Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 43




Sáng hôm sau lúc hơn 6h Phó A Bảo đã tỉnh rồi, cậu muốn xuỵt xuỵt, cậu ngủ tới mơ hồ, còn tưởng là nhà mình vậy, phòng ở Phó gia của cậu chính là giường dựa vào tường, xốc chăn mỏng lên liền hướng bên trái chen chân vào, nhưng vừa duỗi người một cái đã chọc bản thân đau đớn, đột nhiên đụng vào vật trở ngại.

"Ngô..." Phó A Bảo xoa xoa mắt nhìn kỹ, giữa mùa hè này bây giờ đã rất sáng, cậu liền phát hiện bên trái mình nhiều hơn một người!

Nhiều hơn một Trịnh Cảnh Đồng!

Từng dẫm vào vết đổ, Phó A Bảo theo bản năng đi mò mông của mình, a, hình như không đau, Emma, vạn hạnh! Quả nhiên không uống rượu là chính xác!

Sau đó Phó A Bảo liền phát hiện trên người mình thế mà lại mặc áo ngủ, nếu như cậu nhớ không lầm, hôm qua cậu sau khi vào phòng không tắm a, trực tiếp nằm sấp trên giường, quần áo ai thay cho?

Phó A Bảo lại sờ sờ da và tóc mình, không sai, xúc cảm này nhất định là tắm xong rồi! Ai tắm cho?

Phó A Bảo nhìn chằm chằm Trịnh Cảnh Đồng đang ngủ say, bị một kích thích này triệt để thanh tỉnh, đầu nổi lên gân xanh! Lần đầu tiên là y, lần thứ hai lại là y! Cái tên này không ăn đậu hủ của mình sẽ chết sao?! Không làm sắc lang sẽ chết sao?! Cứ như vậy mơ ước sắc đẹp của mình sao!

Có điều trước tiên phải giả quyết xong vấn đề sinh lý của chính mình, Phó A Bảo từ bên phải giường đi vào nhà tắm cậu hôm qua không ý thức, hiện tại mới bắt đầu đánh giá, phòng tắm rất lớn rất xa hoa, Phó A Bảo oán thầm, họ Trịnh này còn thật biết hưởng thụ, không nghĩ tới so với phòng tắm ở Phó gia của cậu còn lớn hơn một chút ni.

Ân, sau này sẽ là của Phó A Bảo ta rồi!

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, tham quan xong buồng tắm, Phó A Bảo khí thế hùng hổ về tới bên giường, cậu không lên giường, liền đứng chuyện trừng mắt Trịnh Cảnh Đồng, vừa định đẩy Trịnh Cảnh Đồng thức dậy cậu phát hiện một chuyện khiến cậu càng thêm nổi cơn tam bành!

Cậu phát hiện bộ vị được che kín chăn của Trịnh Cảnh Đồng phình ra, ta thao, sắc ma này đang mộng xuân! Cả người Phó A Bảo đã không thể tốt rồi, cậu vừa nghĩ tới Trịnh Cảnh Đồng quá nửa là bắt cậu làm đối tượng mộng xuân trong đầu liền nổ tung!

"Anh ngủ cái gì mà ngủ!" Phó A Bảo một phát xốc chăn mỏng lên, nhìn kỹ, chỗ đó của Trịnh Cảnh Đồng quả nhiên phồng đến lợi hại, áo ngủ mở rộng, nửa người dưới toàn bộ lộ hết, khí thế phi thường hùng vĩ, nếu không phải vẫn mặc quần lót, không chắc giương cao bao nhiêu ni!

Phó A Bảo càng thêm giận không có chỗ phát tiết, cậu nhìn thấy vạn ác chi nguyên này liền bốc hỏa, "Ba!" Rầm rầm một cái tát đánh vào trên đùi Trịnh Cảnh Đồng! Chỗ này bị đánh sẽ rất đau, Phó A Bảo lúc chơi game thua sẽ theo bản năng cho mình một cái, có đau hay không cậu rõ ràng nhất.

Trịnh Cảnh Đồng mộng đẹp lần này bị phá, xoạt một cái mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy Phó A Bảo ngược sáng cầm một đống chăn mắt chằm chằm nhìn mình, y không cần dụi mắt cũng biết Phó A Bảo vào giờ phút này nội tâm nhất định là vô cùng tức giận, trên mặt toàn bộ biểu hiện ra.

"A Bảo..." Trịnh Cảnh Đồng mới vừa tỉnh, cũng không rõ ràng đến cùng xảy ra chuyện gì, đầu óc hắn còn chìm đắm ở trong mộng đẹp lúc nãy chưa tỉnh lại ni, thấy Phó A Bảo đứng bên cạnh liền theo bản năng ngồi dậy.

Nhưng vừa mới ngồi được một nửa Phó A Bảo đột nhiên liền đấm xuống bụng hắn một cái!

"Ngô —" Trịnh Cảnh Đồng nằm lại trở về.

"Khụ khụ." Trịnh Cảnh Đồng bịn đánh tới bối rối, Phó A Bảo là nam nhân trưởng thành tinh lực dồi dào, tuy rằng sau khi mang thai đánh có chút giảm đi, nhưng khí lực vẫn vậy, "A Bảo, em nghe anh nói —"

"Nói cái đầu anh a!" Phó A Bảo tiến lên một cái túm chặt áo tắm của Trịnh Cảnh Đồng hung tợn nói, "Nói anh cởi quần áo cho em thế nào, hay là nói anh tắm cho em thế nào, nếu không nói đúng anh mặc quần áo cho em thế nào, ba cái này anh hỏa hảo nói với em? A?"

"Không phải, A Bảo, em nghe anh nói." Trịnh Cảnh Đồng không phải là không có sức phản kháng, thế nhưng y thật không dám dùng sức, sợ không cẩn thận đập đầu đụng tới Phó A Bảo, vậy cũng không tốt, y đau lòng, "Hôm qua anh thấy em mệt thành như vậy, trực tiếp ngủ không thoải mái, tắm đổi quần áo thơm tho mới ngủ."

Nói xong Trịnh Cảnh Đồng còn chỉ chỉ bụng Phó A Bảo: "Con chúng ta khẳng định cũng cho là như vậy."

"Sao có thể, anh nghĩ em ngốc a!" Phó A Bảo lại đánh Trịnh Cảnh Đồng hai quyền, "Bác sĩ Lưu đều nói với em, hiện tại trong bụng em còn là một phôi thai nhỏ, có thể nghĩ là một cái sợi len a!"

Trịnh Cảnh Đồng lại giải thích: "Nhưng hôm qua là chính em đáp ứng, em đồng ý anh tắm cho em."

Phó A Bảo sững sờ: "Sao có thể!"

"Chính là em nói, việc này anh khẳng định không thể lừa em!" Trịnh Cảnh Đồng cũng cảm thấy mình tìm được lý do tốt, hôm qua chuyện y tắm cho Phó A Bảo đúng là bản thân Phó A Bảo từng đồng ý, "Anh lúc đó nói giúp em tắm có được hay không, em nói ân, sau đó anh mới giúp em tắm."

"Thật sự?" Phó A Bảo một chút ấn tượng cũng không có, bất quá cậu cầm lấy áo ngủ của Trịnh Cảnh Đồng khí lực nhỏ hơn rất nhiều.

"Thật sự thật sự." Trịnh Cảnh Đồng thuẩn thế từ trong "Ma trảo" của Phó A Bảo đầo thoát ra, "Nếu như em không đồng ý, anh sao dám tắm cho em."

Phó A Bảo híp mắt nhìn Trịnh Cảnh Đồng, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

"Thật sự!" Trịnh Cảnh Đồng nói xong từ đầu giường cầm lấy điện thoại di động, "Hôm qua anh không phải còn ghi âm lại sao, từng cái từng cái, anh đều nhớ tới rất rõ ràng."

Phó A Bảo nghe thật giống có chút đạo lý, bất quá cậu lập tức lại xoay chuyển trở về: "Vậy lúc anh tắm có phải là sờ em?!"

"Ách..." Trịnh Cảnh Đồng theo bản năng muốn phủ nhận, thế nhưng y cũng biết loại lời nói dối này rất kém chất lượng, để người ta tắm rửa không chạm tới thân thể độ khả thi quá nhỏ, độ khó cũng quá lớn, lời nói dối này sẽ hỏng, trái lại còn có thể khiến vấn đề thành tín của mình tạo thành tổn hại.

So đo dưới được mất sau, Trịnh Cảnh Đồng giữ vững trầm mặc.

"Anh được lắm, anh quả nhiên sờ em!" Phó A Bảo lên cơn giận dữ, bốp bốp lại đánh một trận, "Còn có, anh sao lại ngủ trong phòng em thế, không phải nói phòng này là chuẩn bị riêng cho em sao? Anh không phải gạt em không nỡ đưa cái phòng lớn này cho em chứ!"

"Không đúng không đúng, A Bảo em chính là có thể không biết, tư thế ngủ của em có chút cái kia..." Trịnh Cảnh Đồng rất uyển chuyển, "Anh đây không phải không yên tâm sao, lúc ngủ còn có thể đắp chăn lại giúp em, miễn cho em lạnh, em yên tâm, anh tuy rằng ngủ bên cạnh em, nhưng thật sự một chút cũng không chạm vào em!" Đây là lời nói thật, trong phòng tắm sờ soạng thoải mái, thế là trên giường liền yên ổn rồi.

"Tư thế ngủ của em là sao hả? Tư thế ngủ của em rất tốt!" Bản thân Phó A Bảo không có tự giác gì, "Huống hồ coi như tư thế ngủ của em không tốt, cũng không khiến anh đắp chăn cho em, lúc vừa nãy em rời giường đá anh một cước cũng không tỉnh, còn có thể hi vọng anh cái gì?"

Trịnh Cảnh Đồng không còn lời nào để nói, y khi đó đang ở trong mộng đẹp, đâu có thể nói tỉnh là tỉnh.

Thế là lại một trận bốp bốp...

Sáng sớm 6 giờ rưỡi, Phó A Bảo ngồi ở trên giường xem TV, tùy tiện bật phim hoạt hình yêu thích xem, giết thời gian, cậu hiện tại ngủ không được.

Mà Trịnh Cảnh Đồng đang ngồi trên sàn nhà, trước người là cái bàn nhỏ, mặt trên bày tờ giấy, y vừa đem ghi âm trong điện thoại chuyển vào máy tính, vừa dùng máy đánh chữ gõ lại, in ra đặt trên bàn đối chiếu, sau đó cầm bút ở trên bàn múa bút thành văn.

Phó A Bảo nói với y, phải sao chép 10 lần, sau đó một chữ cũng không được sai.

Trịnh Cảnh Đồng vừa nãy mới bị Phó A Bảo đánh quá nhiều, có điều phần lớn đều là quần áo trên người che, trên mặt có hai chỗ nhỏ bị máu ứ đọng, y cũng không chút nào để ý, đánh là thân mắng là yêu mà.

Khoảng 7 rưỡi, Trịnh Cảnh Đồng rốt cuộc làm xong, y nghiêm túc cẩn thận thuộc lòng cho Phó A Bảo một lần, Phó A Bảo híp mắt đối chiếu với tờ giấy nghe, ân, xác thực một chữ cũng không sai, xem ra đầu quả dưa của họ Trịnh vẫn thật là không tệ, học thuộc lòng tốt hơn mình.

"Còn sao không?" Trịnh Cảnh Đồng hôm quá chiếm được tiện nghi lớn, y kỳ thực chột dạ muốn chết, nếu như chút chuyện này có thể khiến Phó A Bảo nguôi giận, nhiều hơn thế này cũng không sao cả.

"Sau này anh sao chép lại!" Phó A Bảo nhìn thời gian, cậu biết bình thường anh trai mình đã thức dậy chuẩn bị đi làm, cậu tính toán Trịnh Cảnh Đồng cũng gần như vậy, công việc vẫn là để y công tác, đây là đang công tác vì đứa nhỏ trong bụng mình a! Cũng không thể làm lỡ!

"Em đói, em muốn xuống lầu ăn điểm tâm, thuận tiện em muốn cáo trạng với cha mẹ anh! Anh chờ xem!" Phó A Bảo mạnh mẽ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng liền tới phòng tắm thay quần áo, trong chốc lát liền quẹt quẹt đi dép lê xuống lầu.

Vu Thư và Trịnh Trí Viễn lớn tuổi, vì thế thức dậy rất sớm, lúc này đã bắt đầu ăn điểm tâm, thấy Phó A Bảo thở phì phò tiến vào phòng ăn liền kỳ quái, "Đây là thế nào?"

Phó A Bảo đang tổ chức tìm từ ngữ, cậu còn chưa nghĩ kỹ phải nói thế nào.

Lúc này Trịnh Cảnh Đồng vừa vặn cũng tới, mắt Vu Thư và Trịnh Trí Viễn đầu tiên là nhìn thấy được máu ứ đọng trên mặt con trai, một khối ở khóe miệng, một khối ở trán, trên mặt còn có vết đỏ nhè nhẹ, đây là lòng bàn tay?

Hai người nhất thời có chút ngớ ra, qua một hồi lâu Vu Thư đau lòng kéo tay Phó A Bảo ở bên cạnh lên xem, lật xem thật nhiều lần, quan sát tỉ mỉ những chỗ khác trên người: "A Bảo, tay con có đau không? Cảnh Đồng nó có đánh trả hay không?" (Mẹ chồng hảo tốt =)))))

"Mẹ, con sao có thể đánh trả a." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy oan uổng muốn chết, chuyện gì đều có thể, động thủ với vợ y khẳng định làm không được!

"Con câm miệng!" Trịnh Trí Viễn mạnh mẽ trừng con trai một cái, "Con xem đem A Bảo chọc tức, con sao có thể chăm sóc người khác? Sao có thể bắt nạt nó, con không phải bắt nạt nó đi?!"

"Đúng vậy, con đây cũng quá là tệ rồi!" Vu Thư đau lòng kéo tay Phó A Bảo, "A Bảo một mình tân tân khổ khổ tới nhà mình, không phải đến chịu khổ, đứa nhỏ này đã rất khổ rồi, con còn bắt nạt nó, thân thể nó hiện tại có thể tùy tiện sinh khí sao, bực bội làm sao bây giờ?! Con bồi thường nổi sao? Nhìn con như vậy mẹ liền biết không bồi thường nổi rồi! Nhìn thấy con liền phiền!"

Trịnh Trí Viễn thất vọng lắc đầu một cái.

Phó A Bảo cảm thấy cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng quả thực là người tốt, cậu chưa nói gì ni hai người đã nghiêm trọng phê bình Trịnh Cảnh Đồng rồi, quả thực ra sức phi thường! Nhất định phải khen ngợi!

Trịnh Cảnh Đồng ngay cả bàn ăn cũng không chen vào, Phó A Bảo đúng là không nói gì, Vu Thư và Trịnh Trí Viễn nhất trí cho rằng y quỷ đáng ghét này tạm thời không thích hợp cùng 3 người bọn họ trên một bàn cơm.

Thế là y đã bị đuổi ra khỏi nhà đi làm, điểm tâm vẫn là người hầu chạy theo xách lên xe cho y.

Tổng công ty Trịnh thị.

"Ôi trời ơi, mọi người xem trên mặt Trịnh tổng kìa, trên mặt y có thương tích! Y bị ai đánh vậy!"

"Đoán mò cái gì thế, ai dám đánh Trịnh tổng của chúng ta, ăn gan hùm mật báo rồi —" thanh âm im bặt đi, đúng là ăn gan hùm mật báo rồi!

"Còn chưa hết một chỗ bị thương!"

......

Lúc ăn cơm trưa, chuyện Trịnh Cảnh Đồng bị đánh toàn bộ công ty từ trên xuống dưới cơ hồ đều biết hết rồi.