Sếp Phó chơi xong, cả người vui vẻ hứng khởi, dù đổ mồ hôi nhưng mái tóc vẫn bồng bềnh, gương mặt càng trẻ trung hơn.
Y đưa con lắc cho Ninh Chước: “Chơi không nè?”
Ninh Chước nhận con lắc rồi lại đưa cho Thiện Phi Bạch ở phía sau: “Không chơi.”
Sếp Phó cũng không ép, y nhanh nhẹn xoay một vòng trước mặt Ninh Chước: “Thấy đồ đồng phục mới của tôi sao?”
Ninh Chước xứng danh là một phó thủ lĩnh, nhận xét cay đắng: “Đẹp, giống như đồ ở cữ.”
Sếp Phó nhảy lên, giơ chân đá Ninh Chước.
Ninh Chước túm lấy mắt cá chân y, hất sang một bên.
Sếp Phó không đá tiếp, đá xong một cú cũng không tức giận nữa.
Vừa lắc người qua, sếp Phó chú ý thấy người đứng phía sau Ninh Chước.
Sếp Phó nghiêng đầu, thân thủ linh hoạt như một thanh niên trẻ tuổi: “Tới rồi hả?”
Thiện Phi Bạch đang cúi đầu nghiên cứu con lắc, nghe thấy sếp Phó gọi mình thì ngoan ngoãn gật đầu chào: “Sếp Phó.”
Sếp Phó không đeo mắt kính, đôi mắt sáng ngời tinh anh: “Vết thương sao rồi? Tối hôm trước tôi thấy cậu trông tệ lắm.”
Thiện Phi Bạch im lặng.
Thực tế là cậu luôn đau.
Được thay bằng một cột sống mới, cơ thể vẫn sẽ có dấu hiệu bài xích dị vật sắt thép, vậy mà cậu lại gấp không chờ nổi xuống giường đi lại, tập luyện, trước mặt anh thì hoạt bát lải nhải liên tục như sợ rằng chỉ cần đứng lại một chỗ, bước chậm một bước thì sẽ khó đuổi theo kịp bước chân anh.
Đối với cậu, Ninh Chước là một cánh cửa dẫn đến một thế giới vô định.
Mỗi khi đến gần anh, Thiện Phi Bạch có cảm giác như cậu đang đuổi theo một cơn cuồng phong, cậu luôn có cảm giác vừa kính sợ vừa ngưỡng mộ khi nhìn thấy cơn lốc xoáy khổng lồ ấy càn quét khắp trời đất.
Cậu biết nó rất nguy hiểm.
Nhưng cơn bão lại có một sức hút khó giải thích khiến cậu luôn phải đuổi theo.
Ngay khi Thiện Phi Bạch định trả lời “dạ vẫn ổn”, Ninh Chước liền nói: “Cậu ta bị bắt, ổn sao được mà ổn?”
Sếp Phó mặc kệ sự thô lỗ của Ninh Chước, thái độ hòa nhã, thân thiện như ông chú hàng xóm: “Lần này đến rồi có định đi nữa không?”
Thiện Phi Bạch nghĩ Ninh Chước biết vừa rồi cậu còn bị đau, trong lòng không khỏi mỉm cười: “Anh Ninh mua đứt em rồi.”
Sếp Phó ngạc nhiên ồ lên một tiếng: “Tốt nhỉ. Vậy cậu ở đâu?”
Ninh Chước lại cắt đứt cuộc trò chuyện: “Tôi giao cho anh sắp xếp. Và…”
Anh quay sang hỏi Thiện Phi Bạch: “Bàn Kiều có bao nhiêu người?”
Thiện Phi Bạch đáp: “73.”
Ninh Chước chẹp miệng: “Cũng giao tiếp cho anh.”
Sếp Phó choáng váng.
Y lặp lại: “73?”
Thấy tình thế không ổn, Ninh Chước lùi lại một bước nhưng vẫn bị sếp Phó túm lấy cổ áo.
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt: “…”
Cậu còn không thể nhìn rõ sếp Phó đã tiếp cận Ninh Chước như thế nào.
“Rút lại ngay!” Vẻ mặt sếp Phó như lâm đại trận: “Nếu thêm thức ăn cho hơn 70 người? Cậu muốn tôi kiệt sức hả?!”
Ninh Chước lơ đãng nhìn lên trời.
Sếp Phó: “Đang nói chuyện với người lớn thì phải nhìn người ta!”
Dù đây là người lớn đang dạy cho người trẻ nhưng thấy đầu của sếp Phó không thể nhướng lên nổi, Ninh Chước đành phải hơi khuỵ gối xuống cho ngang tầm mắt với y: “Còn không thì mua đồ ăn cho họ đi.”
Sếp Phó lại khẳng định chắc nịch: “Không được, ăn đồ ăn ngoài làm sao có chất dinh dưỡng! Tôi đã nói cậu bao nhiêu lần rồi, cậu đừng có ăn mấy thứ như cơm nhân tạo nữa, sau này làm sao mà cao được!”
Ninh Chước: “Cao hơn anh.”
Sếp Phó: “… Nói lại coi?”
Ninh Chước: “17 tuổi tôi đã cao hơn anh.”
Sếp Phó: “…”
Thấy sếp Phó rơi vào tình thế bất lợi, Thiện Phi Bạch cao hơn Ninh Chước nửa cái đầu xen vào: “Em…”
Ninh Chước: “Câm mồm, cậu thì sao?”
Thiện Phi Bạch: “Năm em 18 tuổi…”
Ninh Chước đổi đề tài: “Vậy bây giờ làm sao? Dù sao cũng phải nghĩ lại về vấn đề nấu cơm, ăn cơm như thế nào.”
Sếp Phó hiếm khi chiếm thế thượng phong trước Ninh Chước, ánh mắt nhìn Thiện Phi Bạch thêm nhiều phần từ ái.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thật khó tưởng tượng nổi.
Sếp Phó thả Ninh Chước ra, thuận tay sửa lại cổ áo cho anh, nhẹ giọng oán giận: “Cậu thật sự biến tôi thành đầu bếp trong căn tin rồi đó.”
Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn nói: “Họ cũng có thể tự nấu được.”
Ninh Chước quay đầu nhìn Thiện Phi Bạch: “Người của tôi xong rồi, cậu có nói chuyện được với người của mình không?”
Thiện Phi Bạch cà lơ phất phơ cười: “Anh Ninh, không sao đâu.”
Ninh Chước đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn hòa bình. Nếu họ gây chuyện, hiển nhiên tôi sẽ đứng về phía người của tôi. Đừng trách tôi vô lễ.”
Thiện Phi Bạch vui vẻ tiến lên vài bước, tì lưỡi lên chân răng, đặt ngón trỏ lên môi và huýt sáo.
Tiếng huýt sao vang lên đứt quãng, vang vọng giữa thung lũng trống trải nhưng tiếng chim du dương gọi bầy.
Một lúc sau, một tiếng kêu du dương khác vang lên.
Ninh Chước biết đây là ám hiệu của Bàn Kiều, với những độ dài khác nhau, tiếng kêu khác nhau có thể diễn đạt ý nghĩa khác nhau.
Tiếng huýt sáo này khá quen thuộc với anh, về cơ bản thì nó đang gọi những thành viên Bàn Kiều đang ở bên ngoài Henna tập hợp lại.
Đây là phương thức hiệu quả nhất và còn tốt hơn so với việc hét toáng lên để gọi mọi người.
Nhưng khi Ninh Chước nghe thấy tiếng huýt sáo, anh khó lòng không nhớ về quá khứ, khi tên khốn này lẩn trốn trong bóng tối huýt sáo thu hút thành viên của mình đến bao vây anh.
Ninh Chước siết chặt nắm đấm, mày nhíu lại.
Sếp Phó khoanh tay vui vẻ lắng nghe.
Y không cần nhìn cũng hiểu được suy nghĩ của Ninh Chước, sếp Phó nhẹ giọng thì thầm vừa đủ để hai người nghe: “Nếu cậu không tin tưởng cậu ta, tôi có thể giết cậu ta.”
Ninh Chước khựng lại: “… Không cần.”
Sếp Phó: “Đúng không. Cậu cũng biết là không cần phải như vậy. Nếu giữ lại cậu ta mà không tin cậu ta thì không phải tự mình chuốc lấy phiền phức sao?”
Ninh Chước không nói cho sếp Phó biết rằng anh giữ cậu ta lại là vì Thiện Phi Bạch đang giữ bí mật của anh.
Anh biết Thiện Phi Bạch không phải người có thể mua chuộc bằng lợi ích.
Nhưng anh không thể tùy tiện giết Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước phải tận dụng tốt những thành quả mà Henna tích lũy được suốt nhiều năm qua, không thể để lãng phí chúng trong cuộc giằng co tiêu hao, kéo dài với Bàn Kiều.
Nghĩ đến đây, anh thậm chí còn nghi ngờ Thiện Phi Bạch cố ý “tìm thấy bí mật” của mình.
Vừa tỉnh dậy, Thiện Phi Bạch đã nhìn thấy báo cáo về cái chết thảm khốc của Kim Charlemagne.
Sự việc xảy ra cùng ngày khi cậu ta bị thương nặng, anh lại đi ngang qua mọt khu nhà bỏ hoang ở Trường An và giải cứu cậu ta, cũng như khi cả thành phố đều đang trong giờ giới nghiêm.
Với suy nghĩ của Thiện Phi Bạch, cậu ta có thể dễ dàng đoán được có một mối liên hệ nào đó giữa mọi chuyện.
Cho nên cậu ta chủ động dùng ít nguồn lực mình có đẩy đến tình huống Ninh Chước phải mang cậu ta về nhà.
Hiển nhiên việc đặt cược như vậy đòi hỏi một số rủi ro về tính mạng: ví dụ như Ninh Chước trực tiếp giết chết cậu ta.
Nhưng…
Nếu cậu ta cố ý như vậy, cậu ta muốn lấy thứ gì từ anh?
Ninh Chước lại không thể không thừa nhận rằng Thiện Phi Bạch rất hữu dụng.
Nếu anh muốn tìm đồng phạm thì Thiện Phi Bạch là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngoài ra, sếp Phó nghiêm túc phân tích ưu nhược điểm của cậu ta: “Không giữ thì vứt đi; giữ lại thì phải tin tưởng cậu ta. Mọi chuyện đơn giản như vậy thôi.”
Ninh Chước không thể giải thích nên anh xoay người với sếp Phó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiện Phi Bạch, tự hỏi không biết cậu ta có thực sự tự nguyện hay không.
Mạo hiểm cột sống, tính mạng và cả tương lai của mình?
Anh đã tin vào “sự chân thành” của Thiện Phi Bạch.
Nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước.
“À đúng rồi.”
Thấy bệnh đa nghi của Ninh Chước trầm trọng đến mức khó chữa khỏi, sếp Phó xoa lỗ tai, đổi đề tài: “Vừa rồi cậu ta có thổi mấy âm tiết giống bài “Chim sơn ca”, cậu về thử tính toán lại xem, có khi là mật mã gì đó, sau này nghe được có khi cậu hiểu người ta đang trao đổi gì với nhau cũng được.”
Tim Ninh Chước đập thình thịch, chợt chuông trên kênh nội bộ reo lên trên cổ tay.
Anh đưa tay phải lên tai: “Alo?”
Là Úc Thuật Kiếm.
Cậu thông báo: “Anh Ninh, có người gọi điện tìm anh muốn bàn chuyện làm ăn.”
Cuối cùng, cậu bổ sung thêm: “… Người đó nói là chỉ muốn nói chuyện với anh.”
Ninh Chước: “Ai vậy? Khách cũ? Hay khách mới?”
Úc Thuật Kiếm trả lời cẩn thận: “Em không biết. Người đó dùng phần mềm chỉnh giọng, số cũng là số ảo, nếu truy ngược lại thì thông tin liền đứt gãy.”
Trong lòng Ninh Chước hiểu vài phần: “Nói khách chờ một chút. Anh tới ngay.”
…
Cùng lúc đó, trong trụ sở Bạch Thuẫn.
Một tổ chuyên án được thành lập để điều tra sự cố ngày 30 tháng 9 trên chương trình truyền hình trực tiếp 《 Chương trình Công lý 》, Lâm Cầm làm đội trưởng và đặt tên cho đội đặc nhiệm là “Đội đặc nhiệm 930”.
Mỗi phòng trong trụ sở của Bạch Thuẫn đều có mục đích riêng.
Phòng hợp mà Đội 930 sử dụng được cải tạo tạm thời từ phòng bida, trên sàn nhà vẫn còn dấu vết chân vuông của bàn bida, trên tường còn treo những khẩu hiệu: “Một cú đánh ảnh hưởng đến toàn bộ trận đấu, một cú đánh tuyệt vời”.
Những người tham gia tổ chuyên án một là một sĩ quan lớn tuổi, biết mình nhặt được một khúc xương khó nhau nhưng không thể nhả ra, hoặc là một sĩ quan trẻ tuổi vừa tham gia công tác, nhìn quanh quất với đôi mắt sáng rỡ và liều lĩnh.
Bầu không khí của phòng họp và sự kết hợp của các thành viên trong đội đều cho thấy một sự không đáng tin từ trong ra ngoài của đội đặc nhiệm này.
Vào giờ họp, phó giám đốc sở Ayler dẫn đội trưởng Lâm Cầm vào phòng.
Nhìn thấy gương mặt của Lâm Cầm, trong phòng vang lên tiếng bàn luận xôn xao.
Ngoại hình của Lâm Cầm thực sự không được coi trọng cho lắm.
Và trình độ của hắn thì… rất thấp.
Có ít nhất ba thành viên khác trong đội có cùng đẳng cấp với hắn.
Có hai thành viên trong đội có cấp bậc cao hơn hắn.
Ngoài ra, với tư cách là phó đội trưởng của đội đặc nhiệm phục vụ nội bộ như an ninh mạng, Lâm Cầm còn không có quyền hạn mang theo súng mà chỉ mang theo mình một cái dùi cui bằng đồng màu đen có cán ngắn, trông cực kỳ tồi tàn.
Phớt lờ sự ồn ào trong phòng, Ayler hắng giọng, phát biểu bằng một bài mở đầu vô nghĩa và ra hiệu cho Lâm Cầm tiến hành phân tích sơ bộ vụ án.
Lâm Cầm không giễu cợt hay trì hoãn mà đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người đều biết tầm quan trọng của vụ án nên tôi sẽ không nói kĩ. Bây giờ tôi sẽ trình bày hướng đi giải quyết.”
Bằng một cái vẫy tay, một đoạn video được phát hàng triệu lần trước công chúng lại xuất hiện trên màn hình.
“Vào ngày 30 tháng 9, loại thuốc tiêm kali clorua ban đầu dành cho tử tù Ruskin Devin bị thay bằng chất độc cực mạnh strychnine.”
Màn hình chuyển sang loại kim tiêm thay thế.
“Việc truy xuất nguồn gốc thuốc đã được tiến hành, nhưng theo báo cáo kiểm tra sơ bộ, strychnine không phải một sản phẩm công nghiệp tiêu chuẩn. Hàm lượng sử dụng có một lượng tinh thể rất nhỏ, có lẽ là bước tinh chế chưa được thực hiện tốt… cho nên đây là chất độc tự chế.”
Những thành viên cốt cán chắc chắn sẽ cảm thấy chán nản sau khi nghe điều này.
Vì họ biết điều này đồng nghĩa với việc chuỗi bằng chứng quan trọng đã bị phá vỡ.
Lâm Cầm đổi chủ đề: “Nhưng điều đáng giá ngoại trừ bước điều tra này ra là những phương diện khác đều được thực hiện hoàn hảo. Điều này cho thấy nghi phạm hình sự có ít nhất một phòng thí nghiệm hóa học đủ điều kiện để sản suất chất độc.”
Một sĩ quan đề nghị: “Chúng ta hãy kiểm tra xem gần đây có những ai đã mua các thiết bị hóa chất? Những việc mua bán này đều được ghi lại.”
Lâm Cầm nói: “Chúng tôi đang điều tra. Các trường học, doanh nghiệp công nghiệp và phòng thí nghiệm tư nhân đều đang được điều tra. Và các nhân chứng cũng vậy. Việc sản xuất chất độc cần có kiến thức chuyên môn. Sự độc quyền về kiến thức này hiện nay rất hiếm, những người có điều kiện tiếp thu và thực hành để tạo ra chất độc không nhiều, chúng tôi sẽ tích cực tìm ra được.”
Hắn không đề cập đến sơ suất của Charlemagne và Bạch Thuẫn trong quá trình điều tra mà trực tiếp quan tâm đến hung thủ phía sau, điều này khiến Ayler thở phào nhẹ nhõm và thầm gật đầu, nghĩ rằng Lâm Cầm là một chàng trai hiểu chuyện.
Lâm Cầm nhanh chóng chuyển sang video tiếp theo: “Chúng tôi cũng đã thu được một đoạn video giám sát trong quá trình điều tra. Đoạn video giám sát này ghi lại toàn bộ quá trình nghi phạm thay kim tiêm vào rạng sáng ngày 30 tháng 9. Điều đáng chú ý là người này không chỉ có gương mặt có thể xác minh qua hệ thống…”
Video dừng lại ở cảnh hung thủ đầu độc đứng trước hộp thuốc tiêm.
“Người này còn nguệch ngoạc ghi lại một chuỗi kí tự trên hộp.”
“Vì cố ý che giấu, chuỗi kí tự cũng không thể nhìn rõ nhưng ta có thể xác định rằng người này không viết số thứ tự P-987 của phạm nhân Ruskin.”
“Sau khi phân tích góc độ kĩ thuật, chúng tôi đã mô phỏng một số kí tự bị che khuất. Tổng cộng có 3 cái.”
“Sau khi loại trừ 2 kí tự vô nghĩa, chúng tôi đã tìm được một người trong cơ sở dữ liệu có thông tin tương ứng với chuỗi kí tự này.”
Lâm Cầm dừng lại một chút, nói tiếp: “… Là người của công ty con thuộc công ty Thái Thản, công ty Thụy Đằng. Giám đốc kĩ thuật của công ty này là Ryo Motobu, ông ta có hai người con trai. Người con cả là người bình thường, làm việc trong bộ phận hành chính của công ty. Người này rất yêu thương con trai của mình, cậu ta tên là Takeshi Motobu, hiện đang thụ án tại Ngục giam số 1 Stuart, mã định danh M-611, tội danh là…”
“Buôn người.”
…
Trong phòng tiếp khách bên ngoài căn cứ Henna, Ninh Chước nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh máy móc méo mó: “Alo, đây có phải Ninh Chước không?”
Ninh Chước: “Vâng, là tôi.”
Người ở bên kia đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn thuê cậu làm một việc.”
Ninh Chước: “Giá bao nhiêu?”
Đối phương: “Tùy cậu.”
Ninh Chước: “Một triệu có một triệu cách làm, 100 ngàn có 100 ngàn cách làm. Quý khác muốn tôi làm việc với 1 triệu cách làm hay 100 ngàn cách làm?”
Charlemagne ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi: “Cái đầu.”
Gã biết mình đã đến bước đường này thì khó lòng khôi phục lại vị trí như cũ.
Nghe nói Bạch Thuẫn còn thành lập cả tổ chuyên án đặt tên là “Đội đặc nhiệm 930”.
Dù Charlemagne không biết họ muốn điều tra gì nhưng theo góc độ của gã, những kẻ thù kia sẽ muốn nhân cơ hội này đào bới ra thêm nhiều tội danh, giẫm đạp gã đến tận cùng!
Hiển nhiên Charlemagne sẽ không ngồi yên chờ chết.
Gã cài người vào trong, nắm bắt được một ít manh mối.
Gã chắc chắn phải lợi dụng chút manh mối này để quậy đục nước, càng đục càng tốt.
Đội đặc nhiệm càng gặp nhiều rắc rối thì càng tốn nhiều công sức, khi đã kiệt sức thì họ càng phải tập trung vào kẻ đứng sau hậu trường hơn.
Bây giờ những tổ chức làm việc cho Bạch Thuẫn chắc chắn đã gió chiều nào theo chiều đó, họ sẽ không chịu hợp tác với gã nữa.
Charlemagne cũng không thể tin tưởng bọn họ.
Vừa lúc cách đây vài ngày, gã vừa gọi một cuộc điện thoại, biết được một tổ chức lính đánh thuê khá đáng tin.
Mà tổ chức này cũng không biết thân phận thật của gã, hành động bí mật, quả thực càng yên tâm hơn.
Cho nên Charlemagne chỉ có thể được ăn cả ngã về không, nắm bắt cọng rơm cứu mạng này.
“Tôi sẽ tìm nhiều cách để đưa cậu vào Ngục giam số 1 Stuart.”
“Tôi có thù với một người, mã định danh là M-611, tên là Takeshi Motobu.”
Charlemagne lạnh lùng nói: “Cậu hãy quan sát tên đó, nhìn xem xung quanh có ai tiếp cận cậu ta không, sau đó hãy tìm cơ hội giết cậu ta.”