Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 46: Thế cục liên hoàn (1)




Kim Hổ lao nhanh lên lầu, bắt được thủ phạm mà không cần tốn nhiều công sức.

—— Một thiếu gia nhà giàu đời thứ hai uống rượu đến mức không biết trời trăng gì, nồng độ rượu chảy trong huyết quản còn cao hơn cả nồng độ máu.

Kim Hổ quên mất lí do thiếu gia này bị tống vào tù là vì đâm người khác sau khi uống rượu hay là lái xe trong tình trạng say rượu nên tông chết người đi bộ nào đó cho vui trong trung tâm thành phố.

Nói chung đây là một con sâu rượu cao cấp.

Thiếu gia say rượu suốt cả đêm, đến sáng nay vẫn còn mùi rượu nồng phả ra từ miệng. Tay phải thiếu gia còn cầm một ly rượu vơi một nửa, cả người nghiêng trên lan can, đầu nghẹo qua một bên nhìn xuống dưới.

Kim Hổ cay đắng cõi lòng khi thấy hung thủ đang say khướt, trên tay áo còn có hai vết bùn.

Dù địa vị có cao hay thấp, uống quá nhiều rượu như vậy cũng là một hành vi xấu.

Nhưng những thiếu gia này lại là những người khó đối phó nhất.

Thứ nhất, với thân phận của Kim Hổ, hắn không thể động vào người ta.

Nói thẳng ra thì hắn không có khả năng đắc tội một phạm nhân nào ở đây, ngoại trừ Ninh Chước, người được xem là ngang hàng với hắn.

Phạm nhân ở đây như sao trên trời, nếu không có sự chỉ dẫn đúng đắn, hắn còn không được quyền chạm vào một miếng da của họ.

Thứ hai, người đàn ông này trông cực kỳ say, nhìn thoáng qua cũng biết được, cho nên dù có tỉnh rượu thì cũng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.

Kim Hổ đau hết cả đầu khi nghĩ phải tìm cách hỏi chuyện một người say rượu mà không cần dùng vũ lực uy hiếp.

Kim Hổ điều chỉnh sắc mặt, dũng cảm đối mặt: “Xin chào.”

Thiếu gia nhà giàu thế hệ thứ hai nằm xiêu vẹo trên lan can, nghiêng đầu, run run hỏi: “Cậu làm nghề gì vậy?”

Kim Hổ cố gắng lịch sự hết mức có thể: “Thưa, vừa rồi anh có đẩy thứ gì xuống không?”

Thiếu gia say rượu lè nhè vài tiếng, trước khi giải thích thì ợ một ngụm rượu đặc vào mặt Kim Hổ khiến mặt hắn vặn vẹo.

Khi bụng dạ đã đỡ hơn, thiếu gia say rượu loạng choạng nói. May là sau khi ợ, lời nói của thiếu gia đã linh hoạt hơn nhiều: “Tôi chỉ… thỏa thuận với một người. Khi có người xuất hiện, tôi sẽ đẩy… đẩy… một chậu hoa xuống, chơi một trò chơi với người bên dưới.”

“… Ai?”

Hai mắt Kim Hổ phát sáng.

Hắn muốn tận dụng sự tỉnh táo còn sót lại của người đàn ông này trước khi rượu hoàn toàn nhấn chìm đối phương, hắn phải hỏi càng nhiều thứ càng tốt!

“Người đó là ai?”

Đầu óc của thiếu gia nghiện rượu lại loạn cào cào.

Hắn cố gắng nhớ lại: “Ơ, chỉ có một người thôi. Nếu không thì… là một con chó.”

Thiếu gia nghiện rượu cười khúc khích như thể câu đùa của mình thật thông minh.

Kim Hổ: “…” Mẹ nó.

Hắn kìm chế bàn tay muốn tát đối phương, ngữ điệu mềm mỏng hơn, dịu dàng hỏi: “Người đó bảo anh đẩy nên anh đẩy à?”

Thiếu gia say rượu gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy đúng vậy. Người đó nói là dưới đó có người… ợ! Chỉ cần có người xuất hiện, tôi sẽ đẩy. Dọa người đó đi, he-he. Người đó sợ… bỏ đi, thì tôi sẽ được… Hic-cup! Một chai rượu… Người đó có sợ không?”

Các thớ cơ trên người Kim Hổ run lên.

Hắn đè nén lửa giận: “Rượu đâu?!”

Điều này như nhắc nhở thiếu gia nghiện rượu.

Hắn ngơ ngác nhìn quanh: “Đúng rồi, rượu đâu?”

Vì không tìm được mục tiêu nên thiếu gia bất đắc dĩ nhìn Kim Hổ: “… Cậu lấy rượu của tôi đi đâu rồi? Không phải chúng ta thỏa thuận với nhau rồi sao?”

Tim Kim Hổ đập thình thịch.

Khi một người say rượu thì người đó sẽ không tuân theo bất kỳ quy tắc gì và phạm rất nhiều sai lầm. Nếu có ai buộc tội hắn, hắn sẽ gặp rắc rối lớn!

Khi Kim Hổ đã muốn rút lui, thiếu gia say rượu mới tỉnh táo lại trong giây lát, nói một câu hoàn chỉnh không lắp bắp nữa: “A, nhân tiện… tôi nhớ ra rồi, người đó có cho tôi biết tên vì người đó sẽ không quỵt nợ.”

Tâm trạng Kim Hổ chùng xuống đáy, tuy lời nói của đối phương có gì đó không đúng nhưng hắn vẫn vui mừng theo bản năng: “Người đó tên gì?!”

Ngay sau đó, thiếu gia say rượu rành mạch nói: “Người đó nói mình tên Kim Hổ! Cậu ta nói là cậu ta bất mãn với chủ nhân của mình nên muốn trêu chọc muốn chút!”



Nửa phút sau.

Kim Hổ nhăn mặt đi xuống lầu.

Đàn em của hắn cũng cảm thấy vô cùng tức giận: “Mẹ kiếp, chắc chắn là con thỏ Ninh kia làm! Thằng chó đó có thù với anh, vừa vào đây đã chơi anh một cú như thế!”

Kim Hổ rũ mắt, trong đầu từ từ sắp xếp thông tin.

Đàn em vẫn phàn nàn: “Chúng ta nói với anh Motobu đi!”

Kim Hổ liếc mắt nhìn: “Nói gì?”

Đàn em: “Ở đây không có camera, nói con thỏ Ninh làm cũng được có sao đâu! Con ma men kia nói hươu nói vượn, cũng có nhớ gì đâu, chẳng phải càng dễ nói hơn à?”

Đàn em đắc ý thấp giọng nói: “Có phải con thỏ Ninh làm hay không cũng không quan trọng, dù sao thì thằng chó đó có rơi vào tay chúng ta thì cũng đáng lắm, với thực lực của anh Motobu thì chúng ta có thể đối phó được mà!”

Kim Hổ suy nghĩ một lúc và cảm thấy điều này rất có lý.

Tuy nhiên, suy tính này đã hoàn toàn bị bác bỏ khi Kim Hổ đi xuống lầu, nhìn thấy Ninh Chước đang nói chuyện trực tiếp với chủ nhân của mình.

Takeshi Motobu vẫn không chịu ra khỏi nơi ẩn nấu, gã giữ khoảng cách an toàn với Ninh Chước, không biết cả hai đang nói gì với nhau.

Ninh Chước đút hai tay vào túi quần, tư thế ung dung thản nhiên, dù mặc đồng phục phạm nhân nhưng trông vẫn vô cùng lãng tử.

Nhìn thấy Kim Hổ quay lại, Ninh Chước khẽ gật đầu, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi xoay người rời đi.

Takeshi Motobu nhìn theo bóng lưng Ninh Chước từ xa, vẻ mặt thèm khát không thể che giấu.

Nhưng bây giờ có việc quan trọng khác cần phải giải quyết.

Gã quay lại, không nói gì mà nhìn chằm chằm Kim Hổ, chờ đối phương báo cáo.

Kim Hổ nghĩ về những lời mình ấp ủ, cuối cùng quyết định từ bỏ.

“Tai nạn ngẫu nhiên.” Kim Hổ trả lời: “Cậu Hàn say rượu, làm đổ chậu hoa trên tầng 3.”

Takeshi Motobu à một tiếng.

Nếu là tai nạn ngoài ý muốn thì gã an tâm.

Lắc lắc cho bùn trên giày rơi xuống, Takeshi Motobu lại khôi phục khí chất đại gia như cũ.

Gã nói: “Nhà họ Hàn không thuê ai đi theo.”

Kim Hổ lắc đầu.

Hoàn cảnh gia đình của các phạm nhân có thể vào Ngục giam số 1 Stuart là biểu hiện cho phép họ hoành hành ngang ngược ở đây.

Không phải tất cả mọi người ở khu cao cấp cũng quản lý một tổ chức lính đánh thuê.

Sau khi nhận được câu trả lời, Takeshi Motobu nhẹ nhàng ra lệnh: “Tìm cơ hội lấy chai rượu đập vào đầu nó. Giả vờ đó là một tai nạn, dù sao thì nó cũng chẳng nhớ được gì, hiểu chưa?”

Kim Hổ nhận mệnh, vẻ mặt quan tâm nhìn về phía Ninh Chước vừa rời đi: “Anh Motobu, thằng kia đến đây làm gì vậy ạ?”

“Cậu ta?” Takeshi Motobu nghĩ câu hỏi của hắn thật ngu ngốc: “Thấy chậu hoa rơi nên lại hỏi chuyện gì xảy ra.”

Kim Hổ cắn chặt khớp hàm.

Hắn đúng là có ý muốn vu khống Ninh Chước, nhưng loại chuyện này chỉ thích hợp để nói xấu sau lưng

Nếu hắn trực tiếp làm chứng thì với tính cách của Ninh Chước, anh chắc chắn sẽ bắt được thiếu gia họ Hàn nghiện rượu chưa thể chạy xa ở trên lầu.

Thiếu gia nghiện rượu lại không nhớ tên Ninh Chước.

Mà lại nhớ tên hắn, Kim Hổ.

Cho nên hắn mới báo cáo với Takeshi Motobu rằng mọi chuyện là “tai nạn”.

Bây giờ nếu muốn thay đổi câu chuyện của mình, Takeshi Motobu sẽ yêu cầu hắn đưa ra bằng chứng.

Dù Ninh Chước có thật sự lợi dụng thiếu gia họ Hàn nghiện rượu kia hay không thì liệu Kim Hổ có dám mẹo hiểm để con ma men đó nhắc lại chuyện này với hi vọng hắn sẽ nhớ mặt của Ninh Chước và nói ra tên của Ninh Chước hay không?

Sau nhiều lần tính toán, câu trả lời này không tốt bằng việc nói mọi chuyện là do tai nạn.

Takeshi Motobu khoanh tay, nhìn vòng eo lắc lư Ninh Chước, hỏi: “Mày nói cậu ta bị chơi chín rồi hả?”

Kim Hổ đang nghiến răng nghiến lợi với Ninh Chước, hiển nhiên không có gì tốt đẹp để miêu tả đối phương, không ngần ngại nói: “Vâng. Nếu không sao mà còn trẻ như thế mà lại lãnh đạo được Henna?”

Takeshi Motobu không nói gì.

Gã đã hành đạo trên con đường này nhiều năm, nhìn dáng đi của Ninh Chước liền biết đối phương còn là xử nam.

Dù đằng trước không sạch sẽ nhưng phía sau chắc chắn chưa từng bị ai chạm vào, có thể xem là sạch.

Chỉ có điều người này đẹp đến mức cả người toàn sát khí, không biết ăn xong có bị khó tiêu hay không.

Takeshi Motobu xoa cằm, tiếp tục nhìn qua Thiện Phi Bạch, người đang đi cùng Ninh Chước.

Kim Hổ hít sâu một hơi, thấy Takeshi Motobu im lặng một lúc rồi xoay người đi, có vẻ không có ý định bắt họ phải chịu trách nhiệm về sự sơ xuất trong quá trình bảo vệ chủ nhân nên hắn thả lỏng tinh thần, vội vàng đi theo.

Takeshi Motobu dẫn đầu và đi đến phòng hát karaoke độc quyền của mình để hát hò và vui chơi.

Nhưng Kim Hổ và đàn em của hắn vẫn ở lại.

Đàn em đi theo Kim Hổ lên lầu biết rõ Kim Hổ không thể nói được vì Ninh Chước tình cờ xuất hiện trước mặt Kim Hổ.

Đàn em thấp giọng nói: “Anh yên tâm, chúng ta đang chú ý đến Ninh Chước, còn nhiều thời gian để dạy dỗ lại nó.”

“Tao không có gấp.” Kim Hổ cắn răng, nhỏ giọng nói: “Có biết chưa, sao bọn nó lại vào đây?!”

Đàn em vội vã báo cáo lại: “Em đã đi hỏi rồi, nghe nói do bên ngoài tụi nó không đạt được thỏa thuận với đối tác, làm bị thương một công dân cấp B.”

Kim Hổ chửi rủa: “Cái đéo gì. Chỉ vì như vậy mà bọn nó có thể thoải mái được đưa vào khu tù cao cấp hả?! Đáng lẽ ra phải đưa tới khu lao động công ích một buồng 8 người đạp máy may chứ!”

Đàn em nhận ra tâm trạng xuống dốc của Kim Hổ, nói thêm: “Dạ đúng, em cũng thấy có gì đó sai sai, em kiểm tra lại thì phát hiện ra công dân cấp B kia là một ông già lớn tuổi làm cố vấn quan trọng của một công ty lớn, bị Ninh Chước dùng dao đâm luôn… Vậy thì càng quá sai, Henna kinh doanh buôn bán bao năm sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy, dù là muốn trả thù thì cứ im lặng làm sau lưng thôi…”

Kim Hổ suy tư: “Ừm ——”

Với cái tính điên của Ninh Chước thì đúng là có khả năng tấn công cả khách hàng của mình.

Nhưng đó là một ông già.

Theo sự hiểu biết của Kim Hổ về Ninh Chước, hắn biết Ninh Chước không có sở thích bắt nạt người lớn tuổi, chỉ thích chiến đấu với những người mạnh mẽ nhất.

Kim Hổ hỏi: “Mày nghĩ sao?”

Đàn em chủ động đưa ra ý kiến: “Em đoán là nó vào đây để thay cho ai đó. Chắc là người đó có mâu thuẫn và tấn công ông già kia. Người đó không muốn vào tù nên tìm Henna, ký hợp đồng với Ninh Chước, đáp ứng nó là sẽ được đưa vào khu tù cao cấp.”

Phỏng đoán này hợp tình hợp lý.

Chuyện thay người khác đi tù này cũng giống như làm ấm giường người khác, miễn có tiền thì đều nằm trong phạm vi hoạt động của lính đánh thuê.

Tuy nhiên Kim Hổ vẫn cảm thấy điều này không hợp lý: “Vậy thì mấy tên khác của Henna chết hết rồi à? Sao lại để người đi tù thay là Ninh Chước được?”

“Cho nên Thiện Phi Bạch mới đi theo vào đó anh.”

Đàn em càng nói càng cảm thấy phỏng đoán của mình hợp logic, chỉ muốn rung đùi mà đắc ý.

“Anh, không phải tối hôm qua chúng ta nghe được sao? Henna và Bàn Kiều sát nhập, nghe nói là do thằng họ Thiện thiếu nợ tên họ Ninh cái gì đó… Nói tóm lại là bây giờ hai bên đang tiếp quản nhau, trong tình trạng hỗn loạn như vậy thì Ninh Chước kéo họ Thiện vào đây tương đương với việc phó thủ lĩnh Henna chặn đầu thủ lĩnh của Bàn Kiều, Bàn Kiều như rắn mất đầu, Henna vẫn còn họ Phó trấn áp, muốn loạn cũng không được.”

Một đàn em khác bổ sung: “Em có hỏi thăm quản ngục, nội dung cũng không khác lắm. Có người muốn đưa Ninh Chước và Thiện Phi Bạch vào đây nhưng cũng không cần phải đối xử đặc biệt gì với hai người họ. Thế lực sau lưng hai người họ chắc chắn không quá mạnh!”

Kim Hổ tập trung và kết luận: “Có nghĩa là hai tên đó vào tù… để tránh sự chú ý và thuận tiện làm việc hơn?”

Đám đàn em nhất nhất gật đầu, ai cũng thấy đây là một phỏng đoán hợp lý.

Khi biết thế lực sau lưng Ninh Chước không quá mạnh, anh vào đây cũng chỉ để lấy tiền người khác và giảm thiểu tai họa cho khách hàng thì Kim Hổ càng có nhiều tham vọng hơn.

Khách hàng của Ninh Chước tống Ninh Chước vào tù, đáp ứng cho anh sống một cách thoải mái nhưng không đủ quyền lực để yêu cầu quản ngục bảo vệ anh như bảo vệ người thân của mình.

Nói cách khác, bây giờ Ninh Chước đang thân cô thế cô!

Cuối cùng, hắn cũng có thể trả thù cho cái tát sỉ nhục năm xưa!

Kim Hổ nhìn một đàn em thấp bé, nước da ngăm đen im lặng suốt cả buổi: “Tín, mày đối phó với Ninh Chước được không?”

Người đàn ông tên “Tín” là đàn em mà Kim Hổ dựa dẫm gần đây. Hắn sinh ra và lớn lên với những võ đài quyền anh bất hợp pháp, giọng nói đậm chất địa phương của hắn từng bị chế nạo nên từ đó cũng hình thành thói quen kiệm lời, quý chữ hơn vàng.

Hắn đáp lại với giọng điệu kì lạ: “Dạ được.”

Tảng đá đè nặng trong lòng Kim Hổ cuối cùng cũng vơi bớt.

Dạy dỗ lại Ninh Chước đã rồi hãy nói tiếp!

Anh Motobu biết nó là một thằng điếm thì cũng chẳng còn hứng thú với nó nữa!

Kim Hổ xán lạn cười khi nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp, đám đàn em thì thay phiên nhau đưa ra lời khuyên. Tuy nhiên, do sơ suất lại cũng không có ai chạy lên trước giúp Takeshi Motobu bật đèn trong phòng.

Hôm nay, đèn trong phòng cá nhân đều bị tắt, không có đèn nên bên trong tối đen như mực.

Takeshi Motobu thích những nơi sáng sủa nên điều đầu tiên sau khi bước vào là bật công tắc.

Ngay sau đó, Takeshi Motobu xoay người, cơ bắp co rút, cả người co giật liên tục.

Một tên đàn em nhận thấy có điều bất thường liền hét lên: “Anh Motobu bị điện giật!”



Trong khi khu tù giam cao cấp của Ngục giam số 1 Stuart chìm trong hỗn loạn, Lâm Cầm đang đứng trước một căn hộ và gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa liền mở ra.

Người đàn ông bên trong trông lịch sự nhưng đầy mệt mỏi, trên cổ cũng quấn một lớp băng gạc mỏng.

Ông mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái và có phong cách cổ điển, trông tổng thể như một con cừu mềm yếu mỏi mệt, không có tính hung hãn nào.

Lâm Cầm đưa giấy tờ tùy thân ra: “Phó giáo sư Tiết, chào ông, tôi là Lâm Cầm của đội đặc nhiệm 930.”

Phó giáo sư Tiết gật đầu với viên sĩ quan có vẻ ngoài kì lạ, sau đó ông nhìn qua vai hắn, thấy một cảnh sát trẻ tuổi đi theo sau: “… Chào cậu?”

“Chúng tôi đã cần giải quyết một vụ án và muốn biết thêm một số thông tin từ ông.” Lâm Cầm cầm máy ghi âm trong tay, mỉm cười đôn hậu: “Bây giờ ông có thể dành một chút thời gian cho chúng tôi được không?”