Kẻ Giết Người

Chương 6: Chương 6






Dịch + beta: Bánh
“Doãn Tưu, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Mày đã giết em trai và cháu trai của tao đúng không?”
Doãn Tưu không trả lời, hắn nhìn về phía Lục Kính, Lục Kính sờ mũi.
Phải chối.
Tuy Lục Kính không phải kẻ tốt lành gì, Lục Việt lại càng không phải.

Lục Kính có thể không giết cậu, nhưng nếu để bản thân lọt vào tay Lục Việt rồi, cơ hội để giết sạch bọn họ cũng chả còn. 
“Không phải,” Doãn Tưu lập tức vứt bỏ biểu cảm bình tĩnh, thay vào đó là sự sợ hãi, “Em chỉ là một con điếm Omega hạ tiện được bán cho Alpha chơi mà thôi, em nào dám làm ra chuyện không biết trời cao đất dày như thế!” 
“Nói dối!”
Chú Hai giơ gậy lên, nện vào bả vai Doãn Tưu, làn da trắng nõn đỏ lên trong nháy mắt, bắt đầu ứa máu.
“Xốc chăn lên, đưa nó đi!” 
“Đừng…… Đừng mà……” Trông Doãn Tưu vô cùng hoảng sợ, vài giọt nước mắt cá sấu vội chảy xuống, “Em không dám giết người mà… ngài đừng bôi nhọ cho em như thế…….” 
Mấy tên đồ đen kia không thèm quan tâm, duỗi tay muốn kéo chăn ra, Lục Kính đi tới, ấn góc chăn xuống, nói, “Chú Hai, cậu ta vừa mới lên giường với con xong, chẳng lẽ chú lại muốn xem thân thể của một Omega dơ bẩn sao?” 
Chú Hai ngẩn người, y chỉ nghe được tin tình báo rằng Lục Kính đưa một kẻ trong nhà tù về nhà, phản ứng đầu tiên của y là cho rằng đây chính là kẻ bị tình nghi năm nào.
Nhưng nhà giam của nhà họ Lục, ngoại trừ những tên tội phạm, còn có giam giữ đào tạo cả những nô lệ tình dục, dù Lục Kính có không yêu cha cùng anh trai mình tới đâu, cũng không tới nỗi sẽ lên giường với kẻ thù của mình như vậy.
Nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ của Lục Kính, chú Hai lại càng tức giận, “Cái nhà này chỉ muốn những Omega có huyết thống cao quý, nó là thứ rác rưởi đến từ xó xỉnh nào vậy! Con muốn tìm thì cũng phải tìm một ai đó xứng với thân phận của con, đừng bôi tro trét trấu vào thể diện của nhà họ Lục! Mấy thứ này là để cho mấy tên quan chức nịnh nọt kia chơi, con mang lên giường làm cái gì!”
“Chơi thôi mà,” Lục Kính ngồi vào mép giường, “Để sau này có thể lấy lòng Omega của con, luyện chút kỹ năng giường chiếu.”
Chú Hai hơi bình tĩnh lại một chút, lạnh lùng nói: “Sáng mai, đưa ta đi xem kẻ bị tình nghi.


Tốt nhất đừng để cho người ngoài biết con lang chạ với tên Omega hạ tiện này!”
“Con biết rồi, chú đi thong thả.”
Lục Kính quay đầu sờ vào cánh tay Doãn Tưu, cậu vùng vằng một hồi, cuối cùng chọn dời mắt, không nhìn hắn nữa.

Lục Kính cảm thấy vô cùng đáng yêu, cứ mãi vuốt ve cánh tay cậu, chờ khi âm thanh đám người kia rời khỏi hết rồi, hắn cởi dây trói cho cậu ra, trên mặt liền ăn một đấm ngay tức khắc. 
Người nằm trên giường vội giãn cách ra một khoảng với hắn, phần vai chảy máu ở kề bên hình xăm, giống như một đóa hoa hồng đỏ đến chói mắt, vẻ mặt người kia vừa lạnh lùng lại vừa hung dữ, giống như có thể giết người chỉ với một cái nhìn.
“Sao em hung dữ thế?” Lục Kính sờ đến dây xích dưới lớp chăn, chậm rãi kéo cậu về phía mình, chờ cho đến khi Doãn Tưu ở trước mặt rồi, hắn chạm vào vết máu trên vai cậu, đưa vào miệng mút.
Tốt lắm, dù bọn họ không làm tình, cũng có thể huyết nhục tương liên*.
*Huyết nhục tương liên: liên kết về mặt máu mủ.
Lục Kính lại cầm bàn tay đang nắm chặt của Doãn Tưu lên, vuốt ve làn da đỏ ửng lên vì bị trói, con ngươi màu xám như có từng đợt gợn sóng, “Omega của tôi.” 
Omega.
Omega đê tiện thấp hèn.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, con người được phân ra làm ba – sáu – chín loại*, có phân chia cao thấp cùng quý phái nghèo hèn, nhưng có thế nào đi chăng nữa, dù là Alpha thấp kém nhất, vẫn luôn ở trên một bậc so với Beta cùng Omega.
*Ba – sáu – chín: Dưới thời Đông Hán, có một nhà sử học kiêm nhà văn học tên Ban Cố, trong cuốn “Hán Thư” của mình, ông đã chia bậc cho các nhân vật thời cổ đại và hiện đại thành “9 cấp bậc”, bao gồm thượng lưu – trung lưu – hạ lưu, và mỗi tầng lớp lại được chia làm ba bậc khác, đó là:
– Thượng lưu: Thượng lưu – trung thượng lưu – hạ thượng lưu
– Trung lưu: trung lưu – trung trung lưu – hạ trung lưu.
– Hạ lưu: Hạ lưu – trung hạ lưu – hạ hạ lưu.  (Phần này có thể không chính xác về thuật ngữ nha mn, nhưng mà nó được chia kiểu v á)
Các khái niệm trên vẫn được áp dụng vào cách phân chia các giai cấp theo kiểu ba – sáu – chín cho ngày nay.(nguồn: baidu)
Doãn Tưu nghĩ đến chuyện mình vừa phải làm bộ làm tịch liền thấy ghê tởm không thôi, lại nhìn thấy Lục Kính bám dính mình, mày nhăn càng chặt, “Tôi không phải Omega, buông ra,”
“Tôi biết.”
Tâm trạng của Lục Kính đang rất tốt, hắn thích người thông minh, Doãn Tưu lựa chọn nói dối, ít nhất có thể chứng minh được lúc cậu phải đưa ra lựa chọn, cậu vẫn sẽ luôn chọn hắn. 
Trước khi Doãn Tưu lại tiếp tục nổi đóa, Lục Kính buông lỏng cậu ra, nhưng vẫn không tháo sợi xích trong, hắn xốc chăn lên, Doãn Tưu kẹp chân lại theo bản năng, “Anh muốn làm gì?” 

“Đưa em đi tắm rửa.” Lục Kính quấn sợi xích vào tay mình, duỗi tay ôm eo Doãn Tưu, nâng chân cậu lên.
“Tôi tự đi được!” Doãn Tưu đẩy ngực Lục Kính, “Thả tôi xuống.”
“Chịch thì cũng chịch rồi, ôm một chút thì có sao chứ?”
“Anh đừng có tỏ vẻ thân mật với tôi như thế, mắc ói.”
“Tôi không mắc ói là được,” Lục Kính dùng chân đẩy cửa phòng tắm ra, vờ muốn buông tay, Doãn Tưu vội ôm lấy cổ hắn theo phản xạ.
Lục Kính nhân lúc cậu không cảnh giác, dùng chóp mũi chạm vào mặt Doãn Tưu, nói, “Người em dơ như thế, tôi còn chưa ghét bỏ em nữa là.”
Hắn buông Doãn Tưu ra, cậu đứng tựa vào tường, chân phát run, còn chưa kịp đứng vững, thứ bên trong lỗ nhỏ lại bắt đầu trào ra, tinh dịch không có gì kiềm hãm, không ngừng đổ ra bên ngoài, uốn lượn trên cẳng chân cậu.
Lục Kính mở vòi sen, thử xem nước đã vừa chưa, lại nhìn Doãn Tưu, rõ là hắn vẫn chưa xối nước lên người cậu, nhưng gương mặt kia lại giống như đã bị nước nóng hun cho đỏ rực từ khi nào.
Nhìn đến dưới chân cậu, hắn mới nhận ra nguyên do, Lục Kính tắm cho Doãn Tưu, nước chảy đến đâu, hắn liền sờ theo đến đó, “Giờ tôi mới biết em dễ thẹn thùng thế đấy, lúc giết người cũng thế sao?” 
“Cút ngay!” Doãn Tưu giật lấy vòi sen trong tay Lục Kính, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, “Anh đúng là biết cách làm cho người khác thấy ghét.”
Doãn Tưu kiên quyết không cho Lục Kính tới gần, hôm nay bởi vì Doãn Tưu chịu phối hợp với hắn, Lục Kính cũng mát tính hơn rất nhiều, cũng vô cùng sẵn lòng nới sợi dây xích trong tay ra.
Thế là Doãn Tưu đành phải tắm rửa dưới ánh mắt sáng trưng của Lục Kính. 
Tắm xong, Lục Kính lại kéo dây xích, bọt nước từ trên cổ Doãn Tưu dính vào ngón tay hắn, người đàn ông cầm khăn lông lau sạch cho cậu, ngón tay ve vuốt trên làn da trơn mướt của chàng trai, cuối cùng lại dừng lại ở chỗ hình xăm.

Hắn vẫn chưa sờ vào con ngươi ở giữa hình xăm bao giờ, đầu ngón tay vừa mới chạm vào một chút,  Doãn Tưu liền giương mắt cảnh cáo: “Đừng đụng vào.”
Lục Kính hậm hực thu tay lại, lôi dây xích bắt Doãn Tưu lại gần mình: “Quý giá đến thế sao?”
Doãn Tưu không trả lời, lúc đi ngang qua gương, cậu nhìn thoáng qua, mực xăm đã phai màu, trước khi nó phai hẳn, phải đi đồ mực lại mới được.
Doãn Tưu ra khỏi phòng tắm, đèn trong phòng ngủ sáng hơn đèn trong phòng tắm rất nhiều lần, chói đến nỗi cậu tự cảm thấy được mình cứ trần truồng thế này thì không ổn tí nào, thế là đành nhìn về Lục Kính đang dắt mình đi như dắt thú cưng đi dạo, nói: “Muốn mặc đồ.” 
“Không cần quần áo.”
“Tôi không muốn thành kẻ biến thái trong mắt đám tù nhân, tôi đi giết người chứ không muốn đi làm người ta thấy tởm.” 
“Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định đưa em đến nhốt trong nhà tù đó.”  Lục Kính ngồi vào mép giường, chăn ga gối đệm đã được thay mới, hắn vỗ vỗ chăn, nói, “Đi lên ngủ.”

“……” Doãn Tưu cảm thấy tên kẻ thù này của mình đúng là có bệnh, “Nửa đêm tôi ám sát anh đó, anh có tin không hả?”
Lục Kính cột dây xích vào đầu giường, đứng dậy đi lấy đồ, “Em có năng lực thì cứ thể hiện đi, không giết tôi chết được thì phải bị tôi chịch, Doãn Tưu, tôi rất sẵn lòng chơi với em một trò chơi mà em không thể thắng.”
Doãn Tưu túm lấy dây xích vàng treo trên cổ mình, rất chắc, cậu đành phải nằm xuống.
Chỉ cần để tôi trộm được một con dao thôi thì đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn.
Lục Kính tìm được hòm thuốc, xách đến trước mặt Doãn Tưu, nhân lúc cậu đang đưa lưng về phía mình, bôi thuốc chống viêm vào miệng vết thương, Doãn Tưu đau đến mức ngồi bật dậy, nhìn về phía Lục Kính đầy tức giận. 
“Tôi bôi thuốc cho em,” Lục Kính giơ thứ trong tay lên cho Doãn Tưu xem nhằm lấy lại sự trong sạch của bản thân, “Lại đây, để tôi xem nào.”
“Giả vờ làm người tốt làm gì?” Doãn Tưu kéo hòm thuốc qua, một cây kéo bị cậu lén trộm lấy, giấu trong chăn, “Mấy vết thương này từ đâu ra bộ anh còn không biết sao?”
Lục Kính rất thẳng thắng: “Là do tôi làm, thế nên giờ tôi muốn chuộc lỗi.”
Doãn Tưu thật sự sắp bị Lục Kính làm cho phát điên rồi, rốt cuộc hắn đang có ý gì, có mưu đồ xấu xa gì, cậu không thể nhìn ra nổi, có thù không báo mà chỉ tra tấn cậu cho vui, cái tên cầm thú này. 
“Lục Kính, rốt cuộc là anh có ý gì? Tôi là……”
“Kẻ thù giết cha giết anh của tôi.” Lục Kính không cho phép Doãn Tưu cự tuyệt, hắn ôm người kia đến trước mặt mình, bôi thuốc cho từng vết thương nhỏ, “Mấy lời này tôi đã nghe rất nhiều người nói rồi, em không cần nhắc lại.”
“Anh cảm thấy…… kẻ thù với nhau sẽ ở chung được giống như chúng ta sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Lục Kính khẳng định rất chắc nịch.
“Thế cuối cùng là anh muốn cái gì!”
“Chúng ta không phải là kẻ thù một cách đơn giản như những người khác.” Lục Kính hôn cổ Doãn Tưu, nhìn nắm tay đang cuộn lại của cậu, tiếp tục tự nói, “Mà là kẻ thù đã từng lên giường với nhau, cũng đã từng ngủ chung, tất nhiên là không giống như những kẻ tầm thường khác rồi.”
“Đ*t mẹ anh!”
Doãn Tưu chống cự rất mãnh liệt, nhưng Lục Kính tất nhiên sẽ không cho phép điều đó xảy ra,  hòm thuốc bị bọn họ đá ngã lăn trên sàn nhà, mấy lọ thuốc lăn lông lốc, nước thuốc chảy vung vãi, Lục Kính bắt lấy tay của Doãn Tưu, ép chúng trên đỉnh đầu cậu, hắn quên là mình vừa mới bôi thuốc cho cậu xong, đưa tay siết lấy eo của người kia, nước thuốc đỏ đỏ vàng vàng dính đầy tay, hắn có thói thích sạch sẽ, nhưng đã không còn quan trọng nữa.
Hắn chôn đầu vào cổ Doãn Tưu, hít một hơi thật sâu, là mùi sữa tắm mà hắn hay dùng, nhàn nhạt, không quá nồng, nhưng cũng là loại mùi hương cũng khiến người khác không có cách nào làm ngơ, rất bá đạo.

Người đàn ông hơi rời khỏi người chàng trai một chút, dùng cái tay còn lại an ủi lồng ngực đang phập phồng vì tức giận của người kia, “Doãn Tưu, em có biết lúc em tức giận trông giống cái gì không?”
Doãn Tưu không nói một lời, bộ dáng này của cậu, giống như một con vật bị trói gô lại, mặc cho kẻ khác chơi đùa. 
“Giống như đang mấy đứa nhỏ thích làm nũng, nhào vào lòng người lớn đòi ôm ấp hôn hít.” Lục Kính kéo chăn, che hai người lại, hắn biết nếu mình buông tay ra sẽ lại bị đấm, liền cảnh cáo trước, “Đừng động tay với tôi, em dám chạm vào người tôi một cái, tôi sẽ chịch em một tiếng.” 
Doãn Tưu bị dọa, Lục Kính buông tay cậu ra, cậu cũng chỉ đành buông nắm đấm, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhóc nhát gan.
Lục Kính cười giễu trong lòng, sau đó không thèm quan tâm đến chuyện Doãn Tưu có tức giận hay không, hắn tắt đèn, dính sát vào người cậu, chia sẻ độ ấm của thân thể. 

Nửa tiếng trôi qua, Doãn Tưu mở mắt.

Tiếng hít thở của Lục Kính rất đều, cậu rời khỏi cái ôm của hắn, vơ lấy cái kéo, ngồi dậy.
Kẻ thù.
Mà đã gọi là kẻ thù, thì chỉ có thể một mất một còn.
Huống hồ gì Lục Kính còn có thêm một cái tội, tội hiếp dâm.
Mục đích của Doãn Tưu rất rõ, trên cổ có động mạch chủ, cắt trúng sẽ chảy rất nhiều máu.

Khi lưỡi kéo sắc bén còn cách làn da của Lục Kính khoảng 0,01 centimet, cổ tay của cậu bị túm chặt, trong không gian tối đen không nhìn thấy nổi một thứ gì, nhưng màn đêm vẫn bị ánh mắt tàn nhẫn sắc bén kia xuyên phá, nhìn chằm chằm đến khi cả người tê dại.
Nhưng ánh mắt kia sau khi nhìn rõ đối phương là ai bỗng hóa nhẹ nhõm, trở nên mềm mại hẳn, cây kéo trên tay cậu cũng biến mất tự khi nào, Doãn Tưu sờ soạng một hồi vẫn không tìm thấy, đột nhiên eo lại bị giữ lấy, hai cánh môi lạnh lẽo chạm vào làn da lõa lồ kia.
Doãn Tưu nghe thấy kẻ thù của mình nói, “Có thể chúng ta không phải là kẻ thù của nhau.”
Không phải kẻ thù thì còn có thể là gì? Người yêu, bạn chịch, bạn bè? Bất cứ tên gọi nào cũng không thể dành để mô tả mối quan hệ này của cả hai, đúng là làm người khác không biết nên khóc hay cười nữa.
Lục Kính có muốn giết cậu, cậu cũng không buồn quan tâm, nhưng chỉ cần cậu có cơ hội, cả nhà họ Lục này, một người cũng không được phép sống!
Cậu vặn cánh tay Lục Kính ra, nghiêng người nằm đến bên mép giường, lúc mơ màng sắp ngủ, cánh tay của người kia lại quấn lên trên eo cậu, Doãn Tưu bực, muốn kéo ra nhưng không hề có tác dụng, đành phải từ bỏ, đành phải ôm oán hận mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại, có người hầu đưa bữa sáng lên, trên đầu giường có một bộ quần áo sạch sẽ.

Trên cổ có dây xích khiến cậu không thể tròng áo qua cổ, chỉ có thể mặc từ dưới lên, hình như Lục Kính đã suy nghĩ đến vấn đề này, dặn người đem lên cho cậu một cái áo có thể cài nút màu vàng nhạt.
Ăn sáng xong, lại có người bưng nước đến cho cậu rửa mặt, rửa xong, Doãn Tưu muốn đi WC. 
Cậu lau nước trên mặt, nhìn người hầu đang vâng vâng dạ dạ: “Tôi muốn đi WC.”
Người hầu khẽ liếc Doãn Tưu một cái, đi ra ngoài cửa gọi một tên vệ sĩ thân hình cao lớn vào, tên này đã từng bị cậu đánh, ánh mắt nhìn cậu giật giật liên hồi, y rút súng, kề vào eo cậu, kéo dây xích mang cậu đi WC, “Tốt nhất là đừng có làm ra chuyện gì, Tổng tư lệnh đã nói, nếu mày dám bỏ trốn, ngài ấy sẽ không nhân nhượng với mày nữa đâu.”
“Ồ.”
Doãn Tưu kéo quần, quay đầu nhìn tên kia đầy hung tợn, “Không nhân nhượng là thế nào cơ? Tao giết mày trước, rồi lại giết anh ta, để xem anh ta dùng cách gì để chỉnh tao đây.” 
“Lăng Phong!”
———.