Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 3: Thương Sơn phái, tái xây dựng.




Chương 3: Thương Sơn phái, tái xây dựng.

“Ting! Tiến trình nhiệm vụ:
- Thành lập môn phái: 0/1

- Chiêu mộ đệ tử: 2/50”
Hệ thống thông báo.

“Đây... đây là...”

Mẫn Nhi, Thiên Tuyết một mặc biến sắc nhìn về phía sơn môn.

“Đây là Thương Sơn phái” Vương Nhất Tự nói

Trước mặt hai nữ tử hiện ra là một sơn môn hoang phế, tường bẩn tróc, rêu phủ đầy, cửa sơn môn chỉ còn lưu lại một cánh rách nát tả tơi.

'Thương Sơn phái? Bỏ hoang phái thì đúng hơn' hai nàng cùng nghĩ.

“Ai nha! Môn phái bỏ hoang nhiều năm, nay gây dựng lại trở lại, nên có chút bề bộn”

Vương Nhất Tự gãi gãi đầu.

Cả hai nàng khóe miệng giật giật.

“Đi thôi, vào đại điện rồi nói”

Vương Nhất Tự bước qua cổng Sơn môn.

Trời tối, trên đỉnh Thương sơn, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi tới đập vào mặt hai nữ nhân.

Lạnh, rất lạnh.

Ba người tiến vào bên trong.

Nhìn cảnh tượng xung quanh vô cùng hoang phế, đường đi thì lấn cấn, gạch chổ có chổ không, đã vậy còn có cỏ mọc um tùm.

Đi ngang Diễn võ tràng, tiến vào Đại điện, cảnh tượng càng phế, y như rằng đang bước qua một bãi chiến trường, ngổn ngang gạch đá, bậc thang trước cửa Đại điện chổ lồi chổ lõm.

Bước vào bên trong.

“Chưởng môn! Bụi bẩn khắp nơi, bàn ghế thì xiu vẹo, mạng nhện giăng đầy, Thương Sơn phái rốt cuộc là hoang phế đã bao năm?” Mẫn Nhi hỏi.

“Ai nha! Thật sự nhiều việc đây”

Vương Nhất Tự lắc đầu.

Sau đó lấy từ trong không gian trữ đồ ra một cái ghế, liền ngồi xuống.

“Hai người các ngươi lại đây”

Mẫn Nhi và Thiên Tuyết đi đến.

“Chưởng môn, còn những người khác?”

Thiên tuyết hỏi.

“Chỉ có ba người chúng ta thôi”

Vương Nhất Tự tay chống cằm nói.

Hai nàng khóe miệng hơi giật.

“Môn phái vừa thành lập hôm nay, hai người các ngươi là những đệ tử đầu tiên” hắn bổ sung.

Đồng thời hắn lấy ra hai viên Đan dược đưa cho hai nàng

“Bản tọa ở đây hai viên Sơ cấp Căn cốt đan, hai ngươi phục dùng, sẽ giúp ích cho các ngươi”

Hai người nhận lấy, trong lòng nghi hoặc.

Phục dùng về sau, cả hai cảm nhận được rất rõ ràng khí tức bao quanh, quấn lấy thân thể.

Cảm thấy rất rõ ràng Căn cốt tự tăng lên.

Một lúc sau, cả hai biểu hiện ngốc trệ, đều từ Phàm phẩm Căn cốt tiến lên thành Trung phẩm.

Đây là???

Cả hai cùng nhìn nhau, sau đó hướng mắt về phía Vương Nhất Tự.

Mẫn nhi nét mặt đặc sắc hỏi

“Chưởng môn, đây là loại đan dược gì? Có thể lại tăng lên Căn cốt?”

“Căn cốt là thứ vừa sinh ra đã có, mặc định không thể nào thay đổi, làm sao có thể tăng lên?” Thiên tuyết phụ họa.

“Đã chẳng phải nói rồi sao? Là Sơ cấp Căn cốt đan.

Chuyện này không có gì phải ngạc nhiên.

Các ngươi nhớ kỹ, đối bản tọa không gì là không thể. Đó xem như là nhập môn thưởng cho hai ngươi.

Về sau giúp ta xây dựng, phát huy môn phái, phần lợi đều sẽ không thiếu hai ngươi.”

“Trước hết, môn phái đang rất bừa bộn, cần phải tu sửa lại.

Hai ngươi lui ra tìm chổ nghỉ ngơi, ngày mai theo bản tọa hướng Hàn Vân thành tiếp tục chiêu mộ đệ tử.

Đây là hai quyển bí tịch nhập môn cơ bản, hai ngươi nhận lấy mà chuyên tâm tu luyện.”

Nói đoạn, hắn đưa hai nàng quyển bí tịch Tu La chưởng ấn và hai tấm nệm.

“Đi thôi"

“Đa tạ chưởng môn! Đệ tử cáo lui”

Hai nàng rời đi, tìm một phòng ở dãy Sương phòng làm chổ nghỉ ngơi qua đêm.

Mẫn Nhi vì mệt mỏi, không nghĩ gì nhiều, liền sau đó ngủ say.

Riêng Thiên Tuyết, nàng ngồi ở góc phòng, một mực suy nghĩ, sau đó lật Tu La chưởng ấn ra xem xem, bỗng dưng sắc mặt trở nên ngưng kết.

'Cái này... rõ ràng không phải bình thường.

Từ nội dung cho thấy ẩn chứa rất nhiều tinh hoa võ thuật, huyền cơ kỳ ảo, rõ ràng là Hoàng cấp. Không, thậm chí là Thánh cấp.' nàng nghĩ.

“Làm sao một môn phái rách nát, lại có loại đan dược thần kỳ như thế? Lại có bí tịch nhập môn Thánh cấp?” nàng hoang mang.

Sau đó một lúc lâu trấn tĩnh lại, nàng cảm thấy đây liền là một loại may mắn cơ duyên.

Nàng bị truy sát, tưởng chừng mất mạng, lại được cứu, được trị thương, lại là tăng lên Căn cốt, sau lại cầm được võ công cấp bậc Thánh phẩm.

May mắn, còn hơn cả may mắn.

Nhớ lại, Vương Nhất Tự một chiêu có thể hạ Thanh trưởng lão của Tinh Vẫn môn, lại còn có thể tùy tiện đem ra đủ loại đan dược cùng bí tịch thần kỳ, hắn rõ ràng phải là một đại cường võ giả.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy đi theo Vương Nhất Tự là đúng đắn, là không sai.

Vừa dứt, một loạt âm thanh vang vọng lại, Thiên Tuyết chợt giật mình, hướng phía Diễn võ trang lao tới.

“Chủ nhân, đệ tử qua loa nhận như vậy?” hệ thống nói.

“Nhiệm vụ chỉ yêu cầu chiêu mộ đệ tử, đâu có nêu ra điều kiện chiêu mộ, phàm nhân cũng được, thánh nhân cũng không sai, đều có thể trở thành đệ tử của ta"

“Bó tay! Chủ nhân cũng nên tu sửa lại môn phái”

“Việc này không gấp, đợi mai tiến vào Hàn Vân thành, sẽ thuê người đến”

“Chủ nhân không phải là có Mộc nhân trận pháp hay sao? Triệu hồi mộc nhân để tu sửa sẽ chẳng phải là nhanh hơn?” hệ thống chất vấn.

“Ahaha... ngươi không nhắc, ta cũng không nhớ đến. Được, tiến hành tu sửa ngay thôi”

“...” hệ thống.

Vương Nhất Tự đứng trước Diễn võ tràng, tư thế thi triển ra trận pháp bao quanh.

Trận pháp lập tức hình thành, từng đợt từng đợt Mộc nhân từ từ hiện ra, hai mươi Mộc nhân hình dáng tựa như nhân, thẳng người, ững ngực, chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng trước mặt Vương Nhất Tự.

“Chủ nhân” bọn chúng hô to.

Ngay lúc này, Thiên tuyết chợt đến, nhìn thấy từng đầu mộc nhân hiên ngang đứng tại Diễn võ tràng, xung quanh bộc lộ ra khí tức, nàng liền đứng hình, khóe miệng run run.

“Đây... tất cả đều là... đều là... Võ Tông...?”

“Chưởng môn, những thứ này là gì?”

Thiên tuyết đi lại phía sau Vương Nhất Tự hỏi.

“Là đồ chơi của bản tọa”

Ngọa tào.

Hết thảy hai mươi cái Mộc nhân, mỗi cái đều bộc lộ ra Võ Tông khí tức, lại chỉ là đồ chơi của chưởng môn....?

“Ta để bọn chúng tu sửa lại môn phái”

Chỉ về phía Mộc nhân, Vương Nhất Tự ra lệnh

“Đi, sửa chữa làm mới lại hết thảy cho bản tọa, sáng mai phải hoàn thành!”

“Tuân lệnh!”

Dứt lời, cả thảy Mộc nhân lập tức di chuyển, kẻ khiên đá, người phục sửa, tấp nập, liên hồi, rất nhanh, rất nhanh.

Vương Nhất Tự sau khi ra lệnh cho Mộc nhân, quay về phía Thiên tuyết nói

“Ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi”

Hắn sau đó bước vô Đại điện.

Thiên Tuyết một mặt ngốc trệ, nhìn về phía lưng Vương Nhất Tự, lại nhìn bọn Mộc nhân, sau đó lẫn thẩn đi về Sương phòng, trong lòng nổi lên sùng bái mãnh liệt.

Khung cảnh đêm tối ở Thương sơn đỉnh âm u, huyền ảo, chợt lại xao động hẳn lên.

Từng cái từng cái Mộc nhân bằng nhanh nhất tập trung tu sửa lại Thương Sơn phái.

Giữa bầu không khí bận rộn ấy, chợt dập dờn dập dờn từ Đại điện Thương sơn bay ra một cánh Hắc Hồ điệp...