Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc - Đao Phong

Chương 9: Cậu cho rằng có người quan tâm chân tướng, không, không có ai




"Nữ sinh kia cậu đã từng gặp " Doãn Nhất Hàng lại cúi đầu.
"Tôi có lẽ đoán được là ai" Lý Mật dừng một chút.
"Thuê phòng thật, lên giường giả" Lần này Doãn Nhất Hàng trực tiếp giải thích khiến Lý Mật ngây người ngay tại chỗ, để chứng tỏ rằng cô đã va chạm nhiều, cô dùng sức mở lớn hai mắt, mỉm cười nói: "Cậu tiếp tục đi”.
Doãn Nhất Hàng nhìn bộ dạng ngồi ngay ngắn giống như học sinh tiểu học của cô, không lịch sự bật cười. "Vậy mời cậu ngồi nghe chuyện cũ, có thể hơi dài. Tôi  vốn là một học sinh sơ trung sống rất bình thường, không có chấn động lòng người như Tư Nhiễm nói với cậu, nhưng thật sự tôi phát hiện đầu óc tôi may mắn dùng tốt hơn người khác, có thể dễ dàng thi được nhất lớp, giáo viên cưng chiều, bạn học hâm mộ, là nhân vật phong vân (người làm mưa làm gió) trong miệng bọn họ"
Lý Mật thầm nghĩ anh chính là Versailles mà, nhưng cô lặng lẽ không lên tiếng (Mình không tìm được thông tin về nhân vật này, bạn nào biết thì chia sẻ cho mọi người cùng biết nhé).
Doãn Nhất Hàng nói tiếp: "Năm hai, cậu ấy từ trường 8 chuyển đến lớp bên cạnh, không biết vì sao ngày ngày tới tìm tôi hỏi bài, nói thật, tôi thấy cậu ấy rất phiền, rất tốn sức giảng bài cho cậu ấy, cậu ấy còn không nghiêm túc nghe"
Không biết vì sao sao, học giỏi, lớn lên đẹp trai, hai điểm này là có thể dễ dàng bắt sống trái tim nữ sinh thời còn đi học, Lý Mật yên lặng châm chọc ở trong lòng. Nhưng cô cố ý đùa với Doãn Nhất Hàng: "Hả, rõ ràng là người đẹp yêu thương nhung nhớ mà, không động lòng?”.
Doãn Nhất Hàng quay đầu liếc Lý Mật một cái, nói: "Tôi không thích cậu ấy”.
Lý Mật bị Doãn Nhất Hàng thẳng thắn làm nghẹn đến mức nói không nên lời.
"Sau đó trong lớp xuất hiện tin đồn hai chúng tôi ở bên nhau, cậu ấy còn làm phiền tôi nhiều hơn nữa. Sau đó tôi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa nói với cậu ấy tôi rất bận, không thể tiếp tục giảng bài cho cậu ấy, để cậu ấy đi tìm bạn học khác, có thể giọng điệu của tôi tương đối tồi tệ, lúc đó cậu ấy khóc, bạn học trong lớp cũng tới vây xem, tôi cảm giác đặc biệt lúng túng, một thân một mình rời khỏi phòng học, sau đó lại có lời đồn hai chúng tôi chia tay"
Nghe những lời này từ Doãn Nhất Hàng, Lý Mật nhịn cười đến mức cảm thấy khó chịu, đây là đang "Kể chuyện tình yêu”.
"Sau đó chúng tôi không học cùng một cao trung, hơn nữa tôi nghe nói cậu ấy có bạn trai mới, chính là bạn nối khố của tôi. Bạn nối khố của tôi và cậu ấy là bạn cùng lớp hồi sơ trung, thành tích rất tốt, vốn không học ở trường cao trung đó, nghe nói là vì cậu ấy. Nhưng bởi vì lời đồn trước đó về tôi và cậu ấy, sau khi hai người bọn họ ở bên nhau, vì kiêng dè, tôi gần như không liên lạc với bạn nối khố của tôi, chuyện này vốn nên kết thúc ở đây. Nhưng lớp mười một có một ngày đã rất khuya, đột nhiên cậu ấy gọi điện thoại cho tôi nói bạn nối khố của tôi ở quán bar xảy ra chuyện, rất nghiêm trọng, không dám liên lạc với ba mẹ cậu ấy, nhờ tôi chạy qua nhanh. Tôi theo địa chỉ cậu ấy cho tôi vội vàng bắt xe đến đó, là một quán bar rất hẻo lánh ở ngoại ô thành phố, lúc tôi đi đến không thấy bạn nối khố của tôi, ngược lại thấy cậu ấy say như chết. Tôi nhiều lần hỏi tình huống bạn nối khố của tôi, cậu ấy mơ mơ hồ hồ không nói nên lời, hỏi thì nhân viên phục vụ nói là hơn một giờ trước, một cặp tình nhân cãi nhau một trận, chàng trai trong cơn tức giận đã rời đi trước, sau đó cô gái này liền điên cuồng uống rượu. Trong nháy mắt tôi hiểu ra là cậu ấy cố ý lừa tôi tới đây, tôi vốn muốn bỏ đi cho xong, nhân viên phục vụ ép tôi phải đưa cậu ấy đã say như chết đi. Tôi không biết nhà cậu ấy, cũng chỉ có thể đưa cậu ấy đến khách sạn gần đó" Giọng Doãn Nhất Hàng run run.
Lý Mật thầm nghĩ đây thật sự là một quá khứ rất dài, lúc cô sắp rơi vào mơ hồ cuối cùng cũng đã tới trọng điểm.
"Tôi dùng thẻ căn cước của tôi thuê phòng cho cậu ấy, để nhân viên phục vụ đưa cậu ấy lên phòng, từ đầu đến cuối tôi chưa từng tiến vào căn phòng đó một bước" Doãn Nhất Hàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lý Mật.
Trong nháy mắt Lý Mật giống như nhìn thấy một con chuột lang nhỏ đang tìm kiếm sự tin tưởng, cô nói: "Tôi tin cậu”. Truyện chỉ được đăng tải tại Diễn đàn L$ê Q(úy) Đ-ôn
"Vừa qua mấy ngày sau, có một bạn học quan hệ tốt nhắc tôi vào diễn đàn của trường xem một chút, tôi còn cảm thấy khó hiểu. Vừa mở diễn đàn của trường lên, bài đăng tôi và cậu ấy thuê phòng ở khách sạn XX, số phòng 302 lượng xem đã hơn mười ngàn rồi, tôi mới đột nhiên ý thức được tại sao mấy ngày nay luôn có bạn học chỉ chỉ chõ chõ tôi. Chờ ngày hôm sau tôi xem lại lúc đó có người đã đăng lên trên diễn đàn đoạn tin đồn về tôi và cậu ấy hồi sơ trung, lượng xem nhiều hơn, nhất thời tôi thành nhân vật nổi tiếng nhất trường. Xế chiều hôm đó sau khi tan học, tôi nhìn thấy bạn nối khố chờ ở cổng trường học. Sau đó thì như cậu nghe được chúng tôi đánh nhau một trận, chúng tôi cũng không hạ thủ lưu tình, tôi không chịu thua thiệt, cậu ấy cũng không chiếm được tiện nghi. Kết quả là chuyện này bị lãnh đạo trường biết, mời phụ huynh, nghỉ học, sử dụng những biện pháp phổ biến" Khóe miệng Doãn Nhất Hàng lại nở nụ cười giễu cợt.
"Đánh nhau bởi vì bạn nối khố của tôi gây hấn, cuối cùng chỉ bị trường thông báo phê bình. Về những tin đồn trên mạng, trường học từng hỏi qua, ba mẹ tôi từng hỏi qua, lần nào tôi cũng kể lại chuyện ngày đó, tôi thậm chí mang video giám sát ngày đó về cho bọn họ xem, nhưng có ích gì, cho dù có biết rõ đó là chân tướng, nhưng không ai để ý. Trường học vội vàng dàn xếp ổn thỏa, chỉ muốn xóa topic, bảo vệ danh tiếng của trường học; ba mẹ tôi chỉ muốn giữ thể diện, trách tôi đi quản cậu ấy làm gì, bạn học thích bát quái, chỉ mong chờ càng có thêm nhiều chuyện cẩu huyết, ai quan tâm chân tướng chứ?”. Lý Mật cô nhìn thấy Doãn Nhất Hàng siết chặt nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt. Cô muốn vươn tay gỡ ra, nhưng cô nhịn xuống.
"Một tuần lễ sau trường học đồng ý cho tôi trở lại trường, mọi chuyện trên diễn đàn đã sớm bị trường học xóa sạch, sự quan tâm của mọi người cũng giảm đi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có người nghị luận ở sau lưng tôi... tôi sẽ không khống chế được nhìn xem có phải mọi người xung quanh đang nhìn tôi hay không, thật ra tôi biết rõ không có ai, nhưng tôi lại không khống chế được bản thân mình, sau đó lại bắt đầu mất ngủ nghiêm trọng, đi học cũng trở thành một chuyện tra tấn tôi, ngày ngày đều vô tri vô giác, thành tích trực tiếp giảm xuống, lớp mười hai thật sự không chịu nổi nữa, tự tôi xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ hai tháng, nói muốn ở nhà học tập, chủ nhiệm lớp cũng không nói gì, liền đồng ý" Doãn Nhất Hàng thở phào một cái.
"Vậy cậu đi bệnh viện kiểm tra sao, thật sự là bệnh trầm cảm?" Lý Mật cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
"Đúng vậy, lớp mười hai tôi tự mình đi kiểm tra, mức trung." Mặt Doãn Nhất Hàng bình tĩnh, giống như đang nói hôm nay anh ăn sáng món gì.
"Chuyện này cũng ảnh hưởng quá lớn tới cậu" Lý Mật nghe thấy chính miệng anh nói ra, vẫn bị chấn động rất mạnh.
"Chỉ là một nguyên nhân thôi, vốn trước đó tôi cũng không bình thường, bọn họ thường ở sau lưng gọi tôi là quái vật, có thể không phải vì chuyện này, cũng sẽ gặp chuyện khác, kết cục cũng giống như vậy. Con người, vốn không nên đòi hỏi quá nhiều về thế giới này" Doãn Nhất Hàng nói xong thì im lặng thật lâu.
Lý Mật ngồi ở bên cạnh anh, trong lòng ngũ vị tạp trần. Muốn nói gì đó, lại không biết nên mở lời như thế nào, không có ai quan tâm trong lúc bão tố một người đã từng tuyệt vọng đến mức nào, đó chỉ là quá khứ, quá khứ của người khác.
Rốt cuộc loa nhắc bọn họ đi lấy thuốc, đi ra khỏi bệnh viện, hai người từ từ đi về hướng ký túc xá.
Lý Mật mua hai ly trà sữa, cô nghe nói nữ sinh khi tâm trạng không tốt, uống trà sữa sẽ vui vẻ, có lẽ cũng áp dụng cho nam sinh, cô còn để chị gái nhỏ nhân viên phục vụ thêm mấy muỗng đường vào ly tặng cho Doãn Nhất Hàng. Chị gái nhỏ nhân viên phục vụ cười nói cô là kẹo ngọt, cô le lưỡi một cái, không đồng ý với lời này, thầm nghĩ cô còn lâu mới là kẹo ngọt, chỉ vì muốn giúp tâm trạng người khác tốt hơn một chút thôi.
"Cho cậu, coi như bồi tội với cậu." Lý Mật nhét vào trong tay Doãn Nhất Hàng.
"Cái gì vậy, tôi không uống trà sữa, quá ngọt." Doãn Nhất Hàng nhíu nhíu mày.
"Phải uống..., uống đồ ngọt sẽ vui vẻ" Lý Mật hút một ngụm trà sữa ngọt ngào, nở nụ cười thỏa mãn.
Doãn Nhất Hàng cũng không nói gì nhiều, cũng uống một ngụm, chỉ thấy nếp nhăn giữa lông mày của anh sâu hơn. "Rốt cuộc là cho bao nhiêu đường, cũng trở nên đắng rồi.”.
Lý Mật thầm nghĩ hỏng rồi, cô quên mất chuyện này, quá nhiều đường sẽ đắng. Cô xấu hổ cười cười: "Tôi mua cho cậu ly khác”.
"Thôi, cũng tạm được, có thể uống" Doãn Nhất Hàng kéo Lý Mật lại.
Hai người uống trà sữa rồi bắt đầu im lặng, Lý Mật thật sự không chịu nổi, nói: "Cậu quá xui xẻo rồi, vào khách sạn có một lần, lại bị bạn học bắt gặp, đến số phòng cũng biết, người đó lại không đứng ra giải thích?”, Lý Mật nói xong, bị một suy nghĩ đáng sợ của mình dọa sợ. "Người đăng bài đó sẽ không phải là tự đăng chứ. . . . . .”.
"Cho nên cậu cách xa cậu ấy một chút, cái đầu của cậu chưa đủ để chơi với cậu ấy. Vừa mới bắt đầu tôi cũng không xác định, nhưng mà tôi nhiều lần điện thoại cho cậu ấy, luôn không có người nhận" Doãn Nhất Hàng liếc nhìn Lý Mật.
"Cậu ấy cần gì phải làm như vậy?" Lý Mật đột nhiên có suy đoán về chuyện này.
"Không có được thì phá hủy thôi." Doãn Nhất Hàng xác nhận suy đoán của cô.
"Sau đó cậu ấy ra sao?" Lý Mật cảm thấy sự lạnh lẽo đang dần chạy dọc sống lưng, cô gái xinh đẹp như vậy, đã từng đau đớn đáng thương kể với cô sự bất hạnh của mình.
"Nghe nói liền chia tay bạn nối khố của tôi, sau khi thi tốt nghiệp trung học thì liên lạc với tôi một lần, nói muốn xin lỗi tôi, tôi không để ý, sau đó nữa chính là lần hai ta cùng gặp cậu ấy, hẳn là lần gặp cuối cùng của chúng tôi trong cuộc đời này" Tầm mắt Doãn Nhất Hàng dừng ở nơi nào đó.
Lý Mật theo ánh mắt của anh nhìn sang, là một tiệm bán hoa mới mở, đầu người chen chúc bên trong, bó hoa hướng dương lớn ở cửa đang đón chờ tương lai.