Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 133: Kết thúc (16)




Nơi Giang Cửu Chiêu hẹn gặp mặt Ninh Chước là một cửa hàng thức ăn nhanh sắp đóng cửa ở Hạ Thành.

Giang Cửu Chiêu vừa nhìn thấy người đến đã hớn hở mỉm cười vẫy tay, giống như cuộc chiến sinh tử giữa cả hai một tháng trước chỉ là một giấc mơ xa vời: “Mày tới rồi.”

Một nhân viên phục vụ đứng tựa cửa, ngáp một cái.

Đầu bếp đang vội chơi game nên qua loa làm xong hai bánh hamburger, thò đầu ra liếc mắt nhìn hai người vừa đến, nghĩ rằng có hai thằng điếm đến ăn liên hoan cho nên khụt khịt mũi miệt thị, sau đó lùi về vị trí của mình, tiếp tục chơi game, không coi ai ra gì.

Ninh Chước ngồi xuống ghế, Giang Cửu Chiêu nhiệt tình nói: “Ăn đi. Nhưng mà tao nói trước, hamburger ở đây dở ói.”

Ninh Chước nhướng mày: “Vậy sao còn mời tao đến đây?”

Giang Cửu Chiêu cắn một miếng bánh, hợp tình hợp lý nói: “Vì rẻ.”

Hôm nay trời khá nóng, nhiệt độ cơ thể Ninh Chước khá thấp nên anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng tay dài.

Giang Cửu Chiêu thì ngược lại, hắn mặc một chiếc áo cộc tay ôm sát người, để lộ cơ thể mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, dẻo dai và hai cánh tay dài, thẳng thớm.

Ninh Chước hỏi: “Đổi hết cả tay chân?”

“Dùng hàng tốt nhất, mô phỏng chân thật, không nhìn ra đồ giả đúng không?” Giang Cửu Chiêu lau sốt cà chua dính bên khóe miệng: “Tao không thích giống mày đâu, suốt ngày hất mặt lên trời như thể lợi hại lắm vậy.”

Ninh Chước im lặng tự tìm một túi đóng gói, bỏ bánh hamburger vào, hiển nhiên không có dự định ngồi lê đôi mách với Giang Cửu Chiêu: “Gọi tao ra đây làm gì?”

Giang Cửu Chiêu: “Miễn phí cho mày một tin tình báo, muốn không?”

Ninh Chước: “Nói đi.”

Giang Cửu Chiêu thoăn thoắt nói: “Cứ điểm an toàn số 184 vẫn còn người sống, vài chục năm trước họ có liên lạc với đảo Ngân Chùy nhưng mà bị mấy cha sếp lớn từ chối, không cho họ đến đây.”

Bàn ăn rơi vào tĩnh lặng.

Hệ thống không khí trong cửa hàng đã cũ đến mức gần như không hoạt động, đôi khi phát ra âm thanh rè rè ồn ào.

Giang Cửu Chiêu không nói chuyện một cách bí ẩn, chỉ là một câu nhận định bình thường không có khai thừa, chuyển hợp, vì vậy hai nhân viên trong cửa hàng cũng không chú ý nội dung lời nói của hắn kinh hãi thế tục như thế nào.

Ninh Chước tựa lưng vào ghế, bình tĩnh hỏi: “Sao mày lại nói cho tao biết?”

“Dù sao mày cũng đi mà, vậy thì giúp tao lan truyền tin này ra ngoài đi.” Giang Cửu Chiêu nuốt một miếng bánh: “Người kể chuyện này cho tao chết rồi, cho nên cũng không có ai biết tao nói chuyện này ra đâu.”

Nhìn thấy Ninh Chước không có vẻ gì kinh hãi hay ngạc nhiên như mình tưởng tượng, đôi mắt xanh lục vẫn phẳng lặng không hề dao động, Giang Cửu Chiêu nhăn mặt không vui: “Tao đưa cho mày tin tình báo động trời như thế mà cái phản ứng gì đây hả?”

Ninh Chước hỏi lại: “Mày sẽ nhận được lợi gì?”

Giang Cửu Chiêu híp mắt, nở nụ cười ranh mãnh: “Mày đoán xem.”

Ninh Chước dùng ngón cái tì vào môi dưới, nghiêm túc suy nghĩ.

Màu môi bị ngón tay dùng lực đánh tan, nhưng phần còn lại của đôi môi lại đỏ tươi, căng mọng.

Ai mà chẳng thích ngắm nhìn mỹ nhân, Giang Cửu Chiêu cũng tự nhận thức mình có vẻ ngoài hấp dẫn, hai mắt hắn chăm chú nhìn người đối diện, nóng lòng muốn ra tay, lừa gạt người ta ngủ với mình một đêm.

Không ngờ Ninh Chước lại không có máu đào hoa, sau khi ngẫm nghĩ liền đưa ra đáp án chắc như đinh đóng cột: “Mày sợ bị Thụy Đằng vứt bỏ.”

Trăng hoa tuyết núi sông cứ thế lụi tàn.

Giang Cửu Chiêu thoải mái gật đầu một cái: “Đúng vậy. Nhờ ơn của mày, nhiệm vụ bên bọn mày thành công mỹ mãn, đánh trận cuối quá hay, còn Rousseau bọn tao thì xui xẻo.”

Nói xong, hắn rầu rĩ oán thán: “Mày đánh tao thành cái dạng này chẳng khác gì giẻ lau. Bây giờ giám đốc Hoắc còn không cần bọn tao làm vệ sĩ nữa, chẳng hiểu nổi. Tao nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một kế – thành phố Ngân Chùy loạn lên thì họ mới cần tới tao.”

Giang Cửu Chiêu đường hoàng kể ra phương thức làm ăn độc đáo của mình: “Ví dụ là mà đi, mày là một người bình thường ở thành phố Ngân Chùy sống rất khổ sở nhưng lại không thể chết, nên cứ thế sống tạm bợ qua ngày. Đột nhiên một ngày nọ có người nói với mày thực ra thế giới bên ngoài rộng lớn lắm, nhưng lại có người lừa mày vì muốn nhốt mày ở trên đảo, nhiều năm qua nhai nuốt xương thịt của mày, của gia đình mày, mày chịu nổi không?”

Hắn chống cằm, nháy mắt: “… Có muốn giết người không?”

Sự biến hóa này chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngay sau đó hắn nhíu mày, bắt đầu chê bai bánh hamburger: “Dở quá đi.”

Ninh Chước không nói gì.

Quả thật, đây là một tin tình báo cực kỳ có giá trị.

Đối với họ, lần này rời đi họ sẽ không quay về nếu chưa thành công.

Đối với người dân ở Ngân Chùy, cuộc đời trôi trong vô định của họ cuối cùng bị một quả bom phá vỡ, vừa kích động, vừa tức giận, họ sẽ mở ra một kỉ nguyên mới.

Và mọi thứ xuất phát từ ý định riêng của một đội trưởng lính đánh thuê.

Không thể không thừa nhận rằng điều này đúng là một trò đùa hài hước đen ở Ngân Chùy.

Ninh Chước cầm túi bánh hamburger rời đi, anh định tìm đến Lawyer Tuner, giao cho đối phương nhiệm vụ thông báo tin tức này ra ngoài, cũng đưa cho y cái bánh này.

Anh nghĩ rằng Giang Cửu Chiêu đã tự mình kiểm chứng, đây là một chiếc bánh hamburger khó ăn, vậy thì đưa cho y thì y sẽ vì hương vị của túi bánh này mà nhớ mình thật lâu.

Ninh Chước sắp xếp xong hành trình của mình thì nhận được tin nhắn từ Thiện Phi Bạch.

Chàng trai đi thẳng vào vấn đề: “Anh ơi, khi nào anh về?”

Ninh Chước: “Chuyện gì?”

Vì cách xa nhau mấy chục dặm, Thiện Phi Bạch ỷ vào việc Ninh Chước không thể đá mình nên buông lời chọc ghẹo: “Nhớ vợ đến mức chịu không nổi.”

Ninh Chước nghe thấy giọng điệu uể oải chán chường của cậu, khóe miệng hơi cong lên, tính toán tối sẽ dạy dỗ lại cậu: “Không có việc gì làm thì gọi cho người nhà của cậu đi, không muốn thông báo rời đi thì cũng có thể chào tạm biệt lần cuối.”

Thiện Phi Bạch không có quan hệ thân thiết với gia đình của mình, cậu còn định trả lời rằng “người nhà em chết hết rồi” nhưng suy nghĩ lại thì mẹ của cậu đã ở trên thiên đường, cha của cậu sống mà như chết, nhưng ít nhiều vẫn được xem là còn người thân ở trên đời.

Vì vậy sau khi ngắt liên lạc với Ninh Chước, cậu gọi điện cho Chương Hành Thư.

Một cuộc gọi bất ngờ gọi đến lại nhận được một thông tin ngoài ý muốn.

Cha con nhà họ Chương không thể lấy được tài sản từ cậu nên chỉ có thể nhận mệnh sống tiếp.

Chương Vinh Ân là một người đàn ông sống như tiên giữa cõi trần, được nuôi dạy bởi người cha yếu kém của mình nên cũng không có năng lực làm gì, khả năng tiêu tiền của ông ta còn nhiều hơn so với năng lực kiếm tiền, suốt ngày chỉ biết than ngắn thở dài, ngồi một mình trong nhà lo lắng cho tương lai nhưng lại không bao giờ chịu ra ngoài làm gì.

Ông ta là một nhà tư bản lâu năm ở Ngân Chùy làm sao có thể tự hạ thấp địa vị của mình để tìm cách khác kiếm sống được?

Không còn cách nào khác, Chương Hành Thư chỉ có thể tay làm hàm nhai, tự tìm việc làm, trở thành biên tập viên cho tòa soạn của Interest.

Hắn là một người hướng nội khá nhạy cảm, nhưng được Chương Vinh Ân dạy dỗ từ nhỏ cho nên có năng lực viết lách khá tốt, nhanh chóng leo lên được vị trí phó tổng biên tập, đủ để nuôi sống bản thân và mẹ mình.

Còn muốn tiếp tục nuôi dưỡng người cha đam mê nghệ thuật chỉ biết hưởng thụ thì quả thực là quá sức đối với hắn.

Chương Hành Thư tự giác biết mình là con ngoài giá thú cho nên dù là địa vị hay danh phận đều cúi đầu trước em trai của mình, vì vậy không dám kể khổ mà chỉ dám nói tốt.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Sau khi rời khỏi nhà anh mới nhận ra rằng tự mình làm, tự mình kiếm tiền, dùng đồng tiền do mình tự kiếm ra là thoải mái nhất. Phi Bạch, em hiểu điều này sớm hơn anh rất nhiều.”

Thiện Phi Bạch cũng không nói quá nhiều với đối phương.

Vì tính cách giữa hai anh em cũng không hợp nhau, từ trước đến nay cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.

Bỏ máy liên lạc xuống, chớp chớp mắt suy nghĩ một lúc lâu, Thiện Phi Bạch gọi một cuộc điện thoại khác, lần này là Chương Vinh Ân.

Chương Vinh Ân không bao giờ ngờ được rằng Thiện Phi Bạch sẽ chủ động liên lạc với mình.

Ông ta càng không thể nào ngờ được Thiện Phi Bạch lại muốn giao dịch với mình.

“Cha.” Thiện Phi Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Tôi sẽ đi.”

Chương Vinh Ân không hiểu gì: “… Đi? Đi đâu?”

Thiện Phi Bạch đáp: “Giống như tàu Columbus, ra ngoài biển. Thành phố Ngân Chùy chỉ lớn có nhiêu đây, ở mãi cũng chán.”

Chương Vinh Ân không kịp hỏi lí do vì sao con trai lại muốn ra biển, cũng không kịp hỏi cậu muốn đi đến đâu.

Suy nghĩ của ông ta chuyển đổi nhanh chóng, trong chớp mắt chỉ nghĩ đến sản nghiệp khổng lồ sau lưng Thiện Phi Bạch.

Những thứ đó không thể mang đi được!

Con trai lựa chọn thời điểm này để gọi điện cho mình cũng đã đủ để Chương Vinh Ân sống như trứng chọi đá mừng rỡ như điên.

Chương Vinh Ân cố gắng giữ vững giọng điệu bình thản, tỏ vẻ mình không hề tham lam như vậy: “Vậy thì… công ty nhà họ Thiện…”

“À há, mấy cái đó.”

Thiện Phi Bạch nhàn nhạt nói: “Tôi bỏ hết mấy cái đó. Con để cho mấy cô mấy chú làm việc cho bà nội quản lý lâu như vậy rồi thì nên giao cho họ và cho quyên góp 10% thu nhập vào quỹ từ thiện dành cho những người khuyết tật ở Hạ Thành.”

Niềm vui sướng của Chương Vinh Ân trong phút chốc bị dập tắt một nửa.

Trong lúc lửa lòng ông ta còn le lói một chút, Thiện Phi Bạch lại dùng một câu kéo ông ta từ dưới đất lên trời cao: “Nhưng mà bà nội có cho tôi một mỏ kim loại lỏng, là quà bà tặng riêng cho tôi. Dù sao chúng ta cũng là cha con, cho nên tôi nghĩ là —”

Thiện Phi Bạch nở nụ cười tinh ranh: “… Tặng cho cha.”

Nhưng Chương Vinh Ân không được tặng không.

Trong lúc tiếng thở của Chương Vinh Ân dồn dập hơn, Thiện Phi Bạch từ tốn nói: “Không tặng không. Tôi có điều kiện.”

“Tôi muốn cha phải tự mình thông báo chặt đứt quan hệ với Chương Hành Thư và mẹ của anh ấy.”

“Tôi muốn cha mua một trang báo trên “Bản tin Ngân Chùy”, tự kiểm điểm chính mình, đừng có nhờ người khác làm, cha hãy xin lỗi bà nội, xin lỗi mẹ tôi, xin lỗi tôi, viết đến khi nào tôi hài lòng thì thôi.”

“Cha làm nhanh lên. Vài ngày nữa tôi đi rồi. Cha làm xong sớm thì tôi cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành thủ tục cho cha.”

Chương Vinh Ân mơ màng cúp máy, ông ta cảm thấy tối hôm nay mình như đi tàu lượn siêu tốc, bây giờ tàu dừng lại thì cả người vẫn còn choáng váng, trong đầu chỉ có hình ảnh của một mỏ quặng khổng lồ.

Đó là một mỏ quặng dịch kim loại đó.

Mà yêu cầu Thiện Phi Bạch đặt ra cũng khá hợp tình hợp lý.

Suốt những năm qua, có lẽ Thiện Phi Bạch đã hận chết Chương Hành Thư và mẹ của hắn, cho nên trước khi đi muốn tống tiễn hai người này ra khỏi nhà và chặn mọi đường lui của họ.

Chương Vinh Ân, người đã nếm trải đủ hương vị tình thân, siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm.

Từ trước đến nay ông ta giỏi nhất là viết văn làm thơ, không cần nhờ đến người khác, ông ta cũng có thể viết ra một bài văn hoa mỹ sướt mướt.

Tối hôm nay ông ta sẽ thức trắng đêm đã hoàn thành bài viết này!



Trong lúc Thiện Phi Bạch bận rộn nghịch ngợm, Ninh Chước cũng đã gặp mặt Lawyer Tuner, hoàn thành nhiệm vụ Giang Cửu Chiêu nhờ cậy.

Nhưng Ninh Chước trước lo phải nghĩ, cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa xong – hình như anh còn một mối thù chưa báo.

Anh đậu A Bố ở ven đường, nhìn mặt đồng hồ điện tử một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.

Ninh Chước bật bảng thông tin trên cổ tay, xác nhận thông tin và gương mặt trên màn hình rồi khởi động A Bố.



Trong khu chợ đêm nhộn nhịp, một người đàn ông có chiếc cằm bằng kim loại đang ngồi trên chiếc ghế nhựa, quay mặt ra đường, vừa uống bia lúa mạch nhân tạo vừa ba hoa chích chòe kể về chuyện gã thể hiện đặc sắc như thế nào trong một cuộc đánh hội đồng.

Đương lúc gã hứng chí bừng bừng, một cơn gió lạnh thấu xương xẹt ngang qua, hình như có một chiếc motor vừa chạy đến với tốc độ chóng mặt.

Người đàn ông cằm kim loại còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay đập thẳng vào sau gáy, té ngã xuống đất.

Cú đánh tàn nhẫn vô cùng.

Gã chống cằm trên đất, đầu óc quay cuồng đầy sao, cuối cùng mới tỉnh táo lại.

Gã điên tiết, sau khi khôi phục lại năng lực hành động thì lồm cồm bò dậy, chửi ầm lên: “Chó đẻ! Con mẹ nó là đứa nào —”

Còn chưa dứt lời, cả người gã cứng đờ, nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.

Người gây họa vẫn chưa bỏ trốn mà vẫn to gan lớn mật đứng yên tại chỗ, nghiêng người trên xe motor, lẳng lặng nhìn gã.

Người đàn ông cằm kim loại sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt đầy máu.

Gã nhớ rõ Ninh Chước.

Khoảng 1 năm trước, gã tình cờ gặp Ninh Chước trong một nhà vệ sinh ở quán bar, trong lúc nói xấu sau lưng người ta thì bị bắt gặp tại trận.

“Nhớ rõ không? Mày nợ tao một cái tát.” Ninh Chước nói: “… Tao nói rồi mà, mày đừng đi đâu hết, ở yên chờ tao, tao biết mày là ai.”

Anh lắc cổ tay.

Màn hình điện tử bên trên hiện rõ mã ID thân phận của người đàn ông cằm kim loại.

Một năm trôi qua, Ninh Chước không hề quên mất cái tát này.

Người đàn ông cằm kim loại không dám ca thán, cũng không dám tức giận, cụp đuôi đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn Ninh Chước rời đi.

Ninh Chước âm thầm gạch tên người này trong danh sách trả thù, đồng thời cũng xóa thông tin của đối phương trên thiết bị.

Gió lạnh phần phật thổi bên mặt Ninh Chước, thật sảng khoái.

Người anh hận đã đâu vào đấy.

Người anh yêu đang chờ anh quay về nhà.

Đã lâu rồi Ninh Chước không có một ngày an yên như vậy, anh cảm thấy có một niềm thỏa mãn xa lạ lan tỏa khắp cõi lòng.

Anh quên mất cảm xúc ấy được gọi là hạnh phúc.

Vì vậy gương mặt Ninh Chước vẫn không có biểu tình gì, anh sợ điều ấy bị lộ ra ngoài, bị nhìn thấy, rồi bị cướp mất.

Anh kiên quyết, dứt khoát chạy về phía hạnh phúc của mình.