Kẻ Đền Tội

Chương 4




7

May mắn thay, ở kiếp này vẫn còn chưa quá muộn.

Sau khi đưa bản chấm dứt hợp đồng cho Cảnh Chiêu, tôi không còn để ý đến hắn nữa. Những ngày tiếp theo, tôi dồn toàn lực để chuẩn bị cho kỳ thi cao khảo, và cuối cùng cũng đỗ được vào trường đại học mà mình yêu thích.

Đến năm cuối đại học, tôi đột nhiên nghe được tin tức của Cảnh Chiêu.

Mấy năm này, hắn từ một tên vô danh tiểu tốt trở thành vị học trưởng thiên tài mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

Lúc này tôi mới biết, trường của Cảnh Chiêu ở ngay cạnh trường tôi.

Nghe nói hắn khởi nghiệp thành công, trở thành một con hắc mã trên thương trường. Rất nhiều công ty muốn chiêu mộ hắn về nhưng hắn đều từ chối, hắn tự thành lập công ty riêng, dẫn dắt đoàn đội của mình vượt qua nhiều khó khăn….

Cũng đúng, Cảnh Chiêu có kí ức của kiếp trước, có cách để thành công sớm hơn mười năm là chuyện bình thường.

Tôi không quan tâm lắm, chuyên tâm học đại học, sau khi tốt nghiệp còn phải tiếp quản công ty của gia đình.

Tôi gặp lại Cảnh Chiêu trong buổi họp lớp cao trung.

Có lẽ là sắp tốt nghiệp, mấy người phú nhị đại trong lớp khá hưng phấn, tổ chức một trò chơi.

Tôi tới phòng bao, sau khi bước vào, không khí đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh.

Lướt mắt một vòng, tôi nhìn thấy Cảnh Chiêu đang ngồi trong góc trên ghế sofa.

Tôi nhướng mày, không ngờ Cảnh Chiêu cũng tới.

Mọi người trong phòng đều biết, hiện tại Cảnh Chiêu đã không còn như trước. Nhìn thấy tôi đến cũng chỉ im lặng một lúc rồi sau đó lại sôi động trở lại.

Tống Lâm đứng dậy, niềm nở chào hỏi tôi. Tôi chọn chỗ cách xa Cảnh Chiêu rồi ngồi xuống.

Tống Lâm thấy mọi người đã đến đầy đủ liền rủ mọi người chơi thật hay thách.

Tôi kém may mắn, bị quay trúng ngay vòng đầu, để an toàn, tôi chọn nói thật.

Mới khởi động nên mọi người cũng khá nương tay, chỉ hỏi tôi hiện tại có thích ai không.

Tôi đáp: “Không có.”

Có vài người: “Ồooo” một tiếng, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà hướng đến Cảnh Chiêu.

Tuy nhiên, Cảnh Chiêu chỉ thờ ơ ngồi đó, không thể hiện cảm xúc gì.

Sau vài vòng chơi, đến Trương Nguyệt bị quay trúng.

Trương Nguyệt chọn thách.

Lúc này, mọi người đã bắt đầu thoải mái hơn.

“Hôn môi với một người khác giới ở đây, nếu không thì phạt ba ly rượu.”

Ánh mắt của mọi người đều đặt lên Trương Nguyệt.

Trương Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu xanh, ngồi đó bất động, có chút khó xử.

Cuối cùng, dưới sự thúc dục của mọi người, cô ta đứng dậy tiến về phía Cảnh Chiêu.

Trương Nguyệt xấu hổ, giữa những tiếng hò la, gọi tên Cảnh Chiêu:

“Cảnh Chiêu…”

Tiếng la hét càng to hơn, đương sự là hắn dường như mới hồi thần lại, nhìn người đang đứng trước mặt.

Từ đầu đến bây giờ hắn đều lạnh lùng, đột nhiên hắn đứng dậy, thậm chí có chút hoảng loạn.

Hắn nhìn về phía tôi rồi nhanh chóng chuyển hướng, dứt khoát từ chối:

“Không được.”

Trương Nguyệt như c h ế t lặng.

Tôi lặng lẽ xem trò hề, đột nhiên nhớ ra, Trương Nguyệt không thể uống rượu, thật là nực cười.

Cảnh Chiêu lại nỡ lòng để Bạch Nguyệt Quang của mình phải uống rượu?

Cuối cùng, Trương Nguyệt đỏ hoe mắt, uống ba ly rượu.

Mọi người đều thấy Cảnh Chiêu không biết quý trọng người đẹp.

Trò chơi tiếp tục, lần này miệng chai quay về hướng Cảnh Chiêu, hắn chọn nói thật.

“Ở đây có người cậu thích không?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bắt đầu xì xào rồi lại im lặng.

Cảnh Chiêu không chút e ngại mà trả lời: “Có.”

Hồi cao trung, hắn chỉ có quan hệ tình cảm với tôi và Trương Nguyệt, mà lúc nãy, hắn đã từ chối Trương Nguyệt. Vì thế, người hắn thích là ai đã rõ.

Tuy nhiên, vẫn có người cố tình hỏi:

“Là chị Chi à?”

Trong không gian tối của phòng bao, chúng tôi cuối cùng cũng chạm mắt nhau.

Cảnh Chiêu không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Nhưng tôi đã thấy mắt hắn sáng lên, chóp tai cũng đỏ lên.

Giữa những tiếng la hét, tôi đột nhiên nghĩ, thay vì trực tiếp đẩy hắn xuống bùn, để hắn bị người thân cận nhất đ â m cho một nhát, sau đó tôi sẽ kéo hắn xuống địa ngục.

Như vậy, không phải càng đau đớn hơn sao?