Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 77: Quay về (2)




Vụ nổ kinh hoàng làm rung chuyển toàn bộ thành phố Ngân Chùy.

Sanjay, người đang lên kế hoạch tổ chức bữa tiệc kỉ niệm 12 năm sự kiện Columbus, đã phải dừng toàn bộ công việc lại.

Khi Haldan tìm thấy Sanjay, gã đang ngồi ở bàn làm việc.

Hậu quả của vụ nổ rất lớn, nó đã làm vỡ hơn phân nửa số kính thủy tinh chống đạn ở nhà hát.

Gió biển phần phật thổi vào phòng, gương mặt của Sanjay như đông cứng lại.

Vì sợ chết, muốn sống càng lâu càng tốt, sống đến lúc toàn bộ những lão già biết mọi chuyện về sự kiện đó chết hết, Sanjay đã giữ gìn sức khỏe của mình đến mức không hề động đến một điếu thuốc nào.

Khi Johnson còn sống đã từng cười nhạo Sanjay như một tên ăn mày dùng cả đời mình ăn xin để canh giữ núi vàng của mình.

Kobayashi là một người kiệm lời nhưng cũng cảm thấy ngán ngẩm khi nhìn cách sống của Sanjay.

Bây giờ thì không còn Johnson và Kobayashi nữa.

Nghe nói cảnh sát đã được huy động điều tra hơn nửa ngày nhưng vẫn không thể tìm ra được bất kỳ thi thể nào.

Năm người họ đã ở bên cạnh nhau một thời gian dài để bảo vệ tài sản và bí mật lớn, họ gần như quen thuộc nhau đến mức tuy năm mà một.

Bình thường họ có cảm thấy chán ghét cái miệng nhiều chuyện của Johnson, tính khí âm trầm bất định của Kobayashi đi chăng nữa thì khi hai người không còn, ba người còn lại như bị xẻ nát một phần thịt trên người.

Nhưng cảm xúc của họ cũng chỉ dừng đến đó mà thôi.

Người để cảm xúc chi phối thì không thể trở thành sát thủ.

Giữa luồng gió mạnh, Sanjay suy nghĩ rất nhiều, gương mặt vô cảm hỏi: “Bên Bạch Thuẫn nói như thế nào?”

Haldan khi cười trông như một người đàn ông to con cà lơ phất phơ, nhưng khi không cười, ánh mắt lại sắc lẻm, lạnh lùng che lấp dưới hàng mi.

Gã đưa ra một câu trả lời bất ngờ: “Không biết.”

Sanjay nhìn gã và lặp lại: “Không biết?”

Haldan thành thật: “Nổ tan tác, bị đốt hết sạch. Chiếc xe chỉ có nhiêu đó, quả bom có sức nổ quá lớn, nổ đến mức chiếc xe gần như không còn lại gì. Xác xe và camera trên xe cũng nát vụn ở dưới biển, cảnh sát vẫn đang tìm nhưng mà không chắc là có tìm ra được hay không…”

Haldan biết gì nói đó, Sanjay nghe xong thì ngồi bật dậy.

Bên ngoài trời đã tối, trong phòng cũng không bật đèn, cho nên chỉ khi Sanjay chuyển động, Haldan mới nhận ra đối phương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, từng giọt từng giọt nhễu nhại.

Haldan thấy Sanjay bị lòng nghi ngờ dày vò muốn phát điên, gã trợn trừng mắt, thở hổn hà hổn hển.

Sanjay đúng thật là sắp phát điên.

Gã là một kẻ bán tín bán nghi, Kobayashi và Johnson chết càng khiến cho bóng ma trong lòng gã hiện hình rõ nét hơn.

Bây giờ tiếng nổ khủng khiếp kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu Sanjay, lặp đi lặp lại không ngừng.

Không tìm thấy nguyên nhân phát nổ đồng nghĩa với việc nơi nơi đều có khả năng phát nổ.

Kể cả chiếc ghế mà gã đang ngồi hiện tại.

Sanjay nhìn Haldan cũng như đang nhìn một quả bom.

Thấy bộ dạng phát điên của đối phương, Haldan cũng không muốn nói tiếp nữa.

Lời nói đã chuẩn bị phát ra đầu môi, cuối cùng vẫn nhịn lại.

Haldan sợ sẽ khiến cho Sanjay phát điên thật.

Sau khi đóng cửa ra ngoài, Haldan nhìn Lytton đang đứng trước cửa.

Lytton có chiều cao trung bình, không quá cao cũng không quá thấp.

Lúc trước, tám người được lựa chọn lên tàu đều đã được lựa chọn kĩ lưỡng, mỗi người đều có vẻ ngoài trẻ tuổi, ưa nhìn, năng động.

Bây giờ đã lớn tuổi hơn, họ vẫn có vẻ ngoài ở mức khá.

Lytton được xem là người bình tĩnh nhất trong nhóm, cũng là người suy nghĩ thấu đáo nhất.

Gã hỏi: “Cậu không nói cho cậu ta nghe về vụ điện thoại à?”

Bell, cảnh sát Bạch Thuẫn phụ trách quản lý khu vực Long Loan, có quan hệ khá tốt với họ, họ cũng thường tặng vé xem nhạc kịch miễn phí cho người thân của Bell.

Khi sự cố xảy ra, Bell do dự nhưng vẫn đưa đoạn ghi âm cho họ nghe thử.

Sau khi lưỡng lự muốn nói lại thôi, Bell cũng không đưa ra ý kiến gì về đoạn ghi âm.

Đoạn ghi âm xuất phát từ máy liên lạc của Johnson —— bây giờ mọi đường dây liên lạc đều được nối kết trực tiếp với phương tiện công cộng, cũng sẽ có chức năng ghi âm lại.

Đây là manh mối duy nhất mà Bell và những cảnh sát có được.

Nhưng manh mối này rất kì quái, đằng sau lời nói dường như ám chỉ đến một bí mật nào đó chưa được tiết lộ về vụ đắm tàu Columbus 11 năm trước.

Bí mật đó quan trọng đến mức khiến Bell không biết có nên chia sẻ đoạn ghi âm hay không.

Sau khi nghe đoạn ghi âm, Lytton và Haldan thẳng thắn nhận xét chẳng phải người này đã tự thừa nhận mình là kẻ gây ra những vụ đánh bom liên tiếp gần đây sao?

Vậy thì tên này chỉ là một kẻ háo danh, muốn lấy mạng sống của họ để đánh bóng tên tuổi mà thôi.

Người sống ở Ngân Chùy gần như bị cô lập trên một hòn đảo và luôn cảm thấy chán chường, cho nên đôi khi cũng sẽ xuất hiện một hay hai kẻ biến thái điên cuồng.

Còn nhóm Haldan là những người có lương tâm trong sáng, không quan tâm đến những lời miệt thị, vu khống như vậy.

Lời lẽ chính nghĩa, trung thực như vậy khiến cho Bell tin sái cổ, nhưng ba người họ lại không bao giờ tin vào những gì mình vừa nói.

Họ biết họ có thể dẫn dắt cuộc điều tra của Bạch Thuẫn đi chệch hướng, nhưng họ buộc phải làm như vậy.

Sự thật cuối cùng về những gì xảy ra vào 11 năm trước phải bị chìm xuống đáy biển cùng với những người trên tàu.

Nếu muốn sống, họ phải biết giữ mồm giữ miệng.

“Ma quỷ hả? Ai con mẹ nó mà tin chứ?”Haldan không sợ, không chỉ không sợ, gã còn cảm thấy hưng phấn: “Tôi thật sự muốn xem thử ai dám giả ma giả quỷ.”

Sống nhàm chán suốt nhiều năm, bây giờ gã mới được ngửi lại mùi máu tươi.

Điều này khiến cho huyết mạch của gã sôi trào.

Lytton không lạc quan như Haldan, ánh mắt nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

Haldan cười nói: “Cậu lo cái gì? Sợ hả? Có lẽ tên đó là họ hàng xa của Phong Học Nguyên thôi. Nếu không thì ai lại rảnh rỗi đến mức lấy tên của thằng nhãi đó dọa chúng ta như vậy?”

Lytton hỏi: “Anh quên rồi hả? Phong Học Nguyên là con một, ba năm sau sự cố đắm tàu, cha mẹ của cậu ta cũng bệnh rồi chết. Chúng ta còn đến tham dự lễ tang mà.”

Haldan ngạc nhiên, sau đó lắc lắc đầu.

Là người may mắn sống sót, điều quan trọng nhất mà họ cần phải làm đó chính là tham gia các hoạt động xã hội, ví dụ như “tham gia lễ tang người thân của các nạn nhân”.

Trong những năm qua, gã đã tham dự nhiều lễ tang đến nỗi gã không nhớ hết được.

Lytton nghiêm túc suy nghĩ.

Lí lẽ của Lytton khác với suy đoán của Haldan: “Tôi lo người ra tay không phải người thân của cậu ta… mà là “Boss” của chúng ta.”

Họ gọi chung những người giao nhiệm vụ thảm sát trên biển là “Boss”.

Haldan là một tên thẳng tính nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Gã chớp mắt, cảm thấy suy đoán này của Lytton thật đáng sợ nên không dám tin nổi: “Họ đã yên ổn suốt nhiều năm rồi, sao bây giờ lại nổi khùng lên muốn giết chúng ta?”

Lytton cau mày: “Có lẽ… là vì đã nhiều năm trôi qua.”

“Chúng ta thoát chết trong gang tấc và trở về. Sẽ rất dễ bị nghi ngờ nếu chúng ta chết ngay vừa khi cập bến. Cho nên bây giờ là lúc họ có thể ra tay.”

Lytton càng nói càng hạ âm lượng như sợ có người nghe thấy: “… Anh đừng quên, khi chúng ta về họ cũng không hề vui vẻ chút nào.”

Haldan có chút ngơ ngác, sau khi suy nghĩ kĩ càng, gã lại cảm thấy suy đoán của Lytton hợp tình hợp lý.

Chất nổ đó quá mạnh, hiển nhiên không thể chế tạo một cách tùy tiện.

Người có thể bắt chước được giọng nói của Phong Học Nguyên chắc chắn là người đã chứng kiến được sự việc năm xưa.

Cái chết của Kobayashi và Johnson là lời cảnh cáo dành cho họ sao?

Haldan theo bản năng quay đầu nhìn Sanjay nhắm mắt ngồi trong phòng, đưa ra phỏng đoán có lẽ chính suy đoán này nên Sanjay mới bị dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng người như vậy.

Haldan cũng nhỏ giọng nói theo Lytton: “… Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Họ muốn động thủ, Kobayashi và Johnson chỉ là khởi đầu.” Lytton nói: “Có thể dễ dàng sử dụng tên của người chết thì họ sẽ tiếp tục sử dụng cách này.”

Haldan: “Vậy chúng ta làm gì? Chờ chết hả?”

Lytton cười khổ một tiếng.

Khi Kobayashi và Johnson bị nổ tan xác, Lytton cũng đã nghĩ đến vấn đề này đến mức mất ăn mất ngủ.

“Chúng ta không đi đâu hết, cứ ở nơi này thôi.”

Lytton chậm rãi nói: “Họ cho chúng ta ở đây là vì muốn chúng ta phải an phận thủ thường. Đây là địa bàn của chúng ta, khắp nơi đều có camera theo dõi, nếu họ muốn dùng lại chiêu cũ thì cũng cần phải lên hòn đảo này.”

Haldan hỏi: “Nhưng vậy thì chẳng phải sống như trong tù sao?”

Lytton im lặng.

Muốn sống thì phải ở trong tù.

Lytton cởi cúc áo để thở dễ dàng hơn: “Và… sắp tới kỉ niệm 12 năm rồi.”

Vào ngày Columbus khởi hành hằng năm, họ sẽ tổ chức tiệc kỉ niệm và mời tầng lớp thượng lưu của thành phố Ngân Chùy đến nhà hát.

Khi đó, trên đảo sẽ xuất hiện rất nhiều người, và cũng là thời điểm tốt nhất để hành động.

Nếu họ muốn báo thù cho Kobayashi và Johnson thì đó cũng là thời điểm tốt nhất.



Những người may mắn sống sót sau sự kiện Columbus đều được công nhận là anh hùng, dù bây giờ không còn nổi tiếng như xưa nhưng vụ nổ bất ngờ vẫn khiến cho tất cả người dân bàng hoàng.

Trường đại học Lenzburg, nơi dừng chân của chiếc xe mà hai nạn nhân Kobayashi và Johnson, đã bị phong tỏa ngay lập tức, đồng thời tất cả những người đến tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường đều bị giữ lại, không cho rời đi.

Trong thời đại này, hầu như không còn bí mật nào cả.

Những người bị giữ lại trong trường đã sớm biết được rằng hai người vừa phát biểu một buổi diễn thuyết nhàm chán trên sân khấu đã bị nổ tan tác thành từng mảnh.

Một số người sợ hãi, một số người thì vẫn xem như chuyện này không ảnh hưởng gì đến mình.

Ví dụ như Thiện Phi Bạch, sinh viên tốt nghiệp danh dự của trường đại học Lenzbrug, đang chơi quần vợt với huấn luyện viên đội tuyển của trường.

Chàng trai dùng một chiếc băng đô thể thao màu xanh đậm vén mái tóc dài lên.

Thiện Phi Bạch như một mặt trời nhỏ tràn đầy năng lượng giữa mùa đông lạnh giá. Cậu mặc một bộ đồ thể thao mỏng mát mẻ, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay dài với những thớ cơ bắp đẹp đẽ.

Sau khi trận đấu kết thúc, cậu khẽ nhìn qua, phát hiện có một bóng người quen thuộc đứng bên ngoài.

Thiện Phi Bạch vẫy tay với huấn luyện viên để báo hiệu tạm nghỉ một chút, sau đó thong thả bước ra ngoài.

Người anh trai Chương Hành Thư của cậu giơ tay lau mồ hôi đọng trên chóp mũi: “Phi Bạch, anh tìm em lâu rồi.”

Thiện Phi Bạch nhìn người anh cùng cha khác mẹ này, cậu gật gật đầu, không hề khách khí nói: “… Anh à, anh xui thật đó.”

Chương Hành Thư ngại ngùng mỉm cười, cũng tự nhận thấy mình xui xẻo.

Cha của hắn nhờ vả một chuyện, phải đưa một món đồ cho Thiện Phi Bạch, không ngờ lại xảy ra sự cố, khiến hắn là một người bên ngoài cũng bị nhốt ở trong trường.

Nhưng quả thực là không còn cách khác.

Chương Hành Thư rất nhút nhát, không dám đến thẳng căn cứ Henna.

Đặc biệt sau khi nhìn thấy Ninh Chước, Chương Hành Thư vừa sợ vừa nghĩ nơi đó chẳng khác gì âm phủ của Diêm Vương, dù Ninh Chước có xinh đẹp đến mấy thì cũng chẳng khác gì Hắc Bạch Vô Thường cai quản chốn đó, cho nên hắn sợ hãi vô cùng.

May là có lễ kỉ niệm 120 năm thành lập trường đại học Lenzburg đã cứu vớt hắn.

Chương Hành Thư nắm bắt cơ hội, liên lạc trước với Thiện Phi Bạch, hỏi cậu có đến dự lễ kỉ niệm trường cũ không.

Thiện Phi Bạch ở đầu dây bên kia vui vẻ đáp: “Có chứ.”



“Đây.” Chương Hành Thư đưa một tấm thiệp mời mạ vàng cho Thiện Phi Bạch: “Cha dặn anh đưa cho em.”

Thiện Phi Bạch nhận lấy, cũng không xem qua mà cười như không cười hỏi: “Sao thế này, ông ấy nhận ra thiếu em thì sống không nổi à?”

Chương Hành Thư lại xoa mũi, vẻ mặt không được tự nhiên.

… Chương Vinh Ân bất an và tức giận vì chuyện này một thời gian dài.

Ông ta gọi cho Ninh Chước nhiều lần, thậm chí còn tự tìm đến căn cứ Henna nhưng cửa thì vẫn đóng im ỉm.

—— Ông ta phát hiện ra rằng khi ông ta và Ninh Chước kí tên vào bản công chứng, giao Thiện Phi Bạch cho Ninh Chước thì từ đó ông ta không thể rút tiền từ bất cứ nguồn thu hay tài khoản nào của công ty Thường Đệ được nữa.

Chương Vinh Ân sốt ruột hỏi thăm, ông ta nghe câu trả lời như sét đánh ngang tai.

Sau khi mẹ đột ngột qua đời, Chương Vinh Ân tiếp quản công ty khá suôn sẻ.

Khi đó, ông ta cũng vô cùng tự hào về điều này, ông ta cảm thấy rằng dù bên ngoài mẹ có vẻ như không quan tâm đến mình nhưng thực chất vẫn không nỡ bỏ rơi đứa con trai duy nhất của bà.

Cho đến lúc này, những nhân tài trẻ tuổi năm xưa bà nâng đỡ đã trưởng thành thành những con cáo già.

Họ tươi cười nói với ông ta rằng cậu Chương, trước đây trong quá trình bàn giao có một điều khoản đặc biệt, nếu cậu quên không đọc kĩ thì xin hãy đọc lại một lần nữa.

Chương Vinh Ân sững sờ, tìm lại bản thỏa thuận bàn giao công ty cũ, lần dò ra điều khoản mà mình đã bỏ quên vào năm xưa giữa những con chữ chi chít.

Công ty Thường Đệ và những công ty con trực thuộc Thường Đệ đều là tài sản mà Thiện Vân Hoa để lại cho cháu trai của mình.

Chương Vinh Ân là người thừa kế đầu tiên, nhưng sau khi “quan hệ cha con” không còn nữa thì mọi tài sản sẽ tự động được chuyển giao cho Thiện Phi Bạch.

Lúc trước Chương Vinh Ân đã đọc điều khoản này.

Nhưng đó là lúc ông ta trẻ người non dạ, chỉ nghĩ “quan hệ cha con” không còn nữa tương đương với việc ông qua đời.

Cho nên nhiệm vụ mà ông ta cần làm là nắm giữ được huyết mạch của Thường Đệ, tìm cách đuổi hoặc diệt trừ thế lực của mẹ mình trong ban lãnh đạo thì ông ta có thể thực hiện bất kỳ thay đổi nào mà mình muốn.

Sau này, Thiện Phi Bạch càng hư hỏng không vâng lời, khiến ông ta liên tục gặp tình cảnh xấu hổ vì những phiền phức mà cậu gây nên, ông ta đã có quyết tâm muốn đuổi cậu đi từ lâu.

Vì ông ta là cha của cậu.

Song, Chương Vinh Ân lại thật sự không ngờ rằng Thiện Vân Hoa lại tính kế mình.

Chương Vinh Ân còn hoài nghi rằng việc Ninh Chước đến thảo luận với mình cũng là một vở kịch do hai người này dựng nên.

Nhưng dù bán tín bán nghi đến mấy, Chương Vinh Ân cũng không thể không tìm cách hàn gắn lại mối quan hệ cha con của mình với Thiện Phi Bạch.

Cả hai đã khắc khẩu với nhau từ xưa đến giờ, nhưng nhìn thấy cuộc sống của mình ngày một tồi tàn hơn, ông ta không thể tiếp tục nổi nữa, đành phải nhờ vả một đứa con trai khác nhút nhát, hiền lành hơn của mình.

Hơn nữa Chương Hành Thư cũng không ghét em trai mình, thậm chí còn rất thích đứa em này.

Và Chương Hành Thư cũng biết thân phận của hắn không phải là điều mà em trai mình thích.

Hai người là một cặp anh em định mệnh không thể nào yêu thích nhau được.

Chương Hành Thư không thể bày tỏ tình cảm của mình, chỉ có thể lúng túng cười: “… Em đến được không?”

“Ok.” Thiện Phi Bạch lấy thiệp mời vỗ vào lòng bàn tay: “À, em dẫn người nhà của em theo được không?”



Là phóng viên cấp cao của Interest, Khải Nam cảm thấy vụ nổ lớn này rất đáng để đưa tin nên đã tự mình lái xe đến khu Long Loan để điều tra thử.

Bell, cảnh sát hiện nay đang vô cùng bận rộn, nghe tin phóng viên Khải Nam đến thì ngay lập tức đứng chờ ở bãi đậu xe tiếp đón một cách trang trọng.

Khải Nam ngồi ở ghế lái đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có một chương trình trò chuyện sẽ phát sóng vào lúc 7 giờ tối. Hãy cho tôi càng nhiều thông tin càng tốt.”

Bell biết năm xưa Charlemagne đã mượn sức ảnh hưởng của Khải Nam để xây dựng nên hình tượng người phát ngôn của Bạch Thuẫn.

Những vụ án lớn có sức tác động cao như vậy rất hiếm khi xảy ra.

Nếu cái chết của Kobayashi và Johnson có thể thu hút sự chú ý của phóng viên Khải Nam và giúp Bell thăng chức, tăng lương thì hắn sẵn lòng kể hết mọi chi tiết của vụ án.

Bell nhiệt tình kể: “Chúng tôi đã điều tra được rằng chất gây nổ ở hiện trường không phải là CL-30 nguyên chất.”

Khải Nam nhướng mày.

Nhưng Bell chưa kịp tiếp tục khai báo, cửa sổ phía sau xe của Khải Nam từ từ hạ xuống.

Lâm Cầm dùng băng vải bịt kín hai mắt, hai tay cầm một tờ giấy mỏng, nhẹ giọng hỏi: “… Là thuốc nổ tự chế?”

Nhìn thấy người sẽ trò chuyện cùng mình trong chương trình, Bell hơi kinh ngạc: “… Cậu?”

Lâm Cầm khẽ gật đầu, lắc lắc bản thảo phỏng vấn trong tay: “Người chú ấy phỏng vấn tối nay là tôi.”

Lâm Cầm cũng bình tĩnh mà nghĩ thầm, chất độc giết chết Rushkin cũng là chất độc tự chế.

Thành phố Ngân Chùy đúng là nhiều tàng long ngọa hổ.

Nụ cười trên Bell dần dần hạ xuống, hắn nản lòng, hứng thú cũng giảm đi nhiều, khô khan kể lại những thông tin mà mình biết.

Hắn cũng thành thật khai báo về đoạn ghi âm.

Khải Nam quả nhiên rất hứng thú với chi tiết này.

Lâm Cầm quan tâm đến một vấn đề khác: “Khi họ đi thì không nổ, nhưng khi quay về nhà hát tưởng niệm thì mới nổ, đúng không?”

Bell: “Đúng vậy.”

Lâm Cầm cúi đầu trầm tư.

Thủ phạm tự mình thừa nhận chính y là kẻ đã gây ra những vụ đánh bom gần đây.

Những vụ đánh bom lẻ tẻ đó là sự dẫn dắt đến một vụ nổ kinh thiên động địa này.

Và vụ nổ chỉ nhắm vào hai nạn nhân, không gây thương tổn cho người khác.

Nếu không muốn tấn công người khác thì vì sao khi hai nạn nhân vừa bước ra cửa lại không cho nổ mà lại phải chờ đến khi họ diễn thuyết xong và quay về?

Vậy thì có khả năng bom được đặt vào xe của nạn nhân khi họ đang ở trường đại học Lenzburg.

Lâm Cầm hỏi: “Khi họ tham gia diễn thuyết thì trường học có tặng họ thứ gì làm vật kỉ niệm không?”

Bell lắc đầu: “Không có tặng quà kỉ niệm.”

Lâm Cầm: “Bên phía trường học nói như vậy?”

Bell có chút mất kiên nhẫn, hắn chỉ muốn nói chuyện với Khải Nam chứ không muốn thảo luận với Lâm Cầm.

Bell trả lời cho có lệ: “Đúng vậy.”

Lâm Cầm lấy máy tính cầm tay, cúi đầu khởi động.

Thấy hắn cuối cùng cũng chịu im lặng, Bell thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu trò chuyện sôi nổi với Khải Nam về giá trị tin tức từ đoạn ghi âm.

Không may là trước khi cả hai có thể vui vẻ trò chuyện với nhau thì Lâm Cầm lại ngẩng đầu trước màn hình máy tính chiếu sáng.

“Họ nói dối.”

Hắn quay màn hình về phía Bell, trong đó là tấm ảnh Johnson đang cầm một bó hoa chụp hình cùng Kobayashi và ban giám hiệu nhà trường.

Lâm Cầm nhẹ nhàng nói ra sự thật: “Sau khi hai người diễn thuyết xong, họ được tặng hoa lưu niệm và được chụp ảnh, bức ảnh được đăng tải lên web nhà trường, nhưng sau khi vụ nổ xảy ra hai phút thì bài viết bị gỡ bỏ.”

Hắn rũ mắt, không nhìn Bell đang trợn mắt há mồm nữa: “Kiểm tra lại một lần nữa đi.”