Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 54: Thế cục kì lạ (3)




Việc lắp camera ẩn trong phòng giam của Ninh Chước là ý tưởng bất chợt của Takeshi Motobu trước khi gã bị thương.

Vừa an bày xong mệnh lệnh, gã đã phải chịu quả báo.

Sau khi gã bị thương, Kim Hổ và những lính đánh thuê khác hốt hoảng vội vàng cứu chữa, nào còn thời gian lắp đặt camera.

Cho nên tạm thời phòng giam của hai người vẫn còn sạch sẽ.

Nhân lúc còn chút thời gian an toàn, Ninh Chước tranh thủ gọi liên tục cho 4 số điện thoại, sắp xếp công việc đâu ra đó.

Số điện thoại thứ nhất, anh gọi cho số ảo Charlemagne cung cấp và thông báo tình hình trong nhà tù đang diễn ra rất tốt, anh đã thành công tiếp cận được Takeshi Motobu. Anh sẽ tự mình hành động và khó lòng liên lạc được.

Số điện thoại thứ hai, anh gọi cho Kim Tuyết Thâm và cảnh cáo nếu hắn tiếp tục gọi điện làm phiền anh trong lúc anh làm nhiệm vụ thì anh sẽ yêu cầu sếp Phó sắp xếp cho hắn vào ở chung ký túc xá với Vu Thị Phi.

Số điện thoại thứ ba, anh gọi cho sếp Phó, thông báo rằng nếu Kim Tuyết Thâm tiếp tục làm phiền anh thì thoải mái chuyển ký túc xá cho hắn.

Đầu dây bên kia tươi cười đồng ý.

Số điện thoại thứ tư, Ninh Chước gọi cho một dãy số hoàn toàn xa lạ.

Lượng thông tin chuyển tải nhiều và lâu hơn những số trước.

Đầu dây bên kia nói khá nhiều, phần lớn thời gian Ninh Chước chỉ đáp lại “ừm”, “được”, “tùy”, “tôi sẽ thu xếp”.

Sau đó, anh khóa thiết bị liên lạc, cầm nó trên tay rồi lại nằm xuống giường.

Một mùi cháy khét thoang thoảng xộc vào mũi anh.

Bóng ma của cha lại xuất hiện bên cạnh giường.

Cha nhìn anh bằng gương mặt đầy máu, ánh mắt buồn bã, đau đớn và trách móc.

Lâu rồi không nhìn thấy.

Ninh Chước theo quán tính lầu bầu: “Chưa có xong. Cha, chưa có xong, cha chờ thêm một chút…”

Đột nhiên, cả người anh cảm thấy ấm áp và nặng nề, dường như có ai đó đang đè trên người anh.

Người nọ không nói không rằng, cũng không kéo anh dậy mà bất ngờ cúi đầu, cắn mạnh vào vai anh.

Vết cắn dứt khoát không hề do dự, cắn thẳng vào da thịt.

Ảo giác của Ninh Chước vừa mới bắt đầu nên chưa xuất hiện rõ nét.

Bị cắn đau phải bật dậy, anh mở mắt và nhận ra anh chưa bao giờ trợn trừng mắt như bây giờ.

Anh vô cảm lật lại người, đè người vừa cắn mình xuống dưới thân.

Thiện Phi Bạch không những không sợ, không tránh không né mà còn vươn tay vỗ vỗ vào mặt Ninh Chước: “Anh ơi, tỉnh chưa?”

Ninh Chước vươn tay xoa bên vai gáy, sờ ra một đống máu nóng.

Ninh Chước lấy bàn tay máu quẹt lên mặt chàng trai, trong lòng cảm thấy cần phải dạy dỗ lại thằng oắt con này.

Thiện Phi Bạch ngẩng mặt tiếp nhận, cười hì hì: “Tỉnh thật rồi nè.”

Thấy Ninh Chước chuẩn bị muốn động thủ, cậu bắt chước lại hành động của android năm xưa trong trí nhớ, dùng tay khóa chặt lấy cả người anh.

Nhiệt độ cao bất thình lình quấn lấy cả người khiến Ninh Chước không thể thích ứng kịp.

Anh cúi xuống, đứng thẳng từ mép giường, muốn cho đầu của Thiện Phi Bạch đập vào khung giường sắt.

Không ngờ Thiện Phi Bạch lại có mắt sau gáy, cậu hạ thấp thân, hai chân quấn chặt lấy eo Ninh Chước, hai tay vòng lên cổ anh rồi cười toe.

Ninh Chước ngẩng đầu nhìn chàng trai một lát, thẳng thừng ôm vòng chân quấn quanh eo lên.

Thiện Phi Bạch chưa kịp kiêu ngạo được vài giây đã bị chiều cao của mình làm cho đầu đập mạnh vào trần nhà.

Đầu cậu ngay lập tức sưng một cục, đau đến mức phải cúi người xuống nhưng cậu vẫn ngoan cố không chịu buông ra, tiếp tục vòng tay ôm lấy cổ Ninh Chước: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Cử chỉ thân mật này khiến Ninh Chước rất khó chịu.

Đồng thời, anh biết mắt của Thiện Phi Bạch có vấn đề nhưng tai của cậu rất thính cho nên chắc chắn cậu cũng đã nghe được lời anh nói khi nãy.

Cho nên anh trả lời cho có lệ: “Nói chuyện với ma.”

“Bác còn ở đây không?” Thiện Phi Bạch nhìn quanh: “Giới thiệu với em đi.”

Ninh Chước ngẩn người.

Mấy năm qua, anh luôn âm thầm chịu đựng ảo giác cha mẹ luôn trách cứ mình, đôi khi anh cũng nhìn thấy một chiếc xe nôi bị đốt trụi, bên trong vang lên tiếng khóc chói tai chứa đầy oán hận.

Người của Henna đã quen thấy hành vi quái dị của anh, biết anh có vấn đề tâm lý nên họ cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, sợ nếu tác động mạnh sẽ khơi lại vết thương lòng của anh.

Vậy mà Thiện Phi Bạch lại không biết xấu hổ, tự tiện quyết định muốn chui vào gia đình ảo giác này.

Thấy Ninh Chước không chịu chủ động giới thiệu mình, Thiện Phi Bạch liền nâng cao giọng, nói với không khí: “Cháu chào bác, cháu là Thiện Phi Bạch, là…”

Cậu ngừng lại một chút, có vẻ đang suy nghĩ từ ngữ miêu tả mối quan hệ giữa mình và Ninh Chước.

Ngay sau đó, cậu tìm được đáp án: “Cháu là bạn tốt của anh Ninh!”

Dấu răng trên cổ Ninh Chước vẫn còn nhói đau, cho nên anh càng cảm thấy Thiện Phi Bạch là một tên mặt dày vô liêm sỉ.

Nhưng anh nghĩ một chốc thì cũng không bác bỏ điều này.

Dù sao thì chó cũng được xem người bạn tốt nhất của con người.

Nhận thấy anh không phản bác, Thiện Phi Bạch hí hửng cười thầm, lấy tay xoa nhẹ lên vết răng của mình lưu lại sau gáy của anh, đáy lòng vô cùng thỏa mãn.



Hai người Thiện Ninh không có hành lí gì nặng nề, họ dọn dẹp một chút rồi đến phòng mới do Takeshi Motobu chuẩn bị.

Nếu phòng giam cũ còn có chút khí vị của một “nhà tù” thật thì căn phòng này chẳng khác gì phòng trong khách sạn 5 sao.

Nhưng điều kiện sinh hoạt tốt cũng cần phải có giá để trao đổi.

—— Căn phòng này do Takeshi Motobu sắp xếp, hiển nhiên không còn “sạch sẽ” nữa.

Sau khi ăn một miệng thủy tinh, Takeshi Motobu tạm thời kiềm chế ham muốn sắc tình đôi với bộ đôi xinh đẹp rạng ngời này mà chuyển sang ngắm nhìn người đẹp ở ngay bên cạnh, ngắm đến hết nghiện rồi thôi.

Thời hạn thi hành án của Takeshi Motobu chỉ còn một tháng rưỡi, dù muốn táy máy tay chân thì cũng phải chờ ra khỏi nơi này, nếu không lại tiếp tục gây họa.

Sau khi thuê Ninh Chước và Thiện Phi Bạch, Takeshi Motobu cũng đã có thể an giấc.

Nhưng cuộc sống của gã không còn vui vẻ, hạnh phúc nữa.

Mỗi bữa ăn, thức ăn trước khi gã đưa vào miệng phải được kiểm tra kĩ lưỡng từng món một, những người đến gần gã cũng sẽ bị đuổi ra ngoài như thể gã cảm nhận được hơi thở của cái chết đang bao bọc lấy mình, từng hơi thở trong không khí đều chứa đầy vi khuẩn ô nhiễm.

Ninh Chước chẳng khác gì diễm quỷ. Bình thường, Takeshi Motobu cảm thấy gã có khó lòng mà nhìn thấy được anh, nhưng mỗi khi tâm tình gã thả lỏng và muốn gọi gái đến giải tỏa thì Ninh Chước lại lặng lẽ từ một xó xỉnh nào đó chui ra, giữ chặt người lại kiểm tra, lục soát từ trên xuống dưới, khi thấy trên người đối tượng không còn giấu vật dụng gì khác thường thì lại biến mất.

Takeshi Motobu ngồi đực mặt ra một lúc, khi nhìn về phía gái gọi thì ham muốn đã bay biến sạch, có cảm giác như người này chứa đầy vi khuẩn và thậm chí còn chứa độc cả trông mông.

Takeshi Motobu gần như bị Ninh Chước làm cho tê liệt.

Nhưng mỗi khi gã dị nghị với anh thì Ninh Chước lại bình tĩnh, lễ phép hỏi lại: “Cậu có biết là có người muốn giết cậu không?”

Đối với người đáng ghét như vậy, đổi lại là Kim Hổ thì Takeshi Motobu đã tức giận đạp một đạp cho ra ngoài.

Nhưng gương mặt của Ninh Chước quá cám dỗ. Takeshi Motobu đã thưởng thức bao nhiêu mĩ vị nhân gian nhưng vẻ đẹp của Ninh Chước lại quá đặc biệt, mở rộng cả tầm nhìn của gã.

Với phí thanh toán 66 ngàn và nhan sắc của Ninh Chước, Takeshi Motobu khó có dịp phải nhượng bộ.

Cuộc sống của Thiện Phi Bạch cũng không khác mấy so với Takeshi Motobu, chẳng tốt đẹp chút nào.

Khi điều kiện sống trong tù tốt hơn, điều đầu tiên Ninh Chước làm với Thiện Phi Bạch là cho thêm nước ép cà rốt vào trong thực đơn hằng ngày của cậu.

Thiện Phi Bạch bị dồn đến đường cùng yếu ớt phản kháng: “Em không uống.”

Ninh Chước hung dữ đáp trả: “Dám không.”

Dù có kêu gào phản kháng đến đâu cũng không thành công, cuối cùng cả hai lại phải động thủ.

Kim Hổ nhiều lần nhìn thấy Thiện Phi Bạch bị Ninh Chước đè xuống ép uống nước cà rốt, tình huống chỉ có thể dùng từ “tàn bạo” để hình dung.

Hắn không thể hiểu nổi vì sao Ninh Chước lại giữ Thiện Phi Bạch ở bên cạnh làm gì.

Tra tấn kẻ thù? Bằng cách ép uống nước ép cà rốt?

Vài ngày trước, hắn rõ ràng nhìn thấy trên cổ Ninh Chước có một dấu răng lớn, còn chưa kết vảy, vị trí hàm răng ngay ngắn, thẳng thóm.

Miệng của Ninh Chước không thể dài đến như vậy, cho nên không phải anh tự mình cắn bản thân.

Kim Hổ lại nhớ đến vết hằn bàn tay trên cổ Thiện Phi Bạch, hắn suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Ninh Chước đã làm một việc ngu ngốc khi từ ôm một quả mìn trên người.

Hắn không thể hiểu nổi, nếu cả hai hận thù thâm sâu đến như vậy vì sao không đấu với nhau một trận sống mái đến cùng?

Không phải càng dây dưa kéo dài như vậy sẽ càng mệt mỏi hơn sao?

Càng khiến cho Kim Hổ bực tức muốn đấm người là Ninh Chước, bây giờ đã nhận đơn hàng của Takeshi Motobu, lại không thèm cúi đầu quy phục làm nhân viên cấp dưới mà 66 ngàn kia chỉ đủ mua vị trí bảo vệ, không mua công năng bảo mẫu.

Takeshi Motobu thờ ơ trước sự oán giận của Kim Hổ và những lính đánh thuê khác.

Một trong những thú vui giải trí hằng ngày của gã là nhìn Ninh Chước trên màn hình.

Cuộc sống của Ninh Chước đối với gã rất đơn điệu, không có chút thú vị nào.

Anh thường ngồi ngây người dưới ánh mặt trời, không rõ là do ánh nắng, do tuyết trắng hay là do làn da trắng ngần của anh, càng nhìn càng thấy người hòa vào cảnh, cảnh hòa vào người.

Đúng là người này rất xứng với cái tên của mình.

Ninh Chước cũng thường tập luyện tay chân bằng một bao cát không biết lấy từ đâu. Anh tập luyện với cường độ cao, động tác mạnh mẽ đến mức đôi khi Takeshi Motobu sợ hãi nhắm chặt mắt vì sợ đôi chân dài kia sẽ trực tiếp đá bay đầu hắn vào giây tiếp theo.

Ninh Chước tập luyện đến khi cả người ướt đẫm mồ hôi, sau đó lại tắm rửa sạch sẽ.

Có một vấn đề là khi đi ngủ, Ninh Chước không bao giờ cởi hết quần áo, cho nên Takeshi Motobu thường gãi đầu bứt tóc khó chịu chỉ muốn lao vô màn hình cởi hết sạch đồ của anh.

Thỉnh thoảng Ninh Chước sẽ bị hạ đường huyết, anh sẽ ngậm một viên kẹo và tìm một chỗ ngồi một lúc, đôi má hơi phồng lên, hai tay đút vào túi, trông khá trẻ con và đáng yêu.

Mọi hành động của Ninh Chước đều lọt vào trong tầm mắt của Takeshi Motobu, từ đứng lên, ngồi xuống và cả nằm trên giường.

Khi quan sát như vậy, Takeshi Motobu cũng tự hỏi vì sao anh có xuất thân như một con thú hoang mà lại có thể trưởng thành với bộ dạng như vậy?

Dù giải trí nhưng Takeshi Motobu cũng không quên làm chuyện quan trọng.

Gã thúc giục Kim Hổ nhanh chóng tìm hiểu ngày hôm đó Lâm Cầm đến trại giam để làm gì.

Kim Hổ vâng mệnh đi tìm đội trưởng Phác, báo cáo lại đúng theo yêu cầu của Takeshi Motobu.

Đội trưởng Phác đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Khi đó, hắn thấy cấp bậc của Lâm Cầm không cao, Takeshi Motobu cũng không chịu gặp mặt nên hắn cũng tiếp đón một cách qua loa, thiếu lịch sự, dùng hết mọi thủ đoạn để đuổi người đi, cũng chỉ trả lời cảnh sát điều tra hai câu, cũng không hỏi thêm điều gì.

Xem như hỏng.

Đứng trước mặt Kim Hổ, đội trưởng Phác trả lời mơ mơ hồ hồ cho qua, nói rằng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là đến hỏi thăm thôi.

Hắn hi vọng Takeshi Motobu sẽ vui vẻ tận hưởng và bỏ qua chuyện này.

Kim Hổ rời đi.

Bốn, năm ngày sau, Kim Hổ lại quay lại, tiếp tục chuyển lời nhắn của Takeshi Motobu rằng việc hỏi thăm thế nào.

Lần này đội trưởng nhận ra Takeshi Motobu thật sự muốn biết tin tình báo.

Hắn hấp tấp liên lạc với các kênh liên quan, cuối cùng tìm ra được danh tính của Lâm Cầm.

Lâm Cầm, đội trưởng đội đặc nhiệm tạm thời 930, vừa được điều động từ khu Trường An đến, đã tốt nghiệp đại học, là một nhân viên quèn không có thế lực gì.

“Đội trưởng” cũng chỉ là một chức danh để gánh vác trách nhiệm, cho nên cũng không có tiền đồ gì đáng nói.

Ai cũng biết về vụ án 930.

Nhưng với cấp bậc của Phác Nguyên Chấn, dù có hỏi thăm thế nào thì cũng không thể tìm được thông tin liên quan giữa vụ án này với Takeshi Motobu.

Thấy Lâm Cầm một đi không trở lại, cũng không có ý định thẩm vấn Takeshi Motobu nữa, đội trưởng Phác đành an ủi bản thân rằng Lâm Cầm đến tìm Takeshi Motobu cũng không phải chuyện quan trọng gì.

Hắn tóm tắt sơ lược thân phận của Lâm Cầm cho Takeshi Motobu, nhưng lại bỏ qua chi tiết mình trả lời hai câu hỏi của Lâm Cầm —— bởi vì hắn thấy hai câu hỏi đó không có vấn đề gì, hơn nữa nếu nói ra càng cảm thấy hắn làm việc vô trách nhiệm.

Takeshi Motobu cũng cảm thấy không thể hiểu được.

Vụ án 930 kia thì liên quan quái gì tới gã?

Gã không quen biết Rushkin, sau nhiều lần cân nhắc, gã nghĩ có khả năng duy nhất là nguyên nhân cái chết của Rushkin là do độc tự chế, và gã là một trong những người hiếm hoi ở thành phố có thời gian rảnh và năng lực điều chế thuốc.

Nghĩ đến đây, Takeshi Motobu cười khinh bỉ, cảm thấy khinh thường Lâm Cầm.

Một tên cảnh sát mù mắt, tra gì không tra lại tra đến mình?

Vì coi khinh nên gã cũng yên tâm.

Âm thầm quan sát Ninh Chước gần nửa tháng, Takeshi Motobu không thể kìm nén nổi được, gã yêu cầu tìm một người trẻ tuổi có tướng mạo giống với Ninh Chước, không cần quá soi mói, chỉ cần “hăng hái” là được.

Lần này gã cẩn thận hơn, đề phòng ảnh hưởng đến ham muốn của mình, gã dặn Ninh Chước hãy kiểm tra người ở bên ngoài rồi mới cho người vào phòng.

Ninh Chước đứng trước mặt người vừa được gọi đến, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói gì.

Anh kiểm tra tỉ mỉ, thậm chí còn kiểm tra qua cả răng và lưỡi đối phương, xác nhận người này không mang theo vật dụng gì trên người thì mới cho vào phòng.

Trong phòng nhanh chóng vang lên âm thanh như tiếng dã thú cắn người.

Ninh Chước ngồi trên sô pha ở gian ngoài, vô thức giơ tay vuốt ve dấu răng sau gáy.

Vết cắn đã đóng vảy, hơi hõm xuống, vị trí gần động mạch, ngón tay vừa nhấn xuống đã cảm nhận được mạch đập.

Anh biết hàm răng của thằng nhóc họ Thiện lợi hại như thế nào.

Nhưng vết cắn này không giống với vết cắn trên ngón tay trái, nó sẽ không để lại sẹo, chờ đến khi ra ngoài thì cũng không còn nữa.

Trong lòng nghĩ vậy, Ninh Chước đưa mắt nhìn về phía Thiện Phi Bạch đang ngồi cách mình một thước.

Cậu không chịu ngẩng đầu.

Trong bữa tối, cậu bị anh ép uống một ly cà rốt ép nên bây giờ đang giận dỗi anh.

Vài năm qua, Ninh Chước thường xuyên chạm vào vết răn ngăn nắp, gọn gàng trên đầu ngón tay mình.

Anh còn muốn banh miệng của con sói con ra, xem thử hàm răng đó phát triển như thế nào, có giống như trong tưởng tượng của anh hay không.

Trong lúc suy nghĩ, trong phòng chợt lan tỏa một hương thơm ngọt đến lạ kỳ xen lẫn giữa mùi hoa nhài tây và mùi hoa cam.

Thiện Phi Bạch khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Ninh Chước.

Ninh Chước thấy gò má chàng trai trước mặt hơi ửng hồng, đúng chuẩn kiểu thiếu gia môi hồng răng trắng, quả thực thích hợp để đi làm trai bao.

Ninh Chước chống khuỷu tay xuống số pha, cảm thấy cả người mềm oặt, một nguồn lửa nóng bất chợt trào dâng trong cơ thể.

… Có vấn đề!

Bây giờ Takeshi Motobu đang chìm đắm trong lạc thú, không hề hay biết mình vừa vô tình gây chuyện.

Hít thở thêm vài lần, tình trạng càng tệ hơn.

Máu nóng sôi trào khiến tim Ninh Chước đập nhanh đến không thở nổi.

Ninh Chước nhìn thấy Thiện Phi Bạch có tình trạng cũng không ổn chút nào, ba sọc ngang điện tử nhấp nháy hỗn loạn trong đồng tử của cậu.

Thiện Phi Bạch đứng phắt dậy, cậu không tiến lên mà đứng tại chỗ lắc lư vài cái, sau khi lấy lại bình tĩnh mới bước về phía Ninh Chước.

Cậu đưa tay nắm lấy mu bàn tay Ninh Chước khi anh đang thở hổn hển.

Ninh Chước vô thức tung nắm đấm theo bản năng.

Cú đấm của anh rất mạnh, có khả năng đánh sái quai hàm của một người bình thường chỉ trong một đòn, nhưng bàn tay của anh lại không to, các ngón tay thon, mỏng, dù có nắm lại trông cũng không có chút sát thương gì.

Bây giờ, bàn tay quanh năm lạnh lẽo lại nóng rẫy.

Nhưng anh lại như một động vật máu lạnh trời sinh, khi tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể cao thì sẽ cảm thấy phản cảm như là phản xạ có điều kiện.

Thiện Phi Bạch túm chặt lấy tay Ninh Chước, thều thào: “… Crush.”

Ninh Chước sửng sốt một lát, anh mím môi, thấp giọng chửi rủa.

Đó là một lại thuốc hít để sử dụng trên giường, tên ban đầu là “Rush”.

Sau khi cải tiến thì hiệu quả của thuốc tăng lên một bậc.

Chính phủ ra công văn nghiêm cấm sử dụng Rush vì đây là thuốc cấm, cho nên nó được cải tiến lại, thay đổi sang một dạng khác, mang một cái tên mới lãng mạn hơn là Crush.

Đầu óc Thiện Phi Bạch nhảy số nhanh chóng.

Phòng của Takeshi Motobu là một phòng xép tổng thống, trong phòng ngủ là một đôi uyên ương đang giao triền, bên ngoài là Kim Hổ và ba đàn em của gã đang canh gác.

Hai người họ đang ở trong phòng khách, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Dù họ cố gắng nhẫn nhịn rời khỏi phòng, tránh mặt Kim Hổ thì cũng không thể tìm một chỗ ở riêng được.

Thiện Phi Bạch biết ở trong phòng họ có vật dụng kín do Takeshi Motobu sắp xếp.

Cho nên mấy ngày qua Thiện Phi Bạch cũng không thể thoải mái cởi trần ở trong phòng.

Chỉ có Ninh Chước nghĩ rằng cơ thể của anh không đáng giá, da thịt chồng chất vết sẹo khó coi, nhìn một lần đã không còn hứng thú cho nên anh cũng không có ý thức riêng tư.

Anh tập luyện đến khi ướt đẫm mồ hôi, sau đó cởi trần nửa thân trên đi đi lại lại trong phòng, Thiện Phi Bạch nhìn chỉ thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, muốn khoác áo lên cho anh, lại bị anh hung dữ mắng lại.

Takeshi Motobu thích quan sát họ, nhưng sẽ không lắp camera ẩn tự quan sát bản thân.

Nơi họ đang đứng lại là nơi an toàn nhất.

Thiện Phi Bạch dùng lí trí chống đỡ, nửa quỳ xuống, dò hỏi ý kiến anh: “Anh Ninh, làm sao đây?”

Ninh Chước mắng một tiếng, cuối cùng không còn nói nổi, chỉ có thể há miệng thở dốc từng hơi.

Thiện Phi Bạch tập trung quan sát, nhận ra tình huống không ổn.

Ninh Chước cong người nằm dựa trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng liên tục, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, áo quần rộng thùng thình bao phủ lấy vòng eo thon, cả người gầy yếu, phần thân dưới mềm oặt đi đầy kích thích.

Anh cử động eo và chân như thể không thể ngồi yên.

Takeshi Motobu không muốn lính đánh thuê giẫm lên khăn trải sàn cao cấp của gã nên đã đặc biệt yêu cầu họ phải đi dép lê khi vào phòng.

Ninh Chước nóng đến mức không còn sức cúi người, anh dùng chân trái mang dép lê đạp lên chân phải, cởi vớ ra được phân nữa.

Dưới lớp vớ là bàn chân có ngân văn nhàn nhạt.

Mắt cá chân tròn trịa trắng ngần như phát sáng.

Anh chưa cởi một phụ kiện nào trên người mà chỉ giơ lên đôi chân trắng đã khiến cho tim Thiện Phi Bạch hẫng một nhịp.

Cố gắng phân tích tình huống, Thiện Phi Bạch cắn răng.

—— Sức đề kháng của Ninh Chước quá yếu, không đủ để chống chọi lại Crush!