Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 72: Hẹn hò (1)




Một tiếng sau, Ninh Chước ra khỏi phòng Kim Tuyết Thâm.

Hai người không hòa hợp với nhau, một người đen mặt hỏi, một người lạnh mặt trả lời, nhưng cuối cùng vẫn thành công kết thúc cuộc thảo luận.

Về chuyện tiền lương tăng cao bất thường, Ninh Chước đưa ra lời giải thích như cũ, anh vào tù thay cho người ta.

Nếu Lâm Cầm tiếp tục thẩm vấn thêm đối với Henna, tốt nhất là nên nhất trí trong ngoài như một như vậy.

Ninh Chước vừa đi vừa tính toán. Khi quay lại tầng của mình, anh nhìn thấy Thiện Phi Bạch đang nhẹ nhàng đẩy một xe tủ đồ về phòng của anh.

Bốn bánh xe điện được lắp dưới tủ quần áo, chúng tự động lăn bánh theo ý chủ nhân như thú cưng.

Thiện Phi Bạch bỏ tay ra, đút vào trong túi, vừa đi vừa nghêu ngao hát.

Cả đời Ninh Chước chưa bao giờ nhìn thấy một tủ quần áo lớn như vậy, càng không bao giờ nghĩ rằng tủ quần áo như thế này sẽ có liên quan gì đến mình, nhất thời không thể nói nên lời.

Thiện Phi Bạch vô cùng nhạy bén, trong khoảnh khắc liền phát hiện ra sự hiện diện của Ninh Chước.

Cậu cười toe toét, chạy nhanh tới chỗ Ninh Chước, nhét một viên kẹo đậu phộng vào trong miệng anh.

Cậu đơn giản đánh giá: “Ngon lắm đó!”

Ở cùng Thiện Phi Bạch ba tháng, Ninh Chước cũng đã quen với việc đôi khi cậu sẽ lấy ở đâu đó một số đồ ăn vặt.

Khẩu vị của cả hai cũng khá giống nhau, nếu cậu nói ngon thì tức là nó không tệ.

Mùi thơm ngọt của kẹo đậu phộng lan tỏa khắp miệng, giúp người ăn thả lỏng tâm tình.

Ninh Chước nhìn tủ quần áo cao hơn mình nửa cái đầu, hỏi: “Cậu đang làm gì?”

Thiện Phi Bạch tự tin nói: “Em thấy trong phòng anh không có tủ quần áo nên em mang tủ quần áo của em tới.”

Ninh Chước cau mày: “Có, tủ quần áo bằng gỗ.”

Thiện Phi Bạch: “… Cái đó mà gọi là tủ quần áo?”

Thiện Phi Bạch bày tỏ ý kiến dị nghị, nhưng dưới ánh nhìn sắc lẹm của Ninh Chước, cậu thành thật cụp đuôi, lí nhí nói tiếp: “Hơi… hơi nhỏ.”

Ninh Chước được cậu đút kẹo, có tâm tình nói thêm: “Tủ đồ di động của cậu không thể nhét vừa vào phòng của tôi.”

Thiện Phi Bạch thốt ra một câu kinh người: “Được mà. Em vừa mới cho người phá tường, chắc chắn là nhét vừa.”

Ninh Chước: “…”

Anh nghi ngờ mình vừa mới nghe lầm, nhưng lại lắc đầu ngay, anh chưa có già mà đã lãng tai như vậy.

Ninh Chước im lặng, sau đó giơ chân đá Thiện Phi Bạch một cái.

Thiện Phi Bạch linh hoạt, dẻo dai, thấy tình thế không ổn ngay lập tức nhảy vọt qua một bên trốn, đồng thời liến thoắng giải thích: “Không phải tường chịu lực mà! Với lại phòng bên cạnh anh cũng trống đâu có ai đâu!”

Ninh Chước thấy cậu phá phách lung tung quen thói*, tức giận cười gằn: “Nếu cậu thấy chỗ này nhỏ quá thì cút đi, đừng ở đây nữa.”

*上房揭瓦 (thượng phòng yết ngã): câu đầy đủ là 三天不打, 上房揭瓦 (tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngã) tạm dịch: ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dở ngói. Ý nói con nít nghịch ngợm lâu ngày không răn đe nên hư thành thói

Thiện Phi Bạch không những không có ý định rời đi mà còn tiếp tục chọc tức anh: “Từ nhỏ em đã không thích phòng của anh rồi, anh ở trong đó có đủ oxy để thở không vậy?”

Ninh Chước nhớ đến gương mặt ngây thơ hồn nhiên của con chó con ngày nhỏ lúc nào cũng cười toe lấy lòng người khác, ra là trong lòng lại kén cá chọn canh, một bụng lửa giận càng thêm sôi trào, anh giơ tay lên túm lấy đầu của cậu, muốn kéo cậu đi vào trong xem cậu đã gây tai họa gì cho căn phòng của mình.

Anh lạnh lùng đe dọa: “Nếu cậu dám làm bừa bộn phòng của tôi, cái tủ quần áo này sẽ là quan tài của cậu.”

Thiện Phi Bạch phản đối, dù nội dung phản đối có hơi quái lạ: “Không thích đâu. Em còn muốn sau này già rồi em sẽ được chôn cùng một chỗ với anh.”

Ninh Chước liếc mắt nhìn: “… Sao lại muốn chôn cùng một chỗ với tôi?”

Thiện Phi Bạch thẳng thắn nói: “Người em nóng hơn anh mà, vậy thì để em ôm anh, anh sẽ không còn lạnh nữa.”

Ninh Chước biết lời nói ngon ngọt này là giả, nhưng quả thực nghe xong cũng rất bùi tai.

Ninh Chước đã nhiều lần nghĩ đến cái chết của mình, cũng đã vài lần cận kề cửa tử, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sau khi chết sẽ có một con chó con nghịch ngợm, miệng lưỡi ngon ngọt chôn cùng với mình.

Anh thản nhiên nói: “Quan tài của tôi rất nhỏ, không vừa chỗ cho hai người.”

Thiện Phi Bạch ngoan cố với tư duy logic của mình: “Vậy thì em phá quan tài của anh, mở rộng sang đất bên cạnh là được.”

Ninh Chước ngạc nhiên, suýt nữa thì bật cười.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch kéo tủ quần áo di động như một con cún lắc đuôi đi đến trước cửa phòng của anh, anh nhìn thấy rõ toàn cảnh trong phòng, tim hẫng một nhịp.

Trong phòng không có bụi bẩn bay tứ tung hay đống gạch vụn chất chồng như anh tưởng tượng.

Bụi bẩn đều đã được Thiện Phi Bạch dọn dẹp sạch sẽ.

Khi anh bận rộn, cậu cũng không hề nhàn rỗi.

Cậu đã dùng hết nửa ngày hôm nay hì hục tạo dựng cho mình một thế giới mới.

Chiếc giường ban đầu chỉ có thể ngủ được một người đã được thay thế bằng một chiếc giường đôi to lớn và mềm mại. Nhưng chiếc giường ban đầu không hề bị vứt đi mà được chuyển sang phòng bên cạnh, được dùng như một chiếc ghế sô pha.

Bây giờ Ninh Chước mới nhớ ra rằng chiếc giường mà anh nằm ngủ suốt mười mấy năm qua thực chất là một chiếc giường sô pha.

Ga trải giường cũng đã được thay mới, hoa văn và màu sắc mới lạ Ninh Chước chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đó là một màu vàng cam thanh thoát không chói gắt, chất liệu là vải cotton số 60, sờ lên mềm mại, ấm áp như da.

Trên tường cũng thay giấy dán tường mới bằng loại giấy dán tự động, toàn bộ căn phòng cũng chìm trong một tông màu mới lạ, có một ô cửa sổ giả như được cắt ra từ không khí ở trên tường.

Hệ thống điều hòa cũng được thay khác, có chức năng mô phỏng không khí trong lành, tạo cảm giác như có gió thật, không khí vừa ấm áp lại có hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng.

—— Hương thơm như mùi bưởi tươi, giúp cho bầu không khí càng thêm tươi mát.

Thiện Phi Bạch cố gắng đẩy chiếc tủ quần áo quá khổ đến vị trí lí tưởng, cậu lùi lại, chống nạnh bằng hai tay, quan sát một cách bao quát. Cậu tiếp tục lùi lại, nhưng đầu gối lại đụng trúng giường khiến cậu ngã lăn ra sau.

Cậu khá hài lòng, ngã xuống đâu thì lăn lộn tại đó, nhanh chóng quấn cả người trong chăn.

Ninh Chước thấy cậu phè phỡn trên giường không biết xấu hổ thì cũng bất giác bị lây nhiễm, anh nhanh chóng đi đến mép giường, tìm chân của cậu rồi kéo mạnh xuống.

Thiện Phi Bạch lắc mình như cá, cậu nhấc cả thân mình dậy trong chớp mắt, hai tay giang rộng ôm lấy cổ Ninh Chước, khoái trá cười thật tươi như thể điều ước cậu ấp ủ bấy lâu đã thành hiện thực: “—— Đây là phòng của chúng ta đó.”

Ninh Chước bị cậu kéo ngã xuống giường, cảm thấy trí óc của anh bị hạ thấp, ấu trĩ giống như cậu vậy.

Nhưng anh không động thủ, chỉ nói: “Buông ra.”

Thiện Phi Bạch được đằng chân lân đằng đầu, không thèm để ý đến yêu cầu của Ninh Chước, còn tự ý áp má vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.

Lồng ngực Ninh Chước khẽ run lên, trái tim đóng băng bấy lâu như bị sức nóng từ bên ngoài truyền vào đến mức thiêu đốt.

Ninh Chước còn chưa kịp định thần lại, Thiện Phi Bạch đã ngoan ngoãn đề nghị: “Anh có muốn xem tủ quần áo của em không?”

Ninh Chước quả thực muốn xem thử tủ quần áo quá khổ đó có chứa thứ gì hay ho hay không nên buông cậu ra, mở cửa tủ quần áo.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Ninh Chước là một chiếc bánh ngọt màu hồng xinh xắn vị dâu, cao khoảng 6 tấc.

Thiện Phi Bạch ôm mền ngồi trên giường, đắc ý khoe khoang: “Chó con này thông minh lanh lợi đáng yêu như vậy có phải khiến anh thích lắm không?”

Lửa nóng trong tim Ninh Chước bị câu nói khoác lác này dập tắt chỉ còn lại một làn khói mỏng.

Ninh Chước bỏ chiếc bánh kem qua một bên, đồng thời quan sát thử xung quanh, quả thực tủ quần áo của Thiện Phi Bạch có thể nói là tàng long ngọa hổ*, mỗi một khu đều có chức năng riêng, bên trong có vô số giá treo áo, giá đỡ bằng nhựa PVC, có hộp phân cách, phân chia mỗi phụ kiện rõ ràng.

*卧虎藏龙: chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Nhìn trong một góc tủ treo hơn 100 cái cà vạt có màu sắc khác nhau, Ninh Chước nhất thời không nói nên lời.

Thiện Phi Bạch có ba cái cổ dài cũng phải mất tới một tháng mới đeo hết được tất cả số cà vạt đó.

Trong tủ quần áo di động này chứa đầy đủ, đa dạng các loại tây trang, áo khoác, áo lông, áo hoodie, đồ thể dục, áo lông vũ, quần dài, quần đùi, quần lót.

Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một lần, Ninh Chước liền cảm thấy choáng váng hoa mắt.

Trong khi đó, tủ quần áo của Ninh Chước chỉ bằng một góc nhỏ của tủ quần áo này.

Thiện Phi Bạch vắt chéo chân, bổ sung thêm: “Em đã nói với anh Vu là bỏ bớt những món lỗi thời ở Bàn Kiều, không cần mang chúng đến đây.”

Ninh Chước cắn chặt quai hàm: “… Đây không phải là tất cả?”

“Dạ không.” Thiện Phi Bạch thành thật đáp: “Tủ giày, tủ phụ kiện và tủ đựng nón của em chưa được vận chuyển đến.”

Cậu chỉ chỉ một phần đất trống trong phòng: “Cỡ này là đủ!”

Ninh Chước: “…” Cậu chủ nhỏ đúng thật là con mẹ nó khó nuôi.

Thiện Phi Bạch nhảy xuống giường: “Đúng rồi, ngày mai chúng ta đi hẹn hò, anh sẽ mặc gì để hợp với em vậy?”

Ninh Chước lười đến mức không thèm sửa lại cách dùng từ của cậu, anh kéo tủ quần áo của mình ra, tùy tiện lấy một bộ.

Thiện Phi Bạch trừng mắt nhìn bộ quần áo cũ kĩ một lúc lâu, cậu không thể nhịn nổi nữa, nắm lấy tay Ninh Chước: “Mua đồ mới! Đi thôi!”

Ninh Chước: “… Cậu khùng hả. Bộ này vẫn còn mặc được.”

Thiện Phi Bạch: “Bộ này phổ biến từ năm năm trước rồi!”

Ninh Chước: “Sao cậu không nói nó phổ biến từ kiếp trước luôn đi?”

Thiện Phi Bạch lí lẽ hùng hồn: “Nếu kiếp trước nó phổ biến thì tốt rồi, thời trang là tuần hoàn, có khi bây giờ nó lại là mốt. Nhưng bộ của anh thì không chấp nhận được, nhìn như đào ra từ dưới đất, đi lễ tang thì hợp, em nhìn nó thôi là đã muốn khóc rồi.”

Ninh Chước: “… Cậu có nhớ lúc trước tôi mặc bộ đồ này để đi tìm cha cậu không?”

Thiện Phi Bạch: “Em nhớ mà, anh cho cha em khóc tang em thì em không có ý kiến gì đâu.”

Mồm mép trôi chảy đến mức Ninh Chước chỉ muốn bóp chết cậu.

Ninh Chước không có thói quen mua đồ mới cho mình, anh nói một câu, Thiện Phi Bạch nói lại một câu, Ninh Chước vẫn kiên định không chấp nhận yêu cầu của cậu.

Cuối cùng Thiện Phi Bạch đành phải thỏa hiệp, cậu bán lại cho anh một trong những bộ quần âu phục mới của mình.

Phần áo thì vừa, nhưng quần lại rộng.

Ninh Chước quyết định mặc lại quần cũ của mình.

Anh không quan tâm, nhưng Thiện Phi Bạch lại không chấp nhận.

Cậu lấy số đo của Ninh Chước, yêu cầu Vu Thị Phi tạm thời sửa lại chiếc quần mà cậu chưa mặc nhiều lần theo số đo phù hợp với anh.

Thái độ của Thiện Phi Bạch rất trịnh trọng đối với lần “hẹn hò” này, khiến cho Ninh Chước cũng mơ hồ có chút mong đợi kì lạ.

Hai ngày sau, 7 giờ tối, thời điểm vở nhạc kịch bắt đầu.

Trước đó, Thiện Phi Bạch đã tắm rửa sạch sẽ xịt nước hoa thơm tho, cậu chọn cho mình một chiếc đồng hồ và một chiếc nơ, cậu cài thêm một chiếc trâm cài hình chiếc ô ở trên ngực, đảm bảo mình đã trở thành một chú sói con xinh đẹp, rạng rỡ thì mới hài lòng bước ra ngoài.

Nghĩ đến việc phải tốn đến 2 tiếng để tạo kiểu tóc, Thiện Phi Bạch kiên quyết không chịu ngồi motor.

Cho nên Ninh Chước phải đặt một chiếc xe taxi không người lái cho cậu, tự mình lái xe đến nhà hát Columbus.

Khi cách điểm đến 1km, ánh đèn pha từ nhà hát chiếu thẳng vào tầm mắt hai người, ánh đèn chiếu sáng một ngày một đêm.

Thành phố Ngân Chùy cũng không có hình dạng hoàn toàn một cây búa, đôi khi cũng có những mô đất phù sa nhô ra.

Nhà hát Columbus có hình dạng như một con tàu nằm trên một dải đất phù sa ở khu Long Loan, vị trí sáng lóa, huy hoàng, thậm chí ánh đèn rực rỡ ở đây còn khiến cho ánh trăng phía xa trở nên nhợt nhạt, ảm đạm đi.

Vở nhạc kịch được công diễn tối nay có tên là “Tàu đắm”, là vở kịch nổi bật nhất của nhà hát Columbus, nội dung chính kể về một nhóm thanh niên tràn đầy hi vọng lên một con tàu khám phá thế giới bao la bên ngoài, họ chiến đấu với giông tố, quái vật, và cả sự cô đơn bất tận. Dù bị thiên tai quật ngã và bị chìm xuống đáy biển sâu, tinh thần anh hùng của họ đã ngân vang một khúc bi ca anh hùng vĩ đại.

Cầm trên tay hai tấm vé VIP, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch bước lên tấm thảm đỏ dày và sang quý, cùng nhau bước vào trong nhà hát nguy nga, tráng lệ.

Toàn bộ nhà hát được chia thành hai phần.

Một là phòng biểu diễn có sức chứa 2000 khán giả.

Một nơi khác là phòng tưởng niệm và bảo tàng Columbus, đây là nơi trưng bày mô hình con tàu Columbus đã được phục dựng, có cả những vật dụng hằng ngày của những người sống sót mang về và thuyền cứu sinh đã đồng hành cùng họ trên quãng đường chông gai.

Bên trong còn có 35 tượng đài, tưởng nhớ 30 linh hồn dũng cảm, cao thượng đã hi sinh, đồng thời vinh danh 5 người may mắn quay trở về sau bao gian khó.

Giám đốc nhà hát là Sanjay, là một trong năm người may mắn sống sót quay về.

Gã đứng tiếp đón khán giả tối nay ở cổng vào.

Gã có vẻ ngoài khỏe mạnh với làn da ngăm đen. Gã đã tăng rất nhiều cân do được sống hưởng thụ suốt nhiều năm qua, nhưng vẫn có thể nhận thấy được sự nhiệt huyết, hăng hái của tuổi trẻ.

Thiện Phi Bạch thì thầm bên tai Ninh Chước: “Tên này là nguyên mẫu của nhân vật chính trong vở kịch.”

Ninh Chước: “… Không phải là vai đầu bếp trên tàu Columbus hả?”

“Phải không nhỉ?” Thiện Phi Bạch nhìn lướt qua tờ giới thiệu chương trình: “Hình như anh ta là phó tàu thứ ba của Columbus.”

Ninh Trác cười lạnh.

Mẫn Thu đã ghi lại thông tin của những trên tàu Columbus, cũng như toàn bộ quá trình thảm sát mà cô chứng kiến.

Phó tàu thứ ba thật là người suýt bị giết bởi “người bạn thân” đã lẻn vào phòng lúc nửa đêm, nhưng cuối cùng lại trở thành người giết đối phương.

Nhưng người này không thể chấp nhận sự phản bội của bạn bè cho việc bản thân là một kẻ giết người.

Không chấp nhận được, cho nên anh ta đã phát điên.

Hiển nhiên khán giả trong nhà hát không biết những chuyện này.

Họ bước đến, bắt tay Sanjay đầy kính trọng, chụp ảnh và xin chữ kí của gã.

Sanjay cũng thân thiện, hòa đồng, đáp ứng mọi yêu cầu của mọi người. Gã luôn nở nụ cười ấm áp, hòa ái, chân thành khi đối mặt với mọi vị khách.

Thiện Phi Bạch cũng tỏ ra phấn khích và chủ động bắt tay với gã.

Ngoài chữ ký của Sanjay, cậu còn mang về một thông tin quan trọng: “Trên tay gã có vết chai. Là một tay dùng súng dày kinh nghiệm.”

Ninh Chước: “Chắc chắn?”

Vết chai trong lòng bàn tay của mỗi người đều có nhiều nguyên nhân khác nhau gây ra và khó mà xác định được vết chai nào là do súng tạo thành.

Thiện Phi Bạch tặc lưỡi, mở lòng bàn tay phải ra cho Ninh Chước xem: “Anh sờ thử đi.”

Ninh Trác nắm lấy tay cậu, cẩn thận xoa xoa.

Thiện Phi Bạch nhẹ nhàng giải thích với anh: “Giữa ngón cái và ngón trỏ có vết chai là do cầm súng, có vết chai ở hai bên ngón trỏ là do bóp cò liên tục. Anh ta chắc chắn không làm nghề bình thường. Trong hồ sơ giả của anh ta ghi gì?”

Trong ghi chép của Mẫn Thu, năm đó Sanjay 24 tuổi, xuất thân trong sạch, là một sinh viên tốt nghiệp học viện đầu bếp.

Ninh Chước trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, mãi đến khi lòng bàn tay đổ mồ hôi anh mới nhận ra có gì đó không đúng.

Anh nhìn Thiện Phi Bạch: “… Bỏ ra.”

Thiện Phi Bạch vòng tay anh vào tay mình, chặt chẽ ôm chặt, khoe khoang: “Không thích. Em dùng bản lĩnh của mình nắm được, sao lại phải bỏ ra?”

Cách họ không xa, có hai bóng người đang theo họ không xa cũng không gần.

Dù cả hai đều mặc tây trang, thắt cà vạt nhưng bộ quần áo lại bị căng chặt vì cơ bắp trên người, để lộ nhưng đường cong rõ ràng.

So với hai giá treo quần áo phía trước, hai người này trông lạc quẻ giữa khung cảnh sang trọng xung quanh.

Mỗi cử động của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch ở phía trước đều bị quan sát rõ ràng.

“Không phải tin tình báo nói hai tên này là kẻ thù cũ hả?”

Người còn lại đưa ra nghi vấn: “… Sao tao cứ thấy như hai đứa yêu nhau đang tán tỉnh nhau vậy?”

Một giây tiếp theo, họ nhìn thấy Ninh Chước dùng tay còn lại kẹp cổ Thiện Phi Bạch.

… À ha, không có gì hết.