Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 60




Sáng hôm sau, điều tra viên McBride nhắn chúng tôi đến gặp anh ta ở văn phòng của Sharp ở Hall of Fame.

Có điều gì đó trên băng ghi hình.

Trong phòng hội nghị trang trí sơ sài, trưởng nhóm bảo vệ của bảo tàng, McBride và rất nhiều nhân viên của đội trọng án ngồi trước một máy chiếu phim màn ảnh rộng trong cabin gỗ.

- Lúc đầu – Sharp nói với vẻ quan trọng – Chúng tôi chỉ xem nhanh băng ghi hình với người nhà nạn nhân, dừng lại những chỗ họ nhận ra người lạ. Nhờ có bức hình của chị – Anh ta quay sang tôi – phạm vi đã được thu hẹp lại.

Anh ta hướng chiếc điều khiển từ xa về phía màn hình:

- Đầu tiên là đoạn quay ở cổng chính.

Màn hình sáng lên, hiện ra cảnh bảo vệ cẩn mật được quay bằng phim đen trắng. Nó có vẻ kỳ lạ và không tự nhiên. Các vị khách ăn mặc lòe loẹt dường như đến cùng một lúc, rất nhiều người ăn vận giả trang như những ngôi sao nhạc rock. Một người giả làm Elton John đi cùng với Cindi Lauperstyle với mái tóc nhuộm chỗ sáng chỗ tối. Tôi thấy có cả Chuck Berry, Micheal Jackson, hai Madonna, Elvis và Elvis Costellos.

Sharp tua nhanh, phim chạy như những bức ảnh riêng rẽ. Một cặp vợ chồng đứng tuổi hơn đến dự trong trang phục dự hội truyền thống. Sau họ, là một người đàn ông rõ ràng có ý ngoảnh mặt để tránh camera.

- Đây rồi! – Sharp nói.

Tôi đã thấy hắn! Tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực. Gã râu đỏ chết tiệt!

Hắn giống bức hình như tạc khiến tôi sợ hãi nổi da gà. Gã đàn ông, cảm giác được hướng camera nên nhanh chóng đi qua. Có thể hắn đã đến trước để thám thính tình hình camera. Cũng có thể hắn đủ thông minh để tránh hướng máy quay. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng đã lẩn vào đám đông và biến mất.

Một cơn tức giận thắt ngực tôi lại:

- Anh có thể tua lại và phóng to hình ra không? Tôi muốn thấy tận mặt hắn – Tôi nói với Sharp.

Anh ta bấm điều khiển và hình ảnh lớn lên.

Tôi đứng dậy, nhìn chăm chú vào đường nét mờ mịt trên khuôn mặt hắn.

Không có gì cả, trông không rõ nét mặt. Chỉ có một hình ảnh tối om. Một cái cằm chìa ra và một bộ râu dê.

Tôi không hề nghi ngờ đây chính là tên giết người. Tôi không biết tên hắn, chỉ thấy mặt nhưng cái hình ảnh lờ mờ mà tôi và Claire đã phác ra lúc đầu hiện ra ngay trước mặt tôi.

- Anh chỉ có thể làm vậy thôi ư? – Raleigh nhấn mạnh.

Một nhân viên kỹ thuật của bảo tàng trả lời:

- Có thể dùng kỹ thuật để làm rõ nét hơn. Nhưng trên cuộn băng này, chúng ta chỉ có thế thôi.

- Chúng tôi có thêm hình ảnh hắn ở đoạn băng sau – Sharp nói.

Anh ta nhanh chóng tua hình đi và dừng lại ở một cảnh rộng trong sảnh lớn, nơi tiếp khách đến dự đám cưới. Họ phóng được hình ảnh gã đàn ông giả trang đang đứng bên rìa đám đông quan sát. Nhưng khi hình ảnh được phóng to thêm thì nó lại nhiễu và mất nét.

- Hắn cố ý tránh nhìn vào camera – Tôi thì thầm với Raleigh – Hắn biết chúng ta đặt ở đâu.

- Chúng tôi đã xem cảnh này với cả hai gia đình nạn nhân – Sharp nói – Không ai mời hắn cả. Cũng không người nào nhận ra được hắn là ai. Ý tôi muốn nói đó có thể không phải là hắn. Nhưng xem bức chân dung mà chị phác họa về hắn thì...

- Đó chính là hắn – Tôi nói cương quyết.

Ánh mắt tôi như đốt cháy tấm màn hình nhiễu mờ mịt. Tôi cũng chắc chắn rằng chúng tôi đang nhìn thấy người tình bí ẩn của Kathy Voskuhl.