Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 40: Hợp tác (8)




Ăn một bữa cơm bình thường mà không khí hai bên trang trọng, ngưng trệ như tham gia một bữa tiệc cấp cao.

Sếp Phó là đầu bếp chính cũng không chủ động gia tăng tình hữu nghị giữa hai bên mà chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, ăn thức ăn của mình như thể xung quanh không có ai.

Y là người luôn chú ý đến chất lượng cuộc sống của mình.

Y biết mối quan hệ giữa hai bên nghiêm trọng từ lâu, bất ngờ tổ chức một buổi tiệc gia tăng hữu nghị sẽ dẫn đến việc khó tiêu ngay lập tức nên tốt nhất là vẫn nên có thực mới vực được đạo.

Bên phía Henna và Bàn Kiều, trong lòng mỗi người đều ầm ầm tiếng sóng hận không thể khua chiêng múa trống thật to.

Sau khi biết được tiền căn hậu quả việc Thiện Phi Bạch bị tập kích, Bàn Kiều hiểu rõ Ninh Chước là ân nhân của Thiện Phi Bạch.

Nhưng Ninh Chước thể hiện quá rõ bốn chữ “báo đáp ân tình”, rõ tới mức muốn thâu tóm trọn vẹn Bàn Kiều.

Dù họ có lòng muốn cảm ơn thì hành vi của Ninh Chước lăn lộn qua lại trong chớp mắt đã hôi phi yên diệt*.

*灰飞烟灭: thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự biến mất nhanh như bụi, như khói.

Về phần Henna, Ninh Chước mang Thiện Phi Bạch về trong tình trạng bỏng và mất một nửa cánh tay.

Rõ ràng Bàn Kiều có gián điệp, nhưng cuối cùng Ninh Chước lại là người cứu Thiện Phi Bạch.

Họ đã quen với việc bảo vệ Ninh Chước, nhưng họ lại sợ Ninh Chước gặp thất bại.

Hai bên đều tức giận nhưng họ đều bình tĩnh và thống nhất suy nghĩ:

Nếu Thiện Phi Bạch thực sự chết ở địa bàn của Ninh Chước thì kết quả cuối cùng đối với hai tổ chức là một cuộc chiến sinh tử không thể cứu vãn.

—— Có người đang cố ý khơi mào cuộc chiến, khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan, không chột thì què.

Khi chưa biết được danh tính của kẻ thù từ bên ngoài thì dù có tức giận đến mấy cũng phải ưu tiên một cái đầu lạnh.

Đây cũng là lí do vì sao Ninh Chước và Thiện Phi Bạch lựa chọn thời điểm này để sát nhập hai bên.

Đối với những tổ chức lính đánh thuê khác, đây là một hành động ngu ngốc.

Với lính đánh thuê, hợp tác là cần thiết, nhưng việc sát nhập thường dẫn đến đổ máu.

Lính được thuê thường được gọi một cách miệt thị là “linh cẩu” vì họ chỉ quan tâm đến tiền.

Hầu hết lính đánh thuê chỉ cần đến tiền, vì tiền, họ có thể bắt tay hợp tác với cả kẻ thù đã giết người thân của mình. Tuy nhiên, lợi ích liên quan đến việc này cũng có độ chênh lệch lớn, một tổ chức thực hiện không được thì cũng có trường hợp hiệu suất làm việc là 1+1<0.

Sau khi biết việc Henna và Bàn Kiều sát nhập, nhiều tổ chức lính đánh thuê khác giật mình rất nhiều, họ ở trong bóng tối bắt đầu đặt cược khi nào nội bộ của Henna sẽ bắt đầu nổi sóng, gió đông thổi trước hay gió tây thổi trước, hiện tại là sỉ số lựa chọn gió tây vẫn áp đảo gió đông.

Có thể bàn đến những chuyện này sau.

Ở trong một không gian khói thuốc súng nồng nặc như vậy, Mẫn Mân và Phượng Hoàng đánh mắt với nhau vài lần, ăn ý từng người một đứng dậy, mang mâm thức ăn của mình vào khu vực xử lý tự động, một trước một sau bước ra ngoài.

Phượng Hoàng thoát khỏi phòng ăn ngột ngạt liền thở phào một hơi, cô lấy một que diêm từ trong túi ra, nâng đùi, quẹt que diêm vào chỗ chi giả để hút thuốc thì chợt nhìn thấy bảng cấm hút thuốc ở tầng này.

Mẫn Mân nhìn thấy cô đốt lửa xong thì đứng ngơ ngác tại chỗ, nhếch miệng bước lên trước: “Tầng 14 không có cấm hút thuốc.”

“Cảm ơn.” Phượng Hoàng vẫy tay với cô: “Thực ra cái bảng này không tốt lắm.”

Mẫn Mân nói: “Là anh Ninh làm. Anh ấu nói người nào lạm dụng thuốc thì phải ý thức mình sẽ chết sớm.”

Phượng Hoàng mím môi suy nghĩ, mạch não của Ninh Chước khá thú vị.

“Tôi không thèm thuốc lá, tôi chỉ thấy chán thôi. Ăn cơm với các cô…”

Phương Hoàng giơ tay làm dấu một chút, que diêm của cô là hàng đặc chế, một chùm sáng nhỏ theo chuyển động đầu ngón tay của cô vẽ ra một vòng sáng rực rỡ trong không khí: “Lạ lắm.”

Họ đều là nhân viên nội bộ cho nên biết rõ mâu thuẫn thường xuyên giữa hai tổ chức. Họ cũng đã chứng kiến thành viên thân thiết của mình bị thương quay về, nhưng mối hận không phải lúc nào cũng rõ ràng như khi ở hiện trường.

“Để tôi dẫn cô đến đó.” Mẫn Mân chủ động nói: “Tôi thấy cả hai bên đều chán. Chẳng phải sẽ càng bực bội hơn nếu tất cả những người ở đây đều lên tầng 14 hút thuốc à?”

Hai người ăn ý với nhau đi về phía thang máy.

Mẫn Mân thuận miệng hỏi thăm: “Cô sơn móng tay của hãng nào vậy?”

Phượng Hoàng cho Mẫn Mân xem: “Tôi tự làm, muốn sơn thử không?”

Mẫn Mân: “Nói công thức cho tôi được rồi, tôi sẽ làm. Để cảm ơn, tôi sẽ mua cho cô một điếu thuốc.”

Phượng Hoàng biết đối phương lo lắng đồ của mình có độc nhưng xét quan hệ giữa hai bên từ trước đến nay luôn không tốt, sự nghi ngờ này hoàn toàn có lý, cho nên cô nhún vai: “OK.”



Sau bữa ăn.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch gọi hai phó thủ lĩnh của Henna và Bàn Kiều đến để giải thích chuyện gì sẽ xảy ra sau khi họ rời đi.

Mọi thứ rất phức tạp, nhưng cũng không phức tạp lắm.

Về đối ngoại, họ sẽ tạm dừng nhận đơn hàng và không được để lộ bất kì tin đồn gì.

Về đối nội, cần tổ chức giải trình các khâu tài chính, nhân sự, vật chất của cả hai bên cho nhau biết.

Những việc này tuy không khó nhưng lại đủ rắc rối để khiến hai bên phải bận rộn liên tục, khiến họ không có thời gian để nghĩ đến chuyện gây rối.

Ninh Chước nói một câu, Vu Thị Phi ghi lại một điều, đôi khi hỏi một số câu, khá là có trật tự.

Sau khi thu xếp xong công việc, Ninh Chước dời mắt sang một bên, đánh giá Vu Thị Phi.

Cho nên Vu Thị Phi cũng nhìn lại anh, ánh mắt bình thản, sống động như một người thật.

Nói thật, Ninh Chước không có ấn tượng tốt với android này.

Gương mặt của Vu Thị Phi rất đẹp, mái tóc bạc đặc biệt nổi bật, giống như là bạc chảy.

Nhưng trái tim của người này lại lạnh lẽo và tối tăm.

Vu Thị Phi là chuyên gia thông tin chiến tranh của Bàn Kiều, biệt danh là “Chuột Bạc”.

Lần trước, khi Henna vận chuyển một loại vật liệu đặc biệt ra chợ đen, Bàn Kiều được một thế lực ngầm vô danh khác thuê để cướp lô hàng này của họ.

Vu Thị Phi đã sử dụng một loại virus không rõ nguồn gốc để làm mất quyền kiểm soát của những thành viên cải tạo tay chân giả của Henna, thành công cướp được lô hàng mà họ cần bảo vệ.

Lần đó Ninh Chước không đi nên Henna thua lỗ, mất một khoản tiền đặt cọc lớn một cách vô ích.

Ninh Chước không thích chịu thiệt nên anh chống trả lại, dẫn đầu một đội đến cướp nhà kho của Bàn Kiều. Anh quy đổi những thứ không quan trọng thành tiền và trả toàn bộ số tiền còn lại cho những người có liên quan, phần còn lại đưa cho Đường Khải Xướng, để cho cậu cải tiến hệ thống tường lửa cho căn cứ.

Nhưng Đường Khải Xướng cũng không thể phá giải hoàn toàn virus không rõ nguồn gốc kia.

Cũng may hệ thống an ninh bên trong Henna khác với các thiết bị đầu cuối như chân tay giả bên ngoài, vẫn có khả năng bảo mật cao.

Dù virus không thể bị tiêu hủy hoàn toàn nhưng vẫn tạo ra được một lớp phòng ngự chuẩn xác, cho nên Ninh Chước không lo sẽ bị mất khống chết từ bên trong.

Ninh Chước đánh giá Vu Thị Phi dựa trên kinh nghiệm đối phó của mình, anh thấy đây là một người có đầy đủ các đặc điểm của một android, lí trí, điềm tĩnh, tàn nhẫn, chấp nhận cái chết và đôi khi bị thiểu năng trí tuệ một cách giả tạo.

Tuy nhiên tính cách của người này lại trái ngược với vẻ bẻ ngoài, có thể xem đây là một người nho nhã, lịch sự, hiền lành.

Còn về phần Kim Tuyết Thâm, hắn đứng ở ngoài hành lang suốt từ lúc Ninh Chước giải thích mọi việc.

Ninh Chước gọi: “Kim Tuyết Thâm, vào đi.”

Kim Tuyết Thâm dựa lưng vào tường, nghiêm nghị từ chối: “Không vào. Ở chung với họ tôi không thở được.”

Cho nên Vu Thị Phi hào phóng nghiêng người mời hắn vào: “Cậu Quạ Đen, mời vào, tôi có thể không thở cũng được.”

Kim Tuyết Thâm không khách khí nói: “Cút.”

Kim Tuyết Thâm và Vu Thị Phi có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Kim Tuyết Thâm tính tình nóng nảy nhưng khi làm việc lại bình tĩnh, ổn trọng cho nên dù bề ngoài thường xuyên xù lông như nhím nhưng hành vi bình thường vẫn dựa vào quan sát, lý trí.

Dù không đi vào nhưng lỗ tai luôn dựng lên lắng nghe.

Ninh Chước cũng không yêu cầu hắn vào nữa mà tiếp tục bàn việc: “Trông nhà cho tốt, tôi không mong mọi người trở thành anh em, cho nên cũng không cần mất công giả vờ làm gì. Nhưng nếu có người dám ra tay, dù là bên nào đi chăng nữa, khi trở về tôi sẽ nói chuyện với hai người.”

Vu Thị Phi nhìn Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch ngồi ở góc bàn của Ninh Chước, bận rộn nghịch hộp bút hình tam giác, cậu ngẩng đầu lên, vui vẻ thoải mái: “Anh Vu, anh hiểu rõ mà. Trong thời gian em không ở đây, em muốn mọi người phải an phận. Bình thường các anh muốn làm gì cũng được nhưng khi có chuyện, em nói mọi người làm gì, mọi người phải làm như thế. Đừng quên trong số chúng ta có một tên phản bội là A Phạm, nếu lại có biến động gì nữa, đừng trách em trông gà hóa cuốc.”

Cậu nói xong, Ninh Chước không có phản ứng gì, Vu Thị Phi gật đầu, Kim Tuyết Thâm đứng ngoài cửa thì ngạc nhiên.

Hắn nghĩ rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Thiện đã dựa vào gia thế của mình để lấy niềm tin của Bàn Kiều, không ngờ cậu thực sự là một người có năng lực chỉ huy một cách quy củ.

Nếu như so sánh thì Ninh Chước vẫn đáng yêu hơn.

Khi nghĩ đến đây, Kim Tuyết Thâm liền âm thầm tự giác tát mình một bạt tay ở trong lòng.

Vu Thị Phi đóng cuốn sổ lại, hỏi: “Phi Bạch, các cậu muốn đi đâu?”

Nghe cách gọi này, Ninh Chước cười như không cười liếc mắt nhìn Thiện Phi Bạch.

… “Phi Bạch”.

Cậu ta và đàn em thân thiết với nhau nhỉ.

Thiện Phi Bạch cũng vừa xoay đầu qua, đối diện với ánh mắt của Ninh Chước.

Cậu cười toe: “Tụi em đi làm chuyện xấu.”

… Trả lời như không trả lời.

Vu Thi Phi hoang mang đi ra ngoài, đụng phải Kim Tuyết Thâm cũng đang không hiểu gì.

Kim Tuyết Thâm chỉ vừa mới giao tiếp bằng ánh mắt với đối phương liền khịt mũi quay đầu rời đi.

Vu Thi Phi kiểm tra lại hồ sơ ghi chép tồn tại suốt 27 năm của mình, xác định chưa từng đánh nhau với cậu Quạ Đen này lần nào, hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại đắc tội đối phương.

… Nhóm lính đánh thuê lần trước bị mình cướp lô hàng còn không có thái độ thù ghét với mình như vậy.

Vẻ mặt của Vu Thị Phi càng bối rối hơn khi bắt gặp một ánh mắt xa xăm khác.

Ở cuối hành lang phía đông có một người đàn ông dáng vẻ thanh tú, bình dị với đôi mắt tinh anh sáng ngời đang nhìn thẳng về phía Vu Thị Phi. Ánh mắt của người này tràn ngập phức tạp.

… Giống như đang tìm kiếm bóng hình của ai đó.

Vu Thị Phi chớp mắt, biết người này là thủ lĩnh ít được chú ý của Henna, sếp Phó.

Y cúi chào một cách lịch sự.

Bên kia cũng cúi chào lại.

Vu Thị Phi muốn nói chuyện với đối phương để hiểu rõ hơn về Henna, nhưng sau khi chào hỏi xong, sếp Phó lại quay người bỏ đi, thậm chí y còn không kịp gọi một tiếng nào.

Vu Thị Phi dừng bước, quay đầu nhìn trước nhìn sau.

Kim Tuyết Thâm vốn đã biến mất từ lâu.

Nhìn phía trước, sếp Phó cũng không còn thấy bóng dáng.

Cảm xúc của Vu Thị Phi luôn ổn định.

Có thể nói rằng từ khi được tạo ra đến giờ, từ khi bắt đầu mở mắt ra nhìn đời, y chưa từng cảm thấy sốt ruột hay tức giận.

Bây giờ bị bỏ lại ở đây, y không cảm thấy mình bị bỏ rơi một chút nào. Y chỉ đơn giản nghĩ rằng những người ở Henna thật thú vị và đáng để học tập theo.



Ngày hôm sau, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đến một quán trà.

Quán trà này được gia đình Charlemagne sử dụng để rửa tiền và là một tài sản bí mật được Charlemagne che giấu cẩn thận.

Mục đích của việc liên hệ lần này là để nhận khoản đặt cọc đầu tiên.

Luôn có dấu vết theo dõi khi chuyển tiền trực tuyến.

Đối với những giao dịch nhiều vấn đề như vậy, tiền mặt luôn là lựa chọn an toàn và có tính bảo mật cao nhất.

Lần này, đối tượng liên lạc của họ là một người khác.

Vì Charlemagne không có nhân lực nên người được phái đi lần này là người quản gia luôn theo chân gã từ lâu.

Người quản gia đã theo chân Charlemagne từ khi gã bắt đầu nổi tiếng. Ông chứng kiến Charlemagne bước vào thời kỳ thịnh vượng nhất của mình, do đó ông cũng thu được nhiều lợi ích khi theo Charlemagne. Nhiều sĩ quan cảnh sát Bạch Thuẫn cũng tỏ ra lịch sự đối với ông. Nhưng bây giờ ông lại không vui khi phải ngồi cùng hai tên lính đánh thuê cấp thấp để bàn chuyện làm ăn. Ông nhíu mày, gương mặt già nua căng thẳng.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của hai người này, quản gia cảm thấy chuyện này xử lý không tốt.

Xinh đẹp như vậy vào tù để làm gì, thỏ hả?

Nhưng chuyện đã đến nước này, họ không còn tìm được thế lực nào để trợ giúp.

Người đàn ông với vẻ mặt già nua giao vali tiền cho Ninh Chước.

Kiểm tra một chút, Ninh Chước gọi phục vụ đến.

Một trong những “dịch vụ” của quán trà là vận chuyển.

Người phục vụ đã quen làm công việc này hiểu ý, cầm vali lên và đặt lên xe motor của Ninh Chước.

A Bố nhận được tiền thì bật chế độ lái tự động, sau một tiếng bíp thì bắt đầu lên đường về căn cứ.

Quán trà sẽ bán một số suất ăn quy định.

Quản gia gọi cho mình một ấm trà và một bữa trà chiều với mục đích an ủi bản thân sau khi phải đưa tiền cho những lính đánh thuê có địa vị thấp kém.

Không ngờ giao tiền xong, hai người này vẫn chưa có ý định rời đi mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông.

Quản gia tức giận nhưng mặt mũi vẫn khách khí: “Các cậu còn có chuyện gì nữa?”

Ninh Chước: “Ông yêu cầu chúng tôi phải phạm tội thì mới vào ngục giam được. Chúng tôi cần phải phạm tội gì?”

Quản gia già dùng dao cắt một miếng bánh ngọt, đặt con dao xuống, giơ nĩa lên: “Đó là việc của cậu.”

Gặp vấn đề này, Ninh Chước nhướng mày nhưng vẫn im lặng.

Tuy trước đó không xem lại lời thoại của mình nhưng Thiện Phi Bạch vẫn chủ động nói tiếp thay cho Ninh Chước: “Ông không thể tố cáo chúng tôi và cho bắt giữ chúng tôi à?”

Quản gia bưng tách trà lên che khóe miệng.

Đó là chuyện của quá khứ.

Bây giờ quyền lực của ngài Charlemagne đã bị suy giảm rất nhiều, hiển nhiên cũng không thể muốn làm gì thì làm như trước đây.

Quản gia thấy họ không hiểu gì, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn: “Không phải các cậu là lính đánh thuê à? Các cậu cứ ra ngoài giết người trên đường đi, làm xong là thành tội phạm rồi, tôi sẽ chuẩn bị bước tiếp theo cho các cậu.”

Thiện Phi Bạch nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng, cậu đột ngột đứng dậy, đi vòng qua bàn trà, cầm lấy tay quản gia.

Ninh Chước cầm con dao bạc cắt bánh trà lên, mặc kệ bên trên còn dính bánh, anh dùng lực đâm thẳng con dao xuyên qua lòng bàn tay quản gia!

Giữa tiếng kêu thảm thiết của quản gia, Ninh Chước nghiêng đầu, vô cảm hỏi: “Cái này có tính là giao dịch không?”

Thiện Phi Bạch mỉm cười nói thêm: “Tiền đâu? Nhớ là phải trả bằng tiền mặt đó.”