Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 32: Lâm Cầm (2)




Lâm Cầm quấn lại băng vải, hỏi: “Không phải cậu nói dạo này cậu bận lắm nên không có thời gian chú ý đến chuyện đó à?”

Ninh Chước: “Không muốn xem cũng không được, video đó xuất hiện ở khắp mọi nơi rồi.”

Lâm Cầm khẽ thở dài.

Ninh Chước: “Gì? Cậu biết rõ Bạch Thuẫn tệ đến mức nào rồi mà, lúc trước cũng chính cậu đòi vào đó cho bằng được, bây giờ cậu đã thay đổi bao nhiêu rồi?”

Lâm Cầm bước đến một chỗ trống cách xa đám đông, đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: “Con người mà, sẽ có lúc nản lòng, nhưng bình tĩnh chờ đợi một chút thì sẽ qua.”

Ninh Chước có lòng tìm hiểu tiến độ điều tra của Bạch Thuẫn cho nên anh mới mười phần kiên nhẫn, chờ đợi cảm xúc của Lâm Cầm khá hơn.

Tiếng người ồn ào từ máy liên lạc biến mất, tiếng bước chân của Lâm Cầm vang lên trên hành lang vang vọng, Ninh Chước đoán rằng hắn đã đi đến một khu vực trống trải không có người.

Anh hỏi: “Charlemagne sẽ bị gì?”

Lâm Cầm: “Bây giờ Bạch Thuẫn đã tạm thời cách chức ông ta.”

Ninh Chước: “Tạm thời?”

Lâm Cầm cười nhẹ: “Là nói giảm nói tránh. Nói đúng hơn thì ông ta không bao giờ có khả năng xuất hiện trước công chúng nữa. Tuy nhiên, sau nhiều năm làm việc thì ông ta đã có quan hệ sâu sắc với tầng trong của Bạch Thuẫn… Cậu hiểu ý tôi mà.”

Giọng điệu của Ninh Chước nhàn nhạt không rõ vui hay buồn: “Hiểu.”

Lâm Cầm đứng trước một máy pha cà phê tự động, lấy một ly cà phê đen nóng: “Tôi biết cậu rất ghét Charlemagne. Tôi không rõ ân oán giữa hai người, nhưng cậu kiên nhẫn chờ một chút đi.”

“Tùy vào vị trí mọc thì lượng chất dinh dưỡng mà rễ cây hấp thụ cũng khác nhau. Rễ bên này hút nhiều, rễ bên kia hút ít.”

Trong khi đang nói, Lâm Cầm cũng nhấp một ngụm cà phê và vô tình bị bỏng.

Hắn hít hà một hơi, nói: “Cậu hãy tưởng tượng tôi đang trao đổi kiến thức làm vườn với cậu đi.”

Ninh Chước hiểu ý Lâm Cầm.

Charlemagne không tiếc công xây dựng cho mình một hình tượng tốt đẹp trong mắt công chúng, miệt mài leo lên vị trí cao không chỉ dừng lại ở một chức vị thanh tra bình thường.

Trong Bạch Thuẫn, có lẽ vẫn sẽ có người đối lập với Charlemagne, ghen tị với ánh đèn sân khấu và phong cách làm việc hào nhoáng của gã.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất khi tất cả mọi người đều dồn gã vào đường cùng.

Khi sự cố video giám sát nổ ra, Charlemagne sẽ không còn cơ hội thăng quan tiến bước trong cuộc đời nữa, kết quả khả quan nhất là bị giáng chức xuống một vị trí quèn, nhận mức lương xứng đáng và chờ đến khi nghỉ hưu.

Charlemagne là một tên tham lam, chỉ cần phá vỡ hình tượng tốt đẹp của gã, chặt đứt con đường công danh của gã cũng đã đủ để gã phải đau khổ bừng tỉnh mỗi đêm suốt quãng đời còn lại.

Nhưng đối với Ninh Chước, như vậy vẫn chưa đủ.

Không bao giờ đủ.

Ninh Chước biết nhưng vẫn hỏi: “Con trai cưng của ông ta đâu? Tìm được chưa?”

Lâm Cầm nóng nảy nhấp một ngụm cà phê: “Không tìm thấy.”

Ninh Chước: “Hả?”

Lâm Cầm: “Việc này hơi… khó giải thích. Cậu đừng hỏi nữa.”

Vừa nói chuyện với Ninh Chước, Lâm Cầm lấy một bản báo cáo tư nhân, dựa vào tường cẩn thận xem xét.

Sát nhân biến dạng chết một cách thảm khốc trước toàn công chúng, kẻ thủ ác mang hai thân phận Barzel và Ruskin chết đầy nhục nhã, cuối cùng Bạch Thuẫn đã phải thiêu sống thi thể.

—— Hiển nhiên là không để lại thi thể để tra xét, lỡ như thật sự điều tra ra được điều gì thì sao.

Đây là phong cách làm việc của Bạch Thuẫn.

Kết quả là với phong cách làm việc này, họ tự tay lấp luôn đường lui cho mình.

Sau khi tìm được đoạn băng ghi hình, dù có những người như Lâm Cầm nghi ngờ Ruskin là quý tử của Charlemagne thì cũng không một ai có thể tìm thấy DNA để tiến hành xét nghiệm từ một đống tro.

Cho nên Lâm Cầm, người nắm rõ quy tắc làm việc của Bạch Thuẫn, là người trước nhất đi đến bệnh viện chuyên khám sức khỏe cho tù nhân.

Sau khi vào trại giam, tù nhân sẽ được khám sức khỏe định kỳ để đảm bảo không mang các bệnh truyền nhiễm, tránh phát bệnh đột ngột khi ở trong trại.

Với quyền hạn hiện tại của Lâm Cầm, một phó đội trưởng của đội biệt động, hắn không có quyền truy cập vào cơ sở dữ liệu thông tin của bệnh viện.

Việc xâm nhập trái phép chắc chắn sẽ để lại dấu vết, dù bây giờ không bị phát hiện nhưng sau này cũng sẽ dễ dàng bị truy tìm.

Cho nên Lâm Cầm sử dụng thiết bị truy cập dữ liệu tự chế của mình, chọn cơ sở dữ liệu của bệnh viện là đối tượng quan sát chứ không có ý định xâm nhập.

Đúng như dự đoán, hắn tìm thấy một chuỗi dữ liệu thay đổi cực kỳ nhỏ.

Quyền phụ trợ của bệnh viện được mở ra một cách bất thường.

—— Charlemagne cho người đi tiêu hủy bằng chứng.

Ruskin có thể thay đổi gương mặt, nhưng máu thì không.

Nếu Ruskin “chết” một cách êm đẹp, hiển nhiên không một ai rảnh rỗi kiểm tra hồ sơ khám bệnh của tên sát nhân, cho nên Charlemagne có thể từ từ tìm cách thay đổi dữ liệu của hồ sơ khám bệnh này.

Bây giờ sự việc xảy ra một cách đột ngột, gã chỉ có thể sắp xếp người nhanh chóng dọn dẹp tình hình, còn việc có thực thi được hay không thì chưa thể biết trước.

Sau khi những người được Charlemagne cử đến thay đổi dữ liệu máu của Ruskin bằng một người thứ ba không liên quan, Lâm Cầm đã thực hiện thành công một lần vượt tường lửa, lợi dụng mã virus hiện quảng cáo màu vàng, hắn lặng lẽ thâm nhập vào phương tiện máy tính – não của người đó.

—— Nếu người đó muốn thay đổi dữ liệu thì cần phải truy lại dữ liệu gốc của Ruskin.

Hơn 10 năm trước, Bạch Thuẫn đã triển khau hệ thống bấm giờ vào cửa. Tương tự như Henna, người bước vào cần phải quét kiểm tra chống hàng giả trước khi vào trong.

Các sĩ quan cảnh sát bình thường không phải là con ruột của Charlemagne nên họ không thể trải nghiệm tiện ích được vào trong căn cứ mà không bị việc rà quét này cản trở.

Để xác minh danh tính nhanh chóng, hầu hết cảnh sát của Bạch Thuẫn đều dán logo vào đồng tử của mình, chỉ cần kéo kính râm xuống sẽ lộ ra con ngươi màu vàng.

Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Lâm Cầm rất nhiều.

Thông qua giao diện não máy tính của người đó, hắn sao chép tất cả dữ liệu mà đối phương nhìn thấy.

Bây giờ, trong tay Lâm Cầm đang sở hữu dữ liệu kiểm tra máu cuối cùng của tù nhân Raskin.

Con trai của Charlemagne đã sử dụng phương thức tàn nhẫn nhất để trừng phạt tên tội phạm xứng đáng chết. Ban đầu, dân chúng đều ồ ạt khen ngợi hành động này.

Một số người cũng ủng hộ nhiệt liệt, cho rằng đây là hành động “chính nghĩa” giúp đòi lại công bằng cho những nạn nhân xấu số.

Nhưng Charlemagne, thanh tra chính trực trước mặt công chúng, lại cung cấp cho con trai mình những tiện nghi một cách quá đáng. Sau khi sự việc xảy ra, ông ta vẫn không giao con trai mình ra xét xử nên kéo theo đó, thanh danh của Charlemagne cũng bị suy giảm ít nhiều.

Còn người anh hùng “chính nghĩa” giết chết phạm nhân đã trở thành đối tượng bị phỉ báng, dần dà bị gắn liền với cụm từ “con ông cháu cha đùa giỡn với mạng sống người khác một cách bừa bãi”.

Những đánh giá tốt lúc đầu đã hoàn toàn sụp đổ.

Người dân ở Ngân Chùy có rất nhiều nhân vật ẩn mình, những người không thể chịu đựng được Charlemagne nên càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến cuộc sống trong quá khứ và hiện tại của gã bị vạch trần.

Trong số đó có bản báo cáo khám sức khỏe của Charlemagne.

Trong khi mọi người đang xôn xao về căn bệnh viêm tuyến tiền liệt của Charlemagne thì Lâm Cầm dễ dàng có được báo cáo về mẫu máu của Charlemagne.

So sánh tương quan giữa hai đối tượng, Lâm Cầm biết hắn đã có trong tay một bí mật lớn.

Tuy nhiên đây cũng là một bí mật mà hắn không thể tiết lộ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Thông tin này đưa ra được kết luận rằng dù đặt Charlemagne ở vị trí nào ở Bạch Thuẫn đi chăng nữa cũng là tai họa.

Lâm Cầm còn phải suy xét thêm về việc sử dụng tin tình báo này như thế nào.

Hắn muốn đưa thông tin này cho Ninh Chước.

Nhưng trước đó hắn cần phải xác nhận một điều.

Tạm thời Ninh Chước không biết gì về ý định của Lâm Cầm, anh hỏi: “Vậy tiếp theo cậu sẽ làm gì? Dừng lại ở đó à?”

Lâm Cầm bất đắc dĩ nói: “Trước mắt là dừng ở đây. Cậu xem video rồi, vậy có ý tưởng gì không?”

Ninh Chước khẽ chau mày.

Anh nhớ anh đã chôn một quả bom nổ chậm.

Trong video, người đầu độc đã vẽ một biểu tượng.

Anh nói: “Trong video ——”

Lời còn chưa dứt, Ninh Chước chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Đây là một cảnh báo nguy hiểm theo bản năng của động vật.

Dù mọi chuyện dường như không có gì khác lạ.

Lâm Cầm vẫn đang ung dung uống cà phê ở đầu dây bên kia.

Ninh Chước dừng một chút, giọng điệu đã bình thường: “Không có thêm thông tin gì trong video thì không thể truy ra được ai lấy trộm video theo dõi của Bạch Thuẫn à?”

Khi nói chuyện, Ninh Chước nhanh chóng mở hệ thống xem video trên xe motor, tìm cái có âm lượng lớn nhất rồi nhấn vào.

Nhìn thoáng qua, Ninh Chước cảm thấy có chút lạnh sống lưng.

Trong đoạn băng ghi hình mà anh nhờ Lawyer Tuner công bố ra ngoài, người đàn ông giống hệt Kim Charlemagne đã dùng tay vạch những đường khắc trên hộp đựng thuốc.

Các bản quay được đăng tải trên các phương tiện trực tuyến lớn đều phải chỉnh sửa nhiều lần, hầu hết đều tập trung vào cảnh “Kim Charlemagne” thay thuốc độc và quay đầu lại về phía máy quay.

Ngay cả video dài nhất và đầy đủ nhất, vài giây theo dõi các ký tự cũng bị chặn lại và chỉnh sửa một cách có chủ ý!

Nói cách khác, một công dân bình thường ở Ngân Chùy chỉ có thể nói rằng người đàn ông này đang viết hay vẽ gì đó trên hộp, nhưng không bao giờ có khả năng biết được người này đã viết gì.

Hiển nhiên cũng có những ý kiến đặt ra về sự thiếu hụt của video.

Nhiều người xem buổi phát sóng trực tiếp đều cho rằng video này vốn đã được chỉnh sửa.

Ngày nay, trên mạng có rất nhiều thông tin ồn ào, những nghi ngờ và tranh luận về Charlemagne lại sôi nổi tràn lan, những câu hỏi đó lại bị xen lẫn vào nhau.

… Lâm Cầm đang âm mưu chống lại anh!

Ngay từ câu hỏi đầu tiên thảo luận với anh, hắn đã cố tình đánh lừa!

—— “Không phải cậu nói dạo này cậu bận lắm nên không có thời gian chú ý đến chuyện đó à?”

Lawyer Tuner đã hack các phương tiện công cộng của Ngân Chùy và công bố đoạn video dài một phút.

Vì Ninh Chước bị xem là một người bận rộn nên việc anh xem được đoạn video trực tiếp vào lúc đó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, đúng không?

Nếu Ninh Chước đưa ra được thông tin không có trong video phát trên các phương tiện khác thì hắn sẽ đặt ra nghi vấn!

Đối với phản ứng của Ninh Chước, Lâm Cầm cũng phản ứng lại một cách thờ ơ, như thể cả hai đang nói chuyện bình thường: “Tay chân của người đó rất sạch, có lẽ có dân chuyên xử lý hậu quả, nhưng chúng tôi vẫn tìm thấy một số manh mối khác liên quan đến… tổ chức lính đánh thuê. Cậu là người của lĩnh vực này, có phải chỉ cần một khẩu súng, cậu sẽ làm bất cứ điều gì được yêu cầu không.”

Ninh Chước: “Đúng vậy.”

Lâm Cầm không muốn hỏi sâu hơn.

Theo thông tin hắn có được, vấn đề này liên quan đến tổ chức lính đánh thuê Bàn Kiều.

Có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra với Thiện Phi Bạch, người đứng đầu của Bàn Kiều, và sau đó đoạn video bị rò rỉ ra ngoài…

Thời điểm quá mức trùng hợp.

… Chẳng lẽ Thiện Phi Bạch bị Bạch Thuẫn đâm sau lưng, sau đó người của Bàn Kiều muốn trả thù nên công khai đoạn video?

Hắn không có chứng cứ, mọi thứ chỉ là phỏng đoán, cho nên hắn sẽ không nói ra.

Lâm Cầm dịu dàng nói: “Cậu không liên quan đến chuyện này là tôi yên tâm rồi.”

Ninh Chước: “…” Ha ha.

Lâm Cầm: “Tôi đã nói rồi, cậu đừng lo lắng. Còn nhớ những gì tôi nói trước đây với cậu không? Hàn Sơn hỏi Thập Đắc điều gì?”

Ninh Chước biết đó là một cuộc hỏi đáp từ rất xưa.

Câu hỏi là thế gian có người đánh tôi, mắng tôi, làm nhục tôi, khi dễ tôi, dọa tôi, gạt tôi, chê tôi, khinh tôi, ăn hiếp tôi, cười nhạo tôi cho đến đối xử khắc nghiệt với tôi, thì tôi phải làm gì?

Lâm Cầm chậm rãi đáp: “Chỉ cần nhịn nhục họ, kính họ, sợ họ, tránh họ, nhường họ, khiêm tốn với họ, không chống cự họ, không cần để ý đến họ, rồi chờ ít năm nữa hãy nhìn lại họ.”

Ninh Chước cười lạnh: “Chờ thêm mấy năm nữa là ông ta về hưu luôn rồi.”

Nói xong, anh cúp máy.

Lâm Cầm đưa thiết bị liên lạc ra khỏi tai, cầm nó trong tay rồi nói với Ninh Chước, người không còn nghe nữa: “Cậu không bao giờ chịu nghe tôi nói hết.”

“… Chờ vài năm nữa, tôi sẽ giải quyết ông ta.”

Tuy nhiên, Ninh Chước và hắn chưa bao giờ có cùng quan điểm với nhau.

Lâm Cầm biết tính cách của Ninh Chước.

Hắn không sợ Ninh Chước đi sai đường, nhưng sợ Ninh Chước sẽ dấn thân vào con đường không thể quay đầu và bị công ty lớn truy sát.

Lâm Cầm cúi đầu, lấy ra một đồng xu may mắn từ trong túi.

Hắn nhắm mắt lại, trong miệng tràn ngập mùi cà phê đắng thoang thoảng.

Năm đó, Lâm Cầm được nhận vào Bạch Thuẫn, khi hắn đến tìm Ninh Chước thì bị Ninh Chước xua đuổi.

Ninh Chước nói: “Cảnh sát Lâm, cậu là cảnh sát, tôi là tội phạm. Chúng ta đừng gặp nhau nữa. Nếu sau này tôi bị bắt, cậu có sẵn sàng tung đồng xu này không? Nếu là mặt ngửa thì bắt, mặt sấp thì không bắt, không còn giống như hồi trước nữa.”

Sau đó Lâm Cầm hỏi mọi người mới biết được rằng bông hoa tử đinh hương năm cánh khắc trên đồng xu là để cầu bình an.

Hắn mỉm cười, giữ đồng xu này bên cạnh suốt 5 năm.

Sau khi tốt nghiệp, hắn xin đến Trường An công tác, nhưng lại không gặp Ninh Chước mà chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại, giống như một người, nhưng cũng không hẳn là một người bạn.

Lâm Cầm vô thức sử dụng các đốt ngón tay của tay phải chuyển động đồng xu một cách trơn tru từ ngón cái sang ngón út rồi theo vòng ngược lại, cứ lặp đi lặp lại chu kỳ này.

Giây tiếp theo, hắn dùng ngón cái búng đồng xu lên rồi nắm chặt lấy nó.

Lâm Cầm sải bước, quay về vị trí của mình.

Hắn có nhiều việc phải làm.

Ví dụ như điều tra xem “Kim Charlemagne” đã viết gì.

Ninh Chước sửng sốt mất một lát sau khi cúp máy.

Dù đứng trước gió nhưng sau lưng anh lại đổ một lớp mồ hôi.

Anh nhẹ giọng mắng người ở đầu dây bên kia: “Con cáo chết tiệt.”



Vất vả mới đuổi được con cáo chết tiệt đi, Ninh Chước còn phải đối phó với một con sói con.

Mọi chuyện diễn ra có biến số không ít đối với kế hoạch của anh nhưng cho đến bây giờ, mọi thứ vẫn còn trong quyền kiểm soát.

Ngoại trừ Thiện Phi Bạch.

Mở cửa phòng với tâm sự phức tạp, Ninh Chước nhìn thấy Thiện Phi Bạch đang treo ngược người trên thanh xà đơn để gập bụng.

Vì đang luyện tập nên những đường cong cơ bụng lộ ra rõ nét, mồ hôi lấp lánh chảy xuống thắt lưng, gần như khó lòng nhận ra cơ thể này vốn đang bị thương và không còn hoàn hảo như ban đầu.

Thiện Phi Bạch hiển nhiên không quan tâm đến điều này.

Hai tay cậu buông xuống sau đầu, lơ lửng giữa không trung, miệng cười toe toét: “Anh Ninh, anh về rồi.”

Sau khi nói chuyện với Lâm Cầm, Ninh Chước đưa ra một quyết định.

Ninh Chước đi đến trước mặt Thiện Phi Bạch, anh quỳ một chân xuống, đối diện ngang tầm mắt với thanh niên.

“Ê.” Ninh Chước nói: “Làm đồng phạm với tôi đi.”

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Vườn sở thú của Ninh Chước chính thức mở cửa