lưu Vân, không có trang sức gì khác nữa, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Tô Y Thược, tình cảm biết bao.

Tô Y Thược ngồi trước máy vi tính khẽ nở nụ cười, chút hạnh phúc nhen nhóm. Nhìn hoa hồng rơi đầy trời, cùng với anh ở trước mắt, đây có lẽ là cảnh tượng đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.

Ba giây sau.

[Thế giới] Nhất Thược: Không bằng lòng.

Cả Nhược Thủy Tam Thiên và những người xung quanh đều ngẩn người vì câu trả lời của Tô Y Thược.

[Thế giới] Nhất Thược: Anh gả cho em!

Trên màn hình lẳng lặng xuất hiện bốn chữ này!