Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 87




Đội nón xanh? Giạng chân a!

Tất cả mọi người không quá tin tưởng, làm sao sẽ, Đới Tuyết Dao tuy rằng hôm đó cùng tòa soạn huyên náo tới không vui vẻ gì cho nên mọi người đối với cô rất có thái độ, nhưng bọn họ cùng Đới Tuyết Dao cùng làm việc mấy năm liền, thật đúng là không phát hiện ra cô ta là người có tính lẳng lơ dương hoa.

"Thật hay giả? Tôi thấy không giống, Tiểu Vũ lời này của cô cũng không thể nói lung tung a." Một nữ đồng nghiệp bình thường cùng Đinh Tiểu Vũ quan hệ không tệ nhỏ giọng nói, "Cô nghe được từ đâu?"

Có vài phi thường bát quái, líu ra líu ríu hiếu kỳ nói: "Có phải có tin tức nội tình gì hay không a? Mau chóng nói với bọn tôi, nói không chừng còn có thể nhiều tin tức đấy." Đây là phạm vào bệnh nghề nghiệp, cái gì cũng đều có thể xem như tin tức, loại tiết mục giạng chân này nhiều người xem nhất.

Đinh Tiểu Vũ chẹp chẹp miệng vỗ đùi nói: "Lời này tôi đâu có thể nói lung tung, tôi đều là nghe chú tôi nói, liền ngay ngày hôm qua nói trên bàn, nghe được cũng không chỉ một mình tôi đâu."

Mọi người lần này rớt mạnh mẽ xuống đất, mồm năm miệng mười hỏi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

"Các ngươi ngẫm lại a, Phó gia là hạng người gì, Phó Trạch Văn có tiền như vậy, danh tiếng bình thường cũng rất tốt, coi như chơi chán cũng không đến mức đối với Đới Tuyết Dao như vậy đi? Chia tay còn muốn ngáng chân, tốt xấu gì cũng theo hắn nhiều năm như vậy, tất cả thanh xuân của một người phụ nữ đều không còn." Đinh Tiểu Vũ rất hưởng thụ loại cảm giác được mọi người chú ý này, cô bà tám hề hề nói, "Bình thường kẻ có tiển thời điểm bỏ mặc người ta không phải đều sẽ cho phí chia tay sao, chính là không cho tiền cũng cho nhà cho xe gì đó, hảo tụ hảo tán mà, hiện tại không chỉ không có phí chia tay còn chỉnh Đới Tuyết Dao một phen, công việc không còn, có người nói nhà cũng xảy ra vấn đề, giống như kẻ thù vậy, đây là tiết tấu chia tay bình thường?"

Mọi người vừa nghe cảm thấy có chút đạo lý, hình như đúng là xảy ra chuyện gì đó, Phó Trạch Văn có tiền như vậy, chắc chắn sẽ không quan tâm tới công tác của tòa soạn nho nhỏ như vậy, vô danh vô cớ ra tay với bạn gái cũ thật không có phong độ, nhất định là có nguyên nhân đặc thù gì đó.

Xem ra chuyện đội nón xanh này thật đúng là không phải không có khả năng.

"Đến cùng xảy ra chuyện gì a, tôi thấy Đới Tuyết Dao bình thường mắt cao hơn đầu ai cũng đều chướng mắt, nam nhân khắp thiên hạ chỉ có loại thân phận như Phó Trạch Văn mới xứng với cô ta, tiểu thịt tươi trên báo cô ta đều không nhìn vào mắt, còn giạng chân?"

Đinh Tiểu Vũ bĩu môi: "Nguy trang rất tốt thôi, công việc trong tòa soạn là Phó Trạch Văn tìm cho cô ta, cô ta có thể xảy ra sự cố? Có còn muốn lăn lộn hay không? Chỉ cần có người mật báo thì cô ta xong đời rồi, đương nhiên ngụy trang tới mức quy quy củ củ, ở bên ngoài cái dạng gì ai biết a, cô ta như vậy còn có thể quyến rũ Phó Trạch Văn, phỏng chừng lúc trước cũng là sử dụng thủ đoạn, vụng trộm chà chà, biết người biết mặt nhưng không biết lòng."

"Cô ta sao dám, thiếu một bước nữa là có thể làm thiếu phu nhân cô ta còn giạng chân? Mưu đồ gì a?"

"Đúng vậy a, người bình thường cũng không thể làm như vậy đi, hơn nữa có bạn trai như thế, ai dám trêu chọc cô ta?"

"Cô có biết cô ta giạng chân với ai không?"

Thảo luận vấn đề này căn bản đều là nữ nhân, bàn tán của nam nhân liền khá là đáng khinh, mấy người cười trộm nói, Đới Tuyết Dao sắp làm thiếu phu nhân nhà có tiền còn giạng chân, quá nửa là Phó Trạch Văn không thỏa mãn được cô ta.

"Các ngươi thì biết cái gì!" Đinh Tiểu Vũ liếc mấy nam nhân kia vài cái, "Phó Trạch Văn bận rộn muốn chết, một năm phải xuất ngoại bao nhiêu chuyến, đi liền mười ngày nửa tháng, đã hiểu chứ?" Cô hướng mọi người nháy mắt mấy cái.

Nha nha, hóa ra là không chịu được cô đơn a, mọi người lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, này cũng là nói đến thông suốt.

"Tôi nghe chú tôi nói, cô ta giạng chân rất lâu rồi, chỉ là cứ luôn giấu diếm không có lộ ra mà thôi, các cô biết tại sao bị phát hiện không?" Trong ánh mắt Đinh Tiểu Vũ đều là khinh bỉ, thần tình kia, giống như lời từ trong miệng cô nói ra còn có thể sỉ nhục cô ta vậy.

"Nói mau nói mau a!" Mọi người gấp đến không nhịn nổi, đều không thể chờ được nữa muốn biết.

Đinh Tiểu Vũ thò đầu thấp giọng nói: "Cô ta mang thai, thế nhưng Phó Trạch Văn nhìn thời gian, phát hiện con không phải của hắn."

Ôi trời ơi! Mọi người lại hít vào một ngụm khí lạnh, Đới Tuyết Dao này cũng quá tìm đường chết, cô ăn vụng thì ăn vụng, sao còn đều làm ra con rồi?! Có thể tốt hay không!

"Đây còn chưa phải quá đáng nhất." Đinh Tiểu Vũ cau mày lắc đầu, "Cô ta đều nói thật xấu hổ, nhớ lại tôi liền buồn ói."

"Nói mau đi, Tiểu Vũ tốt bụng cô nói đi mà." Mấy nữ đồng nghiệp bình thường cùng cô thân thiết làm nũng với cô.

"Được được được, tôi nói với các cô được chưa, có điều các cô cũng đừng nói lung tung ra bên ngoài, biết chưa?" Đinh Tiểu Vũ vô cùng bí hiểm, cô híp mắt nhỏ giọng nói, "Cô ta sau khi mang thai nói với Phó Trạch Văn, con là của Phó Trạch Văn, cô ta gan to bằng trời muốn để Phó Trạch Văn nuôi đứa con hoang kia!"

Mọi người lúc này không phải đơn giản hít khí lạnh như vậy nữa, tất cả mọi người đều trợn mắt lên, đây cũng là tin tức bùng nổ nhất gần đây nghe được, chuyện của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo lúc trước căn bản chưa là cái gì, hai người kia mới chính là comeout mà thôi, cả thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người comeout đấy, bởi vì Trịnh Cảnh Đồng có tiếng nên mới khiến tình cảnh lớn như vậy.

Đới Tuyết Dao này ghê gớm a, thực sự là ăn gan hùm mật báo, vậy mà muốn để một đứa con hoang làm người thừa kế Phó gia, điên rồi sao?

"Vl!" Một nhân viên nam sắc mặt nhìn qua giống như là bị táo bón, "Chuyện này nếu là thật, vậy tôi cảm thấy Phó Trạch Văn vẫn tính là hạ thủ lưu tình, tôi muốn hắn khẳng định giết chết đôi gian phu dâm phụ kia!"

Tuyệt đại đa số nam nhất rất để ý chuyện này, lòng tự tôn của nam nhân bị xúc phạm mãnh liệt, tiện nghi cha không có người yêu làm.

"Tin tức này của cô đến cùng có thật không a?" Đừng nói mấy nhân viên nam, mấy nhân viên nữ đầy mặt cũng không thể tiếp thu, Phó Trạch Văn là ai a, dám tiện nghi hắn làm cha, đây thực sự là không muốn sống nữa đi?

Đinh Tiểu Vũ xòe tay: "Tôi là nghe chú tôi nói, phỏng chừng tám chín phần, đương đi của chú ấy nhiều, nghe được tin tức cũng nhiều."

Một nhân viên nữ mới xinh đẹp đi vào cầm gương nhỏ soi: "Họ Đới này cũng quá tìm đường chết, đều sắp một bước lên trời vậy mà làm ra chuyện như vậy, cơ hội tốt không muốn thì cho tôi a, tôi còn độc thân, bạn trai như Phó Trạch Văn chạy đi đâu tìm, nếu như hắn có thể coi trọng tôi, tôi khẳng định yên phận ở nhà nấu cơm cho hắn ăn, hành hạ gì đó mạnh mẽ a, thiếu phu nhân tới tay không còn nữa, còn làm mất mặt nữ nhân chúng ta."

Đinh Tiểu Vũ gật gật đầu: "Ai nói không phải, rất ghê tởm, không phải tôi nói cô ta, cô ta theo người có điều kiện tốt như Phó Trạch Văn còn có thể giạng chân, còn là cùng nam nhân bình thường, sau này ai cưới phải cô ta người đó xui xẻo, khẳng định đội một chồng nón xanh!"

"Phốc." Nghe được cách nói này vài người không nhịn được bật cười, ngẫm lại thật là có khả năng, bình thường thấy Đới Tuyết Dao rất cao lãnh, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Đới Tuyết Dao còn không biết mọi người đang nói cô ta, cô ta đang ở trong nhà lo chuyện nhà cửa, công việc không còn có thể qua một thời gian lại tìm, hiện tại khoản phá dỡ nhà mới là chuyện lớn, cô ta không muốn bán xe, cũng không muốn đem nhà này trả lại.

Nhưng Phó thị cũng không nói tình cảm gì, thứ 7 sau khi không đàm phán thỏa đáng thứ 2 liền khởi tố Đới gia, hơn nữa Phó thị còn có văn bản chứng cứ nguyên vẹn, Đới gia trận này kiện cáo không thể thắng.

Đới Tuyết Dao hết cách rồi, chỉ có thể nghĩ cách liên hệ với cha mẹ Phó Trạch Văn, cô hi vọng có thể bằng mấy năm chung sống đánh động trái tim hai vị trưởng bối, để cho bọn họ thả cho nhà cô ta một con ngựa, cô ta vẫn là ôm chút tâm lý may mắn này, trước đây cha mẹ Phó Trạch Văn rất thích cô, nói không chừng còn mềm lòng bỏ qua cho cô.

Thế nhưng tính toán mưu đồ của cô ta đánh nhầm rồi, Phó Trạch Văn là con ruột của bọn họ, cô ta cũng không phải con gái ruột của bọn họ, giúp ai đây không phải vừa nhìn liền biết sao, bình thường thích thì sao, làm cha mẹ như thế nào có thể chịu đựng con trai bị lừa dối nhiều năm như vậy, hơn nữa đây không phải việc nhỏ.

Nói tới có chút khó nghe, nếu như lúc đó Đới Tuyết Dao thật sự không sạch sẽ cùng nam nhân khác có con, sau đó ỷ vào trên đầu Phó Trạch Văn sinh ra được, ha ha, vậy thì liền coi được, Phó gia bọn họ chẳng phải là phải thay người khác nuôi con, sau đó gia sản đều phải cho một đứa con hoang!

Chỉ là số may mới không có phát sinh chuyện xui xẻo như vậy mà thôi, thế nhưng cái này không ảnh hưởng tới trình độ ác liệt của chuyện này!

Phó Minh là nam nhân, đặc biệt không thể chịu đựng được chuyện như vậy, ông hiện tại nghe thấy tên Đới Tuyết Dao đều cảm thấy bẩn, đừng nói là nhận điện thoại của cô ta gặp mặt cô ta gì đó, tâm muốn bóp chết cô ta đều có, Phó Minh ông cả đời làm ăn, lại bị một con ranh lừa, còn lừa lâu như vậy! Bình thường ngụy trang không bao giờ ham tiền đến tốt như vậy, xem ra là không lọt mắt số tiền lẻ kia, may là chưa kết hôn, bằng không một người như vậy đi vào nhà, thực sự nghĩ tới liền buồn nôn!

Nữ nhân này làm lỡ con trai ông 6 năm, đem Phó gia bọn họ làm con khỉ đùa giỡn! Đem tiền nhà thu hồi lại đã là tiện nghi cô ta!

Nếu nhưng vợ không khuyên ông đừng nổi giận phỏng chừng ông muốn hảo hảo trị một phen.

......

Trong nhà không đủ tiền, Đới gia vốn là tính toán bán nhà trả tiền, hiện tại nhà này rất đáng giá, bán đi phỏng chừng còn có thể kiếm một chút lời, đến thời điểm đổi nhà nhỏ là được rồi.

Tính toán của bọn họ rất tốt, thế nhưng bọn họ không hiểu thủ tục lắm, nhà này là Phó thị muốn thu hồi, không thể cho bọn họ bán, bởi vì nhà này vốn không phải của bọn họ.

Yêu cầu của Phó thị kỳ thực không quá phận, chính là đem phần thừa ra trả lại, Đới gia vốn là cần phải phân đến phòng ở sẽ một lần nữa cấp cho bọn họ, chỉ là căn phòng lớn này phải thu về, sau đó đem khoản phá dỡ thừa ra cũng trả lại, nhìn qua phi thường hợp lý, thật giống như lúc trước chỉ là thao tác sai lầm cho nhiều hơn thôi vậy.

Bởi vậy Đới gia liền gặp phải vấn đề, bọn họ hai năm qua xài tiền cũng không ít, ăn cho ngon mặc cho đẹp, mua đều là hàng hiệu, ỷ vào con gái sau này có đại tiền đồ liền xài tiền không kiêng dè chút nào, hiện tại trợn tròn mắt, muốn đem tiền thừa trả lại căn bản không làm được, chính là bán xe cũng không nhất định làm được, xe mất giá rất nhanh, không có giá trị như hai tay.

Vậy chỉ có bán căn phòng này, căn phòng lớn này không phải bọn họ không thể bán, vậy cũng chỉ có thể bán mới có thể có được phòng nhỏ mới.

Không có nhà ở đâu được, nhà là rễ, không có nhà không được, cho nên nhà không thể bán, xe trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó ra tay, này tạm thời cũng chỉ có một con đường thôi.

Vay tiền.

(Chỗ đoạn cuối này mụ Oa diễn đạt hách não vl ý, em sẽ túm quần lại cho những ai chưa hiểu vấn đề: Nhà họ Đới đ" thể bán nhà, cũng đ" thể bán xe trả tiền cho Phó thị, cuối cùng phải đi vay tiền để trả nợ. Hết)

_____________

Nhà họ Đới này quả là nhục nhã đ" tả được ý, bố mẹ lại còn là giáo viên mới chả giáo sư. Thế này đúng là làm hỏng cả một tương lai. Em mà như nhà này chắc em đ" vác mẹt đi đâu nữa U_U