Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 47




Về đến trụ sở, tôi làm ngay hai việc là gọi cho Claire và Cindy, kể cho họ những gì tôi khám phá ra ở Saks, tiếp đó là đi tìm Chris Raleigh. Tôi chia sẻ mọi thông tin với Raleigh và chúng tôi quyết định gài một nữ thám tử ở bộ phận điều tra tội phạm tình dục vào cửa hàng đó. Tôi cử một họa sĩ chuyên vẽ phác thảo đến gặp Maryanne Perkins ở Saks.

Sau đó Raleigh cho tôi biết một việc quan trọng là Roth và Mercer đã chuyển hồ sơ vụ án của chúng tôi sang FBI.

Tôi thấy đau nhói lên trong lồng ngực. Tôi chạy sộc vào nhà tắm, sập cửa lại sau lưng, dựa người vào bức tường lạnh và sứt mẻ. Chết tiệt, lũ phù thủy con độc đoán. Roth và Mercer chết tiệt!

Tôi chăm chú nhìn mình trong gương. Da thịt trên má tôi đang bốc bừng bừng vì tức giận. FBI à? Đây là vụ án của tôi, của Claire, Cindy và của Raleigh. Với tôi, nó có ý nghĩa hơn tất cả những vụ án đã từng điều tra.

Đột nhiên, chân tôi lảo đảo. Hội chứng Negli ư? Bác sĩ nói tôi sẽ có cảm giác buồn nôn và mê sảng. Tôi có lịch truyền máu ở viện huyết học Moffett lúc 5 giờ 30 phút.

Một sự trống rỗng tràn ngập trong tôi, xen giữa cơn tức giận và sự sợ hãi. Tôi vừa mới bắt đầu khám phá ra sự việc. Tôi không cần những kẻ ngoài cuộc diện áo vét đen và kim gài ca vát đến vo ve xung quanh với những trò điều tra vụng về và lóng ngóng.

Tôi lại liếc vào gương, đôi má thay vì đỏ rực vì tức giận, bây giờ lại xanh xao và ốm yếu, cặp mắt ướt đẫm và u ám. Cả người tôi như khô kiệt sắc khí.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào gương cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu: Thôi nào, hãy là chính mình. Mày sẽ thắng, mày luôn chiến thắng.

Tôi vã nước lạnh lên mặt. Mồ hôi vã ra từng đợt trên cổ bắt đầu biến mất.

Mày được phép làm thế một lần. Tôi thở ra với một nụ cười mỉm. Nhưng đừng có lặp lại lần thứ hai.

Dần dà, ánh sáng lại trở lại trong mắt tôi và đôi má đã lấy lại màu sắc bình thường. Bây giờ là 4 giờ 20 phút. Tôi phải có mặt ở Moffett lúc 5 giờ. Tôi sẽ bắt đầu kiểm tra danh sách khách hàng ở Saks vào ngày mai.

Sau khi trang điểm qua loa, tôi quay lại bàn làm việc.

Tôi càng chán thêm khi Raleigh đi lên.

- Bây giờ anh có thể làm việc cùng cái đám bụi bặm rồi đấy – Tôi cấm cảu một cách không cần thiết, ý muốn ám chỉ cánh FBI.

- Tôi có biết gì đâu – Anh ta trả lời – Ngay khi biết tin, tôi đã báo cho cô.

- Phải – Tôi gật đầu – Tôi biết.

Raleigh đứng lên, đi một vòng và ngồi xuống mép bàn, đối diện với tôi:

- Có chuyện gì đó, phải không? Cho tôi biết đi.

Làm sao anh ta biết nhỉ? Có lẽ anh ta là một thám tử giỏi hơn mình nghĩ chăng?

Trong một phút, tôi đã muốn kể cho anh ta mọi chuyện. Chúa ơi, tôi muốn thoát khỏi chuyện này.

Và Raleigh làm một việc khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.

Anh nở một nụ cười tin tưởng mà tôi không thể không xiêu lòng. Anh kéo tôi ra khỏi ghế và ôm ghì lấy tôi.

Tôi quá ngạc nhiên đến mức thậm chí không cưỡng lại. Tôi có cảm giác giống như một miếng mứt đang run rẩy trong tay anh. Không hẳn là tình ái, nhưng chưa từng có cảm giác nào xâm chiếm tôi một cách mạnh mẽ đến vậy.

Raleigh ôm tôi cho đến khi cảm giác lo sợ tan biến mất, ngay tại đây, trong căn phòng làm việc này. Tôi không biết phải làm gì, nhưng tôi không muốn lùi ra hay muốn anh buông tôi ra.

- Tôi sẽ báo cáo lại chuyện này.

Cuối cùng tôi lẩm bẩm trên vai anh. Anh vẫn ghì chặt lấy tôi:

- Em cần bút không?

Chậm rãi, tôi đẩy mình ra khỏi người anh. Mọi dây thần kinh trên người tôi có cảm giác như vừa trải qua một cảm giác căng thẳng hay hoảng hốt.

- Cảm ơn – Tôi nói khẽ với vẻ biết ơn.

- Em không còn là chính mình nữa thì phải – Anh dịu dàng nói – Hoàn toàn thay đổi. Có muốn uống cà phê và nói chuyện không? Chỉ là uống cà phê thôi, Lindsay, không phải hẹn hò đâu.

Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã gần 5 giờ. Tôi phải có mặt ở Moffett.

Tôi nhìn anh ý muốn nói, hãy nhắc lại đề nghị này lần sau, nhưng miệng thì nói:

- Không được, em phải đi đây.