Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 27




Phó gia.

Phó Minh và Hứa Dung nhìn trong sân tràn đầy các loại vật dụng cạn lời một hồi lâu.

Từ giường chiếu chăn đệm, cho tới bàn chải đánh răng kem đánh răng, quần áo chống phóng xạ cái gì a, sản phẩm tắm bảo vệ chuyên dụng cho phụ nữ có thai cái gì a, sản phẩm trẻ sơ sinh a... Đủ loại gì đó, đừng nói là phụ nữ có thai dùng, chỉ cần là người dùng được, cơ hồ tất cả đều có, chỉ có không nghĩ tới, cái gì có thể nghĩ tới đều xuất hiện!

Hơn nữa mỗi một loại đều chuẩn bị rất nhiều phần, không phải là đếm theo chiếc, mà là đếm theo hòm, thậm chí là có những phần dễ hao tổn đều đếm bằng xe.

Đồng thời vì tăng tính lựa chọn, đồ hàng hiệu kiểu dáng giống nhau chuẩn bị rất nhiều.

Trịnh gia đây là muốn đem siêu thị chuyển tới Phó gia bọn họ sao?

Không, so với siêu thị còn khoa trương hơn, trong siêu thị rất nhiều thứ cũng không cao cấp như vậy, thậm chí còn có một vài dụng cụ chữa bệnh trong bệnh viện ni, nói là thuận tiện dùng kiểm tra cho A Bảo.

Từng xe từng xe đồ vật đi vào, Phó Minh và Hứa Dung đều bị hoa mắt, tuy nói tối hôm qua là buồn bã trở về, thế nhưng hôm nay Trịnh gia mang đồ tới cũng là có ý tốt, cùng là vì cho A Bảo nhà bọn họ, cự tuyệt không lớn như lời nói, huống hồ hai nhà cũng không có ý định tuyệt giao, sau nào vẫn còn muốn lui tới.

Phụ trách giao hàng tới là Trịnh Cảnh Đồng, y vừa tới liền thân thiết gọi chú dì không ngừng, khỏi nói ân cần bao nhiêu, còn tỉ mỉ giới thiệu mình hôm nay mang đồ gì đến, phân biệt có lợi ích gì, còn cầm một tờ danh sách dày đặc đi ra.

"A Bảo thiếu cái gì, muốn cái gì mọi người đều nói với cháu, cháu liền lập tức cho mang tới, cái gì cũng được." Trịnh Cảnh Đồng hôm này là bị cha mẹ hạ mệnh lệnh nghiêm, nhất định phải hảo hảo biểu hiện ở Phó gia, tiện đà đăng đường nhập thất! Lập tức thành công không được cũng từ từ mà đi, trước tiên từ chuyện nhỏ làm lên.

Ví dụ chuyển vật tư gì gì đó. (tác giả: ←_← quả nhiên là làm việc nhỏ......)

Tuy rằng những đồ này nhà mình cũng mua được, thế nhưng cái này cùng có mua nổi hay không không liên quan, đây là vấn đề tâm ý, Phó Minh và Hứa Dung vẫn rất vui vẻ, xem ra Trịnh gia hôm qua cũng không phải nói tùy tiện một chút, là thật lòng yêu thương A Bảo nhà bọn họ.

Như thế vẫn chưa đủ, cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng đem Lưu Việt cũng mang đến, "Đây là bác sĩ ưu tú nhất bệnh viện nhà cháu, A Bảo lần trước đi bệnh viện chính là hắn kiểm tra cho, hắn sau này coi như là bác sĩ chuyên môn của A Bảo, có hắn ở đây, chú dì có thể yên tâm."

"Chào Phó tiên sinh Phó phu nhân." Lưu Việt bị giao nhiệm vụ này kỳ thực vẫn rất vui vẻ, nam nhân tự nhiên thụ thai cái gì, hắn là lần đầu thấy, là một bác sĩ, đương nhiên đối với cái này rất tò mò, nếu như có thể tiếp xúc gần gũi nghiên cứu, vậy thì càng tốt hơn.

Đương nhiê, chữ nghiên cứu này không thể nói ở đây cho người khác nghe, bằng không hắn nhất định sẽ bị đánh ra khỏi đây.

Phó Minh và Hứa Dung trước đây cũng nghe Phó Trạch Văn nhắc qua người này, nhưng là thấy người thật vẫn cảm thấy là là, Hứa Dung hiếu kỳ nói: "Cháu ở khoa sản?"

Lưu Việt giật giật khóe miệng: "Không phải, có điều xin Phó tiên sinh Phó phu nhân yên tâm, phương diện kỹ thuật chuyên ngành của cháu tuyệt đối có thể tin."

"Vậy cháu bây giờ liền đi xem A Bảo đi, nó buổi tối không có khẩu vị gì, uống một chút nước quả chua cũng không chịu ăn cơm." Hứa Dung đối với điểm ấy rất sốt ruột, không ăn cơm làm sao được.

Lưu Việt nhận mệnh lệnh xong liền lập tức theo Phó Minh vào nhà lên lầu, hắn hôm nay thật ra là mang theo 2 nhiệm vụ tới, thứ nhất đương nhiên là chăm sóc Phó A Bảo, chính hắn đối với việc này cũng rất có hứng thú.

Cái khác chính là làm thuyết khách của Trịnh Cảnh Đồng, cố gắng ở trước mặt Phó A Bảo cấp Trịnh Cảnh Đồng chút cảm giác tồn tại.

Đại Boss nói rồi, hai nhiệm vụ nhất định toàn bộ đều phải hoàn thành, làm không được cũng không cần trở về nữa!

Lưu Việt thực sự là khóc không ra nước mắt, nhân sinh thực sự là quá gian nan.

"Dì, con có thể đi xem A Bảo không? Chỉ cần liếc mắt nhìn chút, thấy em ấy khỏe mạnh cháu mới yên tâm." Trịnh Cảnh Đồng thấy Lưu Việt theo Phó Minh đi vào nhà, trong lòng cũng phi thường muốn đi vào, hôm qua A Bảo nói thành như vậy, cũng không biết bây giờ có tốt hơn chút không.

"Cháu nói xem?" Hứa Dung cũng không nói quá tàn nhẫn, "Hôm qua nó thấy cháu liền nói thành như vậy, cháu tạm thời đừng gặp mặt là tốt nhất."

"... Vậy đi." Trịnh Cảnh Đồng thất vọng đến cực điểm, vẫn là chưa thấy được mặt Phó A Bảo, "Vậy cháu về trước, có chuyện gì dì liền liên hệ với cháu, chuyện gì cũng được, cháu nhất định sẽ thuận theo, hôm nào cháu trở lại gặp A Bảo." Quên đi đi về trước đã, có Lưu Việt ở đây, thế nào cũng có thể thăm dò được không ít tin tức.

Nhìn xe Trịnh Cảnh Đồng rời đi, Hứa Dung trong lời hơi có chút cảm khái, đây là tạo cái nghiệt gì a.

Lúc bà vào nhà đúng lúc Phó Minh từ trên lầu đi xuống, "Cảnh Đồng về rồi a?"

Hứa Dung gật đầu, "Ân, về rồi, nó nói muốn đến xem A Bảo, được em khuyên trở về, bác sĩ Lưu ở trong phòng A Bảo?"

"Ân." Nói đến đây Phó Minh liền cao hứng lên, "Bác sĩ Lưu này chính là có bản lĩnh a, A Bảo hiện tại có khẩu vị rồi! Bác sĩ Cảnh Đồng mời này không sai!"

Hứa Dung cũng cao hứng trở lại, "Vậy thì tốt, em bảo người sắp xếp cho cậu ấy một phòng, sau này phải hảo hảo chiêu đãi cậu ấy."

......

"Bác sĩ Lưu, tôi hỏi anh, tôi không phải sau này cũng không thể nghịch điện thoại di động và máy tính a?" Phó A Bảo phi thường quan tâm vấn đề này, cậu đang ngồi trên giường ăn cơm tối, vừa ăn vừa cùng Lưu Việt tán gẫu.

"Có thể không dùng là tốt nhất, có điều thỉnh thoảng dùng một chút cũng không sao, quần áo chống phóng xạ xuyên thấu khá tốt." Lưu Việt cũng không biết khuôn mặt thật của Phó A Bảo, hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này bóng loáng không dính nước khiến người ta thích, hóa ra là con trai bé của Phó Minh a, hắn không quá quan tâm ngành tài chính kinh tế, liền coi như là nhận thức phú hào Phó Minh mấy chục năm, không quen biết Phó Trạch Văn mới vừa cất bước.

"Thật sự?!" Phó A Bảo đầu óc luôn rất đơn thuần, cậu là kiểu nghe những câu mình quan tâm, chỉ tiếp thu những phần mình thích nghe, cậu liền nghe đến ba chữ "Không sao cả."

Bác sĩ đều nói không sao, vậy còn có thể sai? Thỏa đáng thỏa đáng chính là không sai a!

Cậu liền ba ngụm bới xong cơm, bật ngửa một cái từ trên giường đứng lên, sau đó đi như bay mở máy tính, cậu 2 ngày không chơi game rồi đó! Còn phải đi dạo đào bảo vật!

Lưu Việt: "..." Người vừa ở trên giường yếu ớt không ăn được vài hạt cơm là ai vậy?

Chờ lúc Lưu Việt thuyết phục bằng tình cảm lý lẽ để Phó A Bảo đóng máy tính lại nằm lên giường, đã là chuyện của 9 giờ tối rồi.

Ngắn ngủi mấy tiếng, Lưu Việt đã nếm trải cái gì gọi là "Nhân sinh quả thực rất gian nan", "Có lý không nói được", "Đàn gảy tai trâu" vân vân cùng nhiều tư vị và cảm thụ, hắn đều cảm thấy nhân sinh của mình bắt đầu thăng hoa rồi.

Phó A Bảo giống như trẻ con vậy, hắn thật sự là lần đầu gặp được, bạn nói cậu ấy hư đi, chính xác là một đứa trẻ hư, bạn nói cậu ấy tốt đi, có thể cùng cậu ở chung thật sự khiến người ta phát điên, đối với cậu phát hỏa bạn cảm thấy tàn nhẫn, nhưng không phát hỏa mình lại rất nội thương, thực sự là dằn vặt người ta.

Tuy rằng chỉ có mấy tiếng, thế nhưng Lưu Việt đúc rút ra một chuyện: Con mắt của đại Boss nhà hắn thực sự là vô cùng "Độc đao"!

Lưu Việt mệt bở hơi tai về căn phòng Phó gia an bài cho hắn, mà lúc này Phó Trạch Văn cũng vừa hay trở về.

Mặt đen trở về.