Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 49: Thế cục liên hoàn (4)




Ninh Chước trừng mắt với Thiện Phi Bạch, anh dịch thắt lưng và eo, nằm một tư thế thoải mái với chiếc gối phía sau.

Sau một trận đánh sảng khoái, adrenaline dâng trào khắp toàn thân khiến đầu óc anh thanh tỉnh hơn, cơ bắp và xương cốt nóng hầm hập và dẻo dai, hành vi cũng toát lên vẻ điên cuồng, phóng túng hiếm thấy.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Ninh Chước, Thiện Phi Bạch mạnh dạn vươn tay ôm lấy eo anh, nới lỏng thắt lưng bó chặt của anh.

Ninh Chước hất tay cậu ra, tự cởi thắt lưng mình, giơ một chân thon dài lên, gác lên trên vai cậu.

Làn da anh nóng rẫy nhưng nhiệt độ cũng chỉ dừng lại ở cẳng chân.

Dù cách một lớp vớ, ngón chân cũng đã nóng hơn nhưng nhiệt độ lòng bàn chân anh vẫn còn thấp, chẳng khác gì băng tuyết quanh năm áp chế trên vai của Thiện Phi Bạch.

Vì sử dụng dầu bạc hà hằng ngày nên cả người Ninh Chước từ đầu đến chân đều thấm đẫm mùi hương thanh mát, đăng đắng này.

Hành vi lớn mật của anh khiến Thiện Phi Bạch ngây ngẩn cả người.

Ninh Chước mặc kệ suy nghĩ của cậu, anh lo cho bản thân trước, anh tựa đầu vào thành giường, thả lỏng cơ bắp toàn thân, kéo khóa quần.

Suy nghĩ của Ninh Chước rất đơn giản: Con chó anh nuôi có một cánh tay vừa đủ dài.

Với Ninh Chước, thái độ ân cần săn sóc hết mình của con sói con lúc nào cũng phe phẩy cái đuối e rằng chẳng có chút nào thật tâm cả mà là đang chê cười anh chỉ vì một trận đánh mà lại tự làm bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.

Nếu cậu ta muốn giúp anh giải quyết thì anh cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền.

Không phải cậu muốn làm trò đê tiện này sao, vậy thì tôi cho phép đó, cậu có thật sự muốn làm hay không.

Anh không tin rằng một người đàn ông trẻ tuổi lại có thể vui vẻ giải quyết nhu cầu cho một người đàn ông khác.

Mấy năm qua, khiến cho “Thiện Phi Bạch khó chịu” đã trở thành một trong những hành vi quán tính của Ninh Chước.

Ninh Chước giẫm lên vai của Thiện Phi Bạch với tư thế thoải mái, chờ đợi hành động của đối phương.

Khi Thiện Phi Bạch ôm chặt lấy anh, anh cũng không quan tâm mà chỉ hơi nhếch mày, ngửa cổ ra sau như lim dim ngủ, lồng ngực hơi phập phồng.

Nhưng mọi thứ lại phát triển ngày một tồi tệ hơn.

Thời gian vui vẻ dần trôi qua, tim Ninh Chước đập càng lúc càng nhanh đến mức khó chịu.

Lòng bàn tay của Thiện Phi Bạch khô nóng quá mức, động tác lại chậm chạp như thể đang cố ý tra tấn anh.

Khi Ninh Chước mở mắt, bắn ra một tia nhìn sắc bén đánh giá Thiện Phi Bạch thì lại thấy cậu đang nửa quỳ ở trên giường với vẻ mặt nghiêm túc.

… Đúng là tay chân vụng về thật.

Ninh Chước nghiêng đầu, ra lệnh: “Nhanh lên, sao mà chậm chạp quá vậy?”

Thiện Phi Bạch “dạ” một tiếng, mắt vẫn ghim chặt vào mục tiêu như không muốn bị phân tâm.

Dưới sự thúc giục và ra lệnh của Ninh Chước, cậu càng chăm chỉ, gắng sức hơn, nhưng sự cố gắng này dẫn đến sự kỳ quái khó tả, khiến cho vòng eo của Ninh Chước cũng muốn lắc lư, dịch chuyển lên xuống.

Ninh Chước kìm nén lại, anh vươn tay bám lấy song sắt, suy tính đến chuyện có nên trở mặt với Thiện Phi Bạch hay không.

Anh chỉ cần đá một cước đã có thể đạp nát xương quai xanh của Thiện Phi Bạch.

Nhưng bây giờ anh cần một người giúp đỡ mình.

Đối xử tàn nhẫn với Thiện Phi Bạch chẳng khác gì tự bẻ gãy cánh mình.

Ninh Chước không biết rằng Thiện Phi Bạch cũng đang nhắm mắt chịu đựng anh.

Trên mặt chàng trai tràn đầy huyết sắc hiếm thấy, cậu không ngừng cắn môi, miệng cũng trơn bóng phiếm hồng.

Thế giới trong mắt Thiện Phi Bạch luôn nhợt nhạt, đỏ và xanh là hai sắc màu mà cậu dễ nhận thấy nhất.

Vậy mà hai màu đó lại cố tình đều tập trung ở trên người Ninh Chước, khiến cho cậu không thể nào rời mắt khỏi anh.

Ninh Chước khép mở đôi mi ướt đẫm.

Song sắt giường màu đen đặc khiến cho làn da trên cánh tay anh trắng bệch đến mức phát sáng.

Anh gầm nhẹ: “… Cậu cố ý đúng không?”

Thiện Phi Bạch cụp mắt, khổ não nói: “Em đâu dám, anh Ninh vẫn khó chịu ạ?”

Không khó chịu.

Nó quá thoải mái, thoải mái đến mức kỳ lạ, đến mức anh cần phải đè nén cả tiếng rên.

Ninh Chước chưa bao giờ cho phép bản thân được hưởng thụ, cho nên anh cực kỳ mẫn cảm với sự thoải mái.

Anh không muốn nói thêm nữa nên run rẩy phun ra hai chữ như mệnh lệnh chứa đựng nhịp đập cuồng nhiệt và nóng rẫy trong trái tim mình: “Nhanh lên.”

Tay Thiện Phi Bạch không ngừng chuyển động, đồng thời tỉ mỉ quan sát Ninh Chước.

Xương và dây chằng của Ninh Chước rất mềm, Thiện Phi Bạch càng tiến sát vào thì hai chân anh lại càng tách rộng ra, có vẻ như chân anh dẻo dai đến mức có thể dễ dàng nhấc lên trên đầu, quả là một đôi chân thích hợp để khiêu vũ.

Thiện Phi Bạch thẳng thắn dùng bàn tay mân mê đùi của Ninh Chước.

Cơ bắp căng lên, co dãn mềm dẻo, tràn đầy sức mạnh.

Thiện Phi Bạch dừng những suy nghĩ đen tối lại, rũ mắt xuống, e sợ ngọn lửa nóng bỏng trong lồng ngực quấy phá khiến cậu hành động sai lầm.

Thiện Phi Bạch trông có vẻ là một chàng trai ăn chơi phóng túng nhưng thực chất lại là người có lí trí, biết cân nhắc rõ ràng, biết khi nào nên tiến khi nào nên lui.

Kiên nhẫn chờ đợi, nắm bắt thời cơ và bắt lấy mục tiêu ngay lập tức là thế mạnh của cậu.

Một lúc sau, Ninh Chước cau mày, hai tay chống lên vai cậu: “… Bỏ ra.”

Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau khi bỏ tay ra thì lại chồm người tiến lên, lẳng lặng há miệng ra ——

Ninh Chước cứng người, hai mắt khép hờ mê man sửng sốt nhìn Thiện Phi Bạch nghiêng đầu về phía trước bối rối lau khóe miệng.

Ninh Chước: “Cậu ——”

Nhìn thấy đôi gò má tái nhợt của Ninh Chước đỏ ửng hiếm có, Thiện Phi Bạch cong miệng cười, ngây thơ nói: “Ý của anh Ninh là em không được dùng tay mà dùng miệng đúng không?”

Ninh Chước mở miệng, trong lòng đột nhiên khó chịu đến mức không chịu nổi.

Anh cảm thấy mình lại bị trêu ghẹo.

Ninh Chước đá vào ngực Thiện Phi Bạch.

Vì anh lười biếng duỗi eo nên cú đá có lực đạo rất nhỏ, nhưng anh vẫn lớn tiếng: “Cút!”

Thiện Phi Bạch nhanh chóng chạy tót vào phòng tắm, nhốt mình ở trong như một con thú nhỏ biết mình vừa phạm sai lầm lớn.

Ninh Chước vội vàng chỉnh đốn lại bộ dạng của mình, anh không đứng dậy, ngược lại nhìn cánh cửa đóng chặt, suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản đúng là đưa ra mệnh lệnh không rõ ràng, không có lý chút nào.

… Nếu vô lý thì vô lý, cậu ta xứng đáng, rán mà chịu.

Còn cậu ta ở trong phòng tắm là vì thật sự sợ bị đánh hay là vì âm thầm vui mừng khi nhìn thấy sự hớ hênh của anh…

Ninh Chước nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, đấm đấm vào eo và mắt mình, lười nghĩ ngợi.

Cùng lúc đó.

Trong phòng tắm sạch sẽ chật hẹp, Thiện Phi Bạch khom lưng, một tay di chuyển, một tay chống trên vách tường, khi không thể kiềm chế nổi nữa thì rầu rĩ đấm thẳng vào tường.

Cậu nhìn những dấu vết còn sót lại trên mu bàn tay và má của mình.

Cậu im lặng phóng tiết, nuốt trọn mọi thứ xuống.

Ninh Chước ngồi phát ngốc một lúc lâu.

Cho đến khi nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách mới nhớ ra từ lúc Thiện Phi Bạch bước vào trong phòng tắm vẫn chưa có rửa tay và mặt.

Anh tưởng tượng ra vẻ mặt chán ghét của Thiện Phi Bạch, nặng nề đứng dậy, trong lòng có hai dòng cảm xúc đan xen nhau:

Một là thích thú vì anh đã làm bẩn bộ lông sáng bóng của con sói con, hai là muốn mở cửa tẩn cậu một trận.

Với sự ảnh hưởng đan xen của hai loại cảm xúc quái dị này, Ninh Chước thành công khiến bản thân mất ngủ.

Sau khi tắt đèn một tiếng, anh lẳng lặng leo lên trên giường trên như một bóng ma, nhìn chằm chằm Thiện Phi Bạch đã ngủ say.

Anh không biết mình đã vượt qua ranh giới trước khi để Thiện Phi Bạch làm điều đó, hay là Thiện Phi Bạch, người đã dùng cả tay và miệng để làm điều đó, đã vượt qua ranh giới trước.

Những gì anh biết được là có điều gì đó không ổn.

Anh lại không thể nói được không ổn ở đâu.

Cảm xúc mâu thuẫn phức tạp này luôn bao trùm lấy mối quan hệ giữa anh và Thiện Phi Bạch.

Ninh Chước nhận ra anh vừa tin tưởng cậu, vừa không tin tưởng cậu.

Ninh Chước thoải mái đưa cho cậu những thứ cốt lõi và quan trọng nhất, nhưng lại không muốn đưa cho cậu toàn bộ bản thân anh.

Điều này thật kỳ lạ.

Vì anh luôn đối xử với người khác theo hướng ngược lại: nói chuyện với nhau trước rồi làm việc sau.

Màn đêm yên tĩnh đến mức Ninh Chước có thể hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Anh nghĩ, trước đây anh có hối hận vì đã liều mạng cứu Thiện Phi Bạch hay không?

Suy nghĩ một lúc, Ninh Chước đưa ra đáp án: Không hối hận.

Nếu không hối hận, rốt cuộc lí do là gì?

Ninh Chước nhìn Thiện Phi Bạch nằm trên giường, cân nhắc cả nửa tiếng, cuối cùng bực dọc nghĩ ra đáp án là “ăn no rửng mỡ”.

Anh nhấc chân, quay về giường.

Giường dưới vang lên tiếng kẽo kẹt, Thiện Phi Bạch thở đều đều từ từ mở mắt.

Cậu nghĩ rằng Ninh Chước im lặng nhìn cậu lâu như vậy trong bóng tối là vì anh muốn bóp cổ cậu.

Nếu anh không bóp cổ cậu đến chết thì có nghĩa anh ấy có tình cảm với cậu.

Dù đó là tình cảm tốt hay xấu cũng được, chỉ cần có tình cảm mà thôi.

Điều Thiện Phi Bạch sợ nhất là Ninh Chước muốn phân rõ giới hạn với cậu.

Cậu yên tâm chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng anh gọi.

“Ê.”

Thiện Phi Bạch không hé răng.

Giây tiếp theo, ván giường dưới lưng cậu bị một bàn chân vững chắc đạp lên khiến cậu thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống dưới đất.

Ninh Chước: “Khỏi giả bộ, tôi biết cậu không có ngủ.”

Thiện Phi Bạch bám lấy mép giường, thò đầu ra, bộ dạng ngoan ngoãn như chim cút.

Ninh Chước ngồi dậy, đối diện với cậu ở trong bóng tối, kéo khoảng cách giữa cả hai gần trong gang tấc: “Lúc trước cậu đâm tôi một dao, cậu có hối hận hay không?”

Thiện Phi Bạch biết đây là một vấn đề nghiêm túc nên cậu cũng nghiêm túc trả lời: “Không hối hận.”

… Nếu không phải cậu làm thì cũng sẽ là người khác làm.

Cậu hi vọng là mình.

Như vậy thì cậu mới có thể trở thành một người ở trong lòng Ninh Chước.

Không thể làm một người được anh yêu, vậy thì có thể làm một kẻ thù khiến anh căm hận, sau đó tiếp tục giết hết những kẻ thù của anh, trở thành kẻ thù duy nhất của anh.

Thiện Phi Bạch nhịn không được mà khoe: “Anh thấy không, em đã làm cho anh phải nhớ em suốt nhiều năm như vậy đó.”

Ninh Chước: “Ờ. Cũng đúng. Nếu lúc trước cậu không xuất hiện thì tôi cũng quên mất cậu là ai.”

Thiện Phi Bạch: “…”

Cậu im lặng một lúc lâu, có lẽ là giận thật rồi.

Thiện Phi Bạch cắn chặt răng, hỏi: “Vậy anh Ninh có hối hận vì đã cứu em không?”

Ninh Chước không chút nghĩ ngợi đáp: “Hối hận. Đáng lẽ nên để cậu bị bắt cậu. Cha cậu sẽ dùng tiền chuộc cậu lại. Cậu chỉ sợ hãi bóng gió một lúc thôi. Tôi thì chỉ cần đi ngang qua. Như vậy là tốt nhất, ai cũng vui vẻ.”

Lần này Thiện Phi Bạch không thể khống chế được hơi thở nặng nề của mình: “… Anh, anh lại giận em.”

Ninh Chước: “Thì sao? Cậu muốn nói gì?”

“Có.” Thiện Phi Bạch liếm môi, nghịch ngợm thấp giọng nói: “… Hơi tanh.”

Trong đầu Ninh Chước nổ vang một tiếng, anh bóp chặt cổ Thiện Phi Bạch, quật cậu từ trên giường xuống dưới đất.

Sống lưng sắt thép của cậu va chạm mạnh với mặt đất, Ninh Chước cũng mạnh mẽ đè cả người ở phía trên.

Anh quyết định tối nay phải giết chết thằng nhãi này.

Không phải chết hoàn toàn, mà là chết từ từ.



Takeshi Motobu gặp ác mộng suốt đêm.

Sau khi bị dao cắt cổ trong giấc mơ, gã thét lên tỉnh dậy.

Con vịt nhỏ* đang ngủ bên cạnh bị tiếng thét đầy sợ hãi làm cho bật dậy, mắt mũi vẫn còn mơ màng thì bị Takeshi Motobu đá xuống đất, đầu cậu đập mạnh vào góc bàn cạnh giường ngủ, máu chảy lênh láng.

*Người hành nghề mại dâm

Kim Hổ mở to mắt thức suốt đêm đứng canh gác ngoài cửa, nghe thấy bên trong có động tĩnh liền khập khiễng đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì hắn khựng lại, nói không nên lời.

Takeshi Motobu ôm chặt đầu, hét lên với giọng the thé: “Cút ra ngoài!”

Đây là lần đầu tiên chàng trai kia phục vụ người khác trên giường nhưng đã có hai, ba năm kinh nghiệm tiếp rượu nên cậu không dám khóc lóc gì, chỉ biết ôm cái trán đầy máu của mình đi nhanh ra ngoài.

Kim Hổ tiến lại gần vài bước, nhắm mắt làm ngơ trước cảnh tượng vừa rồi: “Hôm nay anh định làm gì?”

Hắn cần phải tìm hiểu trước mọi kế hoạch của Takeshi Motobu ngày hôm nay để có thể loại trừ những nguy hiểm tiềm ẩn có thể xảy ra.

Hắn còn đặc biệt phân công hai người, một người đi theo Ninh Chước, một người đi theo Thiện Phi Bạch.

Không có gì có thể xảy ra nữa.

Tuy nhiên, Takeshi Motobu lại phớt lờ câu hỏi của hắn.

Gã liếc mắt nhìn Kim Hổ: “Chân mày bị sao vậy?”

Khi nghe đến chân, Kim Hổ lại nghiến răng nghiến lợi.

Còn không phải tại thằng điếm Ninh kia à?

Chỗ nào của Ninh Chước cũng dài, chân lại là phần dài nhất, chỉ cần tìm được sơ hở của hắn là Ninh Chước lại đá thẳng vào trong đùi của hắn.

Khi đó cũng không quá đau, nhưng hôm nay vừa bước chân xuống chạm đất, Kim Hổ đau đến mức thiếu chút nữa quỳ thẳng xuống đất, hắn cởi quần ra nhìn thì thấy hai bên đùi sưng tấy lên như củ cải.

Lần đầu tiên trong đời hắn thấu hiểu được cảm giác của nàng tiên cá khi đổi đuôi cá lấy chân để bước lên bờ.

Mẹ nó thằng chó đó!

Kim Hổ trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Ninh Chước, mặt ngoài lại chỉ có thể cười gượng giải thích: “Em bị bong gân.”

Takeshi Motobu, người vốn đã vô cùng lo lắng cho sự an toàn của chính mình, ngay lập tức xếp Kim Hổ vào loại “đồ vô dụng” và dự định sẽ liên lạc với chú mình, đổi cho gã một nhóm lính đánh thuê mới vào đây.

Tối hôm qua gã có nhu cầu, gọi một người để giải quyết qua loa, bây giờ không muốn đi đâu hết, gã không kiên nhẫn phất tay, ý bảo Kim Hổ và tên điếm kia đều cùng nhau khuất khỏi tầm mắt mình đi.

Kim Hổ bước đi như đạp phải đinh, hai chân nhũn ra như cọng bún, vừa bước tới cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa thận trọng.

Takeshi Motobu chuẩn bị nằm xuống thì nghe thấy tiếng động lạ, giọng điệu ngay lập tức không mấy thiện cảm: “Ai?”

Quản ngục bước vào, vẻ mặt thận trọng hối lỗi như một thư ký xu nịnh xuất hiện vì có việc gấp phải làm gián đoạn công việc của ông chủ: “Cậu Motobu, xin lỗi vì đã làm phiền… Có cảnh sát đến tìm cậu, xin mời cậu ra ngoài phòng khách một chút. Không biết bây giờ cậu có tiện không?”

“Cái gì cơ?” Takeshi Motobu quấn chăn: “Không rảnh!”

Quản ngục gượng cười xấu hổ: “Cảnh sát đó nói là anh ta đến từ trụ sở Bạch Thuẫn…”

“Tên đó đến từ trụ sở Bạch Thuẫn? Vậy thì hỏi anh ta xem anh ta có biết luật không?” Takeshi Motobu đập giường, tức giận quát: “Nếu muốn gặp tôi thì phải hẹn trước ba ngày!”

Quản ngục nghe thấy tình huống không ổn cũng không dám mời gã lần nữa, lập tức gật đầu cúi chào rời đi.

Sau khi quản ngục báo cáo tình hình lại cho đội trưởng với vẻ mặt nhăn nhó, đội trưởng quản ngục đến gặp đội trưởng đội đặc nhiệm 930 do Bạch Thuẫn cử đến.

Hiển nhiên hắn không thể nói rằng cần cảnh sát điều tra cần phải “hẹn gặp” Takeshi Motobu, trong khi Takeshi Motobu là phạm nhân và đang có cảnh sát yêu cầu thẩm vấn gã.

Cho nên hắn trả lời: “Takeshi Motobu đang bị ốm, hiện đang trong quá trình hồi phục.”

Lâm Cầm đứng dậy, bình tĩnh nói: “Thật không? Là bệnh gì? Nếu có thể nói chuyện bình thường thì tôi vẫn hi vọng có thể thẩm vấn trong ngày hôm nay.”

Đội trưởng trả lời lưu loát: “Là bệnh động kinh, cần phải nghỉ ngơi.”

Lâm Cầm gật đầu, hắn liếc nhìn bảng tên trên ngực đội trưởng quản ngục.

“Động kinh” là một trong những căn bệnh mà Takeshi Motobu bịa ra khi luật sư bào chữa nói gã bị tâm thần.

Đội trưởng quản ngục khu nhà tù cao cấp của Ngục giam số 1 Stuart, Phác Nguyên Chấn, cũng nhớ kĩ căn bệnh giả này của Takeshi Motobu, lấy lí do này để giúp gã đuổi những người mà mình không muốn gặp.

Nhìn thấy nhóm Lâm Cầm không chịu rời đi, đội trưởng Phác khinh thường khịt mũi trong lòng.

Cậu Takeshi Motobu nói đúng, đúng là những tên “không hiểu chuyện”.

Một khi đã như vậy thì không cần phải giữ lễ tiết với những tên ngu ngốc.

Đội trưởng Phác tiến lên trước, mỉm cười dọn dẹp ly nước chuẩn bị cho Lâm Cầm và cảnh sát trẻ phụ tá.

Hắn ra lệnh đuổi khách một cách gián tiếp: hai người nếu không còn chuyện gì nữa thì có thể rời khỏi đây.

Họ đã ngồi đợi ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, miệng khô khốc vì máy điều hòa quá nóng. Họ chưa kịp được uống một ngụm nước nào lại bị chủ ở đây dọn nước đi.

Cảnh sát trẻ không thể nhịn được nữa: “Anh ——”

Lâm Cầm cản cậu lại, ý bảo cậu không cần nói.

Đội trưởng Phác ném ly nước của họ vào thùng rác tái chế tự động, hắn đứng cạnh cửa, vẻ ngoài lịch sự trịch thượng, mở sẵn cửa để đuổi họ ra ngoài bất cứ lúc nào.

Khu vực nhà tù cao cấp của Ngục giam số 1 Stuart nghiêm cấm “những người không phải cư dân” tiếp cận.

Lâm Cầm đến từ trụ sở Bạch Thuẫn và là đội trưởng đội đặc nhiệm 930. Dù danh hiệu nghe có vẻ lừa đảo nhưng vẫn là một danh hiệu được phong chức thật.

Tuy nhiên, những phạm nhân sống ở đây đều có địa vị cao quý và giá trị hơn “đội trưởng Lâm” đến từ Hạ Thành.

Đội trưởng Phác có thể phân biệt rõ hắn có thể xúc phạm ai và không thể xúc phạm ai.

Với thái độ khiếm nhã của đối phương, Lâm Cầm vẫn từ tốn hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi anh hai câu được không?”

Đội trưởng Phác Nguyên Chấn đáp: “Tôi chỉ mới nhậm chức gần đây, thông tin nắm bắt cũng khá hạn chế. Nếu biết thì tôi sẽ trả lời, còn không biết thì tôi chịu.”

Lâm Cầm: “Được rồi. Gần đây trong khu vực nhà tù giam phạm nhân Takeshi Motobu có điều gì bất thường xảy ra không?”

Đội trưởng Phác bị sốc.

Hắn vừa giao ca làm việc thì nghe nói hôm qua ở khu nhà tù cao cấp có vấn đề, khiến cậu Motobu gặp xui xẻo.

Cấp trên đặc biệt dặn dò họ phải tỉnh táo hơn, làm tốt công tác bảo trì và ngừng làm những chuyện thừa thãi.

Dù vậy, hắn vẫn nghiêm túc lắc đầu đáp: “Không có gì hết.”

Lâm Cầm cảm thấy đối phương trả lời quá nhanh.

Điện nước bị hỏng cũng là một hiện tượng bất thường.

Phạm nhân bị ốm, đánh nhau, cãi vã cũng là bất thường.

Vừa rồi đội trưởng trả lời Takeshi Motobu bị động kinh, vậy mà câu trả lời này lại chân trước đá chân sau.

Nhưng với thái độ của đối phương, Lâm Cầm biết rằng dù có tìm hiểu sâu hơn cũng không thể moi thêm được thông tin gì nên hắn chuyển sang câu thứ hai: “… Có phạm nhân mới nào vừa được vào đây trong hai ngày qua không?”

Lần này đội trưởng Phác trả lời trôi chảy hơn nhiều: “Người ở khu trại giam đến rất nhiều, nhưng ở đây tôi không thể đếm hết, muốn hỏi thì phải hỏi  trưởng ở các khu khác, ở khu của tôi thì không có.”

Quy tắc của khu nhà tù cao cấp là không để lộ thông tin ra ngoài.

Chỉ có những kẻ biết giữ mồm giữ miệng mới có thể làm việc ở đây.

Không có thông tin nào lọt ra khỏi miệng họ.

Lâm Cầm “ừm” một tiếng, đứng dậy chào: “Cảm ơn anh.”

Sau lời chia tay trang trọng lịch sự, Lâm Cầm quay trở lại trụ sở Bạch Thuẫn cùng với người cộng sự trẻ tuổi bất mãn của mình.

Ngục giam số 1 Stuart rất gần với trụ sở chính. Cả hai đều ở khu Stuart, cách nhau khoảng 20 phút lái xe.

Cộng sự trẻ lẩm bẩm suốt cả chặng đường, khi vừa xuống xe đã chạy thẳng vào văn phòng phàn nàn với đồng nghiệp cùng tổ đặc nhiệm về sự xa hoa và hoàn cảnh ở Ngục giam số 1 Stuart.

Lâm Cầm bị bỏ lại phía sau, hắn lấy máy liên lạc cá nhân từ túi bên phải.

Trong máy liên lạc của hắn có rất ít địa chỉ liên lạc được lưu.

Theo thứ tự bảng chữ cái, địa chỉ đầu tiên là “Cha”.

Người thứ hai là “Cha Phó”.

Người thứ ba là “Ninh”.

Hắn bắt đầu một cuộc gọi với “Ninh”,

Ting ——

Ting ——

Máy liên lạc vang lên sáu tiếng chuông, cuộc gọi được nối máy.

Ninh Chước khàn khàn đáp: “Alo.”

—— Nhờ sự quản lý lỏng lẻo của an ninh trong khu nhà tù cao cấp nên việc lấy đồ cá nhân khá dễ dàng.

Chỉ vừa nghe một câu của Ninh Chước, Lâm Cầm liền cau mày: “Sao vậy, cậu không khỏe hả?”

Ninh Chước tạm dừng một lát, giọng nói đầy lạnh lẽo: “… Bị sốt.”

Lâm Cầm quan tâm: “Cậu lại không đắp chăn đàng hoàng à?”

Ninh Chước vô cảm đáp: “Bị chó cắn.”