Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 95: Kiểm soát (1)




Một lần phát bệnh này của Ninh Chước kéo dài suốt hai ngày, từ sốt cao thành viêm phổi.

Mẫn Mân vội vàng đến phòng bệnh để điều trị cho Ninh Chước.

Sự biết ơn suốt hai ngày qua chuyển thành tức giận khi cô nhìn thấy gương mặt tái nhợt, mê man vì sốt cao của Ninh Chước.

“Không có thuốc chữa bệnh ngu đâu, bệnh nhân ai cũng như anh thì toàn bộ bác sĩ đều thành kẻ ngu hết!”

Cô nói như súng liên thanh, giọng nói sắc bén và cao vút: “Em không quan tâm tới anh nữa. Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, vậy thì anh cứ thế mà sốt với mức phát khùng phát điên luôn đi!”

Ninh Chước sốt cao, hai bên tai ong ong ù đi, cho nên anh im lặng nằm nghỉ, không cãi lại.

Mẫn Mân mắng Ninh Chước một trận, thấy anh nửa sống nửa chết nằm trên giường, sốt đến mức mắt đỏ ngầu, cuối cùng thôi lải nhải, dịu dàng xoa đầu anh, nhẫn nhịn cho anh uống nước, uống thuốc.

Trong lòng cô, Ninh Chước là bệnh nhân lì lợm nhất.

… Cũng là một người thân, một người anh em kết nghĩa quan trọng.

Bệnh tình của Ninh Chước gây ra một chút chấn động trong Henna.

Đối với nhiều người ở Henna, Ninh Chước giống như một cỗ máy vĩnh cửu luôn hoạt động với tần suất cao nhất khiến người khác không thể không lo lắng cho những tổn thất phía sau.

Ai nấy cũng lo rằng một khi anh ngã xuống thì khó lòng đứng dậy được nữa.

Bây giờ, Ninh Chước bị bệnh nằm liệt giường, tất cả đều lo lắng khôn nguôi, loạn cào cào bên ngoài.

Khi những lính đánh thuê cao to vạm vỡ đến thăm Ninh Chước, ai cũng tự giác không nói những điều không hay, chỉ chăm chú báo cáo những nhiệm vụ đã hoàn thành trong thời gian gần đây, đứng xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề như học sinh đang nộp bài tập cho giáo viên.

Mặt mày Ninh Chước tái mét, hai mắt nhắm nghiền, đôi khi anh chỉ gật đầu vài cái để người khác biết anh còn tỉnh.

Anh cũng lười trả lời, cuối mỗi bài báo cáo của những lính đánh thuê này đều là những lời chân tình cảm động: “Anh Ninh, bọn em đều làm việc tốt. Mong anh nhanh chóng khỏe mạnh lại.”

Ninh Chước: “…” Tôi bị bệnh, chứ chưa có chết.

Anh mở một mắt nhìn, lại thấy một người đàn ông cao 1m9 đang rấm rứt nhìn anh, cuối cùng thôi không nói nữa.

Anh nhắm mắt lại như nhìn thấy quỷ, cảm thấy lần này phát sốt đến mức đầu óc mụ mị.

Kim Tuyết Thâm là người đến thăm bệnh muộn nhất.

Mỗi lần Vu Thị Phi đến rủ hắn đến thăm bệnh, hắn đều từ chối.

Vu Thị Phi tò mò hỏi: “Sao cậu lại không muốn đi?”

Kim Tuyết Thâm cúi đầu kiểm tra số dư tài khoản, không thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Quan hệ của tôi với cậu ta bình thường.”

Vu Thị Phi: “Vậy tại sao Ninh Chước lại giúp cậu làm thủ lĩnh thứ ba của tổ chức?”

Kim Tuyết Thâm: “Tôi mạnh, đánh được, tính toán được. Tôi đủ tư cách.”

Vu Thị Phi mím môi phì cười.

Kim Tuyết Thâm khá nhạy cảm với phản ứng của người khác, hắn ngẩng phắt đầu, lạnh giọng hỏi: “Anh cười cái gì?”

Vu Thị Phi: “Thấy cậu rất kiêu ngạo, và cũng rất đáng yêu.”

Kim Tuyết Thâm trợn mắt: “… Anh bị khùng hả?”

Kim Tuyết Thâm cúi đầu, cảm thấy mặt mỗi lúc một nóng hơn, không kiên nhẫn lấy tay thổi thổi một lúc.

Vu Thị Phi nhìn đối phương: “Nhưng cơ thể của cậu rốt cuộc là bị làm sao?”

Kim Tuyết Thâm nhíu mày: “Anh lại muốn hỏi chuyện này?”

Vu Thị Phi: “Tôi muốn biết.”

Kim Tuyết Thâm: “Không nói được. Chuyện của tôi, anh đừng quan tâm.”

Hắn giương mắt nhìn Vu Thị Phi, giọng điệu khiêu khích: “Nếu như tôi hỏi về lai lịch của anh thì anh sẽ nói sao?”

Vu Thị Phi thành thật trả lời: “Tôi là một android tình dục.”

Nghe thấy câu trả lời thản nhiên như vậy, Kim Tuyết Thâm ngẩng đầu như nhìn thấy quỷ.

Vu Thị Phi đặt tay lên ngực, ngắn gọn giải thích xuất thân của mình: “Là như thế này. Tôi là một android tình dục cao cấp có chức năng tùy chỉnh dành riêng cho nam giới, nhưng vẫn chưa được sử dụng chính thức. Sau khi chủ nhân của tôi mang tôi đi thử nghiệm lần đầu là hình thức SM*, ông ấy muốn tôi làm M, thiếu chút nữa giết chết tôi. Vì tự vệ nên tôi đã giết chết ông ấy. Sau đó, Phi Bạch cứu tôi và dạy tôi học những nghiệp vụ khác. Giải mật mã, chế tạo virus là kĩ năng hiện tại của tôi.”

Kim Tuyết Thâm biết có một số android được chế tạo tốt đến mức sẽ tự sản sinh ra ý thức cá nhân.

Vì vậy trước khi những android này chính thức được sử dụng sẽ được tiếp nhận bài kiểm tra Empathic* của Hiệp hội Kiểm soát Bionic*, tránh xuất hiện những “hàng lỗi”.

*Empathic: khả năng thấu hiểu và chia sẻ cảm xúc với người khác

*Bionic: các thiết bị điện tử hay cơ thay thế sức lao động của con người, đặc biệt là để tăng năng suất lao động.

Kim Tuyết Thâm hỏi: “Làm sao anh có thể vượt qua bài kiểm tra?”

Vu Thị Phi: “Ngày tôi mở mắt là vừa lúc đang nâng cấp thí nghiệm, tôi chưa bị mang đi kiểm tra ngay. Tôi dùng 4 tiếng để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước khi làm kiểm tra Empathic, tôi tham khảo một số câu hỏi liên quan trong bài kiểm tra, dựa vào 10 đề mẫu có sẵn trên mạng tôi thống kê ra khoảng 33172 câu hỏi và đáp án khác có thể xuất hiện trong bài kiểm tra, tôi chuẩn bị đầy đủ để sau khi kiểm tra, tôi được phán định là một android tiêu chuẩn.”

Kim Tuyết Thâm nhìn y từ trên xuống dưới, cảm thấy gương mặt của người này văn nhã, dịu dàng, hoàn toàn khác với những android tình dục gợi cảm mà hắn biết.

Kim Tuyết Thâm cũng không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Vu Thị Phi giống với những android tình dục rẻ tiền trước đây mà hắn từng gặp, bị người sử dụng chà đạp như giẻ rách đến mức gãy tay gãy chân, mắt cũng bị móc ra nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên đường chờ khách đến.

Hắn thật lòng nói: “Vậy tốt rồi. Còn hơn là bị như vậy… Tên của anh là do tên họ Thiện đặt?”

Vu Thị Phi gật đầu: “Đúng vậy. Họ là do tôi tự chọn, tên “Thị Phi” là do cậu ấy đặt, cậu ấy hi vọng tôi có thể phân biệt được đúng sai, tốt xấu trong đời.”*

*Raw 是非 (thị phi): đúng sai

Kim Tuyết Thâm không phải chưa từng nghe y xưng hô như thế nào với Thiện Phi Bạch, nhưng dù là đang bàn việc hay là đang nói chuyện bình thường, Vu Thị Phi vẫn sẽ thân mật gọi đối phương là “Phi Bạch”.

Không biết vì sao Kim Tuyết Thâm lại cảm thấy nghe không lọt tai chút nào. Giọng điệu cũng chanh chua, chát chúa hơn: “Nhiều năm trôi qua rồi chắc anh cũng quên hết nghề cũ rồi đúng không?”

“Cũng không hẳn.” Vu Thị Phi suy ngẫm một lát, chỉ tay vào bụng Kim Tuyết Thâm: “Ví dụ như bây giờ để tôi chạm vào bụng cậu, tôi sẽ giúp cậu mát xa nội tạng máy trong cơ thể của cậu một chút cũng có thể giúp cậu đạt cực khoái trong vòng 10 phút.”

Kim Tuyết Thâm đỏ lựng cả mặt: “Biến thái! Cút ngay!”

Vu Thị Phi bối rối: “Nhưng mà thoải mái lắm…”

Kim Tuyết Thâm giơ chân đá Vu Thị Phi ra khỏi văn phòng của mình.

Dựa lưng vào cửa phòng, trong lòng Kim Tuyết Thâm âm thầm mắng chửi Vu Thị Phi hàng ngàn hàng vạn câu.

Nhưng khi hắn định thần lại, hắn nhận ra mình đang dùng lòng bàn tay vô thức xoa xoa ở phần bụng dưới.

Bộ máy trong bụng hắn đang vận hành đầy trật tự dưới làn da ấm áp.

Kim Tuyết Thâm tưởng tượng bàn tay đang đặt trên bụng mình là của Vu Thị Phi.

Trước đây hắn đã nghĩ rằng đó là những ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng được sinh ra để giết người.

Không ngờ đó lại là bàn tay dùng để… làm việc đó.

Với sự tương phản như vậy, một “cái chạm” đơn giản bỗng chốc trở nên ái muội hơn.

Kim Tuyết Thâm nhận ra cơ thể của hắn lại có phản ứng.

… Chỉ bằng tưởng tượng.

Đôi khi sáng sớm hắn cũng sẽ có phản ứng sinh lý như thế này, nhưng ở trong văn phòng thì đây là lần đầu tiên.

Quẫn bách không biết giải quyết như thế nào, Kim Tuyết Thâm tức giận gào to: “Mẹ kiếp!”

Chợt ở bên ngoài cửa vang lên giọng nói bình tĩnh của Vu Thị Phi: “Cậu Quạ Đen, bây giờ đến lượt cậu.”

Kim Tuyết Thâm không ngờ y vẫn còn đứng bên ngoài, hắn giật mình, hơi tách chân ra để mở cửa, hung ác hỏi lại: “Đến lượt tôi là sao?”

Vu Thi Phi đứng bên ngoài nghiêm túc đáp: “Không phải chúng ta đang trao đổi bí mật với nhau sao? Tôi đã kể chuyện của tôi rồi, bây giờ cậu phải kể chuyện của cậu.

Kim Tuyết Thâm cắn chặt hàm sau, hơi cúi người xuống, tựa cái trán nóng rẫy lên cánh cửa lạnh băng: “Không có kể gì hết!”

Vu Thị Phi cũng không quá thất vọng.

Y nghĩ ràng quạ đen vốn là một loài động vật thông minh và xảo quyệt.

… Làm sao đây, càng ngày càng thấy thú vị hơn.



Sau đó, Kim Tuyết Thâm lại lo âu chờ đợi thêm vài ngày, xác nhận mọi người đều đã đến thăm Ninh Chước xong xuôi thì hắn mới làm bộ kết thúc hết mọi công tác bận rộn, đi đến thăm bệnh nhân.

Thấy mặt Ninh Chước, Kim Tuyết Thâm hỏi ngay: “Mấy ngày nay anh làm gì vậy? Tôi cứ thấy anh cứ đi ra đi vào.”

Ninh Chước bình tĩnh trả lời: “Tôi sắp chết. Khi tôi chết thì cậu sẽ là phó thủ lĩnh của Henna.”

Kim Tuyết Thâm không tin: “Được rồi, để tôi kiểm tra thử tôi phải mất bao lâu tôi mới được làm phó thủ lĩnh.”

Vừa nói, Kim Tuyết Thâm vừa lấy tay đo nhiệt độ trên trán Ninh Chước, vừa đo xong thì co rúm cả người lại.

Sao nhiều ngày trôi qua rồi mà vẫn nóng như vậy?

Trong lòng lo lắng nhưng Kim Tuyết Thâm vẫn lạnh nhạt hỏi: “Sốt bao nhiêu độ?”

Ninh Chước: “Thực ra là đã hạ sốt rồi. Nhưng vì cậu đến nên lại sốt tiếp.”

“Ý gì đây? Anh nói tôi xúi quẩy hả?”

“Cậu là Quạ Đen, cậu xúi quẩy hay không xúi quẩy thì tự cậu phải biết chứ.”

Nói chuyện được vài câu, Kim Tuyết Thâm bị Ninh Chước chọc tức đến xì khói.

Hắn nói: “Đéo hề! Nói cho anh biết, mau chóng khỏe lên cho tôi, tôi không có muốn thấy anh chết đâu!”

Nói xong, hắn gấp rút bước ra ngoài, suýt chút nữa tông phải Thiện Phi Bạch vừa từ bên ngoài quay về.

Nhìn thấy gương mặt tươi cười của đối phương, Kim Tuyết Thâm lại nhớ đến tên Vu Thị Phi gọi “Phi Bạch” vài ngày trước, lửa giận lại bốc cao.

Trước khi rời đi, Kim Tuyết Thâm hung hăng trừng mắt nhìn Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch: “?”

Thiện Phi Bạch cầm một ly nước ép lê vào phòng, giúp Ninh Chước uống: “Sao vậy trời, anh ta uống thuốc súng hả?”

Ninh Chước thử nhấp một ngụm, cảm thấy khá ngon nên cầm uống hơn nửa ly.

Anh nói: “Cậu ta không uống được đâu. Dạ dày cậu ta không tốt, khó tiêu hóa.”

Thiện Phi Bạch bị chọc đến bật cười: “Anh Ninh, ngay lúc anh nói chuyện này nên em cũng muốn hỏi thêm. Hai ngày trước anh Vu có hỏi em một chút chuyện, vì sao anh Kim lại phải thay đổi nội tạng thành máy? Nội tạng của anh ấy đâu?”

“Đừng nói chuyện này với Vu Thị Phi.”

Ninh Chước dựa lưng vào sau gối mềm, ôm ngực, thở hổn hển hai hơi: “Nhà cậu ta vốn rất giàu. Kim Tuyết Thâm còn có một em gái tên là Tri Hàn.”

Thiện Phi Bạch cảm thấy cái tên “Tri Hàn” này khá quen.

Sau khi nhớ lại, cậu nhận ra đó cái tên màu đỏ được khắc ở trên cung tên của Kim Tuyết Thâm.

Ninh Chước đều đều kể lại một câu chuyện tan cửa nát nhà đầy bi kịch: “Cha mẹ của Kim Tuyết Thâm bị người khác lừa phải đứng ra bảo lãnh một khoản vay cho một người bạn. Kết quả là người bạn đó gặp tai nạn và đột ngột qua đời. Nhưng như vậy, cả gia đình họ lại bị liên lụy.”

“Tài chính bị chặt đứt, xe không còn, nhà cũng không. Họ hoàn toàn bị rơi xuống đáy xã hội.”

“Kim Tuyết Thâm và Tri Hàn đều còn nhỏ, cha mẹ của hai người đã cùng đường mạt lộ, cho nên dùng khí gas để tự sát cả nhà.”

“Cậu ấy rất bất hạnh, cả nhà chỉ có một mình cậu ấy sống sót.”

Nói đến đây, Ninh Chước hơi dừng lại, tay ôm lấy ngực.

Anh hơi xúc động vì vết sẹo từ quá khứ.

Sau khi cơn đau âm ỉ lắng xuống, Ninh Chước tiếp tục: “Món nợ đó không hề chấm dứt. Vì Kim Tuyết Thâm không chết nên mọi khoản nợ đều đổ lên đầu cậu ta. Cậu ta bị đưa đến chợ đen, bị nhốt trong phòng tối và bị lấy nội tạng đem đi bán.”

“Cơ thể của cậu ta vẫn tiếp tục chống đỡ được suốt 2 năm, nội tạng nào bán được cũng đều đem đi bán hết, miễn cưỡng chắp vá bằng những cơ quan nhân tạo giá rẻ để sống tiếp. Những tên cho vay nặng lãi đó biết cậu ta không sống được thêm bao nhiêu năm nữa nên muốn dùng chút giá trị còn lại của cậu ta rồi giải quyết triệt để.”

“Lúc Henna vừa mới thành lập, sếp Phó đôi khi ngẫu hứng sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ. Kim Tuyết Thâm được anh ta mang về. Sếp Phó thay cho cậu ta phần nội tạng giả tốt nhất, cứu được cậu ta một mạng.”

Thiện Phi Bạch rất thông minh, nghe Ninh Chước kể chuyện về Kim Tuyết Thâm liền hiểu dụng ý của anh ngay.

Mối thù cần thanh toán tiếp theo là của Kim Tuyết Thâm.

Cậu soát lại và phân tích những thông tin vừa nghe, nắm bắt được điểm đáng ngờ nhất: “‘Người bạn’ kia của cha mẹ Kim Tuyết Thâm đã thực sự chết ư?”

Ninh Chước nhìn Thiện Phi Bạch.

Trực giác của cậu nhạy bén như động vật hoang dã.

“Đúng vậy. Tên đó chưa chết.”

“Tôi luôn cảm thấy người bạn đó chết thật kỳ lạ, cho nên nhờ Lawyer Tuner chú ý một chút. Sau đó tôi điều tra ra được rằng ông ta đã thay đổi gương mặt sinh học, mua một chứng minh thư mới ở chợ đen… Bây giờ, ông ta đang làm một cố vấn nhỏ ở công ty Vi Uy, sống rất hạnh phúc, có nhà có xe, có vợ và con đuề huề.”

“Kim Tuyết Thâm biết chuyện này chưa?”

Ninh Chước hơi cúi người, điều chỉnh lại dáng ngồi: “Chưa biết. Nhưng cậu ấy cần phải biết.”

Lúc trước anh không nói kế hoạch của mình cho Đường Khải Xướng biết là gì Đường Khải Xướng vẫn còn là một người ngây thơ, không hiểu “hận thù” là gì.

Anh không nói cho Mẫn Mân biết là vì kế hoạch đó là một kế hoạch kinh thiên động địa, nếu cô là một người lí trí, chắc chắn sẽ ngăn cản họ lại.

Chuyện của Kim Tuyết Thâm thì không giống như vậy.

Kim Tuyết Thâm có quyền tham gia.

Ninh Chước kết luận đơn giản: “Khi bớt bệnh, tôi sẽ liên lạc với Lawyer Tuner.”

Không ngờ, trước khi Ninh Chước kịp liên lạc với Lawyer Tuner, Lawyer Tuner đã liên lạc trước với anh.

Đây là lần đầu tiên từ khi cả hai quen biết nhau.

Lúc này, bệnh của Ninh Chước đã giảm một nửa, tuy đôi khi vẫn còn ho nhưng ít nhất đã có thể đi lại bình thường.

Ninh Chước đồng ý gặp mặt.

Thiện Phi Bạch rất không vui, cậu vừa chuẩn bị quần áo ra ngoài cho Ninh Chước vừa lẩm bẩm: “Hôm nay trời mưa, anh không ra ngoài được không?”

Ninh Chước đáp gọn lỏn: “Không.”

Thiện Phi Bạch: “Vậy anh dẫn em theo đi.”

Ninh Chước: “Mỗi lần gặp Lawyer Tuner chỉ tiếp một người.”

Thiện Phi Bạch: “Vậy thì em ngồi xổm ở bên ngoài! Chừng nào anh xong thì ra đón em về.”

Ninh Chước tưởng tượng ra một con chó con ngồi xổm dưới mái hiên trú mưa với vẻ mặt ủ rũ, cái đuôi ướt nước cụp xuống đầy chán nản, thấy anh đến thì cái đuôi lắc lư điên cuồng vui sướng, cho nên anh nhẹ nhàng nói: “Cút.”

Không được cho phép đi theo, Thiện Phi Bạch lại nhõng nhẽo đòi hỏi: “Em muốn ăn quýt. Anh nhớ mua quýt cho em nha.”

Ninh Chước: “… Mẹ nhà cậu, mùa đông đòi ăn quýt, biết bây giờ quýt đắt như thế nào không?”

Thiện Phi Bạch ưỡn ngực tự tin: “Anh không cho em đi theo, cũng không mua quýt cho em, té ra em chỉ là một con chó con không ai muốn, không ai nuôi sao?”

Ninh Chước: “…”

Dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý những lời Thiện Phi Bạch có thể nói ra nhưng Ninh Chước vẫn luôn bất ngờ trước bản mặt dày của cậu.

Anh chỉ nói: “Tôi sẽ về sớm. Ngoan ngoãn ở nhà chờ.”

Nhìn Ninh Chước đi ra ngoài, Thiện Phi Bạch lì lợm không chịu ở yên*.

*Raw 馬不停蹄 (mã bất đình đề): thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước

Vốn dĩ từ “ngoan ngoãn ở yên” không nằm trong từ điển của cậu.

Cậu muốn lén lút đi theo phía sau, cậu sẽ ngồi xổm chờ ở ngoài cửa căn cứ của Lawyer Tuner, cho Ninh Chước một bất ngờ, sau đó để cho anh mang mình về nhà.

Khi cậu vươn tay chuẩn bị đội chiếc mũ beret màu đen lên, chợt xương cột sống của Thiện Phi Bạch ong lên một tiếng đinh tai nhức óc:

Tít ——

Thiện Phi Bạch không thể đứng thẳng nổi, cậu ngã gục xuống mặt đất.

Mồ hôi lạnh ồ ạt túa ra cả người.

Cậu đau đến mức lăn lộn trên đất hai vòng, từ kẽ răng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Màu xanh trong đồng tử của anh bắt đầu co giật và chuyển màu liên tục đầy hỗn loạn, màu xanh hồ, xanh biển, rồi màu xanh da trời trời, cuối cùng dần biến thành màu xanh kỳ lạ bị phân mảnh và giống như bụi sao trong vũ trụ rộng lớn.

Ba mã vạch điện tử trong đồng tử của cậu nhấp nháy liên tục như đèn pha.

Thiện Phi Bạch cố gắng co đầu gối, muốn chống đỡ người đứng dậy.

Nhưng cột sống như bị khống chế khiến cậu không thể hành động theo ý muốn của mình.

Cậu chỉ có thể giãy giụa bất lực.

Sâu trong một con hẻm cũ nát, Ryo Motobu bị mưa xối ướt cả người.

Trong cơn rét buốt, ông ta nắm chặt bộ điều khiển nóng hổi và liên tục gửi tín hiệu kích thích sinh học đến cột sống của Thiện Phi Bạch, khiến cậu bị tra tấn sống không bằng chết.

Đây là thiết bị điều khiển từ xa do Ryo Motobu nghiên cứu ra, sau khi xâm nhập vào cột sống mà Lawyer Tuner trang bị cho Thiện Phi Bạch, ông ta có thể kích thích cơ thể của cậu phân bổ một lượng lớn hormone vượt ngưỡng giới hạn trong thời gian ngắn, khơi dậy dục vọng lớn nhất trong người cậu.

Ryo Motobu lầm bầm với hư không:

“Thiện Phi Bạch, có phải cậu thù ghét Ninh Chước nhất đúng không?”

“Vậy thì giết cậu ta đi, để cậu ta xuống mồ làm bạn với Takeshi.”

“Dũng cảm làm chuyện mà cậu muốn làm nhất đi.”