Kẻ Giết Người

Chương 3: Chương 3






Dịch + beta: Bánh
Lục Kính cúi đầu, hình xăm trên cổ Doãn Tưu bị nước gột rửa, hình như bị phai màu một chút, nhưng hình dáng lại càng thêm rõ ràng, càng đáng sợ.
Thẩm Quân nhìn đám vệ sĩ đang đứng đực mặt, vội nói: “Ngẩn người cái gì! Bắt lấy cậu ta, nhốt vào nhà giam!”
“Chờ một chút,” Lục Kính ngăn cản, “Tôi còn có chuyện muốn hỏi em ấy.”
“Tổng tư lệnh, đi băng bó tay của ngài trước đã, rồi hãy tra hỏi cậu ta sau ạ.”
—————
Lục Kính khăng khăng muốn hỏi chuyện trước, Thẩm Quân bảo Triệu Hoài đi qua chăm sóc cho vết thương của hắn, Doãn Tưu bị ấn nằm trên sàn nhà bóng loáng, tay bị trói, trên cổ cũng có sợi dây xích, cứ thế mà bị thẩm vấn.
Lục Kính đánh giá Doãn Tưu, cũng không có gì nhiều để hỏi cậu, hắn đã từng hỏi cậu tại sao lại muốn giết cha và anh của mình, nhưng người này toàn nói lời giả dối, không bao giờ chịu khai thật.
Tay của Thẩm Quân cũng đã được băng bó, y khom lưng, đưa tài liệu cho Lục Kính: “Thưa ngài, đây là tài liệu mà ngài cần.”
Lục Kính nhận lấy, mở ra xem, trên trang đầu là thông tin sơ bộ cũng như thuộc tính của Doãn Tưu, là một Alpha, cũng không bất ngờ lắm, một người có được sự rắn rỏi quyết đoán không biết sợ hãi là gì cùng ánh mắt khiến người khác khiếp sợ như vậy, ngoại trừ Alpha ra thì làm gì có ai có được nữa.
Lục Kính xem xong, đóng tập tài liệu lại, kéo sợi xích trong tay, bắt Doãn Tưu đang quỳ gối phải bò lại gần mình, hắn khom lưng, duỗi tay sờ vào hình xăm của cậu, Doãn Tưu cự tuyệt mọi sự đụng chạm của hắn, Lục Kính lại kéo dây xích, bắt cậu phải nhìn vào mình, nhưng ánh mắt kia đúng là khiến người khác chán ghét, hắn đành chuyển qua nhìn nốt ruồi son kia, “Em như thế, chắc là lúc trước đã bị làm rất nhiều rồi nhỉ?” 
Đám người nhà họ Lục đúng là làm người khác buồn nôn, dù là cách nói chuyện hay là tác phong làm việc, đều khiến người khác ghê tởm đến cùng cực.
Doãn Tưu không có chút sợ hãi nào trước ánh mắt soi mói của Lục Kính, cười mỉa, “Anh cho rằng ai cũng là kẻ điên thích động dục như anh sao? Loại súc sinh bắt được ai là chơi luôn người ấy mà cứ nghĩ là mình cao quý.

Ai mà ngờ được, Lục Tổng tư lệnh cao cao tại thượng lại là một tên tội phạm hiếp dâm… A….”
Chậc, cái miệng chanh chua này, thật muốn xé rách nó ra.
Lục Kính nghe không lọt tai được chút nào, hắn đưa bàn tay đang bị băng bó ra sờ vào mặt Doãn Tưu, con ngươi màu xám như ẩn trong lớp sương mù, khiến cho ai nhìn vào cũng phải mơ màng: “Thế em giữ bí mật giúp tôi nhé?” 
“Anh thấy sao?” Khóe miệng Doãn Tưu bị sờ đến nỗi nóng lên, nghĩ đến chuyện Lục Kính đang trêu chọc mình lại càng thấy tức giận, hai bàn tay bị trói gô ở sau lưng cuộn thành nắm đấm, “Tôi và anh liệu có thể là loại người sẽ sống chung trong hòa bình sao?”
“Không bao giờ.”
Lục Kính buông tay ra, cởi áo khoác, khẽ sờ vào cái bao tay màu trắng trên bàn tay còn lại, giáng xuống một cái tát vào má Doãn Tưu, lực độ rất lớn, làm rách khoang miệng của cậu ngay lập tức, mùi máu tươi tràn ngập.

“Ồ……” Doãn Tưu nuốt nước bọt một cách khó khăn, giương mắt nhìn Lục Kính, tiếp tục mỉa mai: “Thẹn quá hóa giận rồi sao?  Lục Kính, giết tôi đi, giờ mà anh còn chưa chịu giết tôi, về sau người chết sẽ là anh.” 
Lục Kính sờ dọc theo dây xích hướng lên cổ của Doãn Tưu, dây xích màu vàng lại càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu.

Hắn đưa tay chạm vào áo cậu, cởi xuống, biểu tình không có một chút dao động: “Sẽ cho em được chết, đừng có gấp.

Nhưng em chết như thế nào, phải do tôi quyết định.”
“Tổng tư lệnh……”
Thẩm Quân không hiểu nổi Lục Kính, năm đó lúc cha và anh trai hắn bị sát hại, Lục Kính vô cùng đau khổ, hận không thể băm vằm hung thủ ra thành từng mảnh, nhưng giờ kẻ thủ ác đang ở ngay trước mặt, hắn lại không giết cậu ta để trả món nợ máu kia, mà lại giống như đang….

tán tỉnh?
“Dẫn người lui xuống đi, tôi xử lý như thế nào không tới lượt các cậu quản.” Lục Kính không buồn quan tâm đến Thẩm Quân, ngón tay hắn đã sắp đụng tới đầu v* giống như anh đào mà hắn thích ăn nhất, hắn rất thèm, đầu lưỡi cũng không tự giác mà liếm loạn trong khoang miệng, giống như trong miệng thật sự đang có một quả anh đào.
Đã tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn muốn nhìn bộ dáng đáng thương của Doãn Tưu lúc bị hắn chơi.

ngôn tình sủng
Doãn Tưu không ngờ được Lục Kính lúc thanh tỉnh cũng là tên cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cậu tình nguyện bị hắn dùng một phát súng bắn chết, còn hơn là bị làm nhục như thế.
“Anh đừng chạm vào tôi! Muốn giết thì cứ giết, đừng có ghê tởm như vậy!” Doãn Tưu cố gắng lui về sau.
Lục Kính chỉ cảm thấy mấy lời của Doãn Tưu vô cùng buồn cười, hắn chộp lấy đầu v* hồng nhạt của cậu, khẽ vuốt ve, tập trung tinh thần nhìn nó chuyển từ màu hồng sang màu đỏ đậm mới dời tầm mắt, nhìn Doãn Tưu đang tức đến sùi bọt mép, chậm rãi nói: “Mắt của em, xương quai xanh, đầu v*, dương v*t cùng với lỗ nhỏ, còn có chỗ nào sạch sẽ ư? Người nằm dưới thân tôi rên rỉ dâm loạn, còn ai ngoài Doãn Tưu em?”
Sắc mặt Doãn Tưu trắng bệch, giãy giụa muốn bò dậy, nhưng Lục Kính lại đi trước một bước, dẫm vào đầu gối cậu, kéo dây xích trên tay về phía mình, bắt Doãn Tưu quỳ giữa hai chân hắn.
“Một người dù có tức giận đến đâu, cũng không nên để lộ nhược điểm trước mặt kẻ thù.” 
Lục Kính vơ lấy chiếc kéo trên bàn, cắt một đường từ trên cổ áo xuống, theo từng đường kéo, lòng tự trọng của Doãn Tưu cũng đứt đoạn theo.


Quần áo vốn đã rách nát, bị cắt xong, lồng ngực trắng nõn của chàng trai liền được phơi bày ngay trước mắt hắn.
Lục Kính rất thích vùng ngực còn mềm mại hơn so với cả da mặt này của cậu, bàn tay giống như đang sờ vào một tác phẩm nghệ thuật vậy, hắn vuốt ve lồng ngực đang run rẩy vì tức tối của Doãn Tưu, tháo bao tay ra, nhiệt độ từ trên đầu ngón tay truyền vào làn da của người kia, lạnh đến thấu tim.
“Doãn Tưu, lòng tự trọng của em cao như thế, cần thể diện đến như thế, nếu tất cả đều bị tôi giẫm nát, có khi nào em sẽ chết không nhỉ?” 
“Ngực mềm như thế, là do ai xoa?”
“Mấy cái vết cắn này, là từ mà đâu ra?”
“Anh câm miệng……!” Doãn Tưu cắn môi trong, không biết do vết thương lúc bị tát lúc nãy, hay là do cậu cắn quá chặt làm rách da, trên bờ môi bị cắn đến tái nhợt bắt đầu xuất hiện tơ máu.
Lục Kính cười khẩy, đưa tay ôm mặt Doãn Tưu, vết máu trên môi cậu hấp dẫn lực chú ý của hắn, Lục Kính lấy tay lau sạch, cuối cùng lại chuyển sang vân vê đầu v* đang run nhè nhẹ của người kia, nói: “Em câm miệng thay phần tôi đi.” 
Doãn Tưu không rõ ý của Lục Kính, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lục Kính nắm tóc, ấn vào giữa háng. 
“Từ trước đến nay tôi rất khó cương cứng,” Lục Kính vuốt ve gương mặt đang cố tỏ vẻ bình tĩnh của Doãn Tưu, nhẹ nhàng kể lại câu chuyện của mình, “Tôi đi tìm bác sĩ, bọn họ nói tôi không có vấn đề gì, chỉ là bị lãnh cảm.

Tôi đã cho rằng tôi sẽ sống như thế cả đời, thì lại gặp được em, Doãn Tưu.” 
Giống như hắn nhớ ra chuyện gì vô cùng hài hước, khẽ cười một chút, thậm chí còn vô cùng thân mật mà sờ tóc Doãn Tưu, tiếp lời, “Không thể phủ nhận được, hôm tôi phát tình, chịch em đúng là rất sướng, em mang đến cho tôi khoái cảm không gì có thể sánh bằng, tôi rất ưng ý.

Doãn Tưu, giờ đang không phải là kì phát tình của tôi, nhưng thứ này cũng vì em mà ngo ngoe rục rịch.

Em phải chịu trách nhiệm.”
“Là chính anh bị con c* làm mù con mắt, liên quan đéo gì đến tôi! Buông tôi ra! Anh có ngon thì đánh nhau với tôi đi, đừng có làm ra mấy trò đê tiện này!”
“Alpha trời sinh đã cao quý, sao lại có thể đê tiện chứ?” Lục Kính chậm rãi kéo khóa kéo xuống, cởi quần lót, dương v*t thô to liền bật nảy ra, bóp miệng Doãn Tưu, cắm vào, “Còn hai Alpha làm tình với nhau, chính là chuyện cao quý nhất.”

Làm tình, làm tình chính là thứ khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Doãn Tưu chưa bao giờ có lần làm tình nào đủ vui sướng.

Chuyện cũ không cần nhắc lại, nhưng Lục Kính lại muốn cậu phải nhớ, muốn cậu bị tra tấn tới cùng.
Doãn Tưu sẽ không liếm, Lục Kính biết thế, chỉ cần cho cậu có chút cơ hội, cậu chắc chắn sẽ dùng hàm răng trắng tinh kia cắn đứt dương v*t của hắn.

Thế là hắn nắm tóc cậu, chính mình tự thọc vào rút ra, phải làm cho miệng Doãn Tưu chết lặng, không cựa quậy nổi, cậu mới mất đi tính uy hiếp.

Doãn Tưu không chịu khép răng, răng cọ vào gân xanh trên phần đàn ông của Lục Kính, vừa đau lại vừa sướng.
Không sao cả, dù cậu không chủ động cũng chả sao, chỉ cần cậu ngậm lấy hắn rồi rơi nước mắt như thế là đủ rồi. 
“Doãn Tưu……”
Doãn Tưu chán ghét những lúc Lục Kính gọi tên cậu, trong miệng bị bắt ngậm lấy thứ ghê tởm kia, bên tai cũng là tiếng kêu buồn nôn của hắn, mỗi một phút giây trôi qua đều khiến cậu thấy thật chán ghét.

Cậu giương mắt, đối diện với tầm mắt của người đàn ông.
Lục Kính xoa đầu Doãn Tưu, ngón tay chuyển từ tóc cho đến mũi cậu, hắn rất thích nốt ruồi son trên mũi Doãn Tưu, thật xinh đẹp, giống như một đóa hoa tuyệt mỹ được điểm xuyết trên tấm vải gấm mang tên Doãn Tưu.
“Lúc em chịu nói thật với tôi sẽ là lúc tôi cho em cái thứ gọi là tôn nghiêm.” Lục Kính vuốt ve nốt ruồi son kia, rồi bàn tay kia lại ấn Doãn Tưu vào giữa hai chân mình, “Ngậm tốt lắm, nhớ nuốt cho sạch nhé.”
Doãn Tưu còn chưa kịp phản ứng, Lục Kính đã kéo dây xích trong tay, răng nhọn trong miệng cậu làm hắn bị đau, nhưng rất nhanh sau đó, khoái cảm khi bắn tinh đã xóa nhòa tất cả.
Miệng Doãn Tưu tất nhiên không thể ngậm hết thứ của Lục Kính, lúc hắn rời khỏi miệng cậu, một nửa dương v*t ướt sũng, dính toàn là tinh dịch cùng nước miếng của Doãn Tưu, còn trộn lẫn tơ máu, một nửa vẫn còn khô ráo.
Mùi tinh dịch tanh nồng khiến đầu óc Doãn Tưu quay cuồng, không ngừng nôn khan, nhưng Lục Kính lại đưa tay bóp miệng cậu, bắt cậu phải nuốt xuống cho bằng hết.
“Tôi sẽ giết sạch bọn họ…… Giết luôn cả anh…..” Khóe miệng Doãn Tưu vẫn còn đọng lại chút tinh dịch, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi muốn cả nhà họ Lục đoạn tử tuyệt tôn!” 
Vừa dứt lời, lồng ngực Doãn Tưu liền ăn một cú đá, quỳ đã lâu, cậu không còn sức để chống đỡ nổi cơ thể nữa, ngã sóng soài ra trên mặt đất.

Giờ cậu chính là con cá nằm trên thớt, người khác muốn xâu xé như thế nào cũng được.

Lục Kính sửa sang lại quần áo, vô cùng sạch sẽ chỉnh chu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn mang găng tay vào, không quan tâm ánh mắt như đang muốn băm vằm hắn thành từng mảnh nhỏ của người kia, kéo dây xích, một lần nữa kéo cậu lại gần mình, lấy khăn giấy lau miệng cho cậu.
“Dơ rồi này.” Lục Kính nhéo cằm Doãn Tưu cằm, khẽ than thở, dịu dàng lau chùi cho cậu, giống như mấy thứ này không phải là từ trong dương v*t của hắn bắn lên, “Em có thể truy cùng diệt tận đám người của nhà họ Lục, nhưng giết tôi ư, em không đủ tư cách.”
“Có giỏi thì thả tôi ra, xem tôi có đủ tư cách hay không.”
“Không đâu, nếu em muốn thì đã làm rồi, mấy thứ này làm sao trói được em.” Lục Kính giống như đang nựng một con thú cưng, hắn sờ mặt Doãn Tưu, nói, “Tôi cũng muốn xem em có thể làm được trò gì.” 
“Đừng chạm vào tôi!” Doãn Tưu quay đầu, mấy hành động thân mật này đúng là quá ghê tởm.
“Dữ thật nhỉ?” Lục Kính nắm mặt Doãn Tưu, không cho cậu thoát khỏi sự khống chế của mình, “Giờ em đang ở trong tay tôi, phải học được cách làm một con chó biết vẫy đuôi.

Không ngoan thì phải biết nhận lỗi, phải có tính tự giác, tôi thích những con chó biết liếm tay chủ, hiểu không?”
Trong con ngươi trầm tĩnh giờ lại đang gợn sóng, giữa bọn họ sẽ luôn đối địch với nhau như thế, vĩnh viễn không thể hòa bình.
“Được thôi, tôi sẽ liếm.” Doãn Tưu nhìn Lục Kính, nhướng mày.
Thái độ của cậu bỗng nhiên xoay chuyển 180 độ, Lục Kính bỗng muốn xem trong quả hồ lô của cậu có thứ gì*, bèn buông tay ra, mặt của Doãn Tưu càng lúc càng gần, lúc sắp đụng tới, còn chưa kịp phản ứng, dương v*t vừa mới bắn tinh liền bị chính cái miệng vừa đem lại khoái cảm cho hắn kia hung hăn cắn xuống. 
*Hô lô có thứ gì: (卖的是什么药 – trong quả bầu có chứa loại thuốc gì): Thời xưa, loại bầu có eo thon thường được dùng để khoét ruột sau đó phơi khô để làm hồ lô đựng rượu hoặc đựng thuốc và thường được treo ở ngoài cửa các tiệm thuốc – tương tự như bảng hiệu của chúng ta thời nay.

Các thầy thuốc cũng thường đeo một quả hồ lô như thế ở trên lưng, người ngoài nhìn vào sẽ không biết bên trong quả hồ lô đó có chứa loại thuốc gì, từ đó có câu “bầu bí có thứ gì” nhằm để biểu lộ sự tò mò hay nghi ngờ về một ai đó.
Sự đau đớn khi da thịt bị xé rách khiến người khác không thể nào làm ngơ, Lục Kính càng túm tóc, cậu lại càng cắn chặt, đầu Lục Kính toát mồ hôi lạnh, duỗi tay bóp cổ Doãn Tưu, cậu không hít thở nổi, đành phải nhả ra, để lại một bãi nước miếng trên quần Lục Kính.
Lục Kính ấn người lên trên sô pha, vẻ mặt Doãn Tưu toàn là khiêu khích, há mồm thở dốc vì thiếu oxi, nước bọt bên khóe môi sáng lên, Lục Kính đè lên trên người cậu, nhìn Doãn Tưu đang thở phì phò, nửa muốn bóp chết cậu, nửa muốn hôn vào khuôn mặt kia.
“Bắt tôi liếm một lần……” Doãn Tưu liếm môi, nói, “Anh bắt tôi liếm một lần, tôi sẽ cắn một lần, anh chịch tôi một lần, tôi cũng sẽ lại cắn thêm một lần nữa, tôi không sợ anh đánh tôi, mà anh lại luyến tiếc không giết tôi, được thôi, vậy chúng ta xem thử, là anh giết tôi trước, hay là tôi cắn đứt của quý của anh trước, thế nào, Lục Tổng tư lệnh?”
“Chơi vui đấy,” Lục Kính cúi xuống, ngậm lấy đầu v* của Doãn Tưu, cắn một cái thật mạnh để trả thù, nhìn thấy dấu răng bắt đầu rỉ máu, hắn liếm vết máu đi, nhìn Doãn Tưu nhăn nhó vì đau đớn, bình tĩnh lại một chút, “Nhưng phải sửa lại, nó sẽ không bị em cắn đứt, mà em mới là kẻ sẽ bị nó chịch nát.”
“Thẩm Quân, vào dẫn người đi.”
Lục Kính thả dây xích ra, đưa cho Thẩm Quân vừa mới tiến vào, ra lệnh, “Đưa về nhà tù ban đầu, mỗi ngày cho ba tên tội phạm mắc trọng tội vào đó, nói cho bọn chúng biết, ai sống sót ra khỏi phòng giam của em ấy, sẽ được ra tù.”.