Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 88: Bữa tiệc (4)




Lytton tái mặt, nhìn về phía Sanjay trên sân khấu.

Sau một giây kinh ngạc ngắn ngủi, Sanjay vô cảm ra hiệu cho Lytton.

Đã một thời gian dài Lytton chưa nhìn thấy lại tín hiệu này, gã cảm thấy khá quen mắt. Gã sửng sốt một lát mới nhớ ra đây là một trong những tín hiệu mật mà họ thống nhất với nhau trước khi lên tàu.

… Cắt mạch điện.



Sanjay đã mong rằng sau khi “tên đánh bom” giết chết Kobayashi và Johnson bằng thân phận của Phong Học Nguyên, y sẽ bỏ qua bữa tiệc kỉ niệm sự kiện Columbus sau 12 năm.

Cho nên Sanjay đã giả vờ bình thường chờ đợi nhiều ngày, cẩn thận sàng lọc lại hết các khách mời sẽ xuất hiện hết lần này đến lần khác, hi vọng có thể bắt được kẻ đánh bom.

Bất ngờ là kẻ đánh bom lại không xuất hiện cho đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Ban đầu Sanjay có chút thả lỏng tinh thần, nhưng kẻ đánh bom lại muốn ra mặt khi gã đang đứng trên sân khấu, bị người người nhìn chăm chú!

Nhưng Sanjay hạ quyết tâm sẽ không bao giờ làm theo yêu cầu của đối phương!

Sanjay dám đưa ra quyết định như vậy là vì không một ai hiểu hệ thống an ninh trong nhà hát Columbus bằng gã.

Dù bề ngoài của nhà hát có kiến trúc tráng lệ, hoành tráng như một con tàu khổng lồ, kiến trúc bên trong chỉ được phân chia làm hai khu vực có chức năng cụ thể:

Sân khấu nhà hát nguy nga cùng khu vực sinh hoạt liên quan.

Viện bảo tàng tưởng niệm tĩnh mịch, lạnh lẽo.

Nhà hát là một cái lồng đồ sộ được Sanjay dày công xây dựng suốt nhiều năm.

Nơi này bất khả xâm phạm, một cây kim cũng không lọt qua nổi, thức ăn, nước uống do khách mang theo hay những vật dụng bị xem là “nguy hiểm” đều phải bỏ lại ở bên ngoài.

Đừng nói là bom, ngay cả một cái bật lửa nhỏ cũng không thể xuất hiện ở đây!

Cho nên dù có muốn đánh bom thật thì kẻ đánh bom không thể đặt bom trong khu vực sân khấu mà có khả năng sẽ đặt bom ở trong viện bảo tàng.

So với hệ thống an ninh kiên cố, vững chãi ở khu vực sân khấu thì viện bảo tàng đúng là có nhiều sơ hở hơn.

Ở đó không sử dụng hệ thống camera “Phong Quần” mà chỉ sử dụng camera theo dõi cố định, chắc chắn sẽ có góc chết và được đánh dấu rõ là “Bạn đã vào khu vực giám sát”.

Nhưng họ đành phải làm như vậy.

Thứ nhất, khu vực bảo tàng đã được mở cửa thu hút các hoạt động xã hội, có nhiều trẻ em bình dân sẽ đến thăm quan.

Lắp đặt quá nhiều camera theo dõi để nhìn những người bình dân này không có ý nghĩa gì, hơn nữa một khi bị phát hiện ra thì dễ dàng bị vu khống là ăn cắp thông tin sinh học của người khác để trục lợi – một tội danh làm nguy hại đến “sự nghiệp anh hùng” của họ.

Thứ hai, ngay cả khi muốn vào khu vực sân khấu từ bảo tàng vẫn phải đi qua hành lang an ninh và không có chỗ để động tay động chân.

Thứ ba, từ 3 ngày trước, viện bảo tàng đã đóng cửa tiếp khách, người vào nhà hát chỉ có thể di chuyển trong khu vực sân khấu.

Để tránh cho những vị khách quý nhàm chán và tìm đến đây để giải trí, Sanjay cũng cho người ở công ty vệ sinh đến dọn dẹp hằng ngày – hiển nhiên đây phải là những nhân viên “an toàn tuyệt đối” đã được kiểm tra toàn diện.

Cho đến nay, vẫn chưa có báo cáo nào tìm thấy vật dụng lạ trong bảo tàng.

Hơn nữa, động cơ của “kẻ đánh bom” là gì?

Sự trở lại của những hồn ma năm xưa là bất hợp lý.

Sau bao nhiêu năm trôi qua, xác của những người mà họ giết đã mục ruỗng đến mức người nhà của họ còn chẳng thể nhận ra được nữa.

Động cơ duy nhất cho thấy có người muốn giết họ và có đủ điều kiện chế tạo ra loại bom có chất nổ CL-30 này chỉ có thể là những công ty lớn trước đây từng thuê họ.

Nhưng những khách mời đang có mặt ở đây đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở cả 6 công ty lớn ở Ngân Chùy.

Đừng nói những người đó muốn giết họ đến mức có thể kéo theo cả mấy chục mạng người này?

Tổng hợp những thông tin này lại, Sanjay mới dám tin chắc rằng kẻ đánh bom chỉ đang hư trương thanh thế mà thôi.

Sanjay đã nghĩ về mục đích của đối phương suốt mấy ngày qua và đưa ra một kết luận khá hợp lý:

Kẻ đánh bom là người do công ly lớn thuê.

Những lão cáo già đó luôn xem họ như những cái gai trong mắt.

Kobayashi và Johnson thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội ở bên ngoài nên mới dễ dàng rước họa sát thân.

Kẻ đánh bom yêu cầu Lytton tự ra mặt giao hàng cũng đã xác minh được suy đoán của gã.

Trong hoạt động ngoại giao, Lytton lanh lẹ, linh hoạt, sẽ tìm nhiều cơ hội để kết giao với người của tầng lớp thượng lưu.

Những lão cáo già không thích thái độ như vậy.

Họ muốn những tên lính đánh thuê này cần phải giảm thiểu giá trị tồn tại, tốt nhất nên là những anh hùng trẻ tuổi hi sinh từ sớm chứ không muốn họ như ong như bướm sải dài tay thâm nhập sâu vào xã hội thượng lưu.

Sanjay nhẫn nại nhiều năm cũng không muốn phải cúi đầu sống như một thằng hèn theo ý của họ.

Gã biết những lão già này không thể tự mình ra tay.

Cho nên những lão già đó đã thuê kẻ đánh bom – cách thức tương tự như những gì những lão già đó thuê họ gây nên cuộc thảm sát đối với những thanh niên trẻ tuổi đầy hoài bão trên tày Columbus.

Sanjay nuốt cơn giận của mình xuống để tiếp tục sống chứ không phải ngồi chờ chịu chết.

Bản chất của gã vẫn là một kẻ sát nhân đang chờ cơ hội ra tay.

Vì vậy, gã cần Lytton nhân cơ hội đi đến cổng phía tây cắt hết nguồn điện chính của nhà hát.

Nếu kẻ đánh bom có những kĩ năng phi thường và đã thay đổi gương mặt để ẩn nấp giữa đám đông, bóng tối chính là cơ hội tốt nhất để y hành động.

“Phong Quần” là một hệ thống được mã hóa độc lập và sẽ không ngừng hoạt động kể cả khi ngắt nguồn điện.

Khi đó, “Phong Quần” có tầm nhìn ban đêm hoàn hảo sẽ gắt gao bắt giữ kẻ thủ ác cho đến khi y mất mạng.

Nếu kẻ đánh bom không ở trong khu vực sân khấu, vậy thì việc ngắt mạch điện sẽ khiến cho y mất khả năng giả thần giả quỷ.

Sanjay cũng không quan tâm những nhân vật lớn trong hội trường hoang mang, sợ hãi không biết sẽ xảy ra chuyện gì khi đột ngột mất nguồn sáng.

Nếu hỗn loạn thì hỗn loạn đi, nếu muốn giẫm đạp nhau thì cứ giẫm đạp nhau đi.

Có bom tự chế đang chuẩn bị phát nổ rồi, họ còn sợ cái gì nữa?

Lytton đầu óc nhanh nhạy, trong phút chốc đã hiểu ngay kế hoạch của Sanjay.

Vừa lúc, gã cũng không muốn giao thiết bị phát sóng trực tiếp cho kẻ đánh bom.

Ai mà biết tên đó muốn làm gì?

Lytton trầm ngâm một lát, nhìn những người trong hội trường co rúm người vì sợ sệt, gã trôi chảy an ủi như đã có sự chuẩn bị trước: “Xin lỗi mọi người, chúng tôi không tiếp đãi các vị khách quý thật tốt, khiến cho mọi người có một buổi tối không như mong đợi. Có người muốn lợi dụng thủ đoạn bẩn thỉu để phá hoại tổ chức từ thiện của chúng ta. Ngân Chùy có vô số người, hiển nhiên cũng sẽ có một hai người như vậy. Chúng tôi là host của bữa tiệc nên sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm sự an toàn của mọi người.”

Lytton quen với việc xã giao bên ngoài, phong cách nói chuyện luôn khiến người khác an tâm, bình tĩnh hơn.

Hơn nữa, những anh hùng rởm này đã nói dối trắng trợn trước mặt công chúng của Ngân Chùy hơn 10 năm qua, những lời nói dối của họ nghiễm nhiên trở thành lời nói thật trong suốt thời gian dài, khiến cho từng lời họ diễn thuyết đều mang dáng dấp của anh hùng thật.

Nói xong, Lytton quay đầu rời đi.

Trước khi đi, gã còn cởi áo khoác vest, nhẹ nhàng tùy ý đặt trên một chiếc ghế.

Lytton đi về phía cổng tây của nhà hát, cởi hai cúc áo sơ mi để cho thông thoáng hơn.

Gã quá quen với cấu trúc của nhà hát Columbus, bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể di chuyển được.

Họ đã che lấp nhiều công tắc nguồn điện, có một công tắc ẩn nằm ngay bên cạnh lối đi hướng ra cổng tây của nhà hát.

Không giống như Sanjay là một người sống nhẫn nhịn, hay Haldan là một kẻ ưa thích bạo lực, Lytton rất thích danh hiệu anh hùng của mình.

Sanjay muốn bắt kẻ đánh bom để nói rõ “Họ không phải những kẻ dễ đụng vào”, Lytton thì đang suy xét đến việc làm sao mượn cơ hội này để xây dựng lại hình tượng tốt đẹp của mình trước công chúng, giúp cho danh hiệu “Anh hùng” của họ quay về thời kì đỉnh cao, khiến cho những công ty lớn không dám tấn công họ nữ.

Anh hùng năm xưa phối hợp cùng Bạch Thuẫn bắt được kẻ đánh bom gây nguy hại cho xã hội.

… Đúng là một tin hay.

Sau đó, họ có thể mượn sự kiện này làm chủ đề tiếp theo cho vở kịch mới hoặc khai thác thêm chủ đề về kẻ đánh bom.

Lytton sung sướng nghĩ như vậy, gã cúi đầu nhanh nhẹn bước đi đến địa điểm dự định, tay gã lưu loát mở cánh cửa ẩn trên tường với tốc độ cực nhanh, đột ngột rút cờ lê ra!

Nhưng nhà hát trước mặt gã vẫn sáng bừng.

Nhà hát vẫn chưa bị tắt điện, nhưng một giàn giáo cố định thuộc ở hữu của công ty Thụy Đằng đang trong quá trình xây dựng ở Lâm Hải cách đó 3km bất ngờ… phát nổ.

Mặt đất chấn động và tiếng nổ vang trời truyền đến sau vài giây.

Chỉ trong vài giây, trước mắt Lytton tràn ngập lửa đỏ và luồng sáng trắng lóa như tuyết.

Giàn giáo có hình dạng như một con trăn đen giương nanh múa vuốt đang chìm trong biển lửa, cái đầu trăn như một cái đầu rồng đang phun lửa, chiếu sáng cả một vùng biển.

Khi tiếng nổ thót tim vang vọng khắp mặt biển, kẻ đánh bom lại lên tiếng, lần này là một giọng nói khác.

… Đó là giọng của một cô gái hoạt bát, năng động.

Cô gái này là lập trình viên của tàu Columbus, có dáng người nhỏ nhắn, chết vì bị Lytton treo cổ – một cái chết không hề đẹp đẽ chút nào.

“Yay, chúng tôi xin chúc mừng anh Lytton đã trúng thưởng phần quà đầu tiên của bữa tiệc tối nay.”

“Tôi đã thực hiện một số sửa đổi đối với mạch điện trong nhà hát từ xa.”

“Chỉ cần mọi người nghe lời chị Mẫn là được rồi… Sao cứ phải làm chuyện dư thừa vậy?”

“Không biết có phải anh Lytton muốn cúp điện là để bỏ lại mọi người trong đêm và chạy trốn một mình không ta?”

“… Giống như cách mấy anh từng làm khi ở trên tàu Columbus vậy đó.”

Lytton chết lặng nhìn cột lửa sáng lòa ngày một dâng cao ở ngoài cửa sổ, nhăn nhó co rúm cả mặt.

… Quả bom được cài trên giàn giáo?

Gã thực sự đã tự mình nhấn nút phát nổ?

Sao kẻ đánh bom lại có thể chắc chắn… gã sẽ ngắt mạch điện?

Sau một tiếng nổ lớn khác, nhiều người trong nhà hát sợ hãi đến mức tay chân run lẩy bẩy, nguy hiểm rình rập ở bên ngoài nhưng họ vẫn nhớ lời kẻ đánh bom nói, họ không dám bỏ chạy mà chỉ có thể ở yên tại chỗ. Dưới ánh đèn chan hòa, ấm áp của hội trường, từng người từng người một run rẩy nằm dưới đất, không còn sự cao sang, quyền quý như ban đầu.

Không biết có bao nhiêu người đã nghe được lời nói của cô gái vô danh kia.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch cũng nằm ngã xuống đất như những người khác.

Thiện Phi Bạch khoác một tay qua vai Ninh Chước, ở nơi “Phong Quần” không thể nhìn thấy để dùng những ngón tay thon dài linh hoạt vòng ra trước ngực anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng linh hoạt viết từng chữ:

“Anh Ninh, anh nhớ lúc ở trước cửa em nói với anh như thế nào không?”

“Em sẽ cho anh xem pháo hoa đó!”

Ninh Chước thấy Thiện Phi Bạch đang mở rộng quy mô phạm tội nhưng anh cũng không lo cậu sẽ làm liên lụy đến những người vô tội.

Anh bị hành động nho nhỏ của cậu khiến cho trước ngực ngứa ngáy, không chịu nổi mà phải túm tay cậu lại, lạnh giọng ra lệnh: “Muốn chết hả? Đừng có sờ loạn.”

Thiện Phi Bạch thu tay về, lặng lẽ xoa nắn, cảm thấy rất thú vị.

Nhưng cậu lại giả vờ như vô cùng sợ hãi bom nổ, vùi mặt vào hõm vai Ninh Chước, che giấu nụ cười đắc ý của mình.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】

Tin nhanh:

Một tin khẩn cấp!

Giàn giáo khai thác kim loại lỏng của công ty Troy C trực thuộc Thụy Đằng đột ngột xảy ra một vụ nổ không rõ nguyên nhân!

Sau quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện chỉ có người máy tham gia xây dựng giàn giáo vào ban đêm và không có thương vong nào. Nhưng công ty Thụy Đằng đã bị thiệt hại đến 2 tỷ đồng!

“Bản tin Ngân Chùy” sẽ liên tục cập nhật tin tức mới nhất.