Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 41: Nhà tù (1)




Quản gia đau đến mức trợn trừng mắt nhưng lòng bàn tay lại bị ghim chặt trên bàn, không thể lùi về sau.

Vì tiếng hét thảm thiết của ông mà xung quanh quán trà dần trở nên hỗn loạn hơn.

Người phục vụ vừa phục vụ xong, tận mắt nhìn thấy cuộc giao dịch diễn ra suôn sẻ và ba người có “cuộc trò chuyện vui vẻ” vói nhau cho nên rơi vào hoang mang không biết có nên báo cảnh sát hay không.

Vì đau nên cả người quản gia run lẩy bẩy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Bây giờ ông mới nhớ ra mình đang đối mặt với hai tên liều lĩnh, thậm chí một trong hai tên này còn có dấu hiệu tâm thần.

Ông đổ mồ hôi đầm đìa, bắt đầu hối hận vì sự thiếu nghiêm khắc của mình.

Nếu chúng nghe mình nói xong liệu có thực sự bóp gãy cả cổ mình luôn không?

Ninh Chước cầm chặt con dao, thấp giọng nói: “Ông không hiểu ý tôi rồi, chúng tôi thật sự không thể tìm đại một ai đó để giết được. Nếu bị bắt, họ nói nạn nhân là người ngẫu nhiên trên đường thì chúng tôi sẽ bị phán định là bệnh tâm thần, lỡ như vậy thật thì chúng tôi không được mang vào nhà tù đâu, mà là bệnh viện tâm thần đấy. Không phải như vậy càng tăng độ khó cho việc xử lý đơn hàng hơn hay sao?”

Quản gia nghiến răng nghiến lợi cảm thấy điều này không hợp lý, nhưng ông không thể phản bác lại được và phải kiềm chế tiếng rên rỉ sợ hãi đang thoát ra khỏi kẽ răng.

Ninh Chước cầm con dao khẽ xoay: “Ông nghĩ thử xem, nếu lát nữa mà gặp cảnh sát thì ông nên nói gì, à còn tiền thanh toán cho chúng tôi nữa —— ông còn nhớ thỏa thuận của chúng ta không?”

Quản gia sợ hãi tột độ, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cố gắng đọc cho Ninh Chước: “Tiền mặt, cổng A trạm C tủ 802, mật mã 746#.”

Đến lúc đó, quản gia sẽ cho người đi giao, Kim Tuyết Thâm sẽ cho người đến lấy.

Hiển nhiên người đưa tiền và người nhận tiền đều không biết số tiền cụ thể là gì và được dùng với mục đích gì.

Quản gia không dám phản bác gì nữa, ông liều mạng gật đầu, sợ Ninh Chước lại xoay dao khiến cho mình đau đớn hơn.

Vì gật đầu quá mạnh nên nước mắt nước mũi và mồ hôi của ông bắn đầy ra bàn.

Trong lúc Ninh Chước uy hiếp quản gia với tinh thần không hề tôn trọng người già và trẻ nhỏ, Thiện Phi Bạch nhân cơ hội ăn hết bốn loại trà bánh trên bàn, còn giơ một miếng bánh dừa lên trước miệng Ninh Chước: “Anh ăn cái này đi, ngon lắm.”

Ninh Chước liếc mắt nhìn, thấy thanh niên nở nụ cười hồn nhiên, sáng láng như muốn trao toàn bộ trái tim cho mình.

Anh không nói gì, chỉ há miệng cắn xuống một miếng bánh ngọt ngào.



Hiệu quả của con dao rất ấn tượng.

Quản gia nước mắt lã chã báo với cảnh sát Bạch Thuẫn rằng ông muốn thương lượng công việc với lính đánh thuê nhưng giá cả không được thống nhất, ông chỉ bực tức mắng chửi vài câu mà đối phương lại hung bạo dùng dao uy hiếp ông.

Vì quán trà không phải một khu kinh doanh hợp pháp nên máy theo dõi cũng bị “hỏng”.

Có quản gia chỉ điểm, người phục vụ làm nhân chứng, hai tên lính đánh thuê cũng không phản đối gì nên họ đương nhiên bị tống vào tù.

Quản gia dám ra tay làm mọi việc cho Charlemagne là vì ngoài thân phận là quản gia của gia đình Charlemagne, ông còn là một công dân hạng B làm “cố vấn” của công ty giải trí trực thuộc Interest.

Tấn công công dân hạng B trước dân chúng vì tiền lương thỏa thuận không tương xứng là một tội danh có mức độ nghiêm trọng, cho nên Bạch Thuẫn cũng không tiến hành hòa giải hay giúp đỡ đặc biệt, quá trình xét xử diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Chưa đầy 7 ngày, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đã nhận được bản án.

Điều này đã giúp Charlemagne tránh khỏi nhiều rắc rối rườm rà vì gã cũng đang trong tình trạng gặp nhiều khó khăn khác.

Charlemagne thầm khen ngợi cách làm việc nhanh gọn và thông minh của Ninh Chước.

Gã căn bản cũng không quan tâm đến việc quản gia cần phải trị thương như thế nào sau khi bị đâm.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch bị kết án tù 3 tháng.

Vì một số trại giam ở Stuart “ngẫu nhiên” đã kín hết chỗ nên họ được bố trí vào nhà tù gần nhất, có một phòng giam riêng, không cần phải sống chung với phạm nhân hình sự.

Sau khi được kiểm tra sức khỏe một cách qua loa, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch được áp giải bằng một chiếc ô tô nhỏ.

—— Ngục giam số 1 Stuart.

Ninh Chước là lính đánh thuê, quá trình làm việc cũng nhận đa dạng đơn hàng, việc giao tiếp với ngục giam là điều tất yếu, cho nên cũng nắm rõ tình hình bên trong nhà ngục như thế nào.

Thiện Phi Bạch chỉ hành động trong bóng tối, không có kiến thức gì về nhà tù, cho nên sau khi vào đây thì tò mò nhìn đông ngó tây, bị Ninh Chước âm thầm ghét bỏ chửi rủa trong lòng.

Chắc chắn có rất nhiều người bản lĩnh và tàn nhẫn đến mức tự đưa mình vào tù.

Nhiều người ở trong tù cũng đã thực hiện cải tạo cơ thể nhiều lần.

Nếu loại bỏ hoàn toàn những bộ phận giả như vậy thì sẽ quá tàn nhẫn đối với những người bị mất chân tay hay hộp sọ.

Vì vậy quy định nhà tù yêu cầu phạm nhân đã cải tạo cơ thể phải vô hiệu hóa mọi chức năng vũ khí trên phần chi giả của mình, đồng thời phải đeo thêm vòng cổ sốc điện để quản ngục có thể kiểm soát ngay lập tức.

Ninh Chước đã thay chi giả tiêu chuẩn, cột sống của Thiện Phi Bạch thì không được trang bị thêm chức năng khác.

Cho nên cả hai đi qua một cách suôn sẻ.

Vì họ không phải phạm nhân nghiêm trọng nên quản ngục cũng đối xử với họ khá dễ dàng. Quản ngục như con chó chăn cừu dẫn hai con cừu non tơ vào trong, vừa ngáp vừa hướng dẫn, để cho cả hai tự mình làm việc, lấy quần áo, biển số và vật dụng khác như vòng cổ hay đồ vệ sinh cá nhân.

Ngay sau đó, hai người được đưa đến phòng chứa nữa để vệ sinh.

Thời gian họ bắt đầu bị giam là 9 giờ sáng, chưa phải giờ tắm nên trong phòng trống không, chỉ có Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.

Quản ngục liếc mắt nhìn Ninh Chước, cảm thấy người đàn ông này vô cùng xinh đẹp, vẻ ngoài như một con thỏ non mềm, có lẽ sau này sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng ở đây.

Quản ngục lại nhìn sang Thiện Phi Bạch, thấy cậu quay lại và mỉm cười rạng rỡ với mình.

Quản ngục cảm thấy người đàn ông này lại còn hơn cả sự đẹp trai thông thường, nhưng nụ cười của cậu ta lại hồn nhiên ngây thơ, khiến cho vẻ đẹp càng được nổi bật hơn.

Để thiết lập quyền lực của mình, quản ngục mắng họ vài lần như thường lệ, bảo họ tự vệ sinh sạch sẽ, sau đó rời khỏi phòng tắm ấm áp bẩn thỉu.

Thiện Phi Bạch cúi đầu, lẩm bẩm: “Em còn nghĩ rằng khu vực vệ sinh của nhà tù Stuart cũng phải ở mức khá chứ.”

Khi Thiện Phi Bạch đang bình phẩm, Ninh Chước đang dùng hai tay cầm thắt lưng và kéo quần xuống.

Nghe xong, anh giễu cợt: “Thiếu gia, chỉ có như thế này mà phàn nàn rồi à?”

Thiện Phi Bạch lơ đãng nhìn qua Ninh Chước.

Chỉ nhìn một lần là không thể dời mắt.

Ninh Chước, người đã cởi hết quần áo chỉ chừa lại một chiếc quần lót, có phần xương mắt cá nhân xinh đẹp, đôi chân thon dài thẳng tắp, đường cong bờ mông căng tròn bên dưới lớp vải mỏng.

Nhưng trên cơ thể hoàn hảo ấy lại đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ đủ kích cỡ.

Những vết thương kinh khủng này khiến cho cơ thể của Ninh Chước như một lớp thủy tinh bị đập vỡ rồi ghép lại.

Ánh mắt của Thiện Phi Bạch di chuyển từ dưới lên trên, sau đó lại hạ mắt xuống.

Cậu nén một nụ cười nhẹ và tự hào nghĩ rằng tất cả những vết thương đó là do mình để lại.

Ở thành phố Ngân Chùy này, cậu là người duy nhất có thể đả thương Ninh Chước, là người duy nhất để lại dấu ấn trên người Ninh Chước.

Nhưng vẻ đẹp nào cũng sẽ có những khuyết điểm.

… Ví dụ như những vết sẹo trắng trên đùi Ninh Chước là những vết thương mà Thiện Phi Bạch không muốn xuất hiện.

Cùng lúc đó, Ninh Chước cũng đang nhìn Thiện Phi Bạch.

Lần cuối cùng anh nhìn thấy cơ thể của cậu là từ hồ sơ phẫu thuật của Mẫn Mân.

Thiện Phi Bạch trông giống một sinh viên đại học trẻ trung, năng động, dáng người của cậu chỉ có thể được nhìn thấy rõ sau khi cởi bỏ hết lớp quần áo bên ngoài.

Đứa trẻ nhỏ bé, yếu ớt đến mức anh chỉ cần dùng một vòng tay ôm vào ngực là đã có thể bảo vệ được bây giờ đã trở thành một chàng trai khôi ngô, vạm vỡ như một cây tùng.

Nếu không làm lính đánh thuê, có lẽ cậu có thể trở thành một người mẫu nam.

Ánh mắt của Ninh Chước thản nhiên nhìn đến lồng ngực của Thiện Phi Bạch.

Ánh mắt của Thiện Phi Bạch lại nhìn chằm chằm vào đùi của Ninh Chước.

—— Cả hai cùng trôi về miền kí ức xa xăm.

Lúc đó là ba tháng sau sự kiện ở quán cà phê.

Có lẽ vì mối hận thù của họ đã gây chấn động với thế giới ngầm nên kẻ thù của một khách hàng của Ninh Chước đã thuê Thiện Phi Bạch đối phó với Ninh Chước.

Thiện Phi Bạch đã lên kế hoạch phục kích một cách nghiêm túc.

Tuy nhiên, lần này cậu lại cẩu thả không quản cấp dưới, khiến đối phương để lộ thông tin, Henna cũng biết trước kế hoạch của cậu.

Ninh Chước biết được tin tình báo thì nổi giận.

Anh tức giận vì hết lần này đến lần khác Thiện Phi Bạch chống lại anh, cho nên Ninh Chước dẫn đội Henna phản công lại Bàn Kiều, dùng bom Blackbird oanh tạc, khiến Thiện Phi Bạch bị thương nặng.

Blackbird là một vũ khí không gây chết người nổi tiếng. “Black” là đen, bẩn, vũ khí được thiết kế để gây tổn thương, không gây tử vong.

Thiện Phi Bạch bị phục kích, cả người rải rác hơn 200 mảnh đạn. Vết thương sâu nhất nằm ở ngực trái, gần như bị sượt qua phổi.

Dưới sự lãnh đạo của Thiện Phi Bạch, tinh thần của Bàn Kiều khi đó như vũ bão không gì cản lại được. Nhìn thấy thủ lĩnh bị thương nặng, đàn em Bàn Kiều phẫn nộ, mang Thiện Phi Bạch bất tỉnh thoát khỏi vòng vây.

Điểm đột phá của họ lại tình cờ nằm ở khu vực do Kim Tuyết Thâm quản lý.

Không may cho Kim Tuyết Thâm, dưới sự căm thù của toàn bộ thành viên Bàn Kiều khi đó, hắn bị họ tấn công, bị thương ở tay và bị bắt cóc.

Thiện Phi Bạch tỉnh dậy sau cơn đau khắp người.

Cậu chống cự cơn đau, cố gắng đứng dậy, cúi đầu nhìn bản thân, thấy cả người bị quấn băng vải chẳng khác gì xác ướp thì cười khổ.

Khi đó, một người đàn ông tên là Tam Ca, được xem là phó thủ lĩnh của Bàn Kiều vì sức mạnh vượt bậc, khả năng chiến đấu dũng mãnh, đang giải thích điều gì đó cho người khác bằng chất giọng thô lỗ, nghe thấy tiếng Thiện Phi Bạch thì vui vẻ đi đến: “Sếp, cậu tỉnh rồi!”

Thiện Phi Bạch vừa tỉnh dậy đã bị giọng nói oang oang của đối phương làm cho choáng váng đến mức màng nhĩ đau nhức.

Cậu nhớ lại mọi chuyện trước khi bị thương, giơ tay ấn vào thái dương, nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, hỏi: “Sau khi em bị thương thì xảy ra chuyện gì?”

Tam Ca suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không đề cập đến chuyện xui xẻo mà báo cáo thông tin đáng mừng nhất để an ủi tâm trạng vị sếp đang bị thương nặng của mình.

Tam Ca phất tay, mạnh dạn nói: “Chúng ta đã bắt được người của tên họ Ninh! Nhưng thằng nhãi đó đến đòi người. Tôi đồng ý nhưng không thể để cho sếp bị thương một cách vô ích như vậy cho nên tôi đưa ra điều kiện trao đổi. Chỉ cần cậu ta tự đâm mình ba đao sáu lỗ thì xem như hòa.”

Bàn tay đặt bên hông của Thiện Phi Bạch khẽ run lên.

Giọng nói của cậu trầm hơn: “… Anh ấy thực sự làm chuyện đó?”

Tam Ca cho rằng việc đó là một chiến tích đắt giá, cho nên để sỉ nhục Ninh Chước còn dày công quay lại toàn bộ quá trình.

Tam Ca vui vẻ đem đoạn video đến cho Thiện Phi Bạch xem.

Video được quay ở chế độ cầm tay nên không ổn định lắm.

Góc ảnh rung chuyển, Thiện Phi Bạch lại được nhìn thấy gương mặt mà cậu nhớ mong nhiều năm.

Trong video, giọng điệu của Tam Ca tràn ngập niềm vui khi được trả thù: “Mau lên, tao ghi hình rồi, mày đừng có lãng phí thời gian nữa. Sau khi làm xong, tao sẽ thả tên kia đi!”

Kim Tuyết Thâm bị trói ở trên sàn bê tông cách Ninh Chước 10 mét, hai tay bị buộc chặt sau lưng, mắt nhắm nghiền nhưng hai vai không kìm nén được sự run rẩy.

Hắn đang kìm nén sự tức giận và đau đớn.

Kim Tuyết Thâm thấp giọng nói: “Đừng làm. Để cho bọn nó giết tôi là được rồi.”

Câu trả lời của Ninh Chước ngắn gọn và dứt khoát: “Câm mồm.”

Tiếng quát lạnh lùng này đủ khiến cho Thiện Phi Bạch ở ngoài màn hình run lập cập.

Lúc đó là vào mùa đông.

Ninh Chước cởi áo khoác dày của mình, trải xuống đất, ngăn máu bắn khắp nơi.

Ngay sau đó, anh lấy con dao găm do người của Tam Ca ném xuống đất, đâm thẳng vào đùi mình một cách vô cảm.

Tiếng máu thịt nứt toác được tái hiện một cách rõ nét trong video khiến người xem tê dại cả da đầu.

Thiện Phi Bạch nheo mắt như thể mắt của cạu bị bỏng vì máu đỏ.

Mỗi nhát đâm của Ninh Chước đều sâu và mạnh, thời gian hoàn thành còn nhanh hơn cả thời gian do bọn Tam Ca yêu cầu.

Ninh Chước rút dao ra khỏi vết thương, ngước đôi mắt đầy mồ hôi lên, thờ ơ nhìn Tam Ca.

Tam Ca giữ đúng lời hứa – đây là quy tắc của lính đánh thuê.

Tam Ca vung tay, Kim Tuyết Thâm bị đẩy về phía trước, nhào vào trong ngực Ninh Chước.

Ninh Chước bị hắn đánh thì thở phào một hơi, sau đó anh liền túm lấy cổ áo của Kim Tuyết Thâm, kéo người dậy.

Anh nhìn Kim Tuyết Thâm cắn chặt môi mà không nói gì, chỉ vỗ nhẹ sau gáy an ủi.

Video kết thúc ở đây.

Sau khi video được phát, Tam Ca muốn xem phản ứng của Thiện Phi Bạch thì cậu lại bình tĩnh nói: “Tam Ca, anh đến máy phạt ở phòng phạt và nhận mười roi. Anh tự làm đi, em không còn sức nữa.”

Sự đắc ý trên mặt Tam Ca chưa kịp biến mất, cả người rơi vào hoang mang, không biết mình đã làm sai chuyện gì.

Tam Ca vừa định nói thêm thì đã bị Thiện Phi Bạch túm lấy cổ.

Thiện Phi Bạch ghé vào tai Tam Ca, thấp giọng giải thích: “Anh phạm quy rồi, nếu sau này anh bị Henna bắt giữ, Ninh Chước có thể làm như vậy, tôi nhất định phải mang anh về giống anh ấy… Anh làm vậy là khó cho tôi rồi.”

Thiện Phi Bạch nói chuyện một cách hòa nhã.

Tam Ca nghe như vậy, hiểu rằng Thiện Phi Bạch cũng giống như Ninh Chước, cũng sẽ dùng máu thịt của mình để đổi lấy mạng sống của cấp dưới.

Cho nên Tam Ca im lặng, đứng thẳng người, nặng nề cúi đầu chào Thiện Phi Bạch rồi đến phòng phạt.

Tam Ca không những không được khen mà còn bị dạy cho một bài học. Những người có liên quan cũng vâng mệnh và đi theo.

Thiện Phi Bạch được rảnh rỗi trong chốc lát, cậu nằm nghỉ một chút nhưng không thể nằm nổi, do đó đứng dậy từ trên giường, chậm chạp đi đến phòng khách.

… Cũng là nơi Ninh Chước tự mình cắt da cắt thịt của mình để đổi lấy mạng của đồng đội.

Máu dính trên đất vẫn còn chưa kịp dọn dẹp, hoặc nói đúng hơn là họ cố ý để lại, hi vọng Thiện Phi Bạch sau khi tỉnh lại có thể vui vẻ một chút.

Một chiếc áo khoác dày dính đầy máu cũng bị vứt ở trong góc.

Thiện Phi Bạch nhìn thấy những dấu chân máu còn in trên sàn bước dần ra ngoài.

Thiện Phi Bạch ngơ ngác, loạng choạng đi về phía trước, khó nhọc cúi người nhặt chiếc áo khoác dày lên.

Sau đó, cậu bước từng bước, dẫm lên vết máu của Ninh Chước, lảo đảo đi theo dấu chân như đang chơi trò chơi, cho đến khi vết máu biến mất.

Ninh Chước lại rời bỏ cậu. Và càng hận cậu hơn.

Thiện Phi Bạch 18 tuổi nhìn về hướng Ninh Chước rời đi, trong lòng dâng lên niềm ưu thương khó tả.

Cúi đầu ngửi mùi máu trên áo khoác, trái tim cậu lại đập nhanh hơn.

Khi đó, Thiện Phi Bạch không thể nhận thức được đó là cảm xúc gì, cậu chỉ biết đứng chôn chân trên vũng máu mà anh để lại một lúc lâu và ôm chặt áo khoác của anh trong lòng, cho đến khi vết máu khô dần.

Sau đó, Thiện Phi Bạch tự mình giặt chiếc áo khoác và cất vào tủ quần áo của mình.

Tam Ca bất ngờ qua đời trong một cuộc chiến không lâu sau đó.

Cái chết như một ngọn đèn vụt tắt, Ninh Chước cũng không bao giờ quay lại báo thù.

Đau lòng vì cái chết của Tam Ca một thời gian, Thiện Phi Bạch tìm được Vu Thị Phi có phong cách làm việc lí trí, đúng mực, liền phong cho y làm phó thủ lĩnh.



Bây giờ.

Ninh Chước thấy chàng trai cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên đùi mình, anh mở vòi sen, vặn nước nóng rồi hướng thẳng vào mặt cậu: “Nhìn cái gì?”

Thiện Phi Bạch lau nước trên mặt, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Nhìn anh Ninh.”

Ninh Chước dùng nước rửa sạch người: “Tôi hỏi cậu, có gì để mà nhìn?”

Thiện Phi Bạch: “Em mà nói thì anh đừng tức giận.”

Ninh Chước: “Còn tùy tình huống.”

Thiện Phi Bạch: “Dáng người của anh Ninh…”

Ninh Chước lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu nói ra một điều gì đó vô nghĩa.

Thiện Phi Bạch im lặng một lúc, sau đó cười: “Trông rất là nõn nà đầy đặn.”

Ninh Chước: “…”

Những lời chửi rủa thậm tệ nhất mà anh có thể nghĩ ra còn dễ nghe hơn gấp trăm lần câu này.

Sợi dây lí trí trong đầu anh đứt phựt.

Khi Ninh Chước đang đuổi theo Thiện Phi Bạch với vòi hoa sen bị hỏng chỉ còn lại một đoạn ống nước, anh định bóp cổ cậu ta ngay tại chỗ thì một bóng người vội vã xuất hiện từ phía sau phòng tắm, đi vòng qua những căn buồng khác và đến trước mặt họ.

Người đó thò đầu vào tấm kính một chiều, đập cửa phòng đầy sốt ruột: “Mấy người đang làm trò gì vậy?!”

Bây giờ không phải là lúc để thư giãn.

Tất cả tù nhân ở nhà tù số 1 phải tập trung trong một số phòng làm việc ngột ngạt và lao động dưới sự giám sát của quản ngục.

Nhưng một số người có tiền thì lại có thể hưởng những ưu đãi vượt xa những người khác.

Ví dụ như một khu vực đã được cải tạo thành phòng hát karaoke cao cấp, bên trong đang vang lên một bản tình ca lãng mạn sướt mướt.

Sóng âm mạnh mẽ khiến đầu óc mọi người ong ong, một lúc lâu sau không gian mới yên ắng lại, có người lo lắng nói: “Khi nãy phó đội trưởng Lưu bảo chúng tôi kéo ống nước tưới đất, đoán xem tôi nhìn thấy ai ở trong phòng chứa nước?”

Người đàn ông bước ra có thân hình cường tráng, nửa thân trên cởi trần: “Ai?! Nói thì nói đi, đừng có chơi đánh đố!”

Người đó kiễng chân lên và thì thầm.

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, giọng nói the thé: “… Ninh Chước? Mày có nhìn nhầm không?!”

“Còn có Thiện Phi Bạch nữa!” Người nọ tiếp tục nói với giọng điệu kinh ngạc: “Hình như hai người đó đang đánh nhau… Không biết vì sao hai người lại vào đây nữa?!”

Người đang hát bên trong phòng karaoke nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì nhìn ra.

Người đàn ông này có vẻ ngoài hèn mọn, trên gò má đầy những vết sẹo lớn do mụn trứng cá từ thời dậy thì còn sót lại, dáng người thì trương phì, trên mặt đeo một cặp kính dày cộp. Có thể nói đây là kiểu người dễ bị bắt nạt nhất ở trong tù.

Nhưng khi người đàn ông không hát nữa, những phạm nhân xung quanh cũng dừng lại, vội vàng xun xoe xu nịnh: “Anh Motobu, anh hát đi, chúng em chỉ thích nghe anh hát thôi!”