Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 25: Chia ly (1)




Ninh Chước bật cười thành tiếng.

Anh không xem trọng lời nói ấy, dùng đầu roi gõ nhẹ vào vành mũ của cậu bé: “Em? Em bao nhiêu tuổi? Dám nói chuyện với anh như vậy sao?”

Tiểu Bạch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Chước.

Ninh Chước quay đầu nhìn thẳng vào cậu bé, nhận thấy trong ánh mắt của đối phương như có tia lửa.

Ánh sáng rực rỡ hơn cả những ngôi sao mờ ảo trên trời cao.

Ninh Chước cởi mũ, nhìn thật kỹ vào đôi mắt ấy.

Tươi sáng, bình tĩnh, rực lửa.

Ninh Chước quay đầu, khẳng định anh chắc chắn đã phán đoán sai.

… Có lẽ Tiểu Bạch là người thích hợp nhất để làm lính đánh thuê mà anh biết.

Tiểu Bạch vẫn không phục, lẩm bẩm: “Em đã lớn rồi.”

Ninh Chước khịt mũi: “Tính tuổi dương là 13, tính tuổi âm là 14, tạm làm tròn lên 15, nhóc con có bệnh còn cần phải đi khám bệnh viện nhi.”

Tiểu Bạch hiếm khi tức giận: “Anh ——”

Trước đây cậu bé luôn ngoan ngoãn nghe lời Ninh Chước, gần như chẳng khác gì cái đuôi xu nịnh theo sau anh.

Đây là lần đầu tiên cậu bé tỏ ra thái độ như vậy với Ninh Chước.

Ninh Chước đoán rằng chiều cao có thể là điểm yếu của cậu bé.

Ninh Chước thấy thú vị khi trêu chọc đối phương: “Nhóc con, em đứng trước mặt anh, anh cũng có thể nhìn thấy cả phía sau đầu em. Nào, nói thử xem, em dự định làm cách nào để anh có thể chết trong tay em?”

Tiểu Bạch tức giận quay đi, không để ý đến anh.

Ninh Chước cảm thấy vui vẻ khi nhìn cậu bé như thế này.

Em trai của anh cũng được sinh ra trong một ngày tuyết rơi như vậy.

Sau đó, em cùng mẹ chết trong đám cháy.

Khi tin tức đưa tin, em trai chỉ được mô tả gói gọn trong một câu “chết cháy trong xe nôi”.

Ninh Chước ngơ ngác nhìn dòng mô tả ấy một lúc lâu.

Anh chưa có cơ hội nghe em trai gọi mình một tiếng “anh”, cũng không biết sau này lớn lên, em trai sẽ trông như thế nào, có tính cách ra sao.

Nếu em trai có thể giống như Tiểu Bạch thì cũng không tệ.

Nghĩ đến đây, Ninh Chước đè một tay lên mái tóc hơi xoăn của Tiểu Bạch, nhẹ nhàng xoa vuốt.

Sờ xong, Tiểu Bạch còn chưa nói gì, Ninh Chước đã bị chính hành động buồn nôn của mình dọa cho nổi da gà khắp người.

Anh muốn rút tay về lại bị một bàn tay nho nhỏ ấm áp đè ngược lại.

… Tiểu Bạch rướn người dùng đỉnh đầu dụi vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn cọ qua cọ lại.

Ninh Chước ngây người.

Anh không thích tiếp xúc cơ thể, bây giờ lại không cảm thấy phản cảm.

Lòng bàn tay anh hơi nóng, như thể anh đang uống một ly nước nóng trong ngày lạnh giá, cơn nóng lan đến tận vào tim.

Anh ngước nhìn bầu trời, cảm thấy thư giãn hơn bao giờ hết.

Ninh Chước cảm thấy tính cách thật của Tiểu Bạch sẽ không tốt như vậy, cậu bé còn che giấu một phần con người thật của mình không muốn cho ai thấy.

Cho nên Ninh Chước chưa bao giờ mất cảnh giác với Tiểu Bạch.

Hôm nay anh nhìn thấy phần che khuất mà Tiểu Bạch đã cẩn thận giấu kín.

Có một chút bất ngờ, nhưng không đến nỗi khó chịu.

Ninh Chước nghĩ anh nên đối xử tốt với Tiểu Bạch hơn.

Kết quả là Tiểu Bạch, người phải đi khám ở bệnh viện nhi, cả người hoàn toàn khỏe khoắn sau khi đứng dưới tuyết một thời gian dài, còn Ninh Chước lại phát sốt vì bị sốc nhiệt.

Cơn sốt bộc phát vào giữa đêm.

Ninh Chước có kinh nghiệm trong chuyện này, anh chỉ nhắm mắt lại và không nói gì, chịu đựng một chút, chờ hơi nóng tỏa ra hết là sẽ qua.

Nhưng lại có một người tích cực suốt cả đêm, không chịu nghỉ ngơi mà túc trực bên cạnh anh, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh xong lại đun nước ấm, đi xin thuốc từ chỗ Mẫn Mân, lấy khăn lông thấm mồ hôi để hạ sốt, bọc cả người anh kín kẽ không một khe hở.

Ninh Chước nhắm mắt nhưng vẫn biết đó là ai.

Tiểu Bạch cầm thuốc đứng ở trước giường, vươn tay bật đèn cảm ứng trên đầu giường, muốn kéo Ninh Chước dậy để uống thuốc.

Ninh Chước khàn giọng từ chối: “Không cần. Tới sáng là khỏe.”

Tiểu Bạch kiên trì: “Nhìn anh em thấy không ổn chút nào.”

Ninh Chước còn muốn nói thêm nhưng khi vừa mở miệng, hô hấp liền trở nên nặng nề hơn.

Anh lung tung đập tay lên tường, tắt đèn đầu giường, ngã vật xuống giường trong không gian tối tăm.

Khi hai bên tai ù nặng, anh nghe thấy tiếng hoảng loạn của Tiểu Bạch vang vọng gần xa.

“Anh Ninh!… Anh…”

Đầu ngón tay Ninh Chước thọc vào hõm vai phải, đầu tì xuống gối, những đốt xương trong người căng cứng kêu răng rắc.

Khi tự chặt đứt cánh tay của mình, anh không ngờ chính nó lại khiến cơn đau đớn kéo dài đến như vậy.

Cơn đau ma quái thỉnh thoảng xảy ra sẽ kéo quay về gian nhà kho nồng nặc mùi cá tanh tưởi lúc trước.

Có vô số ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, nuốt chửng toàn bộ cơ thể Ninh Chước, thiêu đốt cả người anh.

Ninh Chước thở hổn hển, đầu ngón tay thọc sâu vào khớp liên kết giữa phần da thịt thiếu hụt và phần máy móc được lắp ráp vào, anh trằn trọc như sắp chết, cố gắng hết sức để bắt lấy lượng oxy ngày một ít dần trong cơn ảo giác.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng gọi của Tiểu Bạch một cách rõ ràng: “—— Ninh Chước!”

Con mẹ nó, láo xược!

Màng nhĩ của Ninh Chước ầm ầm kêu vang, từ kẽ răng phun ra một chữ: “Cút!”

“Anh bị làm sao vậy?” Tiểu Bạch không những không rời đi mà còn nhào người lên trên người Ninh Chước: “Anh đừng như vậy, anh không được chết!”

Ninh Chước gần như tức giận đến mức bật cười.

Ai ngờ trạng thái kích thích khiến tinh thần như phật liệt và cơn đau dai dẳng kia lại dần dần rời xa anh, không thuốc mà khỏi, nhanh chóng hơn bất cứ lần nào so với thời gian trước đây.

Sau khi lá phổi của Ninh Chước bớt đau vì giãn nở quá mức, phản ứng đầu tiên của anh là đập vào gáy cậu bé, rồi lại xoa bóp một phen: “Em dám chửi anh nữa hả?!”

Tiểu Bạch vẫn không chịu rời đi, túm lấy góc chăn không buông tay: “Anh, anh ổn rồi đúng không?”

Ninh Chước xoay người ngồi dậy, một tay ôm eo Tiểu Bạch, kéo cậu bé xuống giường: “Bệnh cũ tái phát.”

Tiểu Bạch thút thít: “Em còn tưởng anh muốn chết.”

Ninh Chước: “Như vậy thì không thể chết trong tay em rồi.”

Nói xong, Ninh Chước chợt cảm thấy kinh ngạc.

Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa từng nói chuyện một cách bông đùa với người khác như vậy?

Anh không nói gì nữa, Tiểu Bạch cũng không lên tiếng, Ninh Chước cũng không cảm thấy xấu hổ.

Với Tiểu Bạch, dường như anh có vô số thứ để nói.

Ninh Chước liếc nhìn bó hoa đặt ở đầu giường, ngẫm nghĩ về hơi ấm từ đáy lòng truyền đến, lúc anh định ngả người ra sau thì cảm giác được thân hình của Tiểu Bạch ở bên giường khẽ run lên.

Anh hỏi: “Sợ à?”

Tiểu Bạch không đáp.

Ninh Chước ra lệnh cho đèn cảm ứng: “Bật đèn…”

“Đừng.” Tiểu Bạch vặn vẹo tay, ngắt lời Ninh Chước: “Đừng mở.”

Ninh Chước: “Em không sợ sao?”

Tiểu Bạch thấp giọng nói: “Anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng của anh mà. Chờ một lát đi, chờ anh khỏe lại.”

Ninh Chước không muốn dây dưa nữa: “Bật đèn lên.”

Trong ánh sáng dịu nhẹ, Ninh Chước bước xuống giường: “Ra ngoài đi dạo.”

Tiểu Bạch: “Anh vẫn còn sốt mà.”

Ninh Chước mở lòng bàn tay phải ra.

Viên thuốc nhỏ màu trắng gần như tan chảy hoàn toàn khi anh cầm nó trong tay.

Ninh Chước nuốt trọng viên thuốc đắng: “Mười phút nữa là ổn. Đi thôi.”

Vào buổi tối, dãy hành lang kim loại ở Henna có cấu trúc đan chéo nhau, không gian vắng vẻ, hiu quạnh, khi bước chân lên lớp kim loại, chúng trống rỗng đến mức tưởng như tiếng vang dội thẳng vào trong lồng ngực.

“Quá tẻ nhạt.” Tiểu Bạch trầm giọng nhận xét: “Chúng ta nên thiết lập một hệ thống có thể tạo ra một số bức tranh treo tường thay đổi mỗi ngày.”

Ninh Chước: “Gì cơ, em nghĩ đây là nhà của em sao?”

Giọng điệu của anh không gay gắt mà có chút đùa cợt.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.

Có lẽ vì đêm nay đã tận mắt chứng kiến Ninh Chước phát bệnh nên khiến cậu bé sợ hãi. Lần đầu tiên Tiểu Bạch nhận thức được rằng Ninh Chước không hề nói dối mình rằng anh sẽ không thể sống đến năm 18 tuổi, điều này hoàn toàn có cơ sở.

Tiểu Bạch hỏi: “Anh, vì sao anh lại bị mất cánh tay này?”

Ninh Chước cúi đầu, động đậy ngón tay bằng sắt: “Anh bị lừa.”

Tiểu Bạch phẫn nộ: “Là ai làm?! Em đi tìm kẻ đó!”

Ninh Chước chỉ vào bản thân: “Em có vấn đề gì với anh?”

Tiểu Bạch sửng sốt, nhìn thẳng về phía Ninh Chước, trong mắt lại sáng bừng ngọn lửa ngưỡng mộ.

Ninh Chước: “…”

Anh cảm thấy có gì đó không ổn với sự phấn khích của đứa trẻ này.

Tiểu Bạch dời tầm mắt, nhìn về phía hành lang khép kín dài vô tận: “Anh Ninh, anh không thích bên ngoài hả?”

Ninh Chước: “Gì cơ?”

Tiểu Bạch: “Vì sao phải trốn trong núi? Trên núi ngắm trăng thích hơn nhiều, ở đây lâu không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cậu bé kéo tay áo Ninh Chước: “Anh Ninh hít thở không khí trong lành sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Ninh Chước cúi đầu nhìn ngón tay mình, anh không nói gì.

Tối nay Tiểu Bạch nói rất nhiều: “Anh Ninh, anh cảm thấy thế giới bên ngoài như thế nào? Chúng ta đóng thuyền ra biển khám phá đi.”

Ninh Chước không nói cho cậu bé biết rằng sau khi kế hoạch hoàn thành, anh sẽ chết.

Điều giúp anh sống sót trong những năm qua là cơn hận thù.

Chỉ là những năm gần đây anh có nhiều mối quan hệ hơn, kế hoạch ban đầu cũng ngày một phức tạp hơn. Một khi chuyện đó xảy ra có thể trực tiếp làm đảo lộn toàn bộ thành phố Ngân Chùy.

Anh chỉ có thể sống như thế này thôi.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai mà Tiểu Bạch muốn xây dựng.

Không biết phải trả lời như thế nào, anh đành phải chọn vấn đề đơn giản nhất để nói: “… Anh không đi thuyền.”

Tiểu Bạch tò mò: “Tại sao?”

Ninh Chước không nói nên lời, quay mặt đi: “Không đi là không đi.”

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: “Vì “sự kiện Columbus” một năm trước?”

Ninh Chước im lặng.

Sự kiện “Columbus” đã gây chấn động toàn bộ thành phố Ngân Chùy, là vết sẹo trong lòng người dân của thành phố nơi đây.

Một nhóm thanh niên không muốn sinh sống trên hòn đảo này nên đã thành lập một đội nhóm thám hiểm, muốn khám phá thế giới bên ngoài.

Thành phố Ngân Chùy có nguồn lực hạn chế, việc phát triển công nghệ luôn có mũi nhọn là tập trung phục vụ cuộc sống của người dân trên đảo, không có sự phát triển đối với tuyến đường bên ngoài.

Các quan chức khẳng định ở bên ngoài không một ai nhận được tín hiệu từ trên đảo gửi đi, cũng như trên đảo không ghi nhận được tín hiệu nào từ thế giới bên ngoài.

Thế giới của quá khứ đã bị nghiền nát thành từng mảnh.

Một khi họ rời khỏi Ngân Chùy, sự an toàn và con đường tương lai của họ hoàn toàn không được đảm bảo nữa.

Dù biết bản thân có thể không bao giờ có cơ hội quay trở lại hay thoát khỏi cái chết, nhóm thanh niên này vẫn lựa chọn ký kết những hiệp ước tương đương với tử hình và hiệp định miễn trừ cùng vô số những khó khăn khác để bắt đầu cuộc hành trình của mình với tâm thế tràn ngập hi vọng.

Hai tháng sau, con tàu “Columbus” gặp phải một cơn bão trên biển và chìm sâu dưới đại dương.

Gần như ai cũng đoán được kết cục này.

Nhưng khi nó thực sự xảy ra trước mắt, báo Ngân Chùy cũng im hơi lặng tiếng suốt một ngày dài.

Tiểu Bạch tiếp tục suy đoán: “Anh Ninh không thích đi thuyền? Anh không thích nước? Hay anh bị say sóng?”

Thấy Ninh Chước không có phản ứng gì, Tiểu Bạch tự nhủ: “Anh không đi thì không đi, nhưng làm sao chúng ta có thể ra ngoài đây?”

Ninh Chước nghe ước nguyện ngây thơ, nhiệt huyết của cậu bé, cảm thấy thế giới ấy là một thế giới hoàn toàn khác xa so với thế giới của anh.

Vì quá khác xa cho nên ngay cả ý tưởng “thử một lần” cũng đã là xa xỉ và vô ích.

Tiểu Bạch đột nhiên vỗ tay, ngẩng phắt đầu, khẽ mỉm cười: “Anh Ninh, em sẽ xây cho anh một cây cầu.”

Câu nói này ngu ngốc đến mức vượt ngoài trí tưởng tượng của Ninh Chước.

Anh bối rối: “Cái gì?”

“Xây một cây cầu.” Tiểu Bạch ra dấu: “Bắt đầu đi từ Ngân Chùy, nối liền với một mảnh đất khác, sau đó đến mảnh đất tiếp theo ——“

Ninh Chước cúi đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với cậu bé.

Trong lúc Tiểu Bạch đang hưng phấn nói chuyện, chợt nhìn thấy nụ cười của Ninh Chước lại ngây người.

Thu nụ cười lại, Ninh Chước dời mắt, bước về phía trước.

Tiểu Bạch xốc lại tinh thần, đuổi theo ngay phía sau.

Ninh Chước đi càng lúc càng nhanh, cố gắng bỏ lại giấc mơ buồn cười này.

Anh không thể nói với cậu bé rằng đừng nói đến việc tưởng tượng ra một cây cầu bắc qua biển, anh còn không có điều gì khác ngoài việc sống theo kế hoạch trả thù.

Anh không biết liệu sức khỏe yếu kém của mình có thể kiên trì được đến lúc Charlemagne bại lộ những điểm yếu của gã hay không.

Cho nên, anh chưa bao giờ nghĩ đến núi, biển, trăng và cầu.

Tiểu Bạch nhanh chóng cảm nhận được sự phản kháng mơ hồ của Ninh Chước, cậu bé vội vàng đi theo sau anh.

Ninh Chước có thân hình cao lớn và đôi chân dài hơn, Tiểu Bạch gần như phải chạy theo.

Cậu bé không biết vì sao mình lại “xúc phạm” đến Ninh Chước, lắp bắp xin lỗi: “Anh Ninh, em sai rồi. Anh Ninh, em sẽ không nghĩ nữa. Em biết điều đó thật ngu ngốc, em chỉ mới nghĩ như vậy thôi, em ——“

Ninh Chước đột nhiên dừng lại, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Không có ngốc.”

Giọng điệu của Ninh Chước dịu dàng, từ tốn trước nay chưa từng có: “Em có thể nghĩ về điều đó.”

Nhưng Tiểu Bạch không ngừng bước, tiến đến gần hơn, giang rộng hai tay ôm chặt eo anh.

Ninh Chước bị cậu bé lấn tới thì loạng choạng lùi lại, tràn đầy khó hiểu.

“Anh Ninh, em đã làm sai điều gì? Làm ơn nói cho em biết đi, anh đừng đi nhanh như vậy.”

Hai tay Tiểu Bạch dần dần siết chặt hơn sau lưng Ninh Chước.

Nhiệt độ cơ thể của cậu bé vốn cao hơn người bình thường, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, cậu bé chôn đầu trước ngực Ninh Chước, vừa nóng vừa ướt: “Em đã bị người quan trọng với mình bỏ rơi. Họ chỉ lựa chọn con đường của họ… Em không có trong sự lựa chọn của họ, em chỉ là… Em không bao giờ là sự lựa chọn đầu tiên của họ.”

Trong lòng cậu bé tràn đầy khát vọng mong đợi, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên: “Anh chọn em thì anh đừng bỏ rơi em, được không?”

Ninh Chước không nói gì.

Một lúc lâu sau, anh cúi người, bế Tiểu Bạch lên vai, sải bước về phía trước.

“Dưới mũi là miệng, chân ngắn thì phải nói.” Ninh Chước nói: “Đừng có đuổi theo.”

Tiểu Bạch đá chân lên vai anh, sau đó lại duỗi thẳng ra, lớn tiếng phản đối: “Không có ngắn!”

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng.

Tiểu Bạch yên tâm làm tổ ở ngay bên cạnh Ninh Chước.

Cậu bé nhẫn nại, kiên trì trong quá trình luyện tập và tiến bộ sau hai đến ba tháng, thậm chí có thể chiến đấu với Ninh Chước một cách đàng hoàng. Tiểu Bạch cũng khá giỏi trong việc suy luận hay đưa ra những ý tưởng tuyệt vời. Cậu bé có thể nghĩ đến những góc độ phức tạp đến mức ngay cả Ninh Chước cũng không thể xem thường.

Và tài thiện xạ của Tiểu Bạch mạnh hơn bất cứ ai mà Ninh Chước biết.

Cuối cùng Ninh Chước cũng cảm nhận được niềm vui khi nuôi dạy con cái.

Anh dẫn Tiểu Bạch đến phòng chiến đấu mô phỏng và dạy cậu cách sắp xếp theo các thành viên trong đội, phân bổ hợp lý các chức năng và hoàn thành các nhiệm vụ mô phỏng khác nhau như bao vây, ám sát, cướp của.

Tiểu Bạch dẫn anh đi xem phim.

Không phải những bộ phim do công ty Interest sản xuất – vì tất cả những phương tiện giải trí liên quan đến công ty Interest, ngoại trừ phần mềm thông tin cần thiết như “Báo Ngân Chùy”, thì không được phép sử dụng trong Henna.

Tiểu Bạch dẫn Ninh Chước đi xem bộ phim mà 200 năm trước mọi người đã xem.

Tiếc rằng Ninh Chước không có dây thần kinh lãng mạn, nhân vật chính của bộ phim còn chưa xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, anh đã ngủ say được 10 phút.

Và niềm hạnh phúc giản dị này sẽ kết thúc khi mùa xuân năm sau đến.

Ngày hôm đó, Mẫn Mân bước vào phòng huấn luyện của anh: “Anh Ninh, có người đang tìm anh.”

Ninh Chước vừa mới quét cổ một con búp bê thép đến mức bị móp, anh cầm khăn quấn quanh cổ lau mồ hôi: “Kinh doanh?”

Mẫn Mẫn do dự: “… Đúng vậy.”

Cô thấp giọng: “Có hơi kỳ lạ, người đó muốn gặp riêng anh.”

Ninh Chước nhướng mày.

Có rất nhiều người đến tìm anh để giao dịch và sẵn sàng trả giá cao. Anh không thấy lạ.

Ninh Chước nhìn Tiểu Bạch ở trong góc.

Cậu bé mệt mỏi vì luyện tập và đang câu cá thư giãn trong khi cầm một bao cát lơ lửng trên không.

Vừa nhận thấy ánh mắt Ninh Chước lướt qua mình, cậu liền rụt tay chân lại, treo người lên bao cát, cố gắng trở nên vô hình.

Ninh Chước liền tiến lên.

Không thể trốn được nữa, Tiểu Bạch ngay lập tức nở nụ cười có lúm đồng tiền ngọt ngào của mình, khoanh tay trước ngực xin tha thứ: “Anh Ninh, anh có khát không? Em pha trà dâu tây cho anh nha!”

Ninh Chước cởi găng tay đấm bốc ra, thấy khớp ngón tay của cậu bé cho thấy không phải hoàn toàn lười biếng nên đặt cậu xuống đất, nói: “Đi đi.”

Con thỏ trắng vui vẻ rời đi.

Ninh Chước thay một bộ quần áo tử tế để tiếp đãi khách hàng, theo sự hướng dẫn của Mẫn Mân đi đến phòng VIP.

Sếp Phó đã có mặt trước.

Sếp thường xuất hiện trong những dịp như thế này, nhưng sếp không bao giờ xác định danh tính của mình mà chỉ mỉm cười chào họ.

Về cơ bản thì tất cả khách hàng đều nghĩ người đàn ông này là nhân viên phục vụ.

Lần này có hai vị khách ghé thăm, một người đàn ông có gương mặt dài như quản gia, mặc vest, đi giày da, không chịu ngồi xuống mà chỉ đứng cạnh người còn lại.

Người giao dịch chính ngồi ở ghế chính, nhìn thấy Ninh Chước đi vào thì lịch sự gật đầu chào.

Người đàn ông mặc quần áo thời Đường, khoảng 35-36 tuổi, dáng người đẹp và gương mặt tuấn tú quen mắt đến khó hiểu.

Sau khi Ninh Chước bước vào, người đàn ông giống như quản gia tiến tới, lịch sự đưa danh thiếp cho anh.

Danh thiếp được làm từ chất liệu đặc biệt, giống như ngọc bích, sờ vào có cảm giác ấm áp. Trên danh thiếp có hai ký tự dài, mỏng và gân guốc được in dấu nhỏ ở góc bên trái:

Thường Đệ.

Người đàn ông mặc đồ Đường nhẹ nhàng lên tiếng: “Thường Đệ, Thiện Vinh Ân.”

Công ty vật liệu sinh học có danh tiếng, chuyên sản xuất tay chân giả.

… Ninh Chước từng sử dụng tay chân giả do công ty này sản xuất hồi còn nhỏ.

Ninh Chước bình tĩnh gật đầu: “Chào anh Thiện. Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Gần đây tôi bận mua lại một công ty, thực sự không thể cho phép bất kỳ tin tức tiêu cực nào lọt ra ngoài. Cho nên tôi đến đây hơi muộn.”

Thiện Vinh Ân nở nụ cười kiểu doanh nhân và Ninh Chước ghét nhất: “Phi Bạch nhà tôi không gây quá nhiều phiền phức cho cậu Ninh đây đúng không?”

Ninh Chước khựng lại, máu trong người nguội lạnh dần.

Cuối cùng anh cũng phát hiện vì sao người đàn ông này lại quen mắt đến thế.

Mũi của Thiện Ân Vinh thẳng, hơi gồ lên.

Rất giống… Tiểu Bạch.

Quản gia háo hức trả lời điện thoại: “Cậu hai nhà chúng tôi rất được nuông chiều. Mấy ngày qua cậu đã vất vả rồi.

Khóe miệng của Thiện Ân Vinh cong lên đúng tiêu chuẩn nhưng có chút kiềm chế: “Nghe nói cậu Ninh đã phải vất vả lắm mới cứu được thằng bé, nhưng thực sự là không cần thiết.”

“Mấy tên chuột đó chỉ muốn kiếm tiền và bày trò thôi. Cùng lắm chúng có thể tìm thấy máy định ví sau gáy nó thôi, nào dám ra tay giết nó đâu?… Nhưng mà cậu lại không biết, cho nên Bạch Bạch đã gây phiền phức cho cậu rồi.”

“Xin hỏi một đơn hàng ở đây bao nhiêu tiền? Chúng tôi sẽ thanh toán dựa trên đơn hàng. Hoặc là cậu cứ đưa ra một mức giá, chúng ta sẽ thương lượng.”

Thấy Ninh Chước cúi thấp đầu không đáp, Thiện Vinh Ân nâng ly hồng trà lên trước mặt anh: “Cậu còn trẻ, đúng là nhiệt huyết thật.”

Đó là loại trà ngon nhất, nước trà có màu đỏ tươi, hơi nước bốc lên khiến Ninh Chước nghĩ đến máu mình đã đổ ra để cứu Tiểu Bạch.

Một ngày sau khi con trai thứ hai vào Henna, Thiện Vinh Ân đã biết tung tích của cậu bé.

Thiện Vinh Ân yêu cầu mọi người phải để mắt đến Henna một thời gian để chắc chắn rằng tổ chức này không có ý định tống tiền mình, nhưng Henna vẫn không trả lại người.

Sau khi giải quyết công việc xong, Thiện Vinh Ân mới đến đây.

Trong lúc im lặng, sếp Phó chợt lên tiếng: “Tên bắt cóc đòi ngài bao nhiêu tiền?”

Thiện Vinh Ân không biết vì sao một tên phục vụ lại dám xen ngang vào, nhất thời không nói nên lời.

Tuy nhiên vì không biết mối quan hệ thứ bậc trong nội bộ lính đánh thuê nên Thiện Vinh Ân không lên tiếng mắng mỏ mà điềm tĩnh cười xa cách: “Không có thời gian để hỏi.”

Sếp Phó: “Chắc cũng phải có ước tính chứ.”

Thiện Vinh Ân mỉm cười nhìn Ninh Chước, dùng ánh mắt hỏi vì sao người này lại bất lịch sự như vậy.

Phát hiện Ninh Chước không hề để ý đến mình, Thiện Vinh Ân bất đắc dĩ quay sang sếp Phó, nhấp một ngụm hồng trà: “Tôi không biết.”

Sếp Phó cười, ân cần nói: “Nếu không biết thì cứ lấy giá bình dân trên thị trường, dù sao cũng phải một triệu.”

Sếp Phó giơ một ngón tay lên.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy xương bàn tay của sếp Phó thon dài và rắn chắc: “Ninh Ninh chúng tôi muốn một triệu lẻ một tệ.”

Nụ cười trên mặt Thiện Vinh Ân chợt cứng đờ.

Ninh Chước không nghe thấy lời đề nghị của sếp Phó.

Anh biết mình đang tìm kiếm một nơi cho riêng mình, tiếng cười của anh vang vọng vào tai đối phương.

Nhưng anh không quan tâm.

Ninh Chước chỉ cảm thấy vết thương cũ trên vai ba tháng trước lại đau âm ỉ.

… Đúng là chán chết mà.

【 Tác giả có lời nói 】

【 Báo Ngân Chùy 】

Phỏng vấn doanh nghiệp hôm nay.

Thường Đệ là một công ty sinh học nổi tiếng của thánh phố chúng tôi, chịu trách nhiệm cho 60% dây chuyền sản xuất chân tay giả phân phối khắp hòn đảo. Chất lượng sản phẩm luôn ổn định và được nhiều người đánh giá cao. Người thành lập công ty là một người phụ nữ, Thiện Vân Hoa. Sau khi chồng lấy họ của bà, bà đã sinh ra người đứng đầu hiện tại là Thiện Vinh Ân.



Người phỏng vấn: Hãy cùng phỏng vấn những người kế nhiệm trẻ trong tương lai. Xin hỏi cậu Thiện năm nay bao nhiêu tuổi?

Thiện Phi Bạch: Thiện Phi Bạch. 15 tuổi.

Người phỏng vấn: Không biết cậu Thiện có thể giới thiệu cho mọi người xem một chút về công việc kinh doanh của gia đình nhà cậu được không?

Thiện Phi Bạch: Gia đình của tôi? Chi giả của gia đình sản xuất tốt lắm, vài năm trước có một cyborg cải tạo toàn bộ cơ thể đã bắt cóc tôi và khiến cho người cứu tôi bị thương nặng. Anh ta đang sử dụng tay chân giả của tôi đó. (cười)

Người phỏng vấn: … Hahahaha. Cậu Thiện thật là giỏi nói đùa.

Thiện Phi Bạch: Anh phóng viên, anh có thích tay chân giả không? Có muốn dùng thử phiên bản giới hạn không? (cười)

(Nội dung phỏng vấn trên đã bị xóa bỏ trong bài báo chính thức)