Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 76: Quay về (1)




Ở thành phố Ngân Chùy, phần lớn các trường học đều được xây ở Trung Thành.

Khu vực này có giao thông tiện lợi, giá đất rẻ, an ninh xã hội ở mức trung bình.

Trường đại học Lenzburg là một trong những trường đại học đầu tiên được xây dựng, nằm phía Đông Nam của thành phố Ngân Chùy.

Ban đầu, khu vực giảng dạy ở đây chỉ là vài chiếc lều con.

Bây giờ, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 120 năm thành lập trường.

Một trong những nội dung của lễ kỉ niệm là mời những người sống sót sau sự kiện Columbus, Kobayashi và Johnson, hiện đang làm giám đốc quản lý của nhà hát tưởng niệm Columbus, đến diễn thuyết, chủ đề là cổ vũ, khuyến khích ý chí, tinh thần xông pha của thanh niên.

Kobayashi và Johnson là những người phụ trách nhiệm vụ ngoại giao của nhà hát Columbus.

Lytton hoạt ngôn là phụ trách quản lý tiếp đón khách hàng, chịu trách nhiệm chính trong việc tiếp đãi những vị khách quý từ các công ty lớn.

Haldan là một người đàn ông vạm vỡ, hiện là phó quản lý của bộ phận chăm sóc khách hàng, nhưng gã ta là kiểu người nhàn rỗi ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới.

Sanjay thường ở yên trên đảo, là nhân vật đứng đầu quản lý chung cuộc. Gã luôn nở một nụ cười thân thiện trên môi trông chẳng khác gì linh vật của nhà hát nhưng bên trong lại sống một cách khổ hạnh như người tu hành.

Buổi sáng của buổi lễ kỉ niệm, Johnson lái xe, Kobayashi ngồi ở ghế phụ, lẩm nhẩm học thuộc bài phát biểu vừa mới nhận được.

“Kobayashi” là họ, còn tên cụ thể của gã là gì thì bản thân gã đã quên, những người khác cũng vậy.

Cho nên mọi người đều nhất trí gọi gã là “Kobayashi”.

Kobayashi khoảng 30 tuổi, là một người đàn ông có gương mặt dài, đôi mắt to tròn. Trông gã có vẻ ngoài chững chạc, đàng hoàng nhưng vì đôi mắt quá khổ nên đập vào mắt người nhìn chỉ có đôi mắt, khi cười lên trông bình thường, còn khi không cười thì lại khiến cho người khác có cảm giác quái dị.

Johnson nghe Kobayashi lẩm nhẩm học thuộc lòng, cười phì thành tiếng.

Kobayashi liếc mắt nhìn qua: “Cười gì?”

Johnson vẫn tiếp tục cười: “Đi 35 người, về 5 người, nhiệt huyết xông pha cái khỉ gió. Chỉ là một cuộc làm ăn thua lỗ mà thôi.”

Vẻ ngoài của Johnson trông cũng đoan chính, nghiêm túc nhưng tiếc rằng với chất giọng vịt đực trời sinh, gã không thích hợp để diễn thuyết.

Kobayashi dễ gây thiện cảm hơn Johnson với nụ cười hiền lành vô hại.

Nhưng khi ở bên cạnh Johnson, Kobayashi ít khi cười, gã lạnh lùng nói: “Họ muốn đi thì đi, mạng của họ do họ chịu trách nhiệm, nếu họ không muốn sống nữa thì ai mà cản được.”

Johnson nhìn gương mặt rét căm căm của tên thư sinh kia, hết cả hứng nói chuyện, chuyển sang chế độ tự lái, khoanh hai tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thành phố Ngân Chùy đang dần tỉnh giấc, một đoàn tàu chậm rãi chạy qua bên dưới xe của họ, bên trên đã chật ních người.

Đôi mắt của những người trong xe chán chường, mệt mỏi, ánh mắt dại ra, gần như không một ai nhúc nhích nếu không có thông tin gì hấp dẫn sự chú ý.

Tất cả những người sống trên Ngân Chùy đều từng có những thứ xa xỉ như “hi vọng” và “ước mơ”, nhưng cuối cùng chúng cũng sẽ bị chôn vùi dưới đáy đại dương như con tàu Columbus.

Nghe thấy Kobayashi rầm rì học thuộc bài như tụng kinh, Johnson chán nản ngáp dài một cái, cảm thấy muốn ngủ gục đến nơi.

Gã không trông gà hóa cuốc giống như Sanjay, chỉ biết lặng thầm bành trướng thế lực dưới lớp mặt nạ anh hùng, gã vẫn muốn tìm kiếm lạc thú trong cuộc sống.

Johnson mở máy liên lạc, lướt tin tức giải trí trên bản tin, bất chợt “ồ” lên một tiếng.

Kobayashi bị giọng nói ồm ồm của người bên cạnh làm cho giật mình, nhìn qua: “Chuyện gì?”

Johnson hứng thú nói: “Tối hôm qua tên đánh bom hành động.”

Kobayashi trợn trừng đôi mắt to: “Anh thật nhàm chán.”

Johnson không ừ hử gì với lời nhận xét đáng ghét kia, gã thở dài một tiếng, khen ngợi: “Ha, tên này càng lúc càng giỏi hơn rồi. Xem tin thì thấy lần này vụ đánh bom không phải là loại kích nổ bằng thiết bị từ xa nữa mà là bom hẹn giờ!”

Kobayashi: “… Ờ. Giỏi hơn thật.”

Johnson tò mò: “Nhưng mà sao kẻ đánh bom lại chưa bị bắt?”

Kobayashi trả lời đúng trọng tâm: “Vì tên đó chưa giết một ai.”

Johnson hậm hực vỗ đùi: “Chỉ cần tăng thêm lượng thuốc nổ là giết được rồi! Nếu không thì chỉ cần đặt ở trong nhà vệ sinh công cộng hoặc trên đường ray xe lửa…”

Gã nói bằng chất giọng thô ráp, mô phỏng lại tiếng nổ: “— Bùm—”

Nhìn đối phương tự ảo tưởng mình trực tiếp tham gia vụ nổ, Kobayashi cũng không khỏi tự tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, gã hơi mím môi, khẽ nhếch miệng cười.

Dù đã giả bộ làm người tốt suốt nhiều năm qua, bản chất của họ vẫn là những kẻ bạo lực, khát máu.



Bài phát biểu thành công.

Kobayashi đứng trên bục diễn thuyết đầy diễn cảm, thậm chí gã còn rơi nước mắt.

Tiếc rằng phản ứng của sinh viên bên dưới lại khá bình thường.

Những đứa trẻ lớn lên ở Ngân Chùy trưởng thành sớm một cách bất thường.

Trong suy nghĩ của chúng, điều quan trọng nhất là chỉ cần có một công việc ổn định.

Không thể suy nghĩ khác được, nếu không có việc làm thì làm sao gia đình của mình có thể sống tốt đây?

Thế giới bên ngoài quá xa vời đối với chúng, nó chẳng khác gì một biểu tượng mơ hồ không bao giờ nhìn thấy được.

Đối với những đứa trẻ bình dân, mạng sống của chúng rất đáng quý vì để có được cuộc sống hôm nay thì gia đình đã phải hi sinh bao mồ hôi, nước mắt, thậm chí là cả máu để nuôi dưỡng chúng nên người, chỉ cần là một đứa trẻ biết suy nghĩ thì sẽ không dám nảy sinh bất kỳ ước mơ viễn vông nào.

Đối với những đứa trẻ giàu có, chúng được đầu thai tốt, được chăm bẵm từ nhỏ mà không cần phải tốn công sức gì, lại có khả năng nhìn trọn cả Ngân Chùy thì việc gì phải hiếu kỳ, đổi mạng để lênh đênh trên biển, chết không toàn thây?

Người ở trên bục biết mình đang diễn trò, người ở bên dưới cũng như vậy.

Tất cả đều tự giữ thể diện cho nhau, phối hợp một cách bài bản.

Buổi diễn thuyết kết thúc vội vã, học sinh sinh viên có mặt đầy đủ lắng nghe, xem như ai cũng vui vẻ.

Nhân viên lễ tân làm theo quy trình bước lên bục tặng diễn giả một bó hoa.

Johnson tươi cười nhận lấy, cố gắng chịu đựng hương hoa sực nức, ôm bó hoa trước ngực, cùng Kobayashi và ban giám hiệu nhà trường chụp ảnh lưu niệm.

Với suy nghĩ của cả hai, họ chỉ muốn nhanh chóng vứt bó hoa đi.

Nhưng vì là “người đàng hoàng” nên họ phải mang hoa vào xe với nụ cười niềm nở và chờ đến khi quay về mới được xử lý.

Họ đã nhận rất nhiều hoa, và tất cả đều bị vứt vào thùng rác, không có ngoại lệ nào.

Điều kì lạ là 5 người họ đều thích đứng nhìn hoa bị dập nát.

Những thứ tốt đẹp bị nghiền nát vụn và biến mất là một sở thích bí mật của họ.

Sau khi ngồi lại xe và lái ra khỏi cổng trường, hai gương mặt tươi cười quay sang nhìn nhau.

Johnson xoa mặt, nhe răng trợn mắt nói: “Má nó.”

Kobayashi lạnh mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn bên ngoài như đang tức giận với cả thế giới.

Johnson nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu suy nghĩ nên chơi trò gì sau khi quay về.

Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ khổ sai, gã lái xe một cách ổn định, nhanh chóng.

Cả hai rời khỏi đường phố với đám đông tất bật.

Ban ngày, ở xung quanh nhà hát ở khu Long Loan gần như là một khu vực không người.

Hôm nay cũng không phải ngày bảo tàng mở cử cho nên nơi này càng thêm hiu quạnh, một lúc lâu cũng không có chiếc xe nào chạy ngang qua.

Nhìn thấy nhà hát quen thuộc hiện trong tầm mắt, Kobayashi ngồi trên ghế phụ chán ghét cau mày.

Gã không thích Columbus một chút nào.

Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng của nhà hát xuất hiện, gã lại nhớ đến những ngày tháng đau khổ ở trên biển.

—— Gã đã phải cười cười nói nói với những người đó suốt mấy tháng trời.

Cho nên khi cuối cùng có thể thực hiện được cuộc thảm sát, gã ra tay tàn nhẫn với thủ đoạn cực kỳ máu lạnh.

Những người mà gã bắt được không một ai được chết toàn thây.

Vậy mà bây giờ gã lại phải làm một người đàng hoàng, tử tế, nói năng lịch sự, lễ phép, quy củ.

—— Thật kinh tởm.

Khi Kobayashi đang chìm trong những cảm xúc tiêu cực không thể kiềm chế, máy liên lạc của gã vang lên.

Kobayashi cúi đầu nhìn, đó là một dãy số lạ.

Gã thờ ơ tắt máy.

Kobayashi không bao giờ nhận cuộc gọi từ số lạ.

Nhưng ngay sau đó, máy liên lạc của Johnson lại reo chuông.

Một số lạ cũng gọi đến, số lại khác hoàn toàn với số vừa rồi.

Trong thế giới hiện đại này, gần như không còn một bí mật nào được giữ kín, huống hồ 5 người họ đều là nhân vật của công chúng, thường xuyên có những người rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại đến, không làm phiền thì cũng là quấy rối.

Những người đó tìm mọi cách để khích tướng muốn chọc cho họ tức giận, mắng chửi hai ba câu, sau đó dùng đoạn ghi âm này để phát tán trên mạng.

Kobayashi ghét phiền phức, gã cau mày nói với Johnson: “Tắt máy đi.”

Nhưng Johnson có tính tình trái ngược với Kobayashi, gã thích náo nhiệt.

Gã không do dự bắt máy, hớn hở nháy mắt với Kobayashi, khiến đối phương ghê tởm đến mức vô cảm quay mặt đi.

Máy liên lạc yên lặng một lúc thì vang lên giọng nói tràn đầy sức sống của một người trẻ tuổi: “Xin chào anh Johnson.”

Johnson cũng đáp lời đầy hồ hởi: “Chào. Ai đấy?”

Người nhiệt tình đầu dây bên kia như bị ai đả kích, hốt hoảng nói: “Anh không nhớ tôi hả? Tôi là Phong Học Nguyên đây.”

Vừa nghe xong, tim Kobayashi hẫng một nhịp, cả người uể oải tựa vào lưng ghế ngay lập tức ngồi thẳng dậy.

Cái tên này nghe thật quen tai, và cũng rất quen mắt.

Sở dĩ “quen mắt” là vì không cần “Phong Học Nguyên” ở đầu dây bên kia nói thêm, trước mắt gã đã xuất hiện chính xác từng con chữ.

Nhiêu đây cũng đã đủ khiến gã lo ngại.

Johnson cũng choáng váng.

Chiếc xe được cài chế độ tự lái, vẫn tiếp tục băng băng chạy về nhà hát tưởng niệm Columbus.

Còn 1km nữa xe sẽ chạy lên cầu để băng qua đảo.

Johnson chết lặng lặp lại ba chữ: “… “Phong Học Nguyên”?”

“Đúng vậy, tôi đây!”

Người ở đầu dây bên kia như đã vượt qua bao gian khổ mới tìm được cách liên lạc với người bạn cũ mà mình trông ngóng. Giọng điệu của người này thân mật, ấm áp đến mức kì lạ: “Anh quăng tôi xuống biển mà, sao anh lại không nhớ tôi vậy?”

Máy điều hòa trong xe ầm ầm vận hành, thổi ra luồng không khí dễ chịu một cách đều đặn.

Kobayashi và Johnson lại toát mồ hôi lạnh trong không gian ấm áp này.

Nhiều năm trôi qua, họ đã nghĩ rằng mình đã quên rất nhiều thứ.

Nhưng khi thực sự trải nghiệm rồi, họ mới nhận ra rằng họ vẫn nhớ rõ hơn bất kỳ người nào khác.

—— Giọng nói đầu dây bên kia giống hệt với giọng nói của Phong Học Nguyên khi còn trẻ!

Kobayashi phản ứng cực nhanh, gã lắc đầu với Johnson.

Johnson nhận được tín hiệu, kiềm nén sự hoảng sợ dâng lên từ đáy lòng, nghiêm túc phản bác: “Này, đừng đùa nữa! Phong Học Nguyên là bạn thân của tôi! Dù cậu là ai thì cũng nên tôn trọng người đã khuất đi!”

Lúc trước, Phong Học Nguyên đúng thật là “bạn thân” của Johnson, và cũng là một trong 3 người đầu tiên bị họ giết chết trên tàu Columbus.

Trước khi ra tay, họ cũng đã trải qua một phen cân nhắc kĩ càng.

Phong Học Nguyên là một chàng trai khéo léo, thông minh, tư duy linh hoạt, có thể học được mọi thứ chỉ trong một lần.

Cậu ta có thể sửa chữa bất cứ thứ gì và biến đổi nó với nguồn nguyên vật liệu hạn chế có trong tay.

Cậu ta đã từng tự tay làm một chiếc máy phát thanh chỉ bằng những linh kiện đã bị vứt bỏ.

Cậu ta còn tự tin tuyên bố trước mặt mọi người trên tàu rằng nếu được tặng một hộp thuốc trợ tim, cậu ta cũng có thể dựa vào đó và tạo ra thuốc nổ.

Đối với những người có tài năng kĩ thuật và tư duy sáng tạo có thể vận dụng mọi tài nguyên sẵn có như vậy thì nên giải quyết càng sớm càng tốt.



Người bên kia chọn thân phận của Phong Học Nguyên để nói chuyện, nếu họ lạnh lùng trực tiếp cúp máy, bị truyền ra ngoài cũng là một chuyện phiền toái.

Nhưng nếu cứ tiếp tục dùng dằng trò chuyện với người không rõ thân phận này thì cũng là một lựa chọn không xong.

Trong lúc Kobayashi và Johnson đang rối rắm, người ở đầu dây bên kia lại nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không tiếp tục nối lại “tình bạn” xưa nữa: “Tôi đã tìm lâu lắm rồi, cuối cùng cũng trở về được. Nhiều năm không đụng nghề nên có hơi ngượng tay, cho nên tôi phải luyện tập nhiều lần lắm đó, giờ thì đã quen tay lại rồi.”

“Nghề” gì? “Luyện tập” gì?

Kobayashi chợt nghĩ ra điều gì, trong lòng chấn động, một tay mở bản đồ điện tử trên xe, một tay mở thông tin về vụ đánh bom xảy ra gần đây.

Những ngón tay của gã run rẩy dữ dội, nhưng gã không quan tâm nữa.

Vụ nổ đầu tiên xảy ra tại bến tàu cũ, nơi con tàu Columbus khởi hành.

Vụ nổ thứ hai ở một khu dân cư cũ.

Vụ nổ thứ ba ở một công viên vắng người.

Vụ nổ thứ tư là ở một ga tàu ngầm hạng nhẹ bị bỏ hoang.



Đánh dấu các địa điểm xảy ra các vụ đánh bom, Kobayashi kinh hãi phát hiện ra sáu điểm này tạo thành một đường chéo đâm xuyên qua toàn bộ bản đồ của thành phố Ngân Chùy.

Nó quanh co vặn vẹo, hướng thẳng về phía nhà hát tưởng niệm Columbus.

… Trông như một con ma da ướt át lang thang nhiều năm vừa bò ra khỏi bờ biển, từng bước từng bước tiến về phía họ với ánh sáng của các vụ nổ.

Người ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói: “—— Mọi người sẽ quay về sớm thôi. Hai người các anh đi trước một bước đi.”

Mắt của Kobayashi rất to.

Vừa nghe xong, gã đã nhìn thấy một luồng sáng đỏ khác thường xuất hiện trong khóe mắt. Ánh sáng đó tỏa ra từ bó hoa được đặt ngay ngắn ở băng ghế sau.

Tiếng hét của Kobayashi vọt thẳng lên cổ họng.

Khoan đã!

Chưa sống đủ!

Họ vẫn chưa sống đủ!

Nhưng tiếng hét của Kobayashi chưa kịp thành hình, chiếc xe chở hai người đã phát nổ trước khi băng qua cây cầu hướng đến nhà hát tưởng niệm Columbus.

Trong âm thanh vỡ vụn khốc liệt, chiếc xe và hai người ngồi bên trong hóa thành một cột lửa lớn màu đỏ cam rực cháy, thiêu đốt như ánh mặt trời ngày hạ.