Chương 94: Akami gặp nguy
“Cậu nói là vẫn còn học sinh ở trường hay sao?” Seichi và Akami cùng hỏi.
Hanako gật đầu.
“Đúng vậy. Cậu ấy hiện đang ở Thư viện của trường”
“Thư viện...?”
Seichi gương mặt hiện lên đặc sắc.
Thư viện nằm ở tầng trệt dãy nhà trung tâm.
“Nếu hai cậu không đến chổ học sinh kia, thì chắc chắn cậu ấy sẽ bị ác linh Hanako giết” Hanako nói.
“Đúng là rắc rối. Làm sao lại có học sinh ở lại cái trường này vào ban đêm cơ chứ...” Seichi càu nhàu.
“Seichi, bây giờ tính sao đây?” Akami hỏi.
Thư viện trường.
‘Chết, đã tối rồi sao?’
Cô gái giật mình vươn vai, nhìn ra bên ngoài thư viện.
Cô gái đứng dậy, sắp xếp lại chồng sách trước mặt.
Sau đó đi một vòng kiểm tra lại toàn bộ Thư viện.
Một lúc sau.
Sau khi đã chắn chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, cô gái kia trở lại bàn, thu xếp đồ đạc của mình.
Thịch....thịch....
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề, càng lúc càng tiến gần cửa thư viện.
Cô gái giật mình quay lại phía cửa.
‘Vẫn...còn có học sinh...chưa về sao..?’
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Cô gái trở nên do dự, tiến về phía cửa.
Thịch...thịch...
Tiếng bước chân hòa cùng với nhịp tim của cô gái.
Xoạch....
Cô gái mạnh dạn kéo mạnh cửa ra.
Đôi mắt ngơ ngác nhìn kẻ xuất hiện trước mặt.
“.....” cô gái.
“Yo...yoshimoto...? Sao cậu...lại ở đây..?” Seichi ngạc nhiên hỏi.
Akami đứng sau lưng Seichi hỏi.
“Vào trong hãy nói”
Cả ba người cùng ngồi vào chiếc bàn dùng để cho học sinh ngồi đọc sách.
[Tớ tìm thấy một cuốn sách hay, mãi đọc quá nên ngủ quên...]
Yoshimoto viết ra giấy rồi đưa cho Seichi.
“Thế...thế à...?” Seichi gương mặt hiện lên đặc sắc.
Akami ngồi kế bên hiện lên ngốc trệ.
“Hiện tại thì cậu không nên rời khỏi chổ này” Seichi khuyên Yoshimoto.
[Tại sao...?]
“Này...này...Seichi, cậu ấy là ai thế? Sao lại viết giấy mà không nói trực tiếp với bọn mình?” Akami thì thầm vào tai Seichi.
“Cậu không nhận ra ai à? Là Yoshimoto Shizuka, bạn cùng lớp với chúng ta đấy.
Cậu ấy giao tiếp không được tốt, nên mới phải viết ra giấy” Seichi giải thích.
“Thì...ra là vậy”
Akami thông suốt, sau đó nhìn Yoshimoto
“Chào cậu, tớ là Akami Hanato, rất vui được gặp cậu”
Yoshimoto viết một tờ giấy đưa cho Akami
[Tớ.... là Yoshimoto Shizuka, rất vui được gặp cậu]
“Ừm...”
Akami khóe miệng hơi giật, nhìn vào tờ giấy.
Ánh mắt Yoshimoto thoáng buồn khi thấy biểu hiện của Akami.
Seichi thở dài.
Cậu không ngờ học sinh mà Hanako nói tới lại chính là Yoshimoto.
Lại thêm một rắc rối lớn cần phải giải quyết.
[Seichi kun, cậu có thể nói cho tớ biết có chuyện gì đang xảy ra được hay không?]
Seichi trầm ngâm.
Sau một hồi ngồi giải thích mọi chuyện cho Yoshimoto.
[Vậy....vậy...chúng ta...sẽ không...thể thoát khỏi đây...sao?] Yoshimoto run run, viết ra giấy.
“Cậu tin những gì Seichi vừa nói sao?” Akami ngạc nhiên.
[Nếu là Seichi kun, thì tớ tin]
“Hửm?” Akami hiện lên ngốc trệ.
“Bọn tớ đã có kế hoạch. Chỉ là...bây giờ có thêm cậu, có thể sẽ rất nguy hiểm...” Seichi trầm ngâm nói.
[Tớ...tớ xin lỗi...]
“Vậy giờ chúng ta có tiến hành theo kế hoạch không? Hay là chỉ ngồi đây?”
Hanako đột nhiên xuất hiện sau lưng Yoshimoto.
“Á...”
Yoshimot bật ra tiếng, giật mình, ôm chặt lấy Seichi.
Seichi vỗ về Yoshimoto, sau đó quay lại nói với Hanako.
“Cậu làm ơn đừng có xuất hiện đột ngột như thế, được không?”
“Tớ...xin lỗi” Hanako tiu nghỉu.
Yoshimoto vừa sợ vừa đỏ mặt quay ra nhìn Hanako.
“Chào cậu” Hanako mỉm cười.
“.....” Yoshimoto tỏ ra hơi sợ.
Xoạch....
Cửa lớp học 1-9 mở ra. Akami e dè bước vào.
《Akami, cậu đã vào vị trí chưa?》
Seichi nói qua cái bộ đàm mini gắn ở tai.
Akami thở dài một cái
《Tớ đang ở lớp 1-9 rồi...Tại sao tớ lại phải làm chuyện này cơ chứ?》
《Đừng cằn nhằn nữa. Cậu muốn ở lại chổ này mãi hay sao?》
《Tớ...không muốn...nhưng mà...》
《Được rồi. Tớ cần cậu tập trung. Tớ và Yoshimoto sắp tới chổ phòng học nhạc rồi. Đợi tớ ra hiệu》
《Ừm...》Akami uể oải trả lời.
Seichi cùng Yoshimoto tiến lên cầu thang, bước lên hành lang lầu 1 dãy nhà bên trái.
Căn phòng đầu tiên chính là phòng học nhạc.
Yoshimoto đi phía sau, cạnh Seichi, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt áo Seichi.
“Chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi chổ này?” Seichi quay lại nói
“....” Yoshimoto không trả lời.
Seichi nhìn vào ánh mắt Yoshimoto, cậu có thể đoán được rằng cô gái trước mặt đang rất sợ hãi.
“Đừng sợ... dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu”
Seichi nắm tay Yoshimoto.
‘Cảm ơn cậu...’ Yoshimoto âm thầm nghĩ.
Cả hai bước ra hành lang, nhẹ nhàng tiến lại gần cửa sổ phòng nhạc, ánh mắt len lén nhìn vào bên trong.
Yoshimoto nhìn vào, giật mình, kém chút ngã quỵ ra sau.
Seichi vội đỡ cô ấy.
Đôi mắt sắc bén, chân mày nhíu lại, nhìn cảnh tượng bên trong căn phòng.
Cả hai không sử dụng đèn pin, nhưng dưới ánh sáng mập mờ của ánh trăng, vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong đó.
Cảnh tượng rùng rợn hiện trước mắt cả hai.
Căn phòng bày trí bình thường như bao phòng học nhạc khác.
Chính giữa căn phòng là một cái đàn Piano cổ điển.
Nhưng cái làm Yoshimoto sợ hãi chính là người đang ngồi ở cây đàn đó.
Ác linh Hanako.
Một nữ sinh đồng phục nhuốm màu máu, gương mặt biến dạng, đôi mắt đỏ rực giận dữ.
Bàn tay gân guốc đặt lên phím đàn.
“Grư...grư...tất...cả...phải...giết...tất...cả...mọi...người...đều...phải...chết...”
Ác linh Hanako bật ra tiếng nói ghê rợn, vang vọng khắp căn phòng.
Yoshimoto vội ngồi xuống, che tai lại, cô ấy không dám nhìn cũng không dám nghe.
Toàn thân run lên bần bật.
“Akami, hành động thôi” Seichi liên lạc cho Akami.
《Được!》
Akami tiến lại chổ bàn học của Hanako, miệng lẩm bẩm ba lần.
Seichi bên phía phòng nhạc nhíu mày chờ đợi.
“Akami, làm đi” Seichi giục.
《Tớ làm rồi》
“Hả?” Seichi ngơ ngác.
《Có chuyện gì vậy?》Akami lo lắng hỏi.
“....” Seichi im lặng đôi mắt vẫn hướng vào căn phòng.
Thịch....thịch....
Tiếng bước chân nặng nề từ từ tiến lại gần lớp 1-9.
Akami hoảng sợ quay về phía cửa lớp
‘Tình huống gì đây?’
“Seichi, tớ nghĩ là... Ác linh Hanako đang...đến chổ tớ”
Akami hai chân run cầm cập, nói với Seichi.
《Hả?》
Seichi ánh mắt ngưng trọng nhìn ác linh Hanako đang ngồi trong phòng học nhạc.
Sau đó quay lại, ánh mắt hướng về dãy nhà đối diện.
‘Ác linh vẫn ở đây. Vậy thứ gì đang ở chổ Akami?’
“Akami, cậu mau tìm chổ trốn đi...Akami? Akami?”
Seichi cố gắng nhỏ giọng gọi Akami.
Nhưng không có ai trả lời.
“Chết tiệt!” Seichi cắn môi.
“Yoshimoto, chúng ta tới chổ Akami. Cậu ấy đang gặp nguy hiểm”
Seichi nắm tay Yoshimoto kéo đi.