Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 55: Phá vỡ cục diện (1)




Ý thức của Ninh Chước như bị thiêu đốt, dù đau đớn nhưng ít nhất anh cũng còn tỉnh táo.

Nhưng cơ thể anh lại không cử động được.

Anh không những không thể di chuyển mà bắt đầu còn có những phản ứng thô tục.

Anh căm ghét trạng thái này, anh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi phẫn hận, hận đến mức lửa giận quay cuồng muốn nôn ra máu.

Trái tim anh đập mỗi lúc một nhanh hơn, ngay khi gần như không còn khống chế được nữa, Thiện Phi Bạch lại bế anh lên —— động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Ninh Chước biết trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành khi thoát lực nặng như thế nào.

Vậy mà Thiện Phi Bạch lại có thể dễ dàng bế bổng anh lên, sức lực hoàn toàn khác xa so với trí nhớ của anh.

Nếu cậu ta khỏe như vậy thì khi nãy anh cũng không có khả năng ép cậu ta uống nước ép cà rốt được.

Ninh Chước cảm thấy kì lạ.

Nhưng khi anh vừa cục cựa thì phẩm giá mà anh dày công bảo vệ gần như sụp đổ.

Anh khó khăn nuốt âm thanh tồi tệ đó xuống, tiếng rên nghẹn ngào trong cổ họng, anh không còn thời gian suy nghĩ bất cứ điều gì và chỉ có thể cố gắng chịu đựng cơn ngứa ngáy ngáy khó chịu ngày một lan rộng hơn.

Chỉ có Thiện Phi Bạch biết chính xác cơ thể cậu đã trải qua bao nhiêu thay đổi sau khi thay cột sống kim loại.

Trong phòng tổng thống có hai phòng tắm.

Thiện Phi Bạch ôm Ninh Chước vào phòng tắm dành cho khách.

Dưới ánh đèn điện trắng xóa, Thiện Phi Bạch hiếm khi kiềm chế nụ cười, cậu ôm chặt nửa người trên của Ninh Chước, sau đó dùng lực xé toạc quần áo của anh.

Cậu cởi quần áo một cách thô bạo nhưng xử lý rất cẩn thận, cậu nhẹ nhàng gấp lại và bỏ vào trong máy giặt có chức năng làm sạch bằng plasma và sấy khô tự động.

Cậu cũng cởi quần áo giống như Ninh Chước, trên người chỉ còn lại một chiếc quần đùi.

Trong tiếng máy giặt hoạt động trầm thấp, Thiện Phi Bạch lạnh mặt xoay người Ninh Chước lại trước bồn tắm mát xa, để anh đối diện với bồn tắm còn lưng thì tựa vào lồng ngực mình, cậu nắm chặt lấy tay anh từ phía sau.

Cậu gấp gáp, chân thành nói: “Anh Ninh, anh chịu đựng một chút.”

Bây giờ đang là đầu đông, mùa đông năm nay bắt đầu khá sớm, nước róc rách chảy ra lạnh như băng.

Thiện Phi Bạch lấy vòi hoa sen xối nước lên người Ninh Chước.

Nước lạnh bất ngờ đổ ập xuống cả người khiến anh run lên bần bật.

Anh biết đây là cách tốt nhất, vì khi ngón tay anh vừa tiếp xúc với nước lạnh liền khôi phục lại tri giác.

Cho nên Ninh Chước im lặng để cho cậu làm.

Để cho Ninh Chước tựa người thoải mái hơn, không để anh phải khuỵu xuống, Thiện Phi Bạch dứt khoát quỳ xuống, dùng hai chân thẳng tắp, hữu lực chống đỡ từ phía sau cho anh.

Đôi chân Ninh Chước tưởng chừng mạnh mẽ, cứng cáp như làm bằng đồng bằng sắt bây giờ lại mềm nhũn, cơ bắp và xương cốt không chỉ mềm mại mà còn nóng bỏng, làn da trắng ngần đến phát sáng dưới ánh đèn.

Thiện Phi Bạch dùng lực ở eo và bụng để đỡ lấy anh nhưng vẫn chưa đủ.

Ninh Chước quá mẫn cảm với thuốc, năng lực tự chủ đã rơi xuống đáy, nửa người trên không thể khống chế ngay lập tức ngả nghiêng về phía trước.

Cho nên Thiện Phi Bạch đành bất đắc dĩ phải lấy tay đỡ lấy miệng anh, kéo anh vào trong lòng.

Cơ thể cả hai dính sát vào nhau đầy thô bạo.

Dòng nước lạnh như băng không ngừng bao trùm lấy họ.

Thiện Phi Bạch nhẹ nhàng dùng cằm cọ lên mái tóc ướt nước lạnh lẽo của Ninh Chước, bảo đảm nước lạnh cũng xối qua người mình, để cho nhiệt độ của cậu cũng hòa cùng với nhiệt độ cơ thể của anh.

Có còn hơn không, cậu cảm thấy làm như vậy sẽ tốt hơn một chút.

Nước lạnh ào ạt xối lên người, Ninh Chước gian nan mở miệng để thở.

Thiện Phi Bạch tì chiếc trán nóng rực ở phía sau lưng anh, ngón tay thấm nước lạnh băng lại vô tình hữu ý miết lấy đôi môi đỏ bừng của anh.

Thiện Phi Bạch đủ tỉnh táo để bỏ tay ra ngay.

Loại thuốc này không có ảnh hưởng nhiều đến cậu, cũng không ảnh hưởng gì đến Takeshi Motobu hay đối tượng quan hệ của gã.

Chỉ có Ninh Chước là trường hợp đặc biệt.

Nhưng Thiện Phi Bạch lại không rút tay về.

Đốt ngón tay của Thiện Phi Bạch được nước lạnh tưới tắm sạch sẽ, cậu co duỗi đầu ngón tay, để chúng trượt vào trong khoang miệng nóng bừng của Ninh Chước, để cho anh không khép miệng lại được.

Cậu di chuyển thật nhẹ nhàng, vuốt ve đầu lưỡi, từng chiếc răng và trên khoang miệng của Ninh Chước, những tưởng như chuẩn bị rút ra thì lại tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong.

Ninh Chước biết bây giờ anh không thể phản kháng, anh cũng không thể bắt Thiện Phi Bạch tự mình khống chế bản thân mà chỉ có thể phát ra những âm tiết rên rỉ khó chịu và bối rối vì bị hành vi của cậu.

Làn da liên tục ma sát với nhau tạo ra những tia lửa điện nóng rẫy.

Hai người dính sát vào nhau kín kẽ, cùng nhau từ từ bình tĩnh lại.

Thiện Phi Bạch rút tay ra khỏi miệng Ninh Chước, thì thầm: “Anh Ninh, để em sấy tóc cho anh.”

Ninh Chước “ừm” một tiếng, anh hơi nheo mắt lại nhìn chàng trai ướt sũng nước đứng dậy, mái tóc xoăn xõa tung bồng bềnh khiến Ninh Chước thật muốn —— xoa đầu cậu để cho bọt nước bắn tung tóe.

Takeshi Motobu thích hưởng lạc nên trong phòng của gã có đầy đủ vật dụng, điều này cũng phần nào giúp hai người nhanh chóng kết thúc.

Luồng khí nóng lặng lẽ luồn qua tóc Ninh Chước, khiến cho những cơ bắp căng cứng vì nước lạnh dần thả lỏng lại, quay về trạng thái bình thường.

Ninh Chước lặng lẽ chìm trong suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản: anh cần Mẫn Mân chế ra một loại thuốc đặc hiệu có thể giúp anh giải quyết tình trạng vừa nãy ngay trong tích tắc và anh sẽ mang nó theo bên cạnh mọi lúc.

Những tình trạng như vậy xảy ra trên cơ thể sẽ kìm hãm năng lực hành động và tư duy của anh.

Sự cố xảy ra bất ngờ đầy nguy hiểm nhưng may là vẫn còn cứu vãn được.

Trong khi đó thì tâm tình của Thiện Phi Bạch phức tạp hơn nhiều.

Cậu nghĩ rằng cậu không thể ra tay ở đây được.

Từ khi được Ninh Chước cứu sống, vào giây phút mở mắt ra trên giường bệnh, cậu biết rằng cơ hội của mình đã đến.

Cậu muốn từng bước, từng bước đến gần hơn với trái tim của người đó, sau đó đứng vững tại vị trí ở bên cạnh anh, trở thành người duy nhất của anh, khiến cho anh không thể nào đẩy mình đi được nữa.

Với tính cách của Ninh Chước, nếu cậu lợi dụng làm càn với anh, khi xong việc có thể anh sẽ không giết chết cậu nhưng chút niềm tin ít ỏi cậu vất vả mới gầy dựng lại được sẽ tan thành mây khói ngay lập tức.

Hoàn toàn không có lời.

Vài ngày trước, Thiện Phi Bạch chào hỏi với bác trai, tự giới thiệu mình là bạn tốt của anh Ninh.

… “Bạn tốt”?

Cậu cũng không thể rõ cậu có tình cảm như thế nào với Ninh Chước hay quan hệ của hai người là gì.

Thện Phi Bạch ôm lấy bả vai Ninh Chước, cả người bần thần.

Năm đó, cậu đã nói dối rằng cậu là Tiểu Bạch thì mới nhận được sự quan tâm ấm áp hiếm hoi, vụng về của Ninh Chước.

Bây giờ, Ninh Chước bị say thuốc nên mới có thể ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay của cậu.

Chỉ khi cả hai cùng rơi vào vị trí khác thường thì mới có thể an ổn ở bên cạnh nhau.

Quá kỳ quái.

Thiện Phi Bạch khẽ cười, dùng hai tay xoa bóp thái dương cho Ninh Chước, truyền nhiệt độ và mùi hương của mình qua cho anh đến mức cả người cũng lắc lư theo.

Ninh Chước chặc lưỡi: “Đừng lắc. Chóng mặt.”

Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn ngồi im, vòng chân lên trước ôm lấy người anh, nhẹ nhàng thả xuống những nụ hôn nóng bỏng trên tấm lưng trần lạnh lẽo của anh.

Ninh Chước không quan tâm đến nụ hôn, anh chỉ khẽ giật mình, cũng không né tránh.

Anh không đẩy Thiện Phi Bạch ra vì chưa khôi phục lại sức lực, hơn nữa có khả năng Thiện Phi Bạch chưa hết say thuốc nên mới làm càng như vậy.

Sự cố nho nhỏ này trở thành bí mật chỉ có hai người mới biết.



Sau cuộc hưởng lạc suốt đêm, Takeshi Motobu cảm thấy khát nước nên mở cửa ra ngoài.

Trên giường là một chàng trai cả người bê bết máu gần như sắp chết.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch ngồi ở phòng ngoài, quần áo chỉnh tề, nghe thấy tiếng cửa mở thì đồng đều xoay đầu nhìn như đang chờ đợi gã xuất hiện.

Takeshi Motobu đau nhức eo, ra lệnh: “Rót cho tôi một ly nước.”

Ninh Chước ngồi im, Thiện Phi Bạch cũng ngồi im.

Nói xong, Takeshi Motobu mới nhận ra gã không trả tiền phí dịch vụ.

Gã không biết nên khóc hay nên cười.

Họ Ninh này làm việc bài bản, cứng nhắc.

Nhưng vì người này rất đẹp nên Takeshi Motobu sẵn sàng bao dung cho đối phương.

Gã phất tay: “Ra ngoài đi, gọi Kim Hổ đến cho tôi. Sau nửa đêm không cần hai người nữa.”

Ninh Chước gật đầu, nghe lời đứng dậy, dẫn Thiện Phi Bạch đi ra ngoài cửa.

Takeshi Motobu tự rót một ly nước chanh, thoải mái liếc mắt nhìn qua, bất chợt ngỡ ngàng.

Ninh Chước xoay lưng về phía gã để đi ra ngoài, khi đi thì quần căng ra, để lộ một bờ mông căng tròn.

… Bên trong lại không có quần lót.

Takeshi Motobu căng mắt muốn nhìn cho kĩ hơn, Ninh Chước lại biến mất như một cơn gió, không cho gã cơ hội thị dâm.

Gã định làm thêm một trận nữa nhưng khi nhìn lại tình trạng thê thảm của chàng trai nằm trên giường, ham muốn liền mất sạch.

… Không thể so được.

Takeshi Motobu ra lệnh cho Kim Hổ đem chàng trai nửa sống nửa chết trên giường ra ngoài, cho những người khác dọn dẹp lại giường ngủ cho sạch sẽ rồi nằm lên giường, miên man nghĩ suy đi ngủ.



Lâm Cầm ngồi trong văn phòng, đầu hơi cúi xuống, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Hắn đã thức trắng suốt 2 ngày liền.

Thái độ của cấp trên đối với vụ án 930 rất mơ hồ. Họ không đưa ra thời hạn cụ thể nhưng lại gây áp lực buộc Lâm Cầm phải nhanh chóng phải giải quyết vụ án.

Có thể thấy rõ đội đặc nhiệm 930 chỉ là một vỏ bọc.

Ban lãnh đạo cấp cao của Bạch Thuẫn chỉ cần có thái độ “điều tra nghiêm túc” và dùng chiêu “kéo dài thời gian” chờ đợi dân tình quên dần vụ bê bối này.

Chiêu thức nhất đã có hiệu quả.

Hơn một tháng trôi qua, tin tức giải trí ở Ngân Chùy ùn ùn xuất hiện không dứt, tạm thời đã giảm độ chú ý của vụ án 930 giảm phân nửa.

Lâm Cầm trong lòng hiểu rõ, nhưng hắn vừa nghe lời cấp trên vừa phản kháng lại mạnh mẽ. Hắn vẫn tiếp tục truy tìm nguồn góc và tìm kiếm mọi manh mối có thể có.

“Đội trưởng Lâm!”

Một tiếng gọi khiến Lâm Cầm bừng tỉnh sau giấc ngủ chập chờn, hắn đứng dậy.

Tiếp xúc với hắn một tháng qua, cảnh sát trẻ Từ Như Kim đã trở thành người hâm mộ trung thành của hắn.

“Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của cô gái!” Cậu chạy đến chỗ Lâm Cầm, thở dốc: “Cô gái… cô gái “barbie” đã vạch trần vụ việc của Takeshi Motobu ——”

Cách đó không xa, một cảnh sát cũng đang trong tình trạng ngủ gà ngủ gật liền ngẩng phắt dậy, hai mắt lóe sáng rồi vụt biến mất.

Lâm Cầm lấy áo khoác, vội vàng đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Có bảo vệ cô ấy không?”

Từ Như Kim bị hắn ảnh hưởng, cũng nhỏ giọng nói theo: “Nghe theo anh, nhóm đã cùng cô kí hiệp nghị bảo vệ nhân chứng, chìa khóa bí mật nằm trong tay anh, chỉ cần có anh… sau này cô ấy sẽ bình an vô sự!”

Lâm Cầm biết nửa câu cậu bỏ dở là gì.

Chỉ cần hắn không xu nịnh một thế lực nào khác hoặc tiết lộ thông tin mật thì cô ấy sẽ luôn được an toàn.

Lâm Cầm sải bước dài: “Cô ấy có chịu hợp tác không?”

Từ Như Kim lo lắng nói: “Khi nghe nói mình được đảm bảo an toàn, cô ấy đã khóc và nói rằng sẵn sàng hợp tác với mọi cuộc điều tra.”

Lâm Cầm muốn nghe điều đó từ chính miệng của cô gái.

Trong phòng thẩm vấn bí mật, cô gái sợ hãi như một con chim non, cả người run rẩy không ngừng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Khi nghe thấy có người bước vào, cô đang định nói thì bị giật mình và ho sặc sụa.

Lâm Cầm im lặng. Chờ cơn ho của cô dịu xuống thì hắn đưa cho cô một cốc nước ấm.

Hơi ấm trong lòng bàn tay và khói nóng bốc lên dần khiến cho đôi mắt của cô gái ươn ướt.

Cô không uống mà chỉ cầm ly nước trong tay. Trước khi Lâm Cầm hỏi gì, cô đã sẵn sàng báo cáo mình là một công dân tốt: “Tôi, tôi bị cha dượng bán đi. Tôi bị mù bẩm sinh một bên mắt, cha tôi tốn tiền thay mắt cho tôi, khi đó mẹ cũng đối xử tốt với tôi, nhưng sau khi bà ấy lấy cha dượng thì lại ——”

Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra, làm ướt hàng mi của cô.

Lâm Cầm khẽ gật đầu.

Con mắt giả của cô trông vẫn hoạt động như bình thường, cô cũng không có màu mắt khác so với mọi người.

Mắt trái và mắt phải của cô giống hệ nhau, trông vô cùng tự nhiên.

Chẳng trách Takeshi Motobu không thể phát giác ra một con mắt của cô là giả.

Giữa làn nước mắt, cô tiếp tục nói: “Cha dượng bán tôi cho một “bà cô”.”

“Bà cô” đó hỏi tôi rằng có muốn kiếm nhiều tiền không, tôi nói muốn. Tôi không đi học, cũng không làm được gì khác nên phải đi bán thân, tôi còn có thể làm được gì nữa đây? Kiếm được nhiều tiền thì sẽ sống tốt hơn một chút. Không ngờ lại ra nông nỗi này ——”

Cô lại sờ bụng mình theo bản năng, bên trong vang lên âm thanh của máy móc xa lạ khiến cô ngày đêm sợ hãi.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Ban đầu, cô cố gắng kiếm tiền một cách ngu ngốc, khi ký một hợp đồng mà cô không hiểu lấy một chữ, cô đã bán mình cho Takeshi Motobu.

Sau đó, “bà cô” nói với cô rằng cô chỉ có thể tự trách bản thân tham lam và ngu ngốc.

Khi đó cô mới mười bảy tuổi, luôn khóc lóc khổ sở, nghĩ “bà cô” vừa nói đúng vừa cảm thấy có gì đó không đúng.

Thấy nước mắt của cô rơi vào ly nước, Lâm Cầm đứng lên rót cho cô một ly nước khác.

Cô khóc đến khô cả miệng. Cô cúi đầu uống một ngụm, bất ngờ nếm được một chút vị ngọt của kẹo bơ trong nước.

Cô nghi hoặc nhìn lên, thấy Lâm Cầm xoay người ngồi xuống bàn, bình tĩnh nói: “Đừng lo, cô uống nước đi, khi cô bình tĩnh lại tôi sẽ hỏi chuyện.”

Vị ngọt và ấm áp của kẹo bơ giúp cô có thêm can đảm.

Cô cố gắng ngồi thẳng dậy, kìm nén những tiếng nức nở, nhỏ giọng thì thầm: “Anh hỏi tôi đi.”

Lâm Cầm: “Là ai dẫn cô đi?”

Hắn không hỏi cô gái có hợp tác cùng với ai để tố giác Takeshi Motobu hay không.

Thứ nhất, cô gái này còn quá trẻ, không có kinh nghiệm xã hội, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ chất phác, hai năm trước chắc chắn còn nhỏ yếu, ngây thơ hơn cả bây giờ, hiển nhiên cần phải có người giúp đỡ.

Thứ hai, đặt những câu hỏi quá khích chỉ khơi dậy sự hoảng sợ trong lòng cô.

Hiển nhiên cũng không thể loại trừ khả năng diễn xuất phi thường của cô gái.

Tâm trạng của cô dần ổn định hơn, cô trả lời: “Tôi, tôi không biết là ai… người đó che mắt tôi lại, nên tôi không nhìn thấy anh ta trông như thế nào.”

“Anh ta” dẫn cô đi đâu?”

“Anh ta nhốt tôi trong một căn phòng…” Cô lo lắng đến mức bẻ khớp ngón tay: “Mỗi ngày đều có người mang thức ăn đến cho tôi. Cũng có quần áo mới. Mỗi tháng tôi sẽ có hai bộ quần áo mới.”

Lâm Cầm cau mày: “Anh ta giam cô lâu như vậy? Hơn 2 năm?”

“Vâng… Nhưng tôi không dám ra ngoài…” Cô gái rụt rè nói: “Tôi không có nơi nào để đi, về nhà tôi sẽ lại bị bán đi tiếp… Nếu gặp “bà cô”, tôi không thể nói được gì, bà ta sẽ đánh tôi đến chết.”

Ngoài ra cô còn có một chút ích kỉ không muốn tiết lộ.

Dù người đàn ông đó vô cớ cứu cô khỏi tay Takeshi Motobu, lại tiếp tục giam cầm cô ở một nơi xa lạ khác và không giải thích lấy một lời nhưng điều kiện sống của cô đã tốt hơn trước rất nhiều.

Cô không phải lo cơm ăn áo mặc, cũng không bị mắng chửi hay bị hành hạ, cô thật sự cảm thấy có chút vui mừng.

Ngồi bên kia, Lâm Cầm cũng cảm thấy mừng cho cô.

Dù không có tự do nhưng ít nhất cô cũng có đồ ăn, thức uống.

Một khi những búp bê barbie do Takeshi Motobu sản xuất được đưa vào “sử dụng” thì họ hiếm khi sống quá hai năm.

Lâm Cầm tiếp tục hỏi: “Vì sao anh ta lại đồng ý thả cô ra ngoài?”

Cô gái cúi đầu: “Khoảng một tháng trước… Anh ta ở bên ngoài cửa nói với tôi rằng sẽ không có gì xảy ra nữa, tôi có thể rời đi. Nếu muốn, tôi cũng có thể báo cảnh sát.”

Lâm Cầm: “Nhưng cô không báo cảnh sát.”

Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, tôi không báo… Tôi không dám, cũng không biết sau khi báo cảnh sát tôi sẽ gặp chuyện gì, không biết cảnh sát sẽ đưa tôi đi đâu, cho nên tôi nghĩ rằng tìm một nơi để làm việc và nuôi sống chính mình là tốt rồi…”

Hai năm qua, cô không chỉ được nhận quần áo và thức ăn mà cô cũng được đọc sách.

Trước đây, cô không được học hành đàng hoàng nên cô không biết mưu sinh như thế nào.

Trong hai năm bị giam giữ, cô không có việc gì để làm nên cô học tập, bây giờ trình độ văn hóa của cô cũng đã ngang bằng với một học sinh trung học bình thường.

Cuối cùng cũng có người chịu nhận cô làm một công việc thực sự.

Nhưng chỉ vài ngày sau thì cô đã bị Từ Như Kim tìm thấy trước khi kịp nhận lương.

Cô hoảng sợ cúi đầu, không biết số phận mình sẽ ra sao.

Lâm Cầm thở dài: “Về người đàn ông dẫn cô đi… Cô có biết điều gì không? Chuyện gì cũng được.”

Nếu không nhìn thấy mặt thì chứng tỏ người đó cố tình che giấu thân phận.

Cho nên Lâm Cầm cũng không ôm quá nhiều hi vọng.

Nhưng cô gái suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “… Tôi, tôi biết tên người đó, như vậy có được không?”

Lâm Cầm ngồi thẳng dậy, nhướng mày.

Không để cho cô gái nhìn thấy rõ mặt nhưng lại cố tình nói tên cho cô biết?

Lâm Cầm sinh nghi: “Sao người đó lại nói cho cô biết được?”

Cô gái đáp: “Người đó không nói chuyện với tôi… Là do một lần anh ta đến, tôi cố tình dán tai nghe chuyện bên ngoài, vừa lúc có người ở bên ngoài gọi tên anh ta…”



Mọi cuộc thẩm vấn đều phải được ghi hình.

Phòng thẩm vấn bí mật cũng không ngoại lệ, nhưng ở đây đều là những nhân chứng bí mật đã ký vào hiệp định bảo vệ nhân chứng nên gương mặt và giọng nói của họ sẽ bị làm mờ.

Để vào được phòng thẩm vấn bí mật thì cảnh sát cần phải có ít nhất thẻ thông hành cấp trung sĩ trở lên.

Một sĩ quan cảnh sát trẻ của đội đặc nhiệm lặng lẽ lấy thẻ ra, quẹt mã và bước vào phòng thẩm vấn. Người này ngồi trước màn hình, vặn âm lượng tối đa, cầm thiết bị ghi âm trong tay và nhìn cô gái bị làm mờ mặt trên màn hình.

Trong màn hình, Lâm Cầm hơi nghiêng người về trước, hỏi: “Vậy, người đàn ông đã cứu cô từ tay Takeshi Motobu tên là gì?”