Kẻ Hai Mặt

Chương 57




Cảnh sát đã đến, Chu Duy Ân và người nhà bệnh nhân đang náo loạn đều bị tách ra.

"Ôi trời, đây là bệnh viện kiểu gì thế, còn để anh ta đánh người." Người phụ nữ nhìn gương mặt bầm dập của chồng, vừa nhìn thấy cảnh sát đứng bên liền thay đổi sắc mặt, vừa nãy còn kêu gào to tiếng, khí thế hùng hồn mắng chửi người ta, bây giờ đã biến mất.

"Rõ ràng là mấy người đánh người khác trước." Một y tá úp úp mở mở nói.

"Không phải chúng tôi bị mấy người ức hiếp à?"

...

Lâm Tẫn Nhiễm dùng tay ôm đầu, cau mày nhìn mấy người kia, bác sĩ Lý bên cạnh vội vàng nói, "Bác sĩ Lâm, cô đi cầm máu trước đã."

Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, mà lúc này Chu Duy Ân vốn đang bị cảnh sát giữ lại liền mặc kệ cảnh sát đi tìm Lâm Tẫn Nhiễm.

"Vị tiên sinh này, anh cũng đánh nhau, trước tiên hãy theo chúng tôi đến đồn một chuyến."

"Có nhầm không đấy? Bọn họ đánh bác sĩ, tôi chỉ cứu người thôi."

"Mọi người đều có trách nhiệm, chúng tôi sẽ xử lý công bằng nhất."

"Cút đi! Buông ra!"

"Chu Duy Ân!"

Trong lúc Chu Duy Ân đang giằng co với cảnh sát, một giọng nói điềm tĩnh vọng đến từ xa.

Mọi người vô thức quay sang phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đi tới, dịu dàng như ngọc, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cho người khác không thốt nên lời.

Chu Duy Ân nhìn anh một cái, khẽ hừ lạnh.

Chu Chính Hiến và Chu Minh đang bước từ dưới tầng lên, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh Chu Duy Ân bị cảnh sát giữ lại, trong tình huống này, theo bản năng anh cho rằng Chu Duy Ân đã gây rắc rối với bệnh viện.

Lâm Tẫn Nhiễm đang bị mấy bác sĩ và y tá vây quanh cho nên Chu Chính Hiến cũng không thấy cô, anh đi đến trước, nhìn Chu Duy Ân và cảnh sát, nhíu mày hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Cảnh sát thấy Chu Chính Hiến trông khá giống Chu Duy Ân nên vội nói, "Vị tiên sinh này đánh người, chúng tôi cần dẫn anh ta đến đồn cảnh sát."

"Đánh người? Ở bệnh viện?" Chu Chính Hiến bình tĩnh nhìn anh ta một cái, "Em có tiền đồ thật đấy."

"Tiên sinh, xin hỏi ngài là người nhà anh ta sao, chúng tôi muốn dẫn anh ta đi, nếu không phiền ngài cũng đi theo chúng tôi một chuyến có được không?"

Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, "Tôi không phải người nhà cậu ta, mấy anh cứ dẫn cậu ta đi đi."

Cảnh sát, "Ôi trời!"

Chu Duy Ân xì một tiếng đầy khinh miệt, "Đệt! Chu Chính Hiến!!!"

"Này." Đột nhiên, giọng nói nhàn nhạt nhưng yếu ớt vang lên trong đám người bác sĩ, Chu Chính Hiến dừng lại một lát, đây là giọng nói quen thuộc nhất với anh.

Quay đầu lại nhìn, anh chứng kiến Lâm Tẫn Nhiễm với nửa mặt đầy máu đứng giữa một đám bác sĩ thì hít một hơi thật sâu.

Cô đứng cách đó không xa, giơ tay ôm lấy đầu, máu đỏ theo những kẽ tay ứa ra, anh nhìn thấy mà giật mình. Trái tim Chu Chính Hiến "lộp bộp" một tiếng, lập tức lao tới trước mặt cô, "Chuyện gì xảy ra với em thế?!"

Môi của Lâm Tẫn Nhiễm trắng bệch, cô khẽ lên tiếng, "Không nghiêm trọng lắm đâu, vừa rồi em bị người ta ném ly thủy tinh trúng đầu, Chu Duy Ân thấy được, lúc đó mới đánh người ta, anh đừng trách cậu ấy gây chuyện."

Lửa giận trong lòng Chu Chính Hiến đã bùng lên, nhưng nhìn Lâm Tẫn Nhiễm thì trái tim lại đau gần chết, anh liếc nhìn bác sĩ bên cạnh, "Đưa cô ấy đi băng bó ngay lập tức!"

Bác sĩ bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội vàng gật đầu, "Vâng!"

"Tôi đi cùng!" Chu Minh vội vã đi theo.

Bước chân Lâm Tẫn Nhiễm chậm lại, thật ra vừa rồi cô có nhìn thấy ông ấy, chỉ là luôn luôn không để tầm mắt hai người chạm nhau...

Lâm Tẫn Nhiễm được người ta dẫn đi, nhưng mọi người xung quanh cũng không tản đi, mà cảnh sát thấy vậy cũng định đưa Chu Duy Ân đến đồn cảnh sát trước.

"Chờ một chút." Chu Chính Hiến đột nhiên nói với bóng lưng cảnh sát.

"Có chuyện gì vậy?"

"Để cậu ta ở lại đây." Chu Chính Hiến trầm giọng nói.

Cảnh sát dừng lại một lát, "Ở lại? Việc này không thể được! Hơn nữa, không phải anh nói mình không có quan hệ gì với anh ta sao?"

Sắc mặt Chu Chính Hiến không tốt, anh vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi, "Alo, cục trưởng Lâm... Đúng, là tôi, bây giờ tôi có chút chuyện như này..."

Hai người cảnh sát đang giữ Chu Duy Ân nhìn Chu Chính Hiến gọi điện thoại, khi nghe được thì đồng loạt sững sờ.

Một lát sau, điện thoại của một trong hai người cảnh sát vang lên, anh ta nghe máy, chỉ nghe thấy tiếng cấp trên gào thét từ đầu dây bên kia điện thoại, "Cậu có mắt hay không?! Cậu bắt ai vậy?! Không biết đúng hay sai đã bắt Tam thiếu gia, mau chóng để cậu ấy đi đi."

Vẻ mặt cảnh sát đầy mờ mịt, "À..."

Cuối cùng hai người cảnh sát vội vội vàng vàng thả Chu Duy Ân đi, Chu Chính Hiến liếc nhìn Chu Duy Ân, "Đi bôi thuốc đi."

Thật ra vừa nãy Chu Duy Ân đánh nhau cũng bị thương, nhưng làm sao anh ta có thể chấp nhận sự quan tâm của Chu Chính Hiến được, "Anh quản tôi à?"

"Anh cũng không muốn quản em đâu." Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, "Nhưng mà nếu anh mặc kệ em thì Nhiễm Nhiễm sẽ nổi giận. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn em đã giúp cô ấy."

"Ai cần anh cảm ơn?" Chu Duy Ân liếc mắt, "Cô ấy là mạng sống của tôi, anh im lặng đi."

Chu Chính Hiến híp mắt, "Em nói lại lần nữa cho anh."

"Nói thêm mấy lần nữa cũng không có vấn đề gì," Chu Duy Ân hừ một tiếng, "Nhưng bây giờ tôi muốn đi xem cô ấy, không rảnh."

"..."

"Tiên sinh, tiên sinh..." Người cảnh sát kia gọi vài tiếng nhưng Chu Chính Hiến không đáp lại, cuối cùng anh ta đành phải nói, "Tôi đưa người đàn ông này đi bôi thuốc đã, sau đó sẽ đưa về đồn, ngài xem..."

"Cậu bận rộn thì cậu đi đi." Chu Chính Hiến bị Chu Duy Ân làm cho tức giận, vốn dĩ anh cảm thấy mình đã hiểu lầm Chu Duy Ân nên mới nói mấy câu quan tâm một chút. Nhưng thằng nhóc Chu Duy Ân còn cố ý thốt ra câu "Cô ấy là mạng của tôi" để kích thích anh.

Haizzz, nếu không phải còn coi nó là em trai mình thì anh đã dứt khoát xé xác tên nhóc này ra làm trăm mảnh rồi.

"Người này cố ý gây chuyện ở bệnh viện, hơn nữa còn làm người của tôi bị thương, tôi sẽ dựa theo thiệt hại thân thể do bệnh viện đưa ra rồi đến tìm anh ta đòi bồi thường. Còn nữa, mấy chuyện khác tôi sẽ để luật sư thông báo sau."

Cảnh sát, "Vâng."

Mặt khác, vài người thuộc gia đình đó đang ngồi ăn uống nghỉ ngơi, vốn đến gây náo loạn để lấy ít tiền, ai ngờ lại gặp phải người có quyền như vậy! Vừa rồi nghe anh gọi điện thoại, giờ lại thấy gặp thái độ của cảnh sát đối với anh... Rõ ràng là không nên đụng vào mấy người này, sớm biết như vậy đã không đánh người rồi! Chết mất thôi!

Mà y tá, bác sĩ đứng một bên cũng sững sờ, người bạn này của bác sĩ Lâm...

Miệng vết thương của Lâm Tẫn Nhiễm đang được khâu lại, Chu Minh đứng bên cạnh vừa căng thẳng vừa lo lắng.

"Vết thương này không sao chứ bác sĩ, có thể để lại sẹo không?" Cuối cùng Chu Minh cũng thay Lâm Tẫn Nhiễm mở miệng hỏi bác sĩ khâu vết thương.

"Vết thương không nặng lắm, nếu chăm sóc tốt thì sẽ không để lại sẹo."

"Ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

"Nhưng mà... chú có quan hệ gì với bác sĩ Lâm vậy?" Bác sĩ khâu vết thương nghi ngờ hỏi.

Lâm Tẫn Nhiễm lên tiếng, "Ông ấy..."

"Tôi là cha con bé."

"À à à, ra vậy, chào chú Lâm."

Vừa nói xong lời này, Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Minh đều sững sờ, chú Lâm...

Đúng rồi, Lâm Tẫn Nhiễm đã là họ Lâm rồi, cha của cô không phải cũng mang họ Lâm sao?

Lâm Tẫn Nhiễm cười mỉa mai, lúc này trên đầu đã không còn cảm giác đau đớn, ngược lại trong lòng thì buồn phiền vô cùng.

"Nhiên, Nhiên Nhiên... Con còn đau nữa không?" Chu Minh đứng ở đó, rõ ràng hơi mất tự nhiên.

Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt lên, giọng nói rất lạnh nhạt, "Tôi tên Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm trong Tằng Lâm Tẫn Nhiễm (1), ông gọi Nhiên Nhiên... Người đó là ai vậy?"

(1) Nhuộm cả cánh rừng

Bác sĩ khâu vết thương trừng mắt nhìn, cảm giác như mình đã nghe được điều gì đó không nên nghe. Trong bầu không khí không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng, anh ta ho khan một tiếng, thu sợi chỉ trên tay, bước ra ngoài.

"Nhiên..." Chu Minh không nói nên lời, ông nhìn cô gái trước mắt, trong lòng lại nhói đau. Khó trách lúc trước cô chứng kiến cảnh ông bày hai bát cơm cho hai chị em lại cảm thấy không ngon miệng, khó trách lúc cô đứng ở ngoài hành lang chất vấn ông, nguyên nhân bởi vì cô chính là con gái ông, nhưng ông lại không nhận ra.

Hai ngày này, ông đã nghe Hoắc lão phu nhân nói nên biết tất cả, biết cô không chết, cũng biết mấy năm nay cô trải qua nhiều đau khổ.

Hiện tại ông chỉ hận tại sao mình không thể ở bên cạnh cô, vì sao không thể trở thành một người cha có trách nhiệm...

Ông biết rõ cô trách mình, ông cũng biết cô trách ông là đúng, tất cả đều là lỗi của ông, điều duy nhất ông có thể làm bây giờ chính là đền bù.

"Được, Tẫn Nhiễm, con muốn cha gọi như nào thì cha sẽ gọi như vậy."

Lâm Tẫn Nhiễm mấp máy môi, chỉ cảm thấy ngực mình còn khó chịu hơn so với vết thương trên trán, "Tôi biết rõ sớm hay muộn ông cũng sẽ đến, hôm nay tôi nói ông gọi tôi là Lâm Tẫn Nhiễm cũng chỉ muốn nói cho ông biết, bây giờ tôi đã có gia đình của tôi, có cha mẹ của tôi, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, như con gái ruột của họ, cho nên... Tôi sẽ không quay lại làm Chu Nhiên."

Trái tim Chu Minh đập liên hồi, cho dù ông biết rõ cô có thể nói như vậy, nhưng khi nghe được từ chính miệng cô lại là một việc khác, "Cha, cha biết mình không xứng đáng làm cha của hai đứa."

Lâm Tẫn Nhiễm quay mặt đi, kiềm chế cảm giác muốn khóc.

"Con có thể xem cha là một người bình thường, giống như trưởng bối của con được không?" Chu Minh nói chuyện, giọng cũng hơi nghẹn ngào, "Cha chỉ muốn bù đắp cho con."

Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt lên, "Không cần bù đắp gì hết, thật ra tôi không trách ông, tôi cũng hơi... hiểu được việc ông làm, việc đã qua lâu rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa, tôi chỉ muốn sống thật tốt cho hiện tại."

"Được, sống tốt cho hiện tại, vậy chúng ta sẽ cùng sống tốt cho hiện tại." Chu Minh vội vàng nói tiếp, "Cha không nhắc tới chuyện cũ nữa, chỉ nói chuyện hiện tại thôi, được không con?"

Lâm Tẫn Nhiễm không nói gì.

"Cha nghe lão phu nhân nói, Đại thiếu gia và con muốn ở bên nhau."

Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu, "Sao nào, ông định thuyết phục tôi à? Ông cũng nghĩ anh ấy với đại tiểu thư họ Từ kia mới là trời sinh một đôi?"

"Đương nhiên là không!" Chu Minh vội nói, "Bất kì một ai cũng không thể sánh được với con."

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, khẽ mỉm cười, "Ông còn nhớ hồi trước chứ, lúc ông biết tôi thích anh ấy thì đã nói rằng tôi và anh ấy không thể ở bên nhau được."

Chu Minh bóp trán, "Nhiên Nhiên, cha sai rồi."

Sai rồi?

Lâm Tẫn Nhiễm không biết biểu đạt tâm trạng lúc này như thế nào, lúc trước ông là quản gia của nhà họ Chu, ông luôn luôn giữ khuôn phép của Chu gia, vậy mà bây giờ ông lại nhận sai với cô.

Đúng là thói đời dễ dàng thay đổi.

"Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm?!" Trong lúc Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Minh rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, Chu Duy Ân chạy vào, trên mặt anh ta có hai chỗ thâm tím, nhìn thoáng qua có vẻ không ổn chút nào.

Lâm Tẫn Nhiễm đang mang tâm trạng phức tạp cũng bị Chu Duy Ân kéo ngược về, cô ngước mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy Chu Chính Hiến cũng đi vào theo anh ta, "Giải quyết xong chưa?"

"Giải quyết xong rồi!" Chu Duy Ân gần như muốn nhào lên trên đùi cô, anh ta ngồi xổm xuống nhìn cô, "Vết thương của cô có đau không, có khó chịu không? Nếu khó chịu cô cứ nói, tôi sẽ đánh cho tên kia tàn phế luôn... Á!"

Chu Duy Ân đột nhiên bị người ta nắm lấy cổ áo kéo ra đằng sau, Lâm Tẫn Nhiễm ngước lên nhìn thì thấy Chu Chính Hiến mặt không biểu cảm kéo Chu Duy Ân đi, "Cút ra ngoài bôi thuốc."

Chu Duy Ân hất tay của anh ra rồi đứng lên, "Lâm Tẫn Nhiễm đang ở đây, cứ để cô ấy bôi thuốc cho tôi."

Nói xong còn tỏ vẻ đáng thương.

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn Chu Chính Hiến, khẽ ho một tiếng, "Đầu tôi bây giờ hơi choáng váng, chỉ sợ không thể bôi thuốc cho cậu."

"Hả?" Lúc này Chu Duy Ân mới kịp phản ứng, "À à, suýt nữa tôi quên mất, xin lỗi cô, xin lỗi cô."

~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra tôi rất thích Tam thiếu gia, mặc dù cậu ta hơi ngây thơ, còn khá tùy hứng, lại không có não... Mà thôi.