Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 44: Lạc Vẫn đảo




Chương 44: Lạc Vẫn đảo

Sáng hôm sau.

Chúng đệ tử tập trung lại Diễn võ tràng.

Vương Nhất Tự đứng trên Đại điện, nhìn một lượt đám người, sau đó nói

“Bản tọa nghĩ rằng chuyện của Thiên Tuyết tất cả bọn ngươi đều đã biết. Vì thế, bản tọa sẽ cùng các vị phu nhân đi Đông Bắc Hải một chuyến”

Ngừng một chút, hắn nói tiếp

“Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Lý Liên Hoa. Bốn người các ngươi sẽ cùng đi với bản tọa”

Bốn đệ tử bước lên trước.

“Chuyến đi này có thể mất khá nhiều thời gian. Trong thời gian bản tọa rời khỏi Thương sơn, mọi việc trong môn phái sẽ do Lý tổng quản phụ trách, còn có...”

Vương Nhất Tự thi triển trận pháp.

Serbes xuất hiện.

“Tên này sẽ đảm đương việc bảo vệ môn phái. Ta giao môn phái, giao Thiên Tuyết lại cho các ngươi chăm sóc”

“Rõ!” Chúng đệ tử đồng thanh hô lớn

“Chưởng môn, ba vị Sư nương, sư tỷ (muội), sư huynh (đệ) lên đường bình an”.

Vương Nhất Tự quay lại phía ba vị phu nhân

“Chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Phu quân. Tất cả đã xong” Tố Tố nói.

“Tốt. Đi thôi” Vương Nhất Tự phất tay.

Đám người rời Thương Sơn phái tiến đến Đông Bắc Hải.

“À khoan! Các ngươi biết đường đi đến Đông Bắc Hải?” Vương Nhất Tự hỏi đám đệ tử.

Bốn tên đệ tử gương mặt đặc sắc nhìn chưởng môn.

Đừng nói là chưởng môn không biết đường...

“Ta chưa bao giờ đến đó. Dĩ nhiên là không biết” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

“Thiếp cũng không” Trương Tố Tố lắc đầu.

“Thiếp lại càng không” Mộc Phiến La nói.

“À..ừm... chúng ta cứ theo hướng Đông Bắc mà đi. Sẽ mất khoảng năm, sáu ngày” Hoa Vi Nghi nói.

Cũng may có Tam sư nương cứu mạng, không thì...

“Được rồi. Chúng ta đi Hàn Vân thành trước” Vương Nhất Tự nói.

“Chưởng môn. Không phải là đi Đông Bắc hay sao? Sao lại đến Hàn Vân thành?” Thiên Cầm hỏi.

“Đến đó thuê xe ngựa. Ngươi muốn đi bộ năm, sáu ngày đến Đông Bắc Hải hay gì?”

“...” Thiên Cầm.

“Chưởng môn, chúng ta có thể vận thân pháp để phi hành, như vậy sẽ rút ngắn được thời gian” Âu Dương Kiệt nói.

“Các ngươi thì được. Nhưng còn Sư nương các ngươi thì sao?” Vương Nhất Tự chỉ về phía Trương Tố Tố.

“Ta có thể theo kịp mọi người” Tố Tố nói.

“Không được. Chúng ta dù sao cũng không biết ở Đông Bắc Hải có gì. Không nên phí sức vào việc di chuyển. Vẫn là đi xe ngựa tốt hơn” Vương Nhất Tự giải thích.

Đám người gật gật đầu đồng ý.

Sau đó tiến về Hàn Vân thành.

Bọn hắn thuê hai chiếc xe ngựa, đám đệ tử một chiếc, Vương Nhất Tự cũng ba vị phu nhân một chiếc.

Âu Dương Kiệt điều khiển xe đi trước, bên trong có Thiên Cầm và Lý Liên Hoa. Chiếc xe ngựa phía sau do Trương Tấn điều khiển.

Hai chiếc xe ngựa theo hướng Đông Bắc mà tiến.


“Nghi muội. Muội là Tiên tri, vậy có đoán được chuyến đi này của chúng ta sẽ thế nào không?”

Ngồi trong xe, Mộc Phiến La tò mò hỏi Hoa Vi Nghi.

Hoa Vi Nghi ấp úng

“Muội biết.... nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?”

“Thiên cơ bất khả lộ. Dù là Tiên tri cũng không thể dễ dàng tiết lộ thiên cơ” Trương Tố Tố ngồi cạnh nhỏ nhẹ giải thích.

Hoa Vi Nghi cúi đầu

“Đúng là vậy...Nếu như muội nói ra chuyện chưa xảy ra... tuổi thọ của muội.. sẽ giảm...”

“Vậy... vậy à?” Phiến La khóe miệng hơi giật.

“Đó là ràng buộc của Tiên tri” Vương Nhất Tự nói

“Nếu như dễ dàng tiết lộ ra thiên cơ, thiên hạ này ắt sẽ đại loạn”


Hoa Vi Nghi gật đầu “Muội xin lỗi... muội không giúp gì được”

Vương Nhất Tự nâng cằm nàng lên, ánh mắt trìu mến nói

“Không việc gì phải xin lỗi cả. Dù trời có sập xuống, ta cũng sẽ đỡ cho mấy nàng”

Hoa Vi Nghi liền đỏ mặt.

Nàng tuy là Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung, nhưng tính tình khá là nhút nhát, lại bị trói buộc nhiều năm, chưa hề tiếp xúc với nam nhân.

Bỗng chốc lại biến thành Vương Nhất Tự phu nhân, được phu quân ân cần đối xử, khiến nàng lúc nào cũng ngượng ngùng.

Cái gương mặt thẹn thùng đó có thể gián tiếp giết chết bất cứ nam nhân nào nhìn vào.

Vương Nhất Tự dựa lưng vào thành xe, mở ra hệ thống thương thành.

Hắn muốn chuẩn bị thật chu đáo cho chuyến đi này.

Nhìn thấy Vương Nhất Tự ngón tay huơ huơ giữa không trung, Hoa Vi Nghi ngạc nhiên hỏi

“Phu.. quân, chàng đang làm gì thế?”

“Ta đang mua sắm” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

“Mua sắm?” Hoa Vi Nghi gương mặt ngốc trệ.

Trương Tố Tố mỉm cười giải thích

“Nghi muội. Phu quân có thể triệu hồi ra được một loại gọi là ‘Hệ thống’, nó có thể giúp chàng trao đổi vật phẩm, cung cấp thông tin. Nó cũng giống như một loại Trận pháp triệu hồi, nhưng là cao cấp hơn, chỉ mình phu quân có thể thấy được thôi”

“Ra vậy” Hoa Vi Nghi thông suốt.

“Đúng rồi đấy. Nghi phu nhân, người tuy là không thể nhìn thấy ta, nhưng người đã là phu nhân của chủ nhân, có thể nghe thấy ta nói” hệ thống nói.

Hoa Vi Nghi khẽ giật mình “Giọng nói vừa rồi là?...”

“Là tiếng nói của ‘Hệ thống’” Tố Tố giải thích.

Thật sự quá ảo diệu.

Phu quân đúng là không thể tưởng tượng được.

Cổ Thiên Hoa Cung tuy có thể tự xưng mình là môn phái Trận pháp mạnh nhất Đại lục, nhưng cũng không thể tạo ra được một loại Trận pháp triệu hồi như thế.

Nàng lại thêm sùng bái phu quân mình.

Đột nhiên Vương Nhất Tự cười phá lên

“Ahahahaha... đồ tốt. Đây đúng là đồ tốt a”

làm cả bọn giật mình.

“....” hệ thống.

“Có chuyện gì thế phu quân?” Mộc Phiến La ngạc nhiên hỏi.

“Ta vừa mới xoát ra được một món binh khí vô cùng lợi hại” Vương Nhất Tự vui vẻ nói.

“Là gì thế? Có thể cho bọn thiếp xem được không?” ba vị phu nhân nổi lên tò mò.

“Không được. Không được. Phải chờ thời cơ thích hợp mới để nó xuất hiện được” Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên nói.

Xùy...

Ba vị phu nhân gương mặt hiện lên bất mãn.


Ngồi bên trong xe ngựa phía trước.

“Sư tỷ, đêm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lý Liên Hoa tò mò hỏi.


“Đêm qua?” Thiên Cầm nhíu mày.

“Sáng nay ta nghe Trương sư huynh kể lại, đêm qua sư tỷ với Âu sư đệ...”

Lục Thiên Cầm gương mặt liền trở nên nghiêm nghị, tỏa ra một hơi Hàn khí

“Là tên Trương Tấn?”

“Đúng... đúng rồi... đêm qua Sư tỷ cùng Âu sư đệ ở Ngoại viện, đều là bị Trương sư huynh nhìn thấy a” Lý Liên Hoa nói

“Còn có cả chưởng môn và ba vị phu nhân...”

“....” Thiên Cầm.

Trương Tấn điều khiển xe ngựa phía sau, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng

“Quái lạ, sao bổng dưng lại lạnh người thế nhỉ?”

Đêm đó đám người dừng chân tại một bìa rừng, Trương Tấn tội nghiệp bị Thiên Cầm băng phong cả đêm...


Sau hơn sáu ngày đi đường, đám người Vương Nhất Tự cũng đến được bờ biển Đông Bắc Hải.

“Đây là biển sao? Thật sự rất rộng lớn a” Hoa Vi Nghi cảm thán.

Nàng là lần đầu nhìn thấy biển.

“Chưởng môn. Phía bên kia hình như có người sinh sống” Trương Tấn chỉ tay vào những mái nhà tranh cách xa nhóm người vài trăm thước.

“Đi thôi. Đến đó hỏi thăm xem” Vương Nhất Tự nói.

Trước mắt đám người dần dần hiện ra ba bốn căn nhà lợp bằng cỏ tranh, sụp xệ.

Một ông lão đang ngồi trước sân nhà, tay đan đan tấm lưới.

Nhìn thấy người lạ đi đến, lão gương mặt hiển hiện lên ngạc nhiên.

“Các vị hẳn là người vùng khác đến đây?”

“Ông lão, có thể cho bản tọa hỏi một số chuyện?” Vương Nhất Tự nói.

“Ngươi muốn hỏi gì?” lão già nhíu mày.

“Đây có phải Đông Bắc Hải?”

“Đúng. Đây là Đông Bắc Hải” lão già gật đầu.

“Khung cảnh sao lại hoang tàn như thế? Từ lúc bản tọa đến đây, rất ít gặp được người sinh sống”

Lão già thở dài

“Trước đây Đông Bắc Hải vốn là một nơi khá đông đúc. Bọn ta chủ yếu sinh sống nhờ biển. Nhưng mà vài năm trở lại đây, không biết vì sao khu vực biển xung quanh đây lại trở nên rất kì lạ”

“Kì lạ như thế nào?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Những con cá quanh đây đều không còn. Ngư dân bắt buộc phải đi thật xa bờ mới có thể đánh bắt được cá. Nhưng là.... mười người đi thì chỉ một người về. Tất cả đều biến mất một cách khó hiểu. Dần dần mọi người cũng tìm đi nơi khác sống”

“Tại sao lão không đi theo?” Tố Tố hỏi.

“Ta sinh ra ở nơi này, đã là rất nhiều quen thuộc. Tuổi cũng đã già, cũng là không muốn rời đi” lão ngư dân âu sầu nói.

“Lão có từng nghe nói đến Lạc Vẫn đảo?” Vương Nhất Tự hỏi.

Lão ngư dân giật mình một cái

“Đừng nói là các ngươi muốn đến đó?”

Vương Nhất Tự gật đầu.

“Không. Không thể. Không thể đến được hòn đảo ấy. Ngay cả tiếp cận cũng là không thể”

“Vì sao?” Vương Nhất Tự nhíu mày.

Lão ngư dân buông tấm lưới xuống, ôn tồn giải thích

“Lạc Vẫn đảo quanh năm bao phủ bởi sương mù dày đặc, dọc theo bờ biển còn có rất nhiều đá ngầm, thuyền bè không thể nào tiếp cận được. Ta nghe nói trên đảo tồn tại rất nhiều hung thú nguy hiểm. Không ai dám đến khu vực đó cả. Các ngươi vì sao lại muốn đi?”

“Bản tọa có việc cần làm ở đó”

“Người thanh niên, ta khuyên ngươi, nếu còn muốn sống thì đừng nên đến hòn đảo ấy” lão ngư dân lắc đầu.

“Lão có biết Lạc Vẫn đảo nằm ở đâu không?”

“Ngươi là vẫn nhất quyết muốn đi?”

“Đúng vậy!”


“Haiz...” lão ngư dân thở dài một cái

“Các ngươi đi thuyền thẳng hướng Bắc, tầm hơn trăm dặm sẽ nhìn thấy được đảo”

“Đa tạ”

Lão ngư dân nhìn theo đám người đang bỏ đi, lắc đầu.


“Chưởng môn. Chúng ta không có thuyền, làm sao có thể đến được Lạc Vẫn đảo?” Thiên Cầm hỏi.

“Chúng ta có thuyền” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

“Chúng ta có?” Trương Tấn hỏi.

“Phải. Là nó!”

Vương Nhất Tự thi triển một Trận pháp triệu hồi, Cổ Băng Long Quy từ từ xuất hiện.

“Chưởng môn không định để nó chở chúng ta chứ?” Trương Tấn ngạc nhiên.

“Ngươi có thể tự bơi đến đảo a” Vương Nhất Tự nhìn hắn.

Trương Tấn khóe miệng hơi giật.

“Tiểu Long Long. Đến lúc ngươi trổ tài rồi” Vương Nhất Tự nói.

Long Quy gật gật đầu.

Cả thân người từ từ biến lớn ra.

Trương Tấn hai mắt mở to đứng nhìn.

“Lên thôi” Vương Nhất Tự dìu ba vị phu nhân leo lên mai rùa.

Bốn tên đệ tử cũng nhảy lên.

Long Quy từ từ chậm rãi tiến ra biển.


“Đúng là khác xa với việc đi bằng thuyền a” Trương Tấn nhận xét.

Cổ Băng Long Quy chở trên lưng đám người Vương Nhất Tự, băng băng rẽ sóng.

Tốc độ so với đi bằng thuyền là nhanh hơn rất nhiều.

Khoảng hai canh giờ sau, trước mặt đám người lấp ló hiện ra một hòn đảo.

“Kia có thể là Lạc Vẫn đảo a” Tố Tố chỉ về phía hòn đảo nói.

“Là nó” Vương Nhất Tự quả quyết.

Càng đến gần hòn đảo, sóng biển mỗi lúc càng trở nên hung dữ hơn, sương mù cũng xuất hiện ngày môt dày hơn, đến nỗi chỉ nhìn người đang ở cạnh bên cũng là khá khó nhọc.

“Các người bám chắc vào mai ta, coi chừng ngã xuống biển, nơi này đầy rẫy đá ngầm” Long Quy ôn tồn nói.

Lạc Vẫn đảo hiện ra sừng sững phía trước.

Đám người gương mặt trở nên đặc sắc.


Hòn đảo rậm rạp cây cối, bao quanh đảo là những vách đá cao.

Phía trên đảo, bầu trời mây đen nghịt, khung cảnh quỷ dị, tà ma như là chốn địa ngục vậy.

Ực...

Bốn tên đệ tử nuốt nước bọt.

Lão quái Bách Độc kia không còn chổ nào tốt hơn để sống à?

“Tiểu Long Long, ngươi tìm xem có chổ nào để tiến lên đảo không” Vương Nhất Tự ra lệnh.

Nhưng vào lúc này, bất chợt sóng biển động dữ dội.

Từ dưới biển, một bóng đen khồng lồ từ từ trồi lên trước mặt đám người.

Bốn tên đệ tử liền rút ra vũ khí, tư thế sẵn sàng.

Tố Tố và Hoa Vi Nghi lùi lại phía sau lưng phu quân.

Mộc Phiến La đứng tại chổ, nhìn thẳng vào con vật khổng lồ vừa xuất hiện

“Một... con... thuồng luồng?”

Vương Nhất Tự nhíu mày

“Rắc rối rồi đây”.