Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 26: Chia ly (2)




Cả đời này của Ninh Chước hận nhất là những tên tài phiệt và những tập đoàn lớn.

Anh mạo hiểm mạng sống, lao đầu vào mê cung container để cứu một đứa trẻ mà anh nghĩ rằng nó sắp phải rời bỏ gia đình của mình.

Không ngờ người được anh cứu lại là một thiếu gia nhà giàu có thể dễ dàng cứu sống bằng tiền.

Mọi nghi ngờ đã được giải thích.

Vết thương trên cổ của Tiểu Bạch không phải là một loại hình phạt hay đe dọa từ bọn bắt cóc mà bọn chúng vốn dĩ muốn lấy con chip định vị ra.

Chúng chuẩn bị trước bộ quần áo nhàu nhĩ, bẩn thỉu được mặc trên người Tiểu Bạch vì sợ rằng trên quần áo của Tiểu Bạch có chứa những thiết bị hiện đại tiên tiến.

Chúng trói Tiểu Bạch ở trong cứ địa của mình, bịt mắt, bịt miệng cậu bé lại vì chúng sẽ giao trả lại Tiểu Bạch sau khi nhận được tiền.

Tiểu Bạch không bao giờ giống anh.

Cậu bé là một thiếu gia cao quý ở đỉnh cao, còn Ninh Chước là một tên cặn bã đang chật vật tồn tại ở dưới đáy xã hội.

Đều là bắt cóc, nhưng số phận của cả hai lại như trên trời và dưới đất.

Điểm giao nhau giữa cả hai hay ân nhân cứu mạng cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Anh hấp tấp cứu đứa trẻ khiến anh gặp phải tình thế nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Ninh Chước vô cảm ngẩng đầu nói với Thiện Vinh Ân: “Anh ấy nói đùa thôi.”

Đây là một công việc kinh doanh.

Cách làm của sếp Phó hiển nhiên là đơn giản, nhưng điều Ninh Chước muốn là Henna cần phải có ấn tượng tốt ở Thượng Thành.

Anh không cần phải giả vờ rộng lượng và tỏ ra có ân huệ, vì điều đó có vẻ quá tham vọng.

Ngoài ra…

Ngoài ra, Ninh Chước cần phải bỏ ra một số tiền thật lớn để loại bỏ mối quan hệ đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời của mình.

Ninh Chước cởi cúc áo trước, kéo áo trên vai xuống, để lộ ra vết thương bị đâm xuyên máu me đầm đìa.

Lớp áo vừa cởi ra có thể nhìn thấy rõ ràng nhiều vết dao chém, đây là vết thương cũ. Nhưng có một vết thương vẫn còn mới chỉ xuất hiện gần đây.

Ninh Chước lạnh mặt để lộ ra vết thương của mình, đưa ra đề nghị: “100 ngàn.”

Vai của Thiện Vinh Ân khẽ run lên.

Hắn chỉ biết Ninh Chước có thể đã bị thương khi cứu con trai mình, nhưng lại không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.

Vết thương nằm ở bên trái, nếu lệch sang bên một chút nữa sẽ xuyên thẳng qua tim, chết ngay tại chỗ.

Mức độ nghiêm trọng của vết thương hiển nhiên lớn hơn 100 ngàn.

Thiện Vinh Ân lau mũi bằng chiếc khăn tay vải bằng lanh sạch sẽ vắt trên túi áo, bày tỏ lòng trắc ẩn đối với phần thưởng: “180 ngàn. Xem như tích đức thêm.”

Ninh Chước cài lại cúc áo: “Cảm ơn.”

Vẻ mặt của sếp Phó không có gì thay đổi, y cũng không tức giận khi bị Ninh Chước bác bỏ quyết định của mình ngay chốn đông người, ngược lại còn mỉm cười rót nước: “Nào, uống trà, uống trà thôi.”

Ninh Chước vuốt thẳng lại cổ áo: “Để tôi mang thằng nhóc đến.”

Thiện Vinh Ân: “Cảm ơn cậu.”

Ninh Chước quay người đi tới cửa thì chợt dừng lại.

Anh hỏi: “Tên của thằng bé là gì?”

Thiện Vinh Ân ngẩng đầu lên, khe khẽ cười: “Ồ? Thằng bé không nói cho cậu biết à?”

Ninh Chước gật đầu, không nói gì mà bước ra ngoài.

Mẫn Mân nghe xong cũng theo anh đi ra ngoài, đang chuẩn bị nói gì đó thì Ninh Chước lại xoay người ——

“Kiểm tra…”

Ninh Chước vô cảm nói: “Hệ thống bảo vệ của chúng ta có sơ hở, họ đã theo dõi chúng ta lâu như vậy vì sao lại không có người phát hiện ra?”

Mẫn Mân bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm không thể nói thêm lời nào, mọi lời an ủi đều ngưng tụ thành một từ: “Ừm…”

Sau khi bỏ lại Mẫn Mân, cơn tức giận đè nén trong lòng Ninh Chước liền thổi bùng lên khiến anh không thể nào đứng vững tiếp tục đi về phía trước mà phải dừng chân vịn người vào tường, lấy tay ấn xuống phần bụng đang cháy như lửa đốt.

Anh bám vào tường một lúc rồi ngẩng đầu, ánh mắt rét căm đi từng bước về phòng mình.

Ninh Chước nắm lấy tay nắm cửa, một cơn buốt lạnh thấu xương tràn ngập, bắp thịt trên tay co giật mấy lần.

Anh gần như có cảm giác muốn quay người bỏ đi.

Nhưng sự thôi thúc đó chỉ là thoáng qua.

Anh đẩy cửa bước vào trong.

Tiểu Bạch cao lớn và vui vẻ trong bộ quần yếm bằng vải denim, là bộ mà Ninh Chước đã mua cho cậu bé.

Trong ba tháng qua, chiều cao của Tiểu Bạch đã tăng lên một chút, cậu bé đã khoe khoang với anh rất nhiều lần, đặc biệt còn thường kéo quần áo cũ ra rồi thở dài: “Nè, nó lại ngắn hơn một chút rồi?”

Ninh Chước luôn tiết kiệm quần áo mặc, quanh năm chỉ có hai màu đen hoặc trắng.

Anh biết Tiểu Bạch rạng rỡ hơn mình nhiều, cần phải có nhiều màu sắc tươi sáng phù hợp hơn.

Bây giờ, những bộ quần áo ấy đã được thanh toán trong phần thưởng trị giá 180 ngàn, rất đáng giá.

Tiểu Bạch nghe thấy tiếng mở cửa, chưa kịp quay người thì ánh mắt đã lấp lánh rạng ngời.

“Anh Ninh, uống trà!” Giọng nói trong trẻo như mặt trời vang lên: “Em lấy mỗi thứ một ít từ chỗ mọi người, có dâu tây, gừng, chà là đỏ, em sẽ nhìn anh uống cho hết!”

Ninh Chước: “Không cần.”

Anh đóng cửa lại, cũng không đến gần Tiểu Bạch mà chỉ dựa vào cửa, ở phía xa nhìn cậu bé.

Chỉ bằng hai từ này, Tiểu Bạch cũng có thể nhận ra trong giọng nói của anh có vấn đề.

Ninh Chước cũng nhìn thấy một ít biến hóa trong cảm xúc của cậu bé từ lông mày và ánh mắt.

Điều này khiến Ninh Chước ngạc nhiên, vì Tiểu Bạch cảnh giác hơn so với anh nghĩ rất nhiều.

… Thông minh đến mức đáng ghét.

Tiểu Bạch đứng thẳng dậy, cúi đầu suy nghĩ một lát.

Cậu biết có một vị khách đã đến căn cứ.

Cậu ngẩng đầu, trực tiếp đưa ra mấu chốt: “Anh, có phải cha em đang ở đây không?”

Ninh Chước mỉa mai nói: “Ừ. Một kỳ tích sinh học, người cha đã sống lại từ cõi chết của em.”

Tiểu Bạch liếm môi trên nứt nẻ, lẩm bẩm ra vẻ thoải mái: “… Thật là. Anh muốn em làm gì?”

Khi vừa mới vào cửa, Ninh Chước tức giận như núi lửa phun trào, chuẩn bị khiến Tiểu Bạch phải trả giá.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt non trẻ của cậu bé, đôi vai săn chắc của anh lại buông thõng xuống, cả người như bị rút hết sức lực: “Cậu chủ nhỏ, về nhà đi.”

Ninh Chước không muốn chơi trò gia đình giả vờ với một thiếu gia nữa.

Thời gian và sức lực của anh rất quý giá, và anh đã lãng phí suốt ba tháng qua.

Không ngờ câu nói này giống như giẫm phải đuôi Tiểu Bạch.

Cậu bé đột nhiên ngẩng phắt đầu, cả người như mọc gai chi chít: “Anh Ninh?! Anh có nhớ anh đã hứa sẽ không bỏ rơi em không?!”

“Là Tiểu Bạch, hiển nhiên tôi sẽ không bỏ rơi em.” Ninh Chước khẽ lắc đầu: “Nhưng bây giờ em là ai thì tôi không biết.”

Giọng nói của Tiểu Bạch liền gấp gáp: “Em, em là Thiện Phi Bạch. Phi Bạch viết như kiểu thư pháp, em sinh vào tháng 11 ——”

Ninh Chước nhàn nhạt gật đầu một cái: “Ồ. Sinh nhật cũng là giả.”

Trước đây cậu bé đã nói với anh rằng cậu sinh vào mùa xuân, cho nên muốn có một con mèo máy làm quà sinh nhật.

Ninh Chước khịt mũi coi thường nhưng vẫn đi tìm hiểu giá mua mèo máy.

“Để cho cha cậu tặng quà sinh nhật cho cậu đi.” Ninh Chước cười tự giễu: “Việc dụ dỗ trẻ em tôi đã làm xong rồi, 180 ngàn cũng là một giá hời.”

Thiện Phi Bạch sửng sốt.

Khi cậu bé lên tiếng một lần nữa, giọng nói run rẩy gần như không thể tin nổi: “Anh vừa bán em với giá 180 ngàn?”

Ninh Chước đau đầu dữ dội, anh muốn xoa dầu bạc hà nhưng bây giờ không phải là lúc.

Câu trả lời của anh đâm thẳng vào tim Tiểu Bạch: “180 ngàn là giá mà cha cậu đưa ra. Tôi chỉ yêu cầu 100 ngàn.”

“Anh ——”

Tiểu Bạch tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, gần như sắp phát điên vì Ninh Chước: “Anh, anh, anh không giữ lời hứa!”

Cậu bé lao đến túm lấy cổ áo Ninh Chước: “Anh phải đánh với ông ấy! Anh mạnh mà, còn ông ấy chỉ là một tên phế vật thôi! Chỉ cần cầm súng hoặc dao, chỉ cần đứng trước mặt ông ấy khiến ông ấy sợ là được! Anh chỉ cần giữ lại em thôi, em sẵn sàng ——”

“Vì sao tôi phải chống lại ông ấy? Vì cậu? Cậu có quan trọng không?”

Ninh Chước chớp mắt, thờ ơ nói: “Vì sao phải giành lấy một thiếu gia chỉ biết nói dối? Cậu chủ nhỏ nhà họ Thiện tự đề cao bản thân quá vậy?”

Thiện Phi Bạch nghe lời nói của Ninh Chước xong, tức giận đến mức cả người run rẩy, cậu bé ôm chặt lấy ngực rồi nhìn anh chằm chằm: “Anh, Ninh Chước, anh…”

Cả hai giận nhau đến mức trái tim tổn thương. Họ nhìn nhau như thể đã trở thành kẻ thù.

Thiện Phi Bạch cúi đầu hít hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc.

“Đúng, em không thể ở lại.” Cậu nhẹ nhàng nói: “Cha sẽ nói rằng anh bắt cóc em.”

Sau khi thuyết phục bản thân bằng cách tự nói với chính mình như vậy, Thiện Phi Bạch ngẩng đầu, nói tiếp: “Anh Ninh, em đi đây. Ban đầu em nói dối anh vì không biết anh là người như thế nào, nhưng sau đó lời nói dối của em đã quá nhiều, em biết anh ghét điều đó vì nó khiến anh gặp rắc rối…”

Cậu bé như sắp khóc đến nơi nên cụp mắt xuống: “Anh chỉ cần nhớ đến em một chút thôi.”

Dù lời chia tay có vẻ nóng vội và xấu hổ nhưng ít nhất vẫn có thể giữ được tôn trọng của mình.

Nhưng Ninh Chước chưa bao giờ là một con người đàng hoàng.

Anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì một tên ngốc trước mặt Thiện Phi Bạch.

Ninh Chước luôn là một tên giang hồ lưu manh.

Nếu anh bị đau, anh sẽ khiến cho người gây ra nỗi đau ấy phải đau gấp trăm lần.

Anh lạnh lùng xé bỏ sự lịch sự giả dối hời hợt: “Vì sao tôi phải nhớ cậu?”

Thiện Phi Bạch, người đang bị nỗi buồn chia ly choáng ngợp tâm trí đến mức cúi thấp đầu bỗng ngẩng phắt đầu nhìn Ninh Chước.

“Cậu tên gì? À, Thiện Phi Bạch. Quên mất, tôi chỉ vừa mới biết cái tên này một phút trước.”

Ninh Chước ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng hai tay đã siết chặt sau lưng.

Anh dùng bàn tay máy vén lớp áo trên vai sang một bên, để lộ vết thương: “Dù tôi có nhớ ba tên bắt cóc thì tôi cũng không có khả năng nhớ cậu. Vì ít nhất chúng còn để lại cái này cho tôi, còn cậu thì để lại cái gì cho tôi?”

Ninh Chước thở một hơi, trái tim đau nhói: “… Chỉ là một tên lừa gạt. Toàn những lời nói dối. Tôi có thể nhớ cậu vì điều gì? Cậu có xứng để cho tôi nhớ không?”

Ninh Chước nói đến đây thì hai bên thái dương giật giật đến phát đau.

Gương mặt của Thiện Phi Bạch cứng đờ.

Một lúc sau, cậu bước từng bước một về phía Ninh Chước.

Ninh Chước nhìn đôi mắt bi thương của cậu bé, anh nghiến răng nghiến lợi nuốt sự chát chúa trong cổ họng xuống.

Đi đến trước mặt anh, Thiện Phi Bạch quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn anh, tựa như đang ngắm nhìn một giấc mộng, hay nhìn một vị thánh.

Ninh Chước xua xua tay, gương mặt đờ đẫn: “Dừng lại, về mà quỳ với cha mẹ của cậu, tôi chịu không nổi…”

Nhưng Thiện Phi Bạch làm như vậy không phải để cảm tạ anh.

Giây tiếp theo, cậu bất ngờ chồm lên, há miệng cắn chặt lấy ngón tay của Ninh Chước.

Hiển nhiên không phải là tay phải.

Ngón tay buốt nhói, Ninh Chước chợt bị ăn đau liền phản ứng lại ngay lập tức, anh đá Thiện Phi Bạch xuống sàn nhà, thừa dịp cơn tức giận chưa tiêu tán hết, thoăn thoắt rút cây roi gắn trên đôi giày bên phải ra, quật mạnh vào người đối phương một roi.

Một roi này tàn nhẫn đến mức khiến cho nửa chiếc quần yếm bị chém đứt.

Máu ào ạt chảy ra trên lưng cậu bé.

Sự tình diễn ra bất ngờ, Ninh Chước nghi hoặc nhiều hơn là đau đớn.

Dù ngón tay anh bị cắn đến mức vặn vẹo, máu tươi không ngừng rỏ xuống từ ngón áp út, Ninh Chước cũng không quan tâ,

Anh nhìn chằm chằm đứa trẻ mình không hề hay biết gì mà anh đã tỉ mẩn nuôi dưỡng suốt ba tháng qua.

Thiện Phi Bạch không tỏ vẻ đau đớn gì, cậu bé nhàn nhạt liếc nhìn vết máu trên người như thể đó chỉ là nước lả bình thường.

Cậu bé dùng ngón tay chùi đi vết máu dính bên khóe miệng, lẳng lặng nói: “Anh Ninh, em biết dù cha em và em có đưa anh cái gì anh cũng không thích.”

“Anh à, em nghĩ rằng vết thương trên vai anh chắc chắn sẽ để lại sẹo. Vậy thì em cũng sẽ để lại cho anh một vết sẹo.”

“Anh chỉ nhớ mỗi bọn chúng thì không công bằng. Anh nhất định phải nhớ đến em.”

“Tôi nhớ cậu?”

Ninh Chước cười nhạo lời nói của cậu bé, anh giơ chân đá vào vai Thiện Phi Bạch, nhẹ nhàng hất ngã cậu: “Cút khỏi đây đi thằng chó.”

Là một con người mà cứ thích hành xử như một con chó!

Thiện Phi Bạch đứng dậy, khom lưng cúi chào Ninh Chước, thong thả ung dung rời đi.

Trước khi đi, cậu bé lấy áo khoác của Ninh Chước khoác lên người, che khuất vết roi ở sau lưng.

Ninh Chước không đi theo.

Anh ngồi xuống mép giường một lúc lâu.

Ngồi lâu đến mức cơn đau nhói từ ngón tay cuối cùng cũng khiến anh tỉnh lại.

Vết cắn này của Thiện Phi Bạch vô cùng chuẩn xác, đầy kiên quyết và ngoan độc, có khả năng là xâm nhập vào cả xương.

Thiện Phi Bạch đến đây chỉ để lại trên người anh một vết sẹo vĩnh cửu.

Ninh Chước bắt đầu hối hận vì để cho Thiện Phi Bạch rời đi quá dễ dàng.

Cho nên anh vươn tay mở màn hình theo dõi, vừa lúc nhìn thấy Thiện Phi Bạch đi theo cha ra khỏi phòng khách.

Không có tiết mục cha con đoàn viên cảm động, không có những lời nói thân tình, khóc lóc thút thít hay ôm hôn vui sướng.

Thiện Vinh Ân bình tĩnh bước đi, Thiện Phi Bạch cũng không nhận thấy có dấu vết gì của bộ dáng điên loạn khi nãy.

Hai cha con giống như vừa kết thúc một bữa tiệc rượu kinh doanh, bây giờ khách khứa chưa tan hết cho nên cả hai cùng sát vai nhau trưng ra gương mặt khách sáo giả tạo.

Nhưng mỗi khi đi ngang qua một máy theo dõi, Thiện Phi Bạch đều ngẩng đầu nhìn một lần.

Tựa hồ như cậu bé đang chờ đợi một sự níu kéo không bao giờ đến.

Chờ đợi một thời gian dài, cuối cùng đôi mắt của Thiện Phi Bạch mơ hồ có chút lóe sáng.

Cậu bé hơi cúi đầu, hít hít mũi, hỏi: “Sao lại tìm được con?”

Thiện Vinh Ân không đáp, ưu nhã đi phía trước.

Thiện Phi Bạch cũng không phải hỏi cha mình.

Cậu bé dời mắt nhìn về phía quản gia bên cạnh.

Ninh Chước cảm giác quản gia hình như sợ hãi Thiện Phi Bạch.

Vì đối mặt với một đứa trẻ mà quản gia lại nuốt nuốt nước bọt, trả lời đầy trịnh trọng: “Vào ngày cậu chủ mất tích, chúng tôi đã sử dụng quan hệ với Bạch Thuẫn, tìm ra được nông trường kia. Khi đến nơi thì thấy một người đã bị đánh nát cằm, một người trọng thương hôn mê. Một người cyborg đã chết. Chúng tôi cứu sống người hôn mê, cho anh ta tiết lộ tin tình báo, biết được cậu chủ bị một người có trang bị cánh tay phải bằng máy cướp đi. Người đó…”

Thiện Phi Bạch đáp lời bằng giọng nói mềm mại của một đứa trẻ: “Ồ, người kia cũng trung thành quá nhỉ, có ba người bắt cóc con, họ chắc chắn không bị thương nặng, sau khi tỉnh lại thì đã trốn thoát.”

“Hãy chữa trị cho anh ta rồi đưa anh ta đến ngục giam. Bất kỳ ai trong số ba người đó cũng được.”

“Hãy tìm những tên trốn thoát. Con sẽ cung cấp chân dung.”

“Tìm được người thì cũng tống vào nên chúng thuộc về đi.”

Thiện Phi Bạch nhàn nhạt đưa ra hình phạt dành cho những tên bắt cóc mình.

Cuối cùng Ninh Chước mới hiểu rõ khi đứng trước mặt anh, dù là thật lòng hay giả dối, những gì cậu bé thể hiện ra không phải bộ mặt thật.

… Chỉ có vết cắn trên tay anh là thứ chân thật nhất.

—— Lật thuyền trong mương*.

*阴沟里翻船: (Âm câu lí phiên thuyền): thành ngữ Trung Quốc, thuyền đi trong mương không thể bị lật nhưng lại bị lật, mang nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra

Ninh Chước tràn ngập tức giận lại nhìn thấy ly nước do Thiện Phi Bạch để lại trên đầu giường quá mức chói mắt nên cầm lên uống hết một hơi.

Chà là, dâu tây và gừng đã nguội, hương vị ngọt ngào trôi xuống cổ họng, đốt cháy ngọn lửa nhỏ trong bụng.

Ninh Chước không nhìn màn hình lơ lửng giữa không trung nữa nên không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Hai năm sau, anh mới phát hiện một đoạn video năm xưa trong lúc đang phân loại nội dung ghi hình theo dõi trong và ngoài của hệ thống.

Khi Thiện Phi Bạch đi đến máy bay cao cấp, cậu bé hơi giật mình và cúi xuống.

Khi đứng thẳng lên lần nữa, trên tay cậu bé là một đóa hoa dại mới nở đầu xuân.

Thiện Phi Bạch cầm đóa hoa trong tay, vân vê một lúc lâu.

Vì không tìm được người tặng nên cuối cùng cậu bé đã dùng ngón tay bóp nát cánh hoa từng chút một.

Ninh Chước ngồi xuống ghé, nhìn tro tàn của mối lương duyên đã qua, trong lòng dâng lên thôi thúc muốn ra phía sườn đồi bên ngoài để xem có đóa hoa nào nở ở đó hay không.

Nhưng anh đã không đi.

Những đóa hoa nở trên màn hình đã được hai năm tuổi.

Đối diện với màn hình, Ninh Chước giơ tay nhấn nút “Xóa”.

Ngón tay áp út cảm thấy đau âm ỉ.

Ninh Chước biết đó chỉ là ảo giác mà thôi.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Haingườiđềupháhàngphòngngự.jpg