Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 81: Điều tra (4)




Lâm Cầm im lặng.

Nếu loại trừ thêm khả năng là người cùng tên thì Thiện Phi Bạch mà Lâm Cầm biết có xuất hiện trong trường đại học cũng không chứng minh thêm được điều gì.

Vì Thiện Phi Bạch không che giấu hành tung, cậu để lại tên thật của mình, hành sự quang minh chính đại.

Dù hắn có nghi ngờ thì trước mắt vẫn chưa có chứng cứ xác thực.

Lâm Cầm vừa ngẩng đầu vừa tổng kết ngắn gọn: “… Tiếp theo nên đến hiện trường. Đây là ý kiến của tôi.”

Ayler thưởng thức nhân tài mới xuất hiện này, muốn nâng đỡ Lâm Cầm để sau này vị trí của ông có thể dễ thở hơn, cho nên ông vui vẻ hỏi: “Lâm Cầm, vụ án 930 đã giải quyết xong, ở khu Trường An của cậu cũng không có chuyện gì lớn, có cần phải quay lại gấp không?”

Lâm Cầm đã mơ hồ đoán được điều này trước khi vào phòng nên hắn không ngạc nhiên: “Nghe theo ngài sắp xếp.”

So với thái độ lạnh lùng, nghiêm khắc khi nãy, bây giờ Ayler hiền lành, hòa ái hơn: “Vậy thì làm phiền cậu làm cố vấn cho vụ án này, cậu có phiền không?”

Nghe được yêu cầu, Lâm Cầm không có phản ứng gì, Bell và Hardy lại bùng nổ trong lòng.

“Cố vấn”?

Nói thì dễ nghe lắm!

Đây chẳng phải là đưa thiệp vàng cho tên họ Lâm này hả?

Không phá được án, hai kẻ xui xẻo bọn họ hiển nhiên phải chịu trách nhiệm chính.

Phá được án, Lâm Cầm làm “cố vấn” được bao nhiêu thì hưởng hết công lao báo cáo với cấp trên?

Nhưng quả thực vụ án này áp lực đến chết người.

Họ có âm thầm chửi bới bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ có thể để trong lòng, bên ngoài thì phải đứng dậy bắt tay với Lâm Cầm, mặt mày hớn hở cho thấy “hợp tác vui vẻ”.

Lâm Cầm bắt tay với họ nhưng trong đầu chỉ nghĩ lại chuyện của Thiện Phi Bạch.

Với hắn, Thiện Phi Bạch không quá quan trọng.

Hắn lo lắng không biết Ninh Chước có bị liên lụy vào chuyện này hay không.

Dù nỗi lo này gần như dư thừa.

Bởi Takeshi Motobu, Rushkin hầu như không có mối quan hệ gì với nhà hát tưởng niệm Columbus.

… Nhưng nếu có người thuê Ninh Chước làm chuyện này thì sao?

Chỉ cần có tiền, lính đánh thuê sẽ nhận đơn hàng tương xứng.

Nhưng việc này có quá nhiều nguy hiểm, nếu Ninh Chước nhận đơn thì chứng tỏ cậu ấy không muốn sống tiếp nữa.

Lâm Cầm nhớ lại cảnh tượng gặp lại Ninh Chước, lúc đó cậu ấy vẫn còn tâm trạng để gọt quả táo hình con thỏ, hắn không khỏi cong miệng cười.

… Có vẻ cậu ấy sống rất vui.

Lâm Cầm, Hardy và Bell lái xe thành hàng đi đến trường đại học Lenzburg.

So với khung cảnh náo nhiệt của mấy ngày trước, không khí hiện nay đã vắng lặng hơn nhiều, sinh viên đi qua đi lại đều cúi gằm mặt, ai nấy cũng vội vội vàng vàng.

Nhưng trường không nghỉ vì sự cố —— họ vẫn tiếp tục duy trì bộ mặt giả tạo “mọi thứ bình thường”, cố gắng giảm bớt ảnh hưởng của dư luận đối với trường học.

Dù sao thì Kobayashi và Johnson cũng bị nổ bom sau khi kết thúc hoạt động ở trường họ.

Lâm Cầm không nôn nóng vào trong trường mà tuần tự kiểm tra năm cổng ra vào.

Ở mỗi cổng đều lắp đặt máy theo dõi.

Khi đến cổng trường ở góc tây bắc, Lâm Cầm cau mày.

Máy theo dõi ở đây khác với những chỗ còn lại, nó vẫn còn mới toanh.

Hắn quay lại hỏi: “Máy theo dõi ở những cổng khác đều đã cũ. Ở đây từng xảy ra chuyện gì lại phải thay máy theo dõi vậy?”

Hardy ngay lập tức gọi đến phòng kĩ thuật của trường để hỏi thăm tình hình và báo lại với Lâm Cầm: “Các thiết bị giám sát ở đây bị hỏng khoảng 2, 3 ngày, thỉnh thoảng sẽ được sửa chữa một chút để dùng tiếp. Nhưng nếu không sửa chữa được nữa thì sẽ thay mới.”

Lâm Cầm cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Điều đó có nghĩa rằng cổng trường phía tây bắc là một nơi thuận tiện cho người ở bên ngoài lẻn vào trong trường.

Nhưng điều này cũng không quá ngạc nhiên.

Trường đại học cũng không phải là một bức tường thành kiên cố không gì phá nổi.

Sẽ luôn có những học sinh, sinh viên tự mày mò những cung đường bí mật để trốn học, tận hưởng cảm giác đi ngược với quy định, chạy ra bên ngoài chơi bời một chút.

Tương tự, những người ở bên ngoài cũng có thể thăm dò cổng trường ở phía tây bắc và từ đây lẻn vào trong.

Người trong trường có thể ra ngoài bằng con đường mòn khác.

Khi Lâm Cầm đi vòng quanh trường Lenzburg, hắn càng chắc chắn hơn: nếu hắn là kẻ phạm tội, hắn cũng sẽ lựa chọn trường đại học Lenzburg để ra tay.

Máy theo dõi ở trong trường đầy rẫy góc chết, còn có nhiều máy theo dõi mới vừa lắp đặt —— vốn dùng để thay thế cho những máy theo dõi cũ không thể sử dụng được nữa sau khi sửa chữa.

Điều đó cũng có nghĩa rằng dù Lâm Cầm có tài giỏi đến mấy, hắn cũng khó lòng kiểm tra hết được tất cả những người đã ra vào trong trường, liên kết được hành vi, cử chỉ của họ lại với nhau.

Tất cả đều không có bằng chứng ngoại phạm hoàn chỉnh, tương đương với việc tất cả đều “vô tội”.

Bell và Hardy đi theo Lâm Cầm mệt bở hơi tai, đổ mồ hôi ròng ròng trong mùa đông lạnh lẽo, âm u.

Họ đã dừng đi “thực địa” từ lâu.

80-90% các vụ án đều có thể giải quyết dựa vào máy theo dõi.

Còn 10-20% còn lại, hầu hết đều không phải vụ án quan trọng gì, chỉ cần tìm một người trông khả nghi và đẩy hết trách nhiệm cho người đó là được.

Nhưng ở nơi hội tụ toàn những tinh anh xã hội như trường đại học Lenzburg, phương pháp cũ của họ không còn hiệu quả nữa. Họ chỉ có thể đi theo Lâm Cầm như những con gà thả vườn đầy khốn khổ.

Họ đi đến bên ngoài hội trường, nơi đặt hoa ngày hôm đó.

Lâm Cầm nhìn quanh và giật mình: “Bàn đâu rồi?”

“Di chuyển đi rồi.” Hardy lấy khăn tay, nhăn nhó lau mồ hôi trên mặt: “Nhưng không sao đâu, chúng tôi không vứt bàn đi. Người của hội sinh viên chỉ đẩy bàn vào trong kho thôi.”

Lễ kỷ niệm đã kết thúc vào buổi sáng khi vụ nổ xảy ra.

Để tránh tình trạng quá tải người ra về vào cuối buổi lễ, hội sinh viên đã vận chuyển những chiếc bàn trống để hoa vào trong kho trước khi buổi lễ kết thúc.

Bell nói thêm: “Sau khi kiểm tra sơ bộ, chúng tôi thấy không có lượng thuốc nổ nào rơi vãi trên bàn.”

Lâm Cầm nhận thấy có một động từ lạ: “Đẩy” bàn?”

Hardy gật đầu: “Nhà kho cách chỗ này khá xa, ở gần cửa giảng đường, nếu không lắp bánh xe dưới chân bàn thì khó mà di chuyển được.”

Lâm Cầm suy nghĩ một lúc, lịch sự đưa ra chỉ thị: “Xin lỗi, cảm phiền các anh cho người đẩy chiếc bàn quay lại đây.”

Hardy và Bell ủ rũ mặt mũi, bất lực nhìn nhau.

Cái tên họ Lâm này thích lăn xả quá nhỉ nhỉ!

Họ làm việc với bây giờ còn chưa ăn cơm trưa đó.



Trong căn cứ Henna.

Thiện Phi Bạch và Ninh Chước không quan tâm đến cuộc điều tra khua chiêng gõ mõ của Lâm Cầm.

Ninh Chước muốn ra ngoài một chuyến.

Thiện Phi Bạch rảnh rỗi không có gì làm, thấy anh thay đồ thì bày mưu tính kế chọc ghẹo: “Anh Ninh, màu của đồng hồ với cà vạt không hợp nhau, anh đổi cái khác đi.”

Cà vạt của Ninh Chước có màu sắc giản dị —— còn cà vạt của Thiện Phi Bạch là màu xanh lục, bên trên có hoa văn lông công trang trí.

Anh không cảm thấy cà vạt này có vấn đề gì đối với đồng hồ anh đang đeo, cho nên chỉ liếc mắt nhìn chiếc cà vạt sặc sỡ của Thiện Phi Bạch một cái: “Không cần.”

Thiện Phi Bạch cũng không ép anh đổi, cậu cầm dây đeo đồng hồ, đi vòng quanh anh ngó tới ngó lui.

Thái độ của cậu không ồn ào khác thường, Ninh Chước cũng để mặc cậu.

Ninh Chước đang kiểm tra thông tin về vụ nổ ở trên mạng.

Nội dung phân tích rõ ràng, mạch lạc.

Nhưng lại không có manh mối nào được tìm thấy sau ba ngày kể từ khi vụ nổ xảy ra.

Nhiều người nhất trí cho rằng Bạch Thuẫn làm ăn bết bát, hoặc có lẽ kẻ gây án không phải là một người tầm thường.

Ninh Chước không muốn Thiện Phi Bạch đọc những bình luận này.

… Anh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Thiện Phi Bạch cười toe toét như một con cún con lắc đuôi không ngừng trước mặt mình và khoe khoang “em giỏi không, em giỏi không”.

Anh cúi đầu chỉnh trang lại cà vạt, trông lơ đãng hỏi: “Cậu làm bằng cách nào?”

Ninh Chước nghĩ nếu Thiện Phi Bạch lại hếch cằm lên, tự tin nói “anh đoán thử xem”, anh sẽ đập vào sau gáy của cậu.

Da của cậu và phần xương sống bằng kim loại được khảm vào nhau, vừa mềm vừa cứng, khi sờ vào có cảm giác không tệ.

Đã lâu không đánh vào chỗ đó, Ninh Chước có hơi nhớ nhung.

Không ngờ Thiện Phi Bạch lại không cho Ninh Chước thực hiện âm mưu.

Thiện Phi Bạch nghiêm túc nói: “Kĩ xảo nhỏ mà thôi.”

Ninh Chước chưa bao giờ nhìn thấy cậu khiêm tốn như vậy, anh biết cậu sẽ thể hiện ngay.

Quả nhiên, Thiện Phi Bạch lật lòng bàn tay lại, một chiếc ghim cài áo hình con bướm xuất hiện giữa những ngón tay mảnh khảnh của cậu.

Cậu ném qua cho Ninh Chước: “Anh Ninh, chụp nè.”

Ninh Chước nhận lấy, mở lòng bàn tay ra xem thì thấy chiếc ghim cài hình con bướm đã biến thành một chiếc ghim gài hình chữ thập đơn giản.

Anh kinh ngạc, Thiện Phi Bạch đã tiến lại gần anh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trái đang đeo đồng hồ và cầm chiếc ghim cài áo hình chữ thập lên, giơ cao ngang ngực mình.

Nhiệt độ lòng bàn tay của cậu vẫn cao hơn bình thường, nó nóng đến mức khiến Ninh Chước muốn rút tay lại.

Nhưng Thiện Phi Bạch giữ chặt lấy cổ tay anh, đứng trước mặt anh và nhanh nhẹn nói: “Anh Ninh, con bướm đậu trên vai phải của anh kìa.”

Ninh Chước nhìn sang bên phải, thấy chiếc ghim cài hình con bướm bằng bạc đậu trên vai của mình.

Anh lấy con bướm ra, đột nhiên nghe Thiện Phi Bạch hỏi: “Hôm nay anh Ninh đi gặp Lawyer Tuner à?”

Ninh Chước anh chưa hề thông báo hoạt động hôm nay cho Thiện Phi Bạch biết.

Nghe xong, tim anh hẫng một nhịp, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch cười toe: “Đừng sờ túi bên phái, nó nằm trong túi bên trái rồi.”

Ninh Chước mơ hồ đoán được ý đồ của Thiện Phi Bạch, cũng hiểu được cậu đang ám chỉ điều gì.

—— Cậu đã dùng hàng loạt những động tác nhỏ để phân tán lực chú ý của anh, từ đó giúp cho ý đồ thật sự của cậu được hoàn thành.

Ninh Chước không tìm đồ trong túi quần bên trái nữa —— anh biết tấm thẻ của Lawyer Tuner đã từ túi bên phải nhảy sang túi bên trái.

Anh lật tay, nắm ngược lại tay Thiện Phi Bạch.

Nhưng Thiện Phi Bạch đã hoàn thành chuyện cậu muốn làm.

Cậu mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.

Ninh Chước thả lỏng tay cầm tay Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch rút tay về.

Từ giữa ngón trỏ và ngón cái, cậu nhẹ nhàng và khéo léo tháo chiếc đồng hồ cơ màu đen trên cổ tay Ninh Chước ra.

Và chiếc đồng hồ màu xanh lục của Thiện Phi Bạch đã an ổn nằm trên cổ tay của anh.

Làn da của Ninh Chước trắng nõn, đúng như Thiện Phi Bạch nghĩ, đồng hồ bảng nhỏ tinh tế này hợp với anh kinh khủng.

Một loạt kĩ thuật như diễn xiếc của Thiện Phi Bạch hoàn thành như nước chảy mây trôi.

Cuối cùng, cậu ngồi xổm trước mặt Ninh Chước, sau đó hai tay chống cằm, nhẹ nhàng liếm môi: “Đẹp quá đi.”

Ninh Chước bình tĩnh nhìn cậu.

Lúc trước, khi anh nhìn Thiện Phi Bạch, anh thấy cậu cả người hừng hực sức sống, là một chàng trai vô ưu vô lo, đôi khi còn nghịch ngợm, phá phách.

Nhưng bây giờ khi nhìn cậu, cả người cậu tản mát một hơi thở mới mẻ hấp dẫn, khiến anh muốn bước lại gần, tiếp tục nhìn cậu kĩ hơn.

Một ngọn lửa nho nhỏ bốc cháy trong lòng Ninh Chước.

Ninh Chước không để cho ngọn lửa lạ thường này lan rộng.

Anh chưa đeo thắt lưng.

Ninh Chước nhặt chiếc thắt lưng nằm chỏng chơ một bên, quàng qua cổ Thiện Phi Bạch, nhẹ nhàng siết cổ cậu.

Ngọn lửa nhỏ chợt bùng lên thành ham muốn tấn công, sau khi phát tiết, anh cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Ninh Chước đánh giá cậu: “Trò vặt của bọn ăn cắp.”

Thiện Phi Bạch lấy lại nhịp thở sau khi nín thở một lúc, cậu hít sâu hai hơi, da mặt dày cộm: “Dùng tốt là được rồi.”

Chọc ghẹo Ninh Chước xong, tính cách nhõng nhẽo bên trong cơ thể Thiện Phi Bạch lại thò đầu ra ngoài mè nheo: “Anh Ninh, lâu rồi em chưa gặp lại Lawyer Tuner, anh dẫn em theo với ——”

“Cậu đừng đi đâu hết.”

Theo những gì Ninh Chước biết, Lâm Cầm vẫn chưa quay về khu Trường An.

Hắn vừa mới hoàn thành vụ án 930, có lẽ vẫn còn là một đối tượng được Bạch Thuẫn săn sóc đặc biệt.

Cho nên có khả năng hắn cũng sẽ có liên quan đến vụ án này.

Nếu có liên quan, với một người nhanh nhạy như Lâm Cầm, dấu vết của Thiện Phi Bạch chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Ninh Chước chỉnh lại dây thắt lưng, bình tĩnh nói: “… Sớm thôi, sẽ có người tìm đến cậu.”