Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 60: Báo thù (1)




Khí tức của Ninh Chước nhợt nhạt nhưng sắc bén như một lưỡi kiếm không vỏ, vừa xuất hiện đã trực tiếp trấn áp những ý nghĩ xấu xa vừa mới thành hình của quản ngục trưởng Dorne.

Đối với lão, một tên giàu có béo mập sinh sống hưởng lạc cả đời ở khu Thượng Thành, sẽ có một nỗi sợ hãi tự nhiên đối với một lính đánh thuê chân trần hoang dã ở Hạ Thành như Ninh Chước.

Ninh Chước có thể liều mạng bất chấp hiểm nguy.

Dù lão có làm gì đi chăng nữa thì cũng chỉ thiệt cho mình.

Cho nên lão chỉ có thể căng da đầu ra gượng cười: “Cậu… Đội trưởng Lâm, đây là chuyện của chúng ta, cậu không nên làm phiền đến người bên ngoài đâu.”

Lâm Cầm hòa nhã nói: “Nơi này trời xa đất lạ đối với tôi, tôi chỉ muốn có người giúp đỡ tôi thăm dò đường đi một chút mà thôi.”

Hắn dùng giọng điệu ôn hòa đến mức khiến người khác nổi nóng, hỏi: “Ngài đã tìm được Takeshi Motobu chưa?”

Quản ngục trưởng Dorne mặt đỏ như gấc, thầm mắng họ Ninh thấy tiền là sáng mắt, lúc trước thì cúp đuôi theo sau mông Takeshi Motobu, bây giờ lại gió chiều nào ngả theo chiều đó, đổi hướng sang Bạch Thuẫn?!

Nhưng bản chất lính đánh thuê là như vậy, đê tiện chẳng khác gì chó hoang, ai cho tiền thì phục vụ cho người đó.

Huống hồ lão cũng có biết giao dịch giữa Ninh Chước và Takeshi Motobu:

Sau khi ra khỏi nhà tù, thỏa thuận sẽ tự động chấm dứt.

Quản ngục Dorne rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lão nghĩ rằng vấn đề này là mâu thuẫn trong nội bộ của Bạch Thuẫn, dù Lâm Cầm có kéo Khải Nam của Interest tới thì thực ra vẫn có khả năng thương lượng được.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một Ninh Chước.

Lão có năng lực kiềm chế được Khải Nam hào hoa phong nhã, nhưng có áp chế nổi một con chó điên như Ninh Chước không? Nếu một cuộc chiến thực sự nổ ra, sẽ không có kết thúc tốt đẹp nếu có ai đó bị thương hoặc bị giết.

… Thật ra vẫn có khả năng áp chế được.

Khi đó, tất cả chỉ có một giải pháp là con đường hòa bình thay vì dùng vũ lực. Tất cả các bên sẽ tìm cách đạt được lợi ích lớn nhất với sự đồng thuận của các bên còn lại khi đẩy những con tốt thí làm vật hi sinh, giảm thiểu tổn thất nhiều nhất.

Tuy nhiên dù chọn bạo lực hay hòa bình thì Dorne biết là một quản ngục trưởng, lão cũng sẽ đi tong.

Ninh Chước thản nhiên đứng tại chỗ, anh quan sát sắc mặt của quản ngục trưởng Dorne biến hóa từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, tâm thế thoải mái thưởng thức tinh thần của lão quản ngục bị tra tấn đến mức run rẩy cả người.

Cuối cùng, quản ngục Dorne mệt mỏi nhắm mắt, đưa ra lựa chọn.

Lão cắn chặt quai hàm, thấp giọng trả lời câu hỏi của Lâm Cầm: “Vượt ngục.”

Không cần Lâm Cầm hỏi lại thêm một lần nữa, lão tự động lặp lại, từng chữ to rõ tàn nhẫn: “Takeshi Motobu, vượt ngục!”



Vượt ngục là một vấn đề nghiêm trọng.

Sau khi quản ngục trưởng Dorne thông báo Takeshi Motobu vượt ngục được 2 phút, toàn bộ khu nhà tù cao cấp bật còi báo động màu đỏ sáng rực cả một vùng.

Không có âm thanh cảnh báo, chỉ có một không gian tĩnh lặng rộng lớn.

Màu đỏ chết chóc như dung nham bao trùm lấy khu nhà tù cao cấp sang trọng, xa hoa đến mức Lâm Cầm cũng không thể tin nổi.

Khi mới bước vào khu nhà tù cao cấp này và quan sát xung quanh, hắn bất ngờ đến mức suýt đá trúng cả một chiếc bàn nhỏ.

Trên bàn có hai ba chai rượu, bên cạnh còn có ly rượu đế dài. Đó là ly rượu mà nếu hắn làm vỡ thì dù có dùng hết số tiền lương tích cóp được bao năm qua, hắn cũng không thể bồi thường nổi.

Từ Như Kim đi theo sau Lâm Cầm mặt mũi đỏ phừng phừng vì hưng phấn và hoảng hốt xen lẫn nhau.

Cậu là một người suy nghĩ đơn giản mà vẫn có thể nhận ra được một điều rằng đội đặc nhiệm của họ đã phát hiện ra một bí mật động trời ở thành phố Ngân Chùy.

Không biết điều này là tốt hay xấu, là lợi hay hại đối với tiền đồ của họ.

Các thành viên trong đội ai cũng sợ hãi, không biết ý định của đội trưởng Lâm Cầm như thế nào.

Lâm Cầm giơ loa phát thanh, ra lệnh: “Tất cả mọi người quay về phòng giam của mình ngay lập tức.”

Lâm Cầm vẫn phải tiếp tục thông báo như vậy là vì những phạm nhân trong khu nhà tù này đều là những thiếu gia nhà giàu mang nhiều tật xấu như những con dê con được chăm lo tới tận kẽ răng ở trong tù, họ đều ngoảnh mặt làm ngơ với những thông báo từ quản ngục.

Họ không quan tâm đến giờ giới nghiêm là 10 giờ tối, theo quy định phải rửa mặt và quay về phòng giam, tắt đèn đi ngủ.

Sau khi ban ngày chỉ ăn chơi hưởng thụ và ngủ đủ giấc, buổi tối là thời điểm tốt nhất để họ ra ngoài và giải trí.

Có người thông minh biết điều, sau khi nghe thông báo thứ nhất đã phát hiện lạ thường nên nhanh chóng nghe lời quay về phòng giam.

Có người tạm thời bất thanh sở động, tiếp tục hoạt động giải trí thường ngày của mình cho đến khi nhìn thấy một nhóm người lạ mặt xuất hiện ở khu nhà tù cao cấp mới nhận quay về phòng giam nằm giả chết trên giường.

Nhưng có một số người vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Thông báo được ban bố 10 phút, quản ngục đi tuần tra phát hiện một nam thanh niên vẫn hiên ngang đứng trên sân đánh golf.

Lí do người này không chịu quay về phòng giam rất đơn giản: hôm nay chưa ghi được một cú birdie* nào.

*Birdie là một trong các thuật ngữ trong golf chỉ cách tính điểm khi golfer hoàn thành 1 hố đấu với số gậy thực hiện ít hơn số gậy tiêu chuẩn (par) 1 gậy. Trong tiếng lóng của Mỹ, bird được hiểu là điều tuyệt vời, vượt ngoài mong đợi.

Hiển nhiên người này nghe rõ thông báo từ loa phát thanh, nhưng đây là một thiếu gia kiêu ngạo nên không thèm quan tâm.

Lính đánh thuê của thiếu gia này cũng vừa chơi thuốc xong, cả người lâng lâng, nhìn thấy quản ngục nơm nớp lo sợ tiến lên khuyên bảo thì thẳng tay lấy gậy đánh golf đập vào đầu quản ngục đến bật máu.

Lâm Cầm nghe tin liền đi đến, phía sau hắn là Ninh Chước chậm rãi đi theo.

Lâm Cầm lịch sự nói chuyện với thiếu gia và lính đánh thuê: “Mời hai người quay về phòng giam.”

Lính đánh thuê này đã quen với việc hống hách trong nhà tù, cộng thêm việc vừa mới chơi thuốc xong nên ngạo mạn quát mắng: “Mày bị mù hả? Mày nghĩ mày là ai? Cậu Hưu đang chơi bóng!”

Cậu thiếu gia vừa mới tung một cú đánh, kết quả vẫn không như ý, thiếu gia cảm thấy hai người mới xuất hiện làm ảnh hưởng đến cảm giác và cách đánh bóng của mình, vì vậy gằn giọng nói: “Tránh ra!”

Giây tiếp theo, một lực mạnh nhanh chóng vụt ngang qua tay thiếu gia.

Ninh Chước tùy ý giật lấy cây gậy đánh golf, anh cân đo nó trong tay, sau đó vung gậy bằng tay trái, đập thẳng vào xương gò má của tên lính đánh thuê ngạo mạn.

Lính đánh thuê ngay lập tức văng ra ngoài!

Ninh Chước kéo lê cây gậy đánh golf, tiếng kim loại ma sát trên mặt đất vang lên âm thanh gia người.

Tâm trạng tệ hại bị Thiện Phi Bạch phá hỏng một cách khó hiểu vẫn không hề thuyên giảm.

Giọng điệu của anh tàn nhẫn, lạnh lùng: “Cậu chủ Hưu, cậu có thấy đủ birdie chưa hay cậu cần tôi đánh thêm một lần nữa?”

Thiếu gia nhỏ hống hách nhưng vẫn không ngu dại đến mức tự mình tìm chết.

Thiếu gia bỏ mặc lính đánh thuê bị đánh gục chỉ bằng một cú đánh, chạy trối chết về phòng giam.

Lâm Cầm lắc đầu không hài lòng.

Ninh Chước: “Cậu có ý kiến gì?”

Lâm Cầm cười khổ: “Tôi còn ở đây mà.”

Ninh Chước: “Vậy thì quay lưng lại đi.”

Lâm Cầm khẽ thở dài và nghĩ rằng tôi còn chưa kịp quay đi thì cậu đã hành động rồi.

Hắn cũng không quan tâm số tiền Ninh Chước kiếm được dùng để làm gì.

Hắn bực bội quay người đi thì nhìn thấy Thiện Phi Bạch xông ra từ nơi nào, khoát tay lên vai Ninh Chước: “Anh nên đánh vào mông tên Hưu đó thêm một lần nữa.”

Ninh Chước không thèm nhìn cậu, anh dùng cùi chỏ đập thẳng vào ngực Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch đau đến nhăn mặt nhưng tay vẫn bám chặt lấy vai Ninh Chước, cậu rên rỉ: “Giết chồng.”

Ninh Chước: “Cẩn thận cái mồm. Ai là chồng cậu?”

Thiện Phi Bạch kề tai anh nói nhỏ: “20 ngàn mua chồng thì vẫn là chồng.”

Sau đó cậu liền toe toét cười, lúm đồng tiền nở rộ bên má.

Ninh Chước vô cảm hỏi: “Cậu thích diễn nhỉ?”

Thiện Phi Bạch bóc phét: “Vâng vâng. Chồng yêu, bây giờ chúng ta đi thu thập mấy tên láo toét kia thôi.”

Ninh Chước vác gậy đánh golf lên vai, sau đó bất ngờ lấy gậy đập vào lưng Thiện Phi Bạch.

Tiếc là xương sống của Thiện Phi Bạch còn cứng hơn cả gậy đánh golf, khi đập vào chỉ nghe keng một tiếng khiến đầu óc cậu ong ong lên.

Lâm Cầm đi theo hai người, nhìn cả hai đùa giỡn ầm ĩ với nhau, trong đầu lại vang lên cuộc thẩm vấn bí mật với cô gái “barbie” hôm nọ.

Hắn hỏi cô: “Vậy tên của người đã cứu cô khỏi Takeshi Motobu là gì?”

Cô gái lưỡng lự một lúc lâu, hai tay ôm chặt lấy thân trên, trong lòng hoảng sợ tột độ.

Có thể lí giải được vì sao cô lại đấu tranh tâm lý như vậy.

Người đó dùng phương thức cầm tù đã bảo vệ cô suốt 2 năm, cho cô ăn no mặc ấm, giúp cô học tập đàng hoàng, hơn nữa chưa từng tiếp xúc trực tiếp với cô bao giờ.

Trong mắt cô gái, người đó chẳng khác gì một “bóng ảnh” bí ẩn không rõ mục đích.

Cô chỉ có thể lo lắng đoán xem người đó có đối xử tốt với cô hay không.

Nếu không tốt thì vì sao lại bỏ tiền ra giúp đỡ cô?

Nếu tốt thì vì sao lại giam giữ cô?

Khi cảnh sát dẫn cô đến đây, lại trịnh trọng hỏi một câu như vậy, chứng tỏ sự tình có đến 80% là không tốt.

Nhưng nghịch lý là phụ nữ lại luôn khao khát những gì ấm áp.

Ly nước đường có vị kẹo bơ mà Lâm Cầm đưa cho cô có thể khiến cô thấy tội lỗi và cô cảm thấy mình cần phải làm gì đó cho hắn.

Trong lúc khó xử, cô gái cẩn thận trả lời: “Vì nghe lén qua tường nên tôi không nghe rõ.”

“Có người gọi người đó, hình như là… cậu Kin gì đó…”

Lúc này cô đã nói dối.

Cô nghe rõ ràng người ở bên ngoài đã gọi người đàn ông bắt cóc cô là “Rushkin”.

Cô gái giản dị này hy vọng rằng bằng cách nói một cái tên mơ hồ như vậy sẽ giúp cô vừa trả lời được câu hỏi của anh cảnh sát tốt bụng, vừa xứng đáng với Rushkin, người đã cưu mang cô suốt 2 năm qua.

Kể từ khi ra ngoài, cô đã tập trung hết sức lực vào việc kiếm sống. Cô cúi đầu, rụt vai khi đi ngang qua các loại màn hình chiếu khác nhau vì sợ có người nhận ra mình.

Cho nên cô cũng không biết nhân vật ten “Rushkin” kia nổi danh như thế nào.

Bất kỳ ai nghe thấy cái tên đó cũng sẽ biết ngay một lượng thông tin khổng lồ phía sau những lời nói mơ hồ của cô.

Cô gái nói Rushkin đã cứu cô.

Hiển nhiên trên đời có hơn chục người tên là Rushkin.

Nhưng trùng hợp là lại có một “Rushkin” vừa chết cách đây hai tháng một cách vô cùng chấn động.

Con mắt giả của cô gái đã để lại bằng chứng ghi hình tội ác của Takeshi Motobu, đồng thời cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến Takeshi Motobu bị đưa vào bệnh viện tâm thần và nhà tù.

Bằng cách này, động cơ giết người của Takeshi Motobu đã được xác định.

Cuối cùng, khi Lâm Cầm nộp đơn xin lệnh khám xét, Takeshi Motobu lại “vượt ngục” khỏi Ngục giam số 1 Stuart, nơi được cho là canh gác nghiêm ngặt nhất.

Dù lí do là gì đi nữa, điều quan trọng là Takeshi Motobu thực sự có thể tùy ý ra khỏi nhà tù hay sao?

Một khi điều này được xác nhận, bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo của gã cũng sẽ tự động biến mất.

Động cơ, bằng chứng ngoại phạm và khả năng chế tạo thuốc độc của phó giáo sư Tiết có nhiều lỗ hổng hơn Takeshi Motobu.

Nhưng động cơ cốt lõi của ông không thể được phân tích công khai. Những yếu tố còn lại chỉ là “đáng ngờ”, không có bằng chứng xác thực.

Ông lại là một công dân uy tín, một phó giáo sư khiêm tốn và tốt bụng trong mắt đồng nghiệp và sinh viên.

Xét về mọi mặt, ông ấy là một người đàn ông tốt.

Khi cuộc điều tra ngày một thâm nhập sâu hơn, sự nghi ngờ đều đổ dồn về phía Takeshi Motobu.

Mọi thứ dường như phải như vậy.

Một người là giảng viên giỏi với bản tính lương thiện, học tập nghiêm túc, ông đã trải qua hai sự kiện lớn trong đời, con gái mất tích và tai nạn nghề nghiệp đến mức biến dạng, nhưng cuối cùng vẫn còn hi vọng sống.

Người còn lại là một tên cặn bã, sử dụng những phương pháp cải tạo tàn khốc nhất đối với đồng loại của mình vì ham muốn ích kỉ cá nhân.

Tất cả đều tin chắc rằng người thứ hai là sát nhân.

Lâm Cầm lại cảm thấy dường như có một bàn tay trong bóng tối đang thao túng hướng điều tra của họ, mọi bước đi đều dẫn dắt sự nghi ngờ về phía Takeshi Motobu.

Ngoài ra, những bằng chứng này đều được thu thập thông qua những cuộc điều tra trước.

Và có một vấn đề lớn.

Ví dụ như Rushkin là một kẻ biến thái, vậy gã thực sự sẽ cưu mang, giúp đỡ một cô gái suốt hai năm mà không hề động chạm vào cô ấy sao?

Nhưng cô gái bị tấn công từ phía sau, cô bị trùm đầu và bắt cóc. Cô chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của Rushkin nên cũng không thể nhận dạng được gã.

Bây giờ Rushkin đã chết, người duy nhất có thể giải đáp thắc mắc chỉ còn lại một mình Takeshi Motobu.

Vậy thì bây giờ Takeshi Motobu đang ở đâu?



Thứ đánh thức Takehshi Motobu tỉnh lại là cơn đau.

Gã run rẩy khịt mũi, tiếng vọng yếu ớt vang vọng khắp nơi khiến tai gã ù đi.

Gã khó khăn mở mắt, nhìn thấy bên trên là trần nhà hình trụ, mùi xăng xộc lên mũi đầy khó chịu.

Trước khi Takeshi Motobu hoàn toàn tỉnh táo lại, gã nôn khan hai lần theo bản năng.

—— Gã bị ném vào một thùng xăng rộng và cao bằng nửa người, môi rách chảy máu và không thể động đậy.

Takeshi Motobu nghĩ rằng đây là một cơn ác mộng vì mọi thứ quá mức viễn vông.

Món ngon hôm nay gã ăn vẫn chưa tiêu hóa hết trong bụng, trong miệng vẫn còn mùi rượu thơm ngâm lâu năm.

Nhưng gã vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi chua loét trên mũi.

Điều này khiến Takeshi Motobu mắc bệnh sạch sẽ cảm thấy bực tức khó chịu.

Gã quay đầu, nhìn xung quanh và cố gắng lắc thùng xăng bằng cả người mình để thoát ra khỏi đây.

Đột nhiên, một gương mặt vô cảm xuất hiện ngay mép thùng xăng.

Takeshi Motobu mất cảnh giác, sợ hãi hét lớn.

Cùng với một tiếng “tỉnh”, thùng xăng bị người nào đó đá mạnh, lăn tròn trên đất.

Takeshi Motobu chật vật lăn lóc như một cục thịt thối hết hạn sử dụng, gã úp mặt xuống nền đất cứng và lạnh lẽo.

Khuỷu tay của gã đau nhức vì cú ngã, ngay khi gã định lên tiếng chửi rủa thì một dây roi thép bất giác giáng xuống người gã!

Takeshi Motobu bị nhét vào thùng xăng và nằm trong tư thế vặn vẹo một thời gian nên cả người tê cứng, máu quanh người không thể lưu thông. Gã bị đánh đến hai lần mới cảm thấy đau đớn.

Đau quá!

Từ khi sinh ra đến giờ gã chưa bao giờ bị đánh như vậy, gã vừa rên rỉ vừa bò bằng tay và đầu gối, gã la hét ỏm tỏi: “Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Muốn gì thì cứ nói! —— đau quá —— có biết tôi là ai không? Có biết cha tôi là ai không hả?”

Nghe thấy gã ồn ào nói như vây, dây roi thép dừng lại.

Takeshi Motobu đau đến mức run lẩy bẩy, sau đó gã nghe một người phụ nữ nghẹn ngào hỏi: “Vậy cậu có biết con trai tôi là ai không?”