Thiện Phi Bạch: “…”
Trong thế giới đảo lộn của chàng trai, Ninh Chước đang lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt như ngọc lục bảo của anh phản chiếu bóng ảnh của cậu như mang theo một sức mạnh kì lạ khiến cho trái tim cậu đập nhanh hơn mỗi giây.
Thắt lưng của Thiện Phi Bạch căng chặt, khi cậu chuẩn bị thả chân và nhảy xuống, Ninh Chước lại vươn tay túm lấy cột sống cổ của cậu, đầu ngón tay dùng lực miết theo xương sống, khống chế cậu trong lòng bàn tay.
… Anh không muốn cậu chuyển động.
Ninh Chước ở thế trên, Thiện Phi Bạch ở thế dưới, hình thành một tư thế áp chế chặt chẽ.
Thiện Phi Bạch đối diện với anh một lát, trong lòng hiểu ra, thả lỏng và giang rộng vòng tay, ôm lấy eo anh, kéo anh vào trong lòng ngực mình đong đưa: “Anh Ninh, anh vẫn chưa tin em à?”
“Tin?”
Nếu Thiện Phi Bạch không trọng thương và rơi vào tay mình, Ninh Chước hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến viễn cảnh sẽ có ngày anh sẽ cùng đối phương thảo luận với nhau “có tin tưởng” hay không.
Ninh Chước và Thiện Phi Bạch duy trì tư thế ái muội một thời gian, trong lòng anh xao động nhiều suy nghĩ nhưng bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ninh Chước nói: “Tôi chọn cậu là vì tôi không tin cậu.”
Đây là một lời thật lòng.
Ninh Chước có thể thấu hiểu đàn em của mình, có thể lên kế hoạch chống lại cả ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn, thậm chí có thể đoán được cả suy nghĩ của người bạn cũ Lâm Cầm, một con cáo già chính hiệu.
Nhưng khi anh nhìn Thiện Phi Bạch, anh luôn có cảm giác mình nhìn hoa trong sương.
Không thể phân biệt đâu là lời nói thật của con sói con này.
Ninh Chước 18 tuổi vì “tin tưởng Thiện Phi Bạch” khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu đau, cho nên Ninh Chước 28 tuổi lại càng cảnh giác hơn xưa.
Vì vậy, Ninh Chước nửa quỳ trước người đối phương, giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Nên tôi càng muốn kéo cậu xuống bùn chung với tôi, khiến cậu tệ hại đi sẽ giúp tôi an tâm hơn.”
“Nếu cậu dám đâm tôi sau lưng, tôi sẽ giết ngược lại cậu. Hiểu không?”
Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ hiểu.”
Lúc này cậu không giống một con sói con tinh ranh chút nào, cả mạng sống đều giao vào trong tay Ninh Chước khi đưa toàn bộ đốt sống cổ của mình cho anh, để anh có thể dùng một tay bẻ gãy cổ mình bất cứ lúc nào.
Ninh Chước theo bản năng bóp tay một chút.
Vì phía sau gáy cậu mới được nối kim loại nên làn da vừa mát vừa nóng, vừa cứng vừa mềm, có độ dẻo dai và độ đàn hồi vô cùng thoải mái.
Nhìn thấy phần gáy của đối phương bị nhào nặn tùy ý trong tay mình, Ninh Chước cảm thấy anh hoàn toàn có thể khống chế được Thiện Phi Bạch.
Điều này khiến trong lòng Ninh Chước nảy sinh một cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Sau khi phản ứng lại, Ninh Chước mới nhận ra Thiện Phi Bạch không hề tập trung mà lại dùng tay đo vòng eo của mình.
Ninh Chước: “…”
Anh dùng tay trái túm lấy cổ tay cậu: “Chạm vào đâu đấy?”
Thiện Phi Bạch trả lời không đúng trọng tâm: “Em đang tự làm mình phân tâm.”
Vòng eo của Ninh Chước vừa thon vừa mềm, nhưng cơ bắp và xương cốt lại rắn chắc, lạnh lẽo như được làm bằng sắt.
Thiện Phi Bạch tập trung đo vòng eo của anh để phân tâm khỏi việc hôn anh.
Ninh Chước cúi đầu nhìn bàn tay mình, không nói gì, lẳng lặng giơ ngón trỏ ra gập lại, ngón tay máy bật ra một cái bật lửa.
Ninh Chước không có thói quen hút thuốc, vì một trong những tên bắt cóc chết trong tay anh rất thích hút thuốc.
Tuy nhiên, lính đánh thuê hiếm khi không hút thuốc hay uống rượu, đây là hai thứ có thể giúp họ làm tê liệt thần kinh căng thẳng do bạo lực, đồng thời tạo cơ hội cho họ triệt tiêu những nguồn năng lượng dư thừa.
Vì mục đích xã giao, Ninh Chước có hút thuốc và uống rượu, cho nên cũng mang theo bật lửa bên mình.
Ninh Chước quyết định dạy cho Thiện Phi Bạch một bài học.
Anh nhẹ nhàng nói: “Cậu chỉ được làm những gì được yêu cầu. Tôi không yêu cầu cậu làm việc này.”
Nói xong, anh liền dí bật lửa vào bên trong khuỷu tay của Thiện Phi Bạch.
Một tiếng rít vang lên, tiếng da thịt cháy xèo xèo nghe qua vô cùng đau đớn.
Cả người Thiện Phi Bạch run lên vì đau.
Một lúc sau, Ninh Chước cảm thấy có gì đó không ổn.
Thiện Phi Bạch không hề thu tay lại mà còn siết chặt vòng tay, như thể là làn da bị bỏng kia không thuộc về cậu.
Thân thể cậu run lên như một con chó con đáng thương.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến khiến tay Ninh Chước giật run, anh vội vàng kết thúc công cuộc thuần hóa không thành công này.
Úc Thuật Kiếm hô to từ bên ngoài: “Anh Ninh, đã chuẩn bị đồ xong.”
Ninh Chước hơi bối rối, giọng nói không khống chế được hơi lạc đi: “Bỏ ở ngoài cửa.”
Úc Thuật Kiếm ở ngoài cửa nghe thấy có vẻ Ninh Chước đang có tâm trạng không tốt nên gấp rút bỏ đồ xuống, vội vàng rút lui.
Ninh Chước rút ngón tay về, muốn mắng thằng điên nhưng cuối cùng cảm thấy nói ra trước như vậy lại rơi vào thế bí, cho nên anh đổi đề tài: “Từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì đúng không.”
Thiện Phi Bạch vươn hai tay, dẻo dai lộn một vòng, nhanh nhẹn từ xà đơn nhảy xuống đất.
Cậu che lại phần khuỷu tay, trên chóp mũi đổ một lớp mồ hôi mỏng: “Dạ.”
Trả lời xong, ý thức được điều gì, hai mắt chàng trai liền sáng bừng.
Ninh Chước đứng dậy: “Mua đồ ăn cho cậu.”
Cuối cùng Ninh Chước mới nhớ ra một vấn đề, anh lấy một tờ giấy gập làm đôi, đặt xuống bàn: “… À quên, tôi vừa làm xong một việc.”
Thiện Phi Bạch không hiểu chuyện gì, khi Ninh Chước đi ra mở cửa, cậu nửa quỳ trên mặt đất, giơ tay lấy tờ giấy nhìn.
Ninh Chước đưa lưng về phía cậu, kéo cửa phòng: “180 ngàn, tôi mua đứt cậu từ chỗ cha của cậu rồi.”
“Nếu cha cậu về hưu năm 70 tuổi, vẫn còn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, dựa theo tiêu chuẩn cấp dưỡng tối thiểu của Ngân Chùy là 1 ngàn mỗi tháng thì cậu và anh trai cậu chia đều mỗi người 500, 180 ngàn xem như vừa đủ.”
Anh đóng cửa lại: “Đương nhiên, dù cậu có quan tâm hay không, cậu cũng không có một xu thừa kế nào từ nhà họ Chương.”
Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đối đầu với nhau nhiều năm như vậy nhưng Thiện Phi Bạch luôn giấu kín suy nghĩ của mình, cho nên dù anh có hiểu được mưu kế của cậu thì cũng không biết được cảm xúc thật của cậu là gì.
Ninh Chước biết cậu có lẽ ghét nhà họ Thiện, nhưng anh không thể chắc chắn đó là do cậu đang trong giai đoạn nổi loạn, muốn quậy phá để gây sự chú ý hay không.
Nhưng khi anh quay người lại, nhìn thấy hai tay nắm chặt lấy tờ thỏa thuận chuyển nhượng giữa anh và Chương Vinh Ân, hai mắt sáng như đèn pha, cả người hưng phấn đến phát run, anh nhận ra là do anh suy nghĩ nhiều rồi.
Ninh Chước nghĩ thầm, làm chuyện tốt cho cậu rồi, nhóc khùng.
Anh lấy trong túi áo ra một món đồ khác.
Anh đã phát hiện ra một bí mật.
Sau khi anh và Chương Vinh Ân thương lượng xong, Chương Vinh Ân gọi quản gia đến xử lý công việc, Ninh Chước đã làm một việc không có trong kế hoạch.
Anh hỏi vị trí phòng ở của Thiện Phi Bạch.
Hiển nhiên quản gia chỉ rõ đường đi cho anh.
Bức anh trong tay anh là thứ duy nhất anh lấy từ phòng của Thiện Phi Bạch.
Đây là một bức ảnh chụp Thiện Phi Bạch cùng một người phụ nữ khi cậu còn nhỏ.
Người phụ nữ hẳn là Thiện Vân Hoa.
Bà đội một chiếc mũ rơm, mặc một chiếc váy đi biển vừa người, thoải mái. Dù năm tháng trôi qua nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét quyến rũ từ những năm tháng xưa qua đường nét đôi mắt của bà.
Chân trái của bà là một chiếc chân giả bằng sắt được thiết kế đặc biệt có kết nối âm thanh, tên là Đạp Ca*. Dưới mắt cá chân có một cái loa, đúng như tên gọi, được dùng để hát.
*踏歌: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát
Bên cạnh bà là Thiện Phi Bạch, người mà Ninh Chước rất quen thuộc.
Cậu bé đội một chiếc mũ ca rô, mái tóc được vuốt keo và đeo tai nghe. Cậu bé có nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên, trông không có vẻ liều lĩnh, bướng bỉnh gì sẽ đối đầu trực diện ăn miếng trả miếng với anh như bây giờ.
Ninh Chước dời mắt từ bức ảnh, lại nhìn về phía chàng trai bây giờ, trong lòng tràn ngập tiếc nuối, cảm thấy Thiện Phi Bạch dậy thì thất bại.
Thiện Phi Bạch cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trong mắt như có sao, gọi anh: “Anh Ninh ——”
Nhưng khi ánh mắt dừng ở ly nước trong tay Ninh Chước, nụ cười rạng rỡ của Thiện Phi Bạch liền mất hút: “…”
Trông cậu còn sợ hãi hơn cả khi bị lửa nóng thiêu đốt ban nãy.
Ninh Chước vô cùng hài lòng với phản ứng này.
Ninh Chước nhét bức ảnh vào túi áo, nhẹ nhàng đưa ly nước đến trước mặt Thiện Phi Bạch, nói: “Uống. Nước ép cà rốt.”
—— Thiện Phi Bạch bị mù màu.
Ninh Chước biết đôi mắt của Thiện Phi Bạch có vấn đề, nhưng anh chỉ biết sau khi cậu bắt đầu chống lại mình.
Trong ba tháng ở Henna, cậu không tiết lộ danh tính thực sự của mình, hiển nhiên cũng không nói chuyện này cho Ninh Chước biết.
Ngoài ra, căn bệnh này cũng không phải vấn đề lớn đối với cậu.
Thị lực của Thiện Phi Bạch cực tốt, điểm yếu về màu sắc này không cản trở việc cậu ta dùng súng đâm lén sau lưng anh.
Việc Ninh Chước phát hiện ra điểm yếu của Thiện Phi Bạch bắt nguồn từ một lần hợp tác hiếp hoi giữa Henna và Bàn Kiều.
Khi các công ty lớn thiếu nhân lực, họ sẽ thuê nhiều hơn một tổ chức lính đánh thuê làm việc cho mình.
Một số người còn có sở thích nhìn hai tổ chức thù địch làm việc cùng nhau, nghiến răng nghiến lợi hợp tác với nhau chỉ vì tiền.
Henna và Bàn Kiều thù ghét nhau nhưng cả hai không thù ghét tiền.
Henna và Bàn Kiều là hai tổ chức lính đánh thuê thuộc hàng giỏi nhất, cũng là hai tổ chức từng hợp tác với nhau, cùng ăn cơm với nhau nhưng hai bên tự giác chia địa bàn, không thèm nhìn lẫn nhau.
Có một lần, sau khi hoàn thành đơn hàng, ông chủ rất hài lòng nên mời những lính đánh thuê tham gia nhiệm vụ ăn thịt nướng.
Ở thời đại này, thịt nướng là món ngon của lạ.
Dù ghét Bàn Kiều đi chăng nữa, những lính đánh thuê trẻ tuổi của Henna cũng không thể chống chọi với cám dỗ này.
Ninh Chước là người đứng đầu nên anh sẽ phải có mặt.
Anh tận mắt nhìn thấy Thiện Phi Bạch đặt thịt nướng lên bàn bếp ở trước mặt mình rồi quay lại trò chuyện với những người khác.
Những người đến từ Bàn Kiều rất thân thiết với Thiện Phi Bạch. Có người đã lấy thịt chín trước mặt Thiện Phi Bạch và đặt thêm thịt sống lên trên bếp than.
Một lúc sau, Thiện Phi Bạch quay lại với bàn bếp, cậu chú ý thời gian, cầm miếng thịt nướng chỉn dở trước mặt Ninh Chước lên, tự nhiên đưa vào miệng ăn.
Giây tiếp theo, cậu liếm miệng, thành thật đặt miếng thịt lại lên bếp than.
Ninh Chước liền nhớ lại lời đầu tiên cậu nói với anh khi cả hai gặp nhau.
—— “Anh ơi, mắt của anh hình như có màu không giống với người khác.”
… “Hình như?”
Ninh Chước suy tư, ghi nhớ chuyện này.
Bây giờ biết Thiện Phi Bạch rất kén ăn, hiển nhiên anh muốn báo thù.
Đúng như dự đoán, Thiện Phi Bạch nhăn mặt nhìn anh: “Anh Ninh, cà rốt không có tác dụng với em…”
Ninh Chước bất động: “Không uống làm sao biết không có tác dụng?”
Thiện Phi Bạch như trẻ nhỏ có ý đồ chạy trốn khỏi người lớn: “Bà nội em bắt em uống em cũng không uống.”
“Tôi không phải bà nội của cậu. Uống ngay cho tôi.” Ninh Chước chân thành đáng tin nói: “Uống xong tôi dẫn cậu đi gặp một người.”