Phương Thư Dương vừa mở máy tính ra thì liền cười.
Trên màn hình máy tính là hình ảnh reborn lần trước. Hai người dựa sát vào nhau, trên đầu đều có biểu tượng mặt cười toe toét.
Phải kể đến chuyện một tối nọ cách đây vài tháng. Phương Thư Dương sau khi login vào trong game thì đến bãi train quen thuộc chuẩn bị treo máy cày level. Sau khi mua thuốc men đầy đủ xong thì liền chạy đến bãi train vừa mở để treo máy. Nhìn Bạch y Nam nhân đang tự động sử dụng phép thuật, anh nhàn nhã mở website game ra xem một chút, nửa chừng thì có điện thoại gọi đến, cây máu của Bạch y Nam nhân chỉ còn lại một nửa, Boss thì đang liều mạng tấn công Bạch y Nam nhân, anh định cứu vãn cũng chẳng còn kịp nữa. Lúc này chẳng biết một Ma nữ bé ở đâu nhảy ra, vung thanh đao to chém Boss chết tươi. Sau khi nhìn thấy tên nhân vật thì Phương Thư Dương mới biết đây chính là Ma nữ của kẻ cuồng cày level trong thuyết, level thật sự rất cao, lại là cường huyết pháp ma, rất hợp để đánh solo, nhưng mà trang bị thì hơi kém một chút.
Ma nữ bé cứu anh, Phương Thư Dương căn bản không có định cảm ơn, tiếp tục nói chuyện điện thoại, nhưng đôi mắt thì không hề rời khỏi màn hình máy tính. Một lát sau, anh thấy ma nữ bé kia vẫn không đi, đứng bên cạnh Bạch y Nam nhân không hề nhúc nhích.
Phương Thư Dương cảm thấy bực bội, tên này không lẽ muốn trả công sao? Cho nên vẫn đứng ở đây chờ?
Vội vàng cúp điện thoại, dùng kênh phụ cận hỏi:
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Cậu muốn gì?
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Bạn tới rồi à! Lúc nãy treo máy sao? Xém chút nữa bạn chết rồi, may mà tui cứu kịp.
Phương Thư Dương hừ lạnh trong lòng, quả nhiên là muốn đòi trả công!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Oh, cậu muốn cái gì thì nói thẳng đi.
Phương Thư Dương biết mình ở trong game cũng xem như là có tiếng, chính là vì cái bảng tài phú kia, anh vẫn đứng ở vị trí số một, kẻ nịnh hót anh ngày một nhiều hơn. Nghĩ thầm sẽ tùy tiện quăng ra một ít tiền rồi bỏ qua, nếu như Ma nữ bé này tính được voi đồi tiên thì sẽ không thèm để ý tới nữa.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tui muốn cái gì à? Ở đây quái rất hung hãn đó, toàn là quái chủ động công kích gamer thôi. Tui thấy bạn sắp hết máu rồi, lại bị bọn nó tấn công chắc chắn sẽ chết, cho nên đứng lại đợi bạn tới, nếu có quái tấn công bạn thì cũng có thể giúp bạn giết nó.
Lời Ma nữ bé này nói ra rất ngoài dự đoán của Phương Thư Dương. Anh rất khó tin được trên đời này còn sót lại người ngốc đến như vậy?! Đã biết chắc người ta treo máy mà còn muốn đứng canh sao? Nếu treo máy cả đêm thì chẳng lẽ sẽ canh cả đêm? Có lẽ là Ma nữ bé này cho rằng càng cố tỏ ra tốt bụng thì sẽ càng được trả công cao sao.
Phương Thư Dương chưa có trả lời, đợi đối phương nói ra mục đích thật sự của mình.
Nhưng mà Ma nữ bé chỉ để lại một câu rồi bay đi mất.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Bạn tới rồi thì tui đi nha, nếu treo máy thì đừng treo ở đây, bạn kiếm chỗ nào mà có quái không chủ động tấn công mà treo.
Phương Thư Dương có chút ngạc nhiên! Nhìn câu nói kia ở trên màn hình máy tính khóe miệng chợt cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Từ sau ngày hôm đó, Phương Thư Dương bắt đầu chú ý đến Ma nữ có tên Tuyệt Thế Mĩ Nữ này.
Biết cậu là một người chỉ cô độc hành hiệp, bất kể chuyện gì cũng làm một mình, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cậu nói chuyện trên kênh thế giới, trong diễn đàn cũng không hề thấy bóng dáng của cậu, cũng biết cậu là một yêu nhân bèo bọt cuồng cày level, level không ai có thể đuổi kịp.
Thỉnh thoảng Phương Thư Dương đi những bãi train level cao để treo máy cày level cũng nhìn thấy Ma nữ bé này đi một mình chém quái thăng cấp, mấy lần định bắt chuyện với cậu nhưng rồi lại kiềm xuống, nói chung cảm thấy mạo muội chào hỏi cậu như thế cũng có chút mất tự nhiên.
Mãi đến một ngày nọ, trong game mở ra bãi train mới – Bạch Cốt Sơn, hai người mới thật sự nói chuyện với nhau. Phương Thư Dương nhớ rõ ngày đó là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện trên kênh thế giới. Xem ra là vì rất khó chém quái một mình ở Bạch Cốt Sơn, cậu muốn tìm người tổ đội cùng chém quái trên đó. Sau đó Tuyệt Thế Tiểu Tiểu đề nghị cậu đi PK, bù lại chính là sẽ cùng cậu đi chém quái, cái tên cuồng cày level này liền đồng ý ngay.
Phương Thư Dương cảm thấy rất buồn cười, nhớ đến một thân trang bị của cậu, trong lòng rất nghi ngờ, bộ dạng kia có thể đi PK sao?! Dưới sự điều khiển của tính hiếu kỳ Phương Thư Dương cũng chạy đến quan chiến trận PK này, sau khi đến cửa thành, vẫn chú ý đến mọi hành động của Ma nữ bé, xem lại trang bị của cậu một lần nữa, đến phút cuối thế nhưng lại nhìn thấy cậu len lén thay đổi trang bị.
Há há! Lại là bộ trang bị tăng bạo kích.
Phương Thư Dương định nhắc nhở cậu trận chiến đã bắt đầu rồi, một cường ma không mặc trang bị kháng thuộc tính mà đi PK chẳng phải sẽ càng gây rối loạn cho toàn bộ đồng đội sao? Không ngoài dự đoán, Ma nữ bé bị Nam nhân của đối phương dùng kĩ năng Hỗn loạn khống chế, giết sạch đồng đội của mình.
Phương Thư Dương liền cười phá lên, chẳng thể tưởng tượng được Ma nữa bé này làm sao có thể cày lên level cao như vậy? Kiến thức PK cơ bản cũng không biết, chẳng lẽ cậu ta chỉ biết cày level sao? Vậy thì chơi game có gì vui nữa chứ?
Sau khi trận PK kết thúc, đi đến chỗ phu xe. Phương Thư Dương nhìn thấy Ma nữ bé rao tin tìm đội ngũ lên Bạch Cốt Sơn cày cuốc. Nhưng mà hô hào đã đời cũng chẳng có ai chú ý đến cậu, thoạt nhìn thấy tội nghiệp vô cùng. Thân xui quỉ khiến sao liền đề nghị gia nhập tổ đội, sai khi vào trong đội Phương Thư Dương mới chợt nhớ, bởi vì ngày mai có việc, vốn còn định logout đi ngủ sớm nhưng lại không đành lòng bỏ mặc cậu ở đây một mình, chẳng thể làm gì khác hơn là cùng cậu chém quái cả đêm, khi logout còn đem thanh Khô Cốt Đao tặng cậu. Lần trước khi cậu ra tay cứu giúp, Phương Thư Dương vẫn muốn cảm tạ, đây cũng là một cơ hội. Sau đó trong quá trình tiếp xúc, Phương Thư Dương dần dần hiểu rõ về cậu bé chơi account nữ này, cậu thơ ngây, tố bụng, có chút nhút nhát, có chút ngốc nghếch, tính cách tinh tế, nhưng lại có chút ưu sầu, làm cho người ta không nhịn được mà thương yêu cậu.
Phương Thư Dương tắt máy tính, tự nhiên anh không muốn chơi game nữa, quay về lại giường nằm xuống, nhìn cậu bé đang nằm bên cạnh.
Lúc này cậu còn nằm thẳng người, không biết đã trở mình từ lúc nào, người hơi cong cùng đôi chân co nhẹ, hai tay ôm lấy ngực, cả người cuộn tròn, khuôn mặt cũng hơi nhíu lại.
Đây là tư thế ngủ của những người thiếu cảm giác an toàn, Phương Thư Dương ôm cậu vào trong lòng, hôn lên mái tóc cậu, đưa tau muốn vuốt ve vầng trán đang nhíu lại của cậu, rất muốn biết vì sao trên khuôn mặt cậu lúc nào cũng phảng phất sự u buồn?
Sang hôm sau tỉnh lại, Trần Vũ Khả phát hiện mình đang ngủ trong lòng Phương Thư Dương, đầu gối lên cánh tay anh, mà anh thì đang ôm chặt cậu.
Nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, khuôn mặt Trần Vũ Khả hơi nóng lên, cậu không nhớ rõ lúc ấy mọi chuyện kết thúc như thế nào, cũng không nhớ là ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ rõ trong khoảnh khắc hôn nhau, cả người tự nhiên cảm thấy choáng váng, đầu óc mơ màng, chẳng còn năng lực tiếp nhận bất cứ chuyện gì. Cậu đem cánh tay đang ôm lưng mình nhẹ nhàng nhấc ra, rất cẩn thận sợ đánh thức anh. Đợi đến khi cậu ngẩng đầu lên, Phương Thư Dương đã mở mắt, mỉm cười nhìn cậu nhẹ giọng nói: “Em dậy rồi.”
Trần Vũ Khả nghĩ đến tư thế rất ám muội của hai người lúc này, rồi lại mắc cỡ, liền cúi đầu rời giường rất nhanh. Phương Thư Dương cảm thấy buồn cười, quan hệ của hai người cũng đã xác định, cậu tại sao vẫn mắc cỡ như vậy chứ?!
Sau khi rửa mặt xong, hai người chuẩn bị đi ra ngoài ăn gì đó, rồi đến trung tâm thành phố chơi.
Hai người đi đến tiệm cơm lần trước, vừa mới vào thì đã gặp người quen.
Tả Khê ngồi ở cái bàn ở trong góc vẫy tay với cả hai gọi lớn: “Tiểu Khả, cậu đến ăn cơm à? Lại đây ngồi đi, ăn chung luôn.”
Trần Vũ Khả nghe thấy tiếng gọi quay qua thấy Tả Khê, Đàm Lỗi cùng mấy người thanh niên ngồi chung với nhau Những người đó cậu không biết ai cả, ngồi ăn chung với người lạ thì thấy không được tự nhiên cho lắm, cậu chỉ định đi qua chào một tiếng.
Vừa mới đến Tả Khê đã kéo ghế đến, kéo Trần Vũ Khả ngồi chung với họ, nhiệt tình khiến cho người ta lúng túng.
Trần Vũ Khả ngẩng đầu nhìn Phương Thư Dương, tham khảo ý kiến của anh.
Phương Thư Dương cười xoa đầu cậu, nói nhỏ: “Ngồi ở đây đi.”
Động tác nhỏ của hai người đều rơi vào tầm mắt của tất cả mọi người, vừa ngồi xuống Tả Khê đã nhào đến, bí mật hỏi thăm: “Vũ Khả, ai vậy?”
Trần Vũ Khả ngại ngùng cười cười, đang định giới thiệu, Phương Thư Dương đã cướp lời trước rồi: “Tôi là ông xã của em ấy.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều sợ hết hồn! Trần Vũ Khả ngất xỉu, không ngờ anh nói thẳng thừng như vậy, vôi vàng giải thích: “Không phải đâu, là ông xã trong game, chúng tôi là bạn bè.”
Tả Khê ngạc nhiên nói: “Hả, anh ta là Phiêu Linh Thư Kiếm?!”
Trần Vũ Khả gật đầu, không có phát hiện thấy sự bất mãn trong mắt Phiêu Linh Thư Kiếm.
Sau đó Tả Khê giới thiệu bạn bè của cậu ta: “Họ là đàn anh của tui, đang học nghiên cứu sinh ở Đại học A đó, người ngồi bên trái là Lưu Nghị, người ở giữa là Hàn Tử Nặc, còn lại là Giang Sở.”
Trần Vũ Khả mỉm cười chào mấy vị đàn anh, khi cậu thấy người đàn ông tên Hàn Tử Nặc thì hơi lặng xuống, đây là người đàn ông cậu gặp lần trước ở trong trường, không ngờ lại gặp lại ở đây.
Trần Vũ Khả phát hiện Phương Thư Dương nhìn thấy người đàn ông này cũng lặng đi một chút, khuôn mặt như cười như không, khiến cho người ta không thoải mái chút nào.
Tự nhiên Trần Khả Vũ có chút hối hận vì đã ngồi ở đây, cậu muốn cùng Phương Thư Dương vui vẻ ăn chung với nhau một bữa cơm, sau khi nhìn thấy Hàn Tử Nặc trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác bất an. Hơn nữa trong lúc ăn cơm Phương Thư Dương cũng không hề nói một câu, khuôn mặt cũng rất lạnh lùng, cậu mấy lần định mở miệng hỏi nhưng ở trước mặt nhiều người tự nhiên lại ngại ngùng không thể nói ra khỏi miệng.
Trần Vũ Khả giống như ngồi trên bàn chông, không hiểu sao bầu không khí lại nặng nề như vậy, bây giờ cậu chỉ muốn ăn cơm xong nhanh nhanh rồi đi khỏi chỗ này. Không biết có phải là do hồi hộp hay là vì sao, tự nhiên cậu muốn đi toilet, cánh cửa bị đẩy ra, Trần Vũ Khả nhìn thấy bóng dáng người trong gương liền sửng sốt.
Bóng Hàn Nặc Tử ở trong gương hơi cong cong khóe môi, đôi mắt phượng dài mảnh ngập tràn hơi thở xấu xa cùng mị hoặc, sau khi đi vào toilet anh ta lại khóa trái cửa lại!
Trần Vũ Khả có chút bối rối, vòng qua người kia, đưa tay định mở cửa, còn chưa kịp chạm vào cửa, cả người đã bị xoay tròn một vòng.
Một tay Hàn Tử Nặc ôm lấy eo cậu, ép cậu vào tường, tay còn lại bao vây lấy cậu với bức tường, cúi người hỏi nhỏ bên tai cậu: “Em còn nhớ tôi không?”
Trần Vũ Khả ra sức vùng vẫy, cậu không thể quen với chuyện bị người đàn ông xa lạ kéo vào trong lòng, hơn nữa cậu cũng rất sợ, cảm giác thấy hơi thở nguy hiểm trên người đàn ông này. Muốn giãy ra ngoài, lại bị siết lại càng chặt. Cậu vừa phản kháng vừa kêu lên: “Tôi không biết anh, anh tránh ra cho tôi.”
Hàn Tử Nặc cũng không chú ý đến sự chống đối của cậu, ngược lại còn dùng cả người ép cậu chặt thêm: “Em biết không, tôi đã chú ý đến em từ rất lâu rồi, làm người của tôi được không?”
Trần Vũ Khả cảm thấy người này bị điên rồi, liền dùng tất cả sức lực để vùng vẫy, chân tay quơ loạn xạ, chân cũng đa lung tung, kêu to: “Anh bị bệnh à, thả tôi ra mau, bạn trai tôi đang ở bên ngoài đó!”
Hàn Tử Nặc vẫn cứ cười, cúi đầu định cưỡng hôn.
Trần Vũ Khả lần này thật sự là bị dọa sợ rồi, cậu cũng rất tức giận, nhưng cậu càng giận hơn vì bản thân tại sao lại vô dụng như thế, đều là con trai mà lại bị người khác ép chặt, căn bản không đủ sức để phản kháng, nghĩ đến Phương Thu Dương còn đang ở bên ngoài, khóe mắt cậu cũng đỏ ửng lên.
Trong lúc mảnh chỉ treo chuông này, “Rầm” một tiếng, cửa toilet bị đá văng ra! Phương Thư Dương với khuôn mặt bình tĩnh mang theo luồng áp suất thấp đi đến.