Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 79




Hứa Dung vừa rồi còn khí thế thế hùng hổ, con mình bị đánh, người làm mẹ như bà khẳng định muốn tìm lại công lý, tuy rằng con bà đã trưởng thành, nhưng này cũng không ngăn cản được trái tim bao che cho con của bà.

Thế nhưng ngay khi nghe nói người động thủ là Hạ Tình bà liền ỉu xìu, sau khi ngây ngốc một hồi lâu chớp chớp mắt nói: "... Kỳ thực ra tay cũng không phải quá nặng, mọi người không cần ngạc nhiên." (ôi mẹ chồng =))))))

Mọi người: "..." Chẳng lẽ người vừa nãy kinh ngạc nhất không phải mẹ sao!

"Ca, em xem chút." Phó A Bảo kéo Phó Trạch Văn tới ghế salong ngồi, "Có đau hay không?" Một bộ dáng vẻ đau lòng.

"Có chút." Phó Trạch Văn tâm nói mẹ ruột vừa mới đâm ta một dao, cũng còn may có A Bảo đau lòng ta, mình nhiều năm như vậy thật là không uổng công yêu thương nó, xem, đầy thân thiết, thật sự là em trai tốt của Trung Quốc!

Nhưng lời kế tiếp của Phó A Bảo liền khiến hắn hộc máu!

"Ca, anh kiên nhẫn một chút, bị đánh vài lần anh liền quen thôi, chị Hạ Tình có thể đánh anh đó là chuyện tốt, chị ấy nếu như không chịu đánh anh, anh liền chủ động đi tới cho chị ấy đánh, chị ấy tức giận với anh, hỏa phát ra là tốt rồi, không phải vậy đâu theo đuổi được vợ.." Phó A Bảo một bộ giọng điệu chuyên gia, tận tình khuyên nhủ, dốc hết lòng hết sức a.

Phó Trạch Văn: "..." Đây là em trai ruột sao?

"Thật đấy, anh đừng không tin em, thực sự là có chuyện như vậy, không tin anh hỏi Cảnh Đồng!" Nói xong Phó A Bảo nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, bảo y giúp một lời.

"... Đúng." Trịnh Cảnh Đồng không ngừng gật đầu, bất quá khóe miệng y co giật có chút không tự nhiên.

Mọi người hiểu ngầm trong lòng, đã hiểu, Trịnh Cảnh Đồng chính là kẻ hi sinh của đống lý luận này của Phó A Bảo, phỏng chừng ở nhà bị đánh không ít.

Hứa Dung và Phó Minh đều toát mồ hôi, con trai nói tới Trịnh gia làm mưa làm gió là sự thật, xem ra cần phải chọn thời gian hảo hảo nói nó một chút, lúc trước mặc dù là A Bảo chịu thiệt đi, nhưng 2 người cũng đã kết hôn, vậy thì cần phải hảo hảo sống a, ngày nào cũng đánh người ta thì còn nói gì nữa!

Bất quá bây giờ vấn đề chủ yếu nhất vẫn là con trai lớn, so với con trai nhỏ, vẫn còn tốt chán, liền với cái tính nết kia của nó, nếu như không được, khẳng định sớm đã gào to lên rồi.

Hứa Dung ngồi vào một bên khác cạnh Phó Trạch Văn, phất tay một cái bảo con trai nhỏ líu ra líu ríu đừng phá đám, sau đó cầm lấy tay con trai lớn hỏi vấn đề hiện tại bà quan tâm nhất: "Hạ Tình có ý gì a? Còn tức giận không?"

Bị hỏi vấn đề này Phó Trạch Văn có chút suy sụp: "... Cô ấy nói cô ấy tuần sau muốn đi xem mắt, anh trai cô ấy Hạ Lập Nhân đã sắp xếp xong xuôi cho cô ấy rồi."

Hứa Dung lại muốn đánh con trai, tại sao lại vô dụng như thế a!

Trong phòng khách tất cả mọi người trầm mặc, Phó A Bảo nhíu nhíu mày: "Tại sao a? Chị Hạ Tình chị ấy còn tức giận sao? Anh có hảo hảo xin lỗi hay không a? Em có thể thấy, chị ấy khẳng định vẫn thích anh, tại sao phải cùng người khác kết thân a?"

Phó Trạch Văn xoa xoa xanh tím trên mặt mình không nói lời nào, Hạ Tình hôm nay nói rõ ràng trước mắt hắn, mỗi một câu đều nhớ rất rõ ràng.

Sau khi hai người gặp mặt ở nhà hàng liền tiến vào phòng riêng, đầu tiên là một trận đánh no đòn, kế tiếp mới là nghiêm chỉnh tán gẫu.

"Năm đó em vẫn cho là anh cố ý, thêm nữa em khi đó chưa từng chịu qua chuyện tâm lý năng lực chịu đựng thấp, liền đi thẳng một mạch, nhiều năm như vậy vẫn không quên được chuyện này, trong lòng vẫn buồn phiền, vì thế vẫn không đồng ý về nước."

"Lần này trở về thật sự là quá tốt, lúc nhìn thấy video em thật sự thở phào nhẹ nhõm, cảm giác qua nhiều năm như vậy khúc mắc đều tháo gỡ, bởi vì em năm đó không phải hận anh không chấp nhận, mà là loại phương thức từ chối kia, hiện tại em biết anh không phải cố ý, liền cảm thấy giải thoát rồi, qua nhiều năm như vậy tảng đá khó chịu trong lòng đã không còn nữa."

Nghe đến đó Phó Trạch Văn cuống lên: "Anh chưa từng có ý nghĩ cự tuyệt em, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ cự tuyệt em!"

"... Cảm ơn." Hạ Tình có chút muốn khóc, cô vẫn cho là Phó Trạch Văn không thích cô, bây giờ nghe được câu nói này, trong lòng chua xót, lúc này thật sự có thể buông xuống.

Giữa hai người xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi, ngay lúc Phó Trạch Văn cảm thấy hai người có thời điểm có thể xoay chuyển thì Hạ Tình mở miệng.

"Chúng ta hiểu lầm nhau nhiều năm như vậy, vừa đánh anh một trận coi như hòa nhau rồi đi, anh hồ đồ, em cũng hồ đồ, anh cũng không phải cố ý, hơn nữa cũng đã nhiều năm như vậy, tiếp tục truy cứu ngoài nó ra cũng không còn gì khác nữa, em cũng không thể một ngày ba bữa thêm cả đánh anh ban đêm đi?"

"Chúng ta tuổi đều không nhỏ nữa, luôn phải nhìn về phía trước, hôm nay qua đi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi, cho nên anh cũng đừng tự trách, anh cũng có lỗi, sau này chúng ta đều có gia đình riêng của mỗi người, trong lòng vẫn còn gánh nặng không phải chuyện tốt, nhìn em liền biết rồi, cứ luôn nghĩ luẩn quẩn trong lòng đều uổng phí nhiều năm như vậy."

Phó Trạch Văn cả kinh, lời này của Hạ Tình là có ý gì?! Lẽ nào cô ấy không phải thích mình sao? Cái gì mà gọi là có gia đình riêng của mình, thứ lỗi cho hắn rời khỏi trường học nhiều năm, bây giờ lại có chút nghe không hiểu tiếng Trung Quốc rồi.

Sau đó hắn liền nghĩ đến chuyện trước đây Đới Tuyết Dao nói với hắn, nói là Hạ Tình muốn kết thân, hắn liền vội vàng hỏi: "Em không phải gần đây kết thân?"

"Ân." Hạ Tình gật gật đầu, "Anh trai em cũng đã sắp xếp xong xuôi, nói là tuần sau, vốn là em có chút không muốn đi, thế nhưng hiện tại mụn nhọt trong lòng đã buông xuống, em cũng nên hảo hảo yêu đương cân nhắc chuyện kết hôn, chúng ta đều trân trọng lẫn nhau, sau này cũng không thể bơ nhau đi qua, anh nói đúng không?"

Phó Trạch Văn thật lâu nói không ra lời, hắn muốn nói không phải, nhưng hắn không nói ra được a, người ta đây rõ ràng là không muốn cùng ngươi đấy a.

Cuối cùng Phó Trạch Văn cứ như vậy một mặt xanh tím trở về, rõ ràng Hạ Tình chủ động nói tha thứ cho hắn, thế nhưng Phó Trạch Văn trong lòng vẫn rất khó chịu, trong lòng trống vắng.

Thấy con trai không lên tiếng Hứa Dung có chút lo lắng: "Con nói gì đi a!"

Phó Trạch Văn tâm nói con có thể nói cái gì a, ý tứ của Hạ Tình chính là sau này nhiều nhất là bạn bè bình thường, nhiều hơn nữa cũng không có, cô ấy đã không cần con nữa, muốn kết thân với người khác.

Thế là hắn tiếp tục sờ xanh tím trên mặt mình nhe răng trợn mắt, ai...

Nhìn dáng vẻ hắn như vậy hơn nửa cũng có thể đoán ra được tình huống gì, trong phòng khách lại là yên lặng một hồi, Trịnh Cảnh Đồng đặc biệt đồng tình với Phó Trạch Văn, phạm sai lầm đồng dạng, vận may của mình thì bay lên trời, Phó Trạch Văn quả thực là xui xẻo đến nhà, ai, sau này đối tốt với anh vợ này một chút đi.

Phó A Bảo nhìn trái nhìn phải, thấy tất cả mọi người mặt mày ủ rũ, cậu tâm nói việc này tuy rằng nghe không phải tin tức tốt gì, nhưng cũng không khiến người ta phát sầu đến mức độ này đi.

"Mọi người đều làm gì a, đâu có gì lớn a." Phó A Bảo cảm thấy đầu óc mọi người cũng không quá tốt, "Chị Hạ Tình nói muốn đi kết thân, đó chính là còn chưa có đi, chị ấy bây giờ vẫn còn độc thân, anh trai anh tiếp tục theo đuổi chị ấy là được rồi."

Phó Trạch Văn liếc cậu một cái: "Cô ấy đều đi kết thân rồi, anh có thể ngăn cản cô ấy không cho cô ấy đi sao, anh là gì của cô ấy a?"

"Không bảo anh ngăn chị ấy a, anh nhượng chị ấy là được rồi! Chị ấy có thể cùng người khác kết thân, tại sao không thể cùng anh kết thân?" Phó A Bảo cảm thấy đây là một chuyện rất đơn giản, "Đối tượng chị ấy hẹn hò là anh trai chị ấy an bài, không phải em đây là đứa em trai bao che khuyết điểm, ca điều kiện của anh so với ai khác cũng không kém hơn, nếu như sử dụng lực, để anh trai chị Hạ Tình thay đổi đối tượng hẹn hò cho chị ấy là được rồi, đây không phải còn có hỗ trợ sao, thay đổi một cái thì làm sao!"

Nói xong Phó A Bảo nhìn về phía Hứa Dung và Phó Minh: "Việc này để ba mẹ hỗ trợ, kết thân mà, cha mẹ đứng ra tương đối có thành ý đúng không? Hai nhà chúng ta đều môn đăng hộ đối, Hạ gia khẳng định cũng nguyện ý hỗ trợ, cũng không phải kết hôn, chính là kết thân, còn như có thể thành công hay không, liền để ông anh già tự mình rồi."

Cậu nói xong tất cả mọi người nhìn cậu.

ĐM! Bọn họ thực sự là lần đầu biết Phó A Bảo thế mà lại là người thông minh như vậy!