Edit: Bánh
Hơi nóng không ngừng tỏa ra từ trong bể nước nóng, hơi thở tình dục quay cuồng trên người Lục Kính, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng lúc hôn vào cổ, vào môi Doãn Tưu đều khiến cậu cảm thấy nóng cháy.
Thoạt nhìn có thể thấy đây là một người không gần tình sắc, nhưng sau khi đã biết mùi rồi, vĩnh viễn sẽ giống như một kẻ đói khát, vĩnh viễn không biết thỏa mãn là gì.
Đời sống tù nhân của Doãn Tưu vẫn chưa kết thúc, trên cổ cậu vẫn là sợi xích của Lục Kính, thân thể bị Lục Kính dùng tình dục để trừng phạt.
Suối nước nóng lộ thiên là một nhà giam không có song sắt, Lục Kính chính là xiềng xích giữ cậu lại, một loại xiềng xích kiên cố không gì có thể lung lay phá vỡ nổi.
“Sao tôi phải… làm những thứ này với anh chứ.” Doãn Tư bị đặt trên bờ, dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, Lục Kính vùi mặt vào ngực cậu, hút đầu v* Doãn Tưu đến vừa cứng vừa sưng đỏ.
Lục Kính vô cùng hài lòng với thành quả của mình, hắn đưa ngón tay chạm vào đó, trên xương quai xanh của Doãn Tưu có đọng lại một vũng nước, bị ánh trăng chiếu vào lại biến thành liều thuốc kích dục trong mắt hắn.
“Bởi vì tôi muốn.”
Lục Kính đứng dậy, tới gần Doãn Tưu, tách hai chân cậu ra, sờ vào lỗ nhỏ đang co rúm lại vì khẩn trương, hắn mơn trớn hai cái xung quanh chỗ đó rồi cúi người hôn vào đôi môi mềm mại của Doãn Tưu, cho một ngón tay vào trong, dịch nhầy bôi trơn ở lối đi đã sắp tràn ra ngoài, câu kết làm chuyện xấu với kẻ thù của chủ nhân cơ thể này, chuẩn bị thật kĩ cho dương v*t sắp đem khoái cảm đến cho nó.
“Doãn Tưu, Alpha cũng sẽ chảy nhiều nước thế này sao?” Lục Kính mút môi trên của Doãn Tưu, đầu lưỡi lại chịu thất bại khi người kia cắn chặt răng, không cho hắn được một tấc lại tiến thêm một thước.
Vấn đề này là Lục Kính buộc miệng hỏi ra, hắn không nắm rõ cấu tạo thân thể của Alpha, Beta hay Omega, trước khi phân hóa thì ai cũng sẽ như ai, nhưng sau khi phân hóa rồi, một số bộ phận trên cơ thể sẽ có thay đổi, nhưng không ai dạy Lục Kính cả, không ai chỉ dẫn cho hắn những kiến thức sinh lý cơ bản nhất đó.
Khuỷu tay Doãn Tưu đỏ bừng, run rẩy không thôi, nhưng cậu vẫn cố gắng chống giữ cơ thể, nhìn Lục Kính đầy căm giận: “Câm mồm.”
Lục Kính bế Doãn Tưu lên, nhéo mông cậu, dùng dương v*t cắm thẳng vào lỗ nhỏ đã bị khuếch trương đang chảy nước không ngừng của Doãn Tưu, hắn liếm đầu v* đỏ tươi của cậu, để lại trên lồng ngực trắng nõn một dấu răng ứa máu: “Em thích tôi làm em trong im lặng, tôi biết.”
Tư thế này không ôm lấy hắn thì không được, Doãn Tưu ôm cổ Lục Kính, nước chảy xuôi trên người hai người bọn họ.
“Đừng vào nữa…… Sâu quá……” Doãn Tưu không muốn thân mật với Lục Kính, cậu dùng tay chống đỡ bả vai người đàn ông, nghiêng đầu qua một bên, không muốn nhìn hắn.
“Nhìn tôi.” Lục Kính hôn cổ Doãn Tưu, hôn thôi chưa đủ, hắn há miệng cắn như để trừng phạt Doãn Tưu vì đã không hiểu phong tình.
Xin tha cũng phải ra dáng xin tha, này là cái gì chứ.
Lục Kính cố ý thúc phần đàn ông vào trong, vừa mạnh lại vừa sâu, tiếng hít thở của Doãn Tưu biến thành những âm thanh đứt quãng.
Doãn Tưu không chịu nổi nữa, chậm rãi mở mắt ra, nhéo vai Lục Kính rồi nhìn hắn.
Áo choàng tắm trên người Lục Kính đã được cởi ra từ khi nào, trên người hắn toàn là những vết sẹo lớn bé chằng chịt, có một vết sẹo ngay ngực vô cùng bắt mắt, rất dữ tợn lại đáng sợ.
“Doãn Tưu……” Tiếng kêu của Lục Kính làm Doãn Tưu hoàn hồn, cậu nhìn về phía Lục Kính, Lục Kính vẫn luôn nhìn cậu chăm chú, dùng đôi mắt màu xám như sương mù làm cậu không tài nào dời mắt nổi.
Trời sinh đã cho Lục Kính một đôi mắt khiến người khác vừa nhìn vào đã phải mê muội, màu xám, không giống như người bình thường.
“Cầu xin tôi đi,” Lục Kính ghét sát lại, hôn môi Doãn Tưu, hắn tiến quân thần tốc, hôn đến khi Doãn Tưu phải ngửa người ra sau, “Chỉ cần em xin tha, tôi sẽ nghe lời em.”
Doãn Tưu ôm cổ hắn, tiếng bạch bạch ở thân dưới càng lúc càng vang dội, hai chân cậu vòng qua eo Lục Kính, mu bàn chân nổi gân xanh.
Cậu cố gắng tránh cái hôn của người đàn ông, thở phì phò vài hơi rồi nói: “Xin anh….
đừng sâu như thế.”
“Biết rồi……” Lục Kính rất hài lòng, hắn liếm khóe miệng cậu, tiếp tục xâm lược hai cánh môi đỏ tươi, “Tưu Tưu à.”
Doãn Tưu mềm mại ngoan ngoãn có tên là Tưu Tưu, không phải là Doãn Tưu nữa, mà là Tưu Tưu do chính Lục Kính hắn thuần hóa được.
Đồng ý rồi, nhưng hắn vẫn dùng sức đâm vào vách ngăn kia, Doãn Tưu vô cùng mẫn cảm, đưa tay ôm cổ Lục Kính, hắn đều có thể cảm nhận được từng chút run rẩy của cậu, điều đó khiến hắn lại càng hưng phấn.
Doãn Tưu run rẩy bị tình dục nhấn chìm đúng thật là làm cho người khác cực kỳ yêu thích.
ẩy vô pháp thoát đi dục vọng uy hiếp Doãn Tưu, thật là làm người thích cực kỳ.
“Không được…… đừng đâm vào sâu như thế!” Doãn Tưu chịu hết nổi rồi, túm lấy tóc Lục Kính, bắt hắn rời khỏi môi mình, khóe mắt đỏ bừng nhuốm thêm sát khí, cho Lục Kính một bạt tai, “Con mẹ nó anh có lỗ tai không?”
“Tại nó dài.”
Lục Kính rút dương v*t, buông Doãn Tưu ra, nhìn Doãn Tưu đang run rẩy tựa vào bờ hồ, tay hắn vẫn còn đang đặt trên hai chân cậu, Lục Kính hôn lòng bàn tay Doãn Tưu.
“Nhưng tôi muốn làm, em không cản được đâu.” Lục Kính lật người Doãn Tưu lại, banh cặp mông đã dính đầy tinh dịch ra, nhét thứ nóng bỏng giữa hai chân vào, hắn chống tay lên bờ hồ, nhốt Doãn Tưu trong lòng mình rồi lại cúi đầu, cắn vào bả vai đã bị hơi nóng làm cho hồng hồng, đâm thật mạnh vào trong.
“A……! Không cần…… Ưm……” Doãn Tưu quay đầu, muốn ngăn người đàn ông lại, Lục Kính lại tiến tới, ngậm lấy môi cậu, thân dưới lại càng thêm dùng sức, hắn đang muốn xem Doãn Tưu đang sợ cái gì mới được.
Doãn Tưu muốn thoát khỏi sự trói buộc của Lục Kính, nhưng Lục Kính lại bóp mặt cậu, bắt cậu phải duy trì tư thế vặn vẹo như thế hôn môi với hắn, mông bị đâm đến đỏ bừng, cả thân thể sắp bị hắn đâm nát rồi.
Nếu đâm vào một cách miễn cưỡng bắt chỗ kia mở ra sẽ vô cùng đau đớn.
Những ký ức Doãn Tưu đã cố quên đi giờ lại điên cuồng ập tới, khoang sinh sản bị đâm cho mở ra, tinh dịch dơ bẩn bắn đầy vào trong nơi vốn đã yếu ớt, máu hòa cùng tinh dịch chảy thành sông.
Có xin tha cũng vô dụng, tiếng cầu xin trong đau đớn xé lòng của cậu lại bị xem là đang làm bộ làm tịch.
“Xin anh…… Lục Kính, tôi xin anh…… Đừng như vậy…… Giết tôi…..
giết tôi đi……”
Nước mắt chảy xuống, rơi vào trên môi Lục Kính, hắn nhìn hốc mắt đỏ ửng do bật khóc của cậu, cái này không phải là đang diễn trò.
Hắn buông môi Doãn Tưu ra, nhìn cậu chằm chằm trong vài giây, hỏi: “Em khóc thật ư?”
“Lục Kính…… Tôi thật sự rất hận anh……” Trong ánh mắt Doãn Tưu tràn đầy oán hận, cậu vừa đau lại vừa hận.
“Tôi không hận em.” Trong lòng Lục Kính có hơi nhói, rất nhói, hắn lui người ra sau, xoay người Doãn Tưu lại, ôm cậu vào lòng, khẽ vỗ về.
“Tôi không đâm vào trong nữa, em đừng khóc.”
Doãn Tưu vẫn dùng ánh mắt đó nhìn hắn, vừa rơi nước mắt trong yên lặng.
“……” Lục Kính rút ra dương v*t thô to còn chưa thỏa mãn, nhìn Doãn Tưu, an ủi, “Đừng khóc, tôi không làm nữa.”
Thấy Doãn Tưu vẫn im lặng không lên tiếng, hắn ghé sát lại nhẹ nhàng hôn vào cổ cậu, “Xin lỗi em.”
Doãn Tưu nhìn dấu tay vẫn còn chưa tan trên má Lục Kính, dần bình tĩnh trở lại, cậu giơ tay lên, Lục Kính yên lặng nhìn cậu, lẳng lặng chờ bàn tay kia rớt xuống trên mặt mình.
Không phải gã ta, không phải là tên tội phạm hiếp dâm đáng chết gấp vạn lần so với Lục Kính năm nào.
Cuối cùng Doãn Tưu chỉ ôm cổ Lục Kính, vùi đầu vào vai hắn, yên lặng rớt nước mắt.
Dù sao khóc thì Lục Kính sẽ không chạm vào cậu nữa, có gì mà xấu hổ chứ.
“Rất xin lỗi.” Lục Kính chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Doãn Tưu, hắn cúi đầu hôn vào hình xăm trên người cậu, lặp lại câu xin lỗi.
Từ năm 15 tuổi Lục Kính đã không còn nói lời xin lỗi nữa, ai chết thì cũng đều là kẻ đáng chết cả, có gì mà phải xin lỗi.
Nhưng Doãn Tưu…… ngoại trừ ý định muốn giết hắn, mọi chuyện cậu làm đều đúng, thế nên hắn tình nguyện nói ra câu xin lỗi, tình nguyện cho cậu thật nhiều, chỉ cần Doãn Tưu không phải khổ sở như ngày hôm nay, hắn có thể nói xin lỗi với cậu cả đời.
———–
Phía sau giường lún xuống, Doãn Tưu nhắm mắt lại, nói, “Tôi không muốn ngủ chung giường với anh.”
Cậu nằm nghiêng, xương cổ nhô lên như một dãy núi, vừa trắng lại vừa gầy, hình xăm sau gáy lại giống như một con quái thú, nhăm nhe muốn tới gần Lục Kính.
Lục Kính cảm thấy Doãn Tưu được một tấc lại muốn tiến một thước, thế là hắn kéo chăn, nằm xuống, dán vào sau lưng cậu, hôn vào cổ Doãn Tưu vài cái rồi cũng tính đi ngủ.
“Lục Kính,” Doãn Tưu nhích người về trước, Lục Kính cũng sấn tới, cậu kéo tay Lục Kính ra, xoay người lại, đẩy người đàn ông đang muốn dính vào người mình, “Anh có thể nào… đừng làm tình với tôi nữa được không, hãy cứ xem tôi là một kẻ thù thật sự có được không? Tôi sẽ giết anh, tôi không nói chơi đâu.”
Lục Kính vuốt ve lòng bàn tay Doãn Tưu: “Tôi không tìm ra ai khác để làm tình, chuyện tôi làm cũng không phải chỉ là nói chơi.”
Tới mức có mất mạng hay không, hắn cũng không sợ.
“……”
Lục Kính thấy Doãn Tưu bị nghẹn không nói nên lời, thuận tay kéo cậu vào trong lòng, lấy đầu mình đè vào vai cậu khiến cậu không thể động đậy, “Huống hồ gì lại có sẵn kẻ thù ở đây, không chịch thì lại phí.
Ngủ thôi, không cho nói chuyện nữa.”
Bỏ đi, chỉ cần giết hắn, mọi phiền não liền sẽ kết thúc.
———-
Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho editor!!
———-
Lục Kính gọi điện thoại hỏi Lục Giảo muốn xử lý thi thể của ba mình như thế nào, Lục Giảo vô cùng tin tưởng hắn, bảo hắn cứ tự mình quyết định đi.
Lúc giải quyết xong chuyện ở Bạc Giang đã là chuyện của một tuần sau, lúc bọn họ chuẩn bị quay về thành phố Xuyên Kinh, Doãn Tưu nhất quyết không chịu ngồi chung xe với Lục Kính, cậu ngồi lên motor, lúc chuẩn bị đội nón bảo hiểm, Lục Kính lại đi trước một bước, đội giúp cậu.
Doãn Tưu bắt lấy tay Lục Kính, từ chối: “Tôi tự mang được.”
Lục Kính bẻ ngón tay đang siết chặt của cậu ra, vẻ mặt vốn lạnh như băng vì sự kháng cự của Doãn Tưu mà xuất hiện một chút không kiên nhẫn, nhưng hắn chỉ sờ mặt cậu, khom lưng tiếp tục luyện tập kỹ năng hôn môi mà hắn học lỏm được, “Con trai Lục Như Việt và con gái Lục Giảo của Lục Việt sẽ về nước vào chiều nay, tôi sẽ đến sân bay đón bọn họ, địa chỉ tôi đã bỏ vào túi áo của em tối hôm qua rồi, sáng nay tôi cũng đã chuẩn bị sẵn vũ khí cho em, em biết mình phải làm thế nào rồi đấy, đi đường nhớ cẩn thận.”
Chờ Lục Kính nếm đủ ngon ngọt rồi, Doãn Tưu đẩy hắn ra, khởi động motor, đội nón bảo hiểm lên rồi rời đi, không thèm nhìn Lục Kính một cái.
Sáng nay Lục Kính lấy cớ là trang bị súng, không chỉ sờ soạng eo Doãn Tưu, còn xoa ngực, hôn hết cả nửa người trên rồi liếm luôn cả môi cậu.
Gió thổi mạnh ập vào lớp áo trên người cậu, đầu v* vốn đã sưng đỏ lại càng bị ma sát vô cùng khó chịu, khiến Doãn Tưu bắt đầu nghĩ đến 1001 cách giết chết Lục Kính.
Bỗng nhớ đến hình ảnh người đang đứng bất động trong kính chiếu hậu, bóng dáng hắn càng lúc càng nhỏ, nhưng khí thế vẫn luôn áp bức như vậy.
Dù không nhìn thấy cặp mắt kia, Doãn Tưu vẫn có thể nhớ đến đêm hôm đó lúc cậu khóc, từ đôi mắt đẫm lệ mù mịt của chính mình, cậu lại nhìn thấy sự thương tiếc toát ra trong mắt Lục Kính.
Hoa mắt.
————
Sân bay Tấn Nhĩ là sân bay lớn nhất thành phố, Doãn Tưu đi quanh vài vòng, rồi lại đối chiếu với bản đồ mà Lục Kính cho, vạch ra một con đường chạy trốn tương đối hợp lý rồi lại lên kế hoạch ngụy trang như thế nào cho tốt.
Vì khâu kiểm tra an ninh tại sân bay rất nghiêm ngặt, cậu đành phải tháo súng ra thành nhiều phần khác nhau, bỏ vào ba lô.
Súng đạn Lục Kính cấp cho cậu đều là đồ được đặc chế, được làm từ vật liệu khác so với những vũ khí thông thường, có thể qua mặt được máy quét an ninh của sân bay.
2 giờ 50 chiều, Doãn Tưu ngồi trong phòng chờ, miệng không ngừng nhai kẹo cao su, thổi hết cái bong bóng này đến bong bóng khác, cuối cùng mục tiêu cũng xuất hiện.
Lục Như Việt đã lập gia đình ở nước ngoài, đưa hai đứa con gái nhỏ cùng về nước, Lục Giảo mới hai mươi mấy tuổi, được nuông chiều từ nhỏ, tính tình vô cùng tiểu thư.
Lục Kính vừa đi tới, cô ta đã vô cùng kích động chạy lại ôm hắn, Lục Kính cũng rất lễ phép mà ôm lại một cái, quay qua hơi gật đầu với Lục Như Việt.
Lục Nhữ Việt khinh thường Lục Kính là con ngoài giá thú, y cũng giống như ba mình, rất ghét Lục Kính.
Dù bây giờ hắn là kẻ quyền thế ngập trời, nắm quân quyền trong tay, y cũng không đánh giá cao hắn dù chỉ một chút.
Hai đứa con gái của y nhìn Lục Kính đầy tò mò, Lục Như Việt liền ôm hai đứa nhỏ lùi về sau một bước, giống như đang e sợ một loại virus nào đó.
“Anh hai, anh đừng có lúc nào cũng xụ mặt như thế chứ! Kính ca ca vất vả vì chúng ta bao nhiêu bộ anh còn không biết hả!” Lục Giảo bênh vực Lục Kính, ôm cánh tay hắn oán trách anh ruột của mình.
Lục Như Việt vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn đưa hai đứa con của mình đi trước, “Có vài kẻ không thể nào thân thiết nổi, ba mình gặp chuyện, nói không chừng cũng là hậu quả do lúc trước đã mềm lòng mà nhận con chó nào đó vào nhà họ Lục.”
“Anh hai!”
“Em thích ở với nó thì ở với nó đi, đừng có lằng nhà lằng nhằng với anh!”
Lục Kính không nói gì cả, hắn lẳng lặng nhìn về phía Doãn Tưu đang ngồi uống nước, khẽ bật cười, rút cánh tay ra khỏi cái ôm của Lục Giảo, nói: “Không sao, chúng ta ra ngoài đã, về nhà rồi nói tiếp.”
Lục Giảo đưa túi xách cho Lục Kính, làm nũng: “Kính ca ca, em đi WC một chút đã, anh chờ em được không?”
Ánh mắt Lục Kính chợt lóe lên, đáp: “Được chứ.”
Lục Giảo đi về phía WC, Doãn Tưu cũng ra khỏi chỗ ngồi, đi theo sát đằng sau.
Lục Kính cầm di động, gọi điện thoại cho Lục Như Việt, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của y, Lục Kính cũng không buồn giả vờ nữa, chỉ nói: “Anh không cần em gái nữa, vậy để tôi xử lý nó giúp anh nhỉ.”.