Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc - Đao Phong

Chương 18: Chúng ta cũng nên chúc phúc cho nhau




Lý Mật đăng bài lên vòng bạn bè, dòng trạng thái tôi thoát kiếp độc thân rồi, kèm theo hình bó hoa hồng, còn có hình chụp chung với Ngụy Minh. Ngụy Minh lập tức bình luận mấy trái tim, một loạt bình luận chúc phúc, còn có người trực tiếp gửi tin nhắn chúc phúc, Lý Mật vội vàng trả lời mọi người, đột nhiên một cái tên quen thuộc nhảy vào tầm mắt, Doãn Nhất Hàng.
Lý Mật mở tin nhắn ra. "Cậu có bạn trai? Còn là Ngụy Minh" vừa nhìn thời gian, gửi từ hơn một giờ trước.
"Đúng vậy, cậu ấy và cậu cùng chuyên ngành, cậu hẳn biết" Lý Mật bị cách hỏi này của Doãn Nhất Hàng làm cô không giải thích được.
"Làm sao cậu biết cậu ta, làm sao tôi không biết?" Doãn Nhất Hàng gửi tin nhắn âm thanh. Một giây khi Lý Mật thấy tin nhắn này, Doãn Nhất Hàng gọi điện tới.
"Sao vậy?" Lý Mật nhận điện thoại. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
"Các cậu quen biết đã bao lâu mà ở bên nhau?" Giọng của Doãn Nhất Hàng có hơi dồn dập.
"Hai tháng, chúng tớ chọn cùng một môn tự chọn, vừa vặn quen biết, còn phát hiện là học cùng một trường" Lý Mật cảm thấy cô không giải thích rõ ràng Doãn Nhất Hàng sẽ không bỏ qua.
"Vậy cậu hiểu rõ cậu ta sao" Doãn Nhất Hàng hình như cũng không còn quan tâm tình huống quen biết cụ thể.
Hiểu rõ không, cũng xem như hiểu, nhưng cũng không quá hiểu rõ, do dự hồi lâu Lý Mật nói: "Có cần không, về sau cũng có thể từ từ hiểu rõ”. Truyện Cổ Đại
"Có thể không chọn cậu ta không, cậu ta không phù hợp với cậu" Giọng của Doãn Nhất Hàng có hơi run.
"Cậu có ý gì?" Lý Mật có hơi tức giận, vừa nói liền muốn người ta chia tay, chuyện này là lần đầu thấy đó.
"Cậu có biết cậu ta và một nữ sinh cùng chuyên ngành với tôi dây dưa gần hai năm hay không" Giọng của Doãn Nhất Hàng chợt phóng lớn.
"Tôi biết rõ, Ngụy Minh cũng giải thích với tôi rồi, hai người bọn họ đã không còn gì, ngược lại cậu, theo đuổi hoa khôi rất vất vả đi, vậy cũng đừng quan tâm chuyện của người khác" Lý Mật không khách sáo oán giận trả lời.
Nữ sinh kia, Doãn Nhất Hàng không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Lý Mật liền muốn xù lông. Thật ra trước đó Ngụy Minh đã thẳng thắn nói hết tình sử với cô, nói mình hồi cao trung từng có một người bạn gái, quen hai tháng, ở đại học thích một nữ sinh cùng chuyên ngành, thế nhưng người nữ sinh đó vẫn do do dự dự, không chấp nhận anh, đến học kỳ hai của năm hai đại học, nữ sinh kia có bạn trai, anh mới hết hy vọng. Giác quan thứ sáu của con gái thật quá lợi hại, rõ ràng lúc đó Lý Mật cảm thấy Ngụy Minh thích nữ sinh cùng chuyên ngành đó đến thảm.
Lý Mật không phải một người để tâm vào chuyện vụn vặt khi yêu, cũng không giống cô gái khác ngày ngày hỏi bạn trai, ai quan trọng hơn. Đã trôi qua rồi, nhớ lại cũng không phải là lỗi lầm gì, trí nhớ của con người cũng có giới hạn nhất định, cô chỉ muốn hiện tại cô là người quan trọng nhất với Ngụy Minh. Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt của Ngụy Minh khi nói về nữ sinh kia, luôn tỏa sáng, vì thế Lý Mật rất là buồn bực, chẳng lẽ ánh trăng sáng lại có sức ảnh hưởng như vậy sao?
"Thật sự phải là cậu ta sao?" Doãn Nhất Hàng khôi phục lại giọng điệu bình thường, nhưng càng đốt lửa trong lòng Lý Mật.
Lý Mật bị chọc giận nên bật cười, không phải cậu ấy, chẳng lẽ là cậu sao. Cô tức giận thở ra một cái, "Chúng ta cũng nên chúc phúc cho nhau, hoa khôi rất tốt, tôi cảm thấy các cậu rất xứng đôi, tôi nên sớm chúc phúc mới đúng”.
Lý Mật nhìn hộp thoại hồi lâu, Doãn Nhất Hàng vẫn không trả lời lại.
Đúng lúc thứ hai có môn tự chọn, Ngụy Minh chạy xe đạp tới đón Lý Mật đi học. Lý Mật đặc biệt gội đầu, đeo đồ trang sức trang nhã, khi cô nhìn thấy chàng trai chạy xe đạp ở bên ngoài, thầm nghĩ đây chính là chàng trai của tôi đó, thật tốt. Ngồi ở trên yên sau xe đạp, gió thổi vào ống quần của cô, có hơi lạnh. Ngụy Minh dừng lại, Lý Mật nhét tay vào túi quần của mình, khóe miệng cô lặng lẽ cong lên, dựa đầu vào trên lưng Ngụy Minh.
Hết giờ học, hai người cùng nhau đi đến phòng ăn."Đó không phải là hoa khôi sao, nam sinh bên cạnh cô là ai?" Lý Mật cho rằng mình bị hoa mắt, không phải cô ấy và Doãn Nhất Hàng ở bên nhau sau, làm sao lại kéo cánh tay người đàn ông khác.
"Bạn trai đó, người ta cũng quen nhau sắp hơn nửa năm rồi." Ngụy Minh sờ sờ đầu Lý Mật.
"Hơn nửa năm?" Lý Mật như bị sét đánh, vậy những lời đó là Doãn Nhất Hàng đang lừa gạt cô, anh vốn không ở bên khoa khôi, tại sao lại lừa cô?
"Len lén nói cho cậu biết, hoa khôi của chúng ta còn theo đuổi giáo thảo”, Ngụy Minh cười đến thần thần bí bí.
"Giáo thảo là ai, sao tớ không biết?" Lý Mật hỏi theo bản năng.
"Doãn Nhất Hàng đó, vợ tôi thật sự chỉ một lòng học tập, chuyện gì cũng không biết", nói rồi hôn lên trán Lý Mật một cái. "Nhưng mà giáo thảo không đồng ý, nếu là Tiểu Mật cậu nóng lòng theo đuổi tớ... tớ đồng ý ngay lập tức”, Ngụy Minh không phát hiện ra Lý Mật không bình thường, tùy ý trêu chọc Lý Mật.
Trong đầu xử lý lượng tin tức quá lớn, Lý Mật dùng sức lắc lắc đầu, muốn tìm ra một chút manh mối.
Ngụy Minh thấy cô lắc đầu, rốt cuộc cũng phát hiện không bình thường, kéo tay, đi vào bên lề đường, hỏi "Tiểu Mật sao vậy? Không thoải mái”.
Lý Mật cố nở một nụ cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là hơi choáng, nghỉ một lát là được rồi”.
Dứt lời, Lý Mật bị kéo vào một cái ôm ấm áp dễ chịu. Một hồi lâu, giơ tay lên ôm lấy Ngụy Minh.
Lý Mật rất muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái ôm này sưởi ấm cô, cô không nỡ, có lẽ đây là số mệnh, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chỉ có thể đi tiếp về phía trước