Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 112: Nhờ giúp đỡ




Chương 112: Nhờ giúp đỡ

Bệnh viện trung tâm Tokyo, sáng hôm sau.

Phòng hồi sức.

Kazari ngồi cạnh Seichi, người vẫn nằm mê man trên giường.

“Thiệt là...mấy đứa có biết là nguy hiểm lắm không hả? Dám đi đến chổ của ác linh như thế?”

“Bọn em chỉ muốn cứu Seichi kun....” Hahari cánh tay băng bột nói.

“Rồi nếu như bọn em gặp chuyện thì Seichi sẽ thế nào hả?”

“Lúc đó em đã mất bình tĩnh nên....đã liên lụy tới mọi người...” Yuri chân trái băng bột, hối hận nói.

《Nhưng nếu đổi lại là chúng ta gặp nguy hiểm, chàng hiệp sĩ cũng sẽ làm vậy》 Yoshimoto bị trật khớp vai, tay run run bấm điện thoại.

“Chẳng phải là cả đám vẫn còn sống sao?” Akami cười gượng nói. Cậu thì bị bó bột toàn thân.

“.......” Sakura.

Phù....

Kazari thở ra một hơi

“Chị không trách bọn em. Chị có thể hiểu cảm giác đó...”

Kazari vuốt vuốt tóc Seichi

“Đổi lại là chị, chị cũng sẽ làm như bọn em...”

Ông Tanza ngồi trên ghế, âm trầm nhìn đám nhóc.

“Mấy đứa có vẻ thân với Seichi nhỉ?” ông hỏi.

“Tất nhiên ạ, Seichi là bạn thân của cháu mà...” Akami trả lời.

“Vậy các cô cậu có biết rõ về cậu ta không?”

“Ý bác là sao?” Hahari hỏi.

“Ý ta là... mấy cô cậu không thấy bất ngờ khi Seichi có thể dễ dàng tiêu diệt ác linh hay sao?”

“Không...bọn cháu đã quen với chuyện đó rồi ạ” Akami đáp.

“Cậu ta, Seichi, cũng là một pháp sư sao?” Sakura luc này mới lên tiếng.

“Em gái này là...? Kazari hỏi.

“Cậu ấy là Sakura Yukimura, cậu ấy là một pháp sư. Nếu không nhờ có cậu ấy, bọn em sợ là đã không còn nằm ở đây nữa...” Yuri nói.

“Thì ra là vậy. Sakura, cảm ơn em” Kazari mỉm cười nhìn Sakura.

“Không cần cảm ơn”

Sakura gạt đi

“Bạn của các người là một pháp sư sao?”

Kazari lắc đầu

“Không, anh ấy là một Triệu hồi sư”

“Triệu hồi sư?” cả Sakura và Akami ngốc trệ hỏi.

“Đúng vậy. Đó là những gì anh ấy nói”

Sakura trong lòng nổi lên một cảm xúc bồn chồn.

Tuy không chứng kiến cảnh tượng lúc Seichi đánh nhau với ác linh, nhưng qua lời kể lại của Kazari, Sakura đoán được là Seichi rất mạnh.

Mạnh hơn Sakura.

Một con ác linh mạnh mà Sakura không thể cũng không hề có cơ hội chống lại, nhưng Seichi có thể dễ dàng tiêu diệt nó.

‘Biết đâu....biết đâu người tên Seichi này có thể giúp...’ Sakura suy nghĩ trong đầu.

Cạch!

Lee MinYing mở cửa bước vào.

“Yuri sama, tôi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Những người bị ác linh bắt, bọn họ sẽ không tiết lộ về bí mật của cậu chủ. Về phía cảnh sát, họ cho rằng đây là một tai nạn do động đất gây ra, và sẽ không điều tra thêm nữa”

“Cảm ơn cô, thư ký Lee” Yuri nói.

Lee MinYing âm trầm nhìn Seichi

“Cậu chủ vẫn chưa tỉnh lại sao?”

“Vẫn chưa” Kazari nói.

“....” Lee MinYing.

Lee MinYing đã chứng kiến toàn bộ cuộc chiến kia.

Đó không phải là cuộc chiến bình thường.

Không con người bình thường nào lại chiến đấu như thế cả.

Cô rất tò mò về con người thật sự của Seichi.

Rõ ràng cái lý do cậu ấy là Triệu hồi sư không đủ thuyết phục Lee MinYing.

Với một người lúc nào cũng cẩn thận và suy nghĩ chu toàn như Lee MinYing thì cái lý do ấy chỉ giống như một lời biện hộ để che giấu sự thật đằng sau mà thôi.


“Ư...ư...” Seichi từ từ mở mắt ra.

“Seichi kun, anh tỉnh rồi sao?” Kazari mừng rỡ nói.

“Ừm...anh chỉ hơi mệt một chút thôi, em đừng lo. Mọi người sao rồi?”

“Tất cả đều ổn cả” Kazari nói.

Seichi ngồi dậy, nhìn xung quanh.

“.....” Seichi.

“Bọn tờ ổn. Cậu đừng nhìn bọn tớ bằng ánh mắt đó nữa” Akami khóe miệng hơi giật.

Seichi bước xuống giường, đi đến chổ Yuri.

“Seichi kun...”

“Đồ ngốc này! Em có biết làm thế nguy hiểm lắm không hả?”

“Em...xin lỗi” Yuri ủ rũ nói.

“Để anh chữa trị cho em”

“Ừm...”

Seichi giơ tay ra, hướng chân trái Yuri, thi triển kỹ năng.

‘Trị liệu cấp tốc’

Một luồng sáng xanh bao quanh chân Yuri, chẳng mấy chốc xương gãy liền được nối lại.

Seichi tháo băng bột giúp Yuri.

Nàng ngốc trệ.

“Seichi kun...đây là thuật trị liệu sao?”

“Ừm... đây là một trong những kỹ năng của anh”

Lần lượt, Seichi trị thương cho Hahari, Yoshimoto và Akami.

“Cảm ơn cậu”

“Cảm ơn anh”

《Cảm ơn hiệp sĩ của ta》

Cả ba người, Yuri, Hahari và Yoshimoto lao đến, ôm chầm Seichi, hôn lên má cậu.

“Mừng anh trở lại”

“Cảm ơn mấy em đã mạo hiểm tính mạng vì anh...” Seichi nhìn họ trìu mến.


Khụ... khụ...

Ông Tanza và Lee MinYing gằn giọng.

Cả bọn xấu hổ liền tách nhau ra.

“Seichi, cậu cũng nên giữ mình một chút chứ...trước mặt con gái tôi mà lại....”

“Bố, không sao mà...” Kazari nói.

“Kazari, cậu ta là bạn trai con đấy. Con có thể nhìn cậu ta ôm người con gái khác sao?”

“Bố...bọn họ...”

Kazari ngập ngừng

“Bọn họ đều là...bạn gái của Seichi kun...”

“Cái gì?” ông Tanza kém chút té xuống ghế.

“Tất...tất cả...?”

“Vâng...”

Ông Tanza liền quay sang Seichi, gương mặt âm trầm nói

“Seichi, như này là sao hả?”

“Bác Tanza”

Seichi kéo tay Kazari lại

“Đúng vậy, bọn họ đều là bạn gái của cháu. Cháu đều yêu tất cả bọn họ”

“Tôi không hỏi chuyện đó. Tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại có nhiều bạn gái như thế hả?”

“Đây là số phận...tất cả đều yêu cháu. Cháu không thể làm đau lòng bất cứ ai trọng số họ”

“Kazari...thế còn con? Con có thể chấp nhận hay sao?”

Kazari nắm tay Seichi nói

“Chỉ cần được ở cạnh anh ấy là con đã hạnh phúc lắm rồi, dù cho anh ấy có bao nhiêu người bạn gái đi chăng nữa, với con cũng không phải vấn đề...”

Ông Tanza thở dài

“Con gái lớn đúng là không giữ được mà. Chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc bố sẽ ủng hộ con”

“Cảm ơn bố” Kazari mỉm cười.

Ông Tanza nhìn Seichi âm trầm nói

“Tôi hy vọng cậu đừng khiến tôi phải thất vọng”

“Bác yên tâm. Cháu sẽ không làm bác thất vọng, cháu hứa”

“Hừm...”

Sakura nằm nghe cuộc nói chuyện của đám người, hừ lạnh một tiếng

“Vớ vẫn cái thứ tình cảm đó...”

“Cậu là...?” Seichi nhíu mày hỏi.

“Tôi là Sa...”

Sakura quay mặt nhìn Seichi, liền lập tức đỏ mặt

“Tôi...tôi...là Sakura....Yu...Yukimura...”

Seichi cảm nhận được một luồng điện khi nhìn Sakura.

Cậu biết, Sakura chính là bạn tâm giao tiếp theo của cậu.

Seichi liền đi đến chổ Sakura đang nằm.

‘Trị liệu cấp tốc’

Sakura sau khi được chữa trị, liền ngồi dậy.

Ánh mắt né tránh Seichi.

“Cảm...cảm ơn...”

Yuri, Kazari nhận ra cái thái độ rất quen thuộc kia ở Sakura, tay che miệng mỉm cười.

“Không. Người nên cảm ơn là tớ...nếu không có cậu, Yuri và những người khác đã gặp nguy hiểm...” Seichi mỉm cười.

“Tôi...tôi không làm gì cả...không cần phải...” Sakura ngập ngừng.

“Dù sao tớ cũng phải cảm ơn cậu”


“À..ừm...Seichi kun đúng không?”

“Ừm...?”

“Cậu...cậu có thể tiêu diệt ác linh...đúng không?”

“Có thể. Còn tùy vào ác linh mạnh hay không nữa...”

“Vậy...vậy tôi có thể...nhờ cậu...một việc được không....?” Sakura do dự.

“Cậu cứ nói....chỉ cần trong khả năng, tớ sẽ giúp cậu...”

“Cậu có thể...giúp tôi...tiêu diệt một con...ác linh...được không...?”

“......” Seichi.


Cả đám người ngồi xung quanh Sakura, chăm chú.

“Tôi tên là Sakura Yukimura, là người kế thừa vị trí pháp sư đời 35 của gia tộc”

“Vậy là còn có nhiều những pháp sư khác ngoài cậu đúng không?” Yuri hỏi.

Sakura gật đầu

“Đúng vậy. Trong gia tộc, có rất nhiều pháp sư khác nữa...nhưng là...”

“Nhưng....?”

“Hai năm trước....tất cả người trong gia tộc...đều bị...tàn sát...tôi...tôi là người duy nhất...còn lại...” Sakura nước mắt trực chảy ra.

Cả đám nhười nhíu mày.

“Tất cả chỉ...chỉ vì một con...ác linh...”

“Một...con ác linh...tàn sát cả một gia tộc? Hơn nữa...là một gia tộc pháp sư diệt ma?” Akami khóe miệng co giật.

Sakura nắm chặt hai tay, khẽ run lên.
Seichi nhăn mặt.

“Vậy hẳn là con ác linh đó rất mạnh....”

“Rất...rất mạnh...” Sakura âm trầm.

“Tớ sẽ giúp cậu tiêu diệt nó” Seichi nói.

Sakura nhìn Seichi ngơ ngác.

“Cậu hiện tại đang sống một mình à?” Seichi hỏi.

“Đúng vậy. Tôi đã không còn họ hàng hay người thân nữa....” ánh mắt đượm buồn, Sakura đáp.

“Vậy cậu có muốn ở cùng với bọn tớ không?”

“Hả?”

“Đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì cả đâu. Tớ chỉ muốn biết thêm về con ác linh đó thôi. Sẽ rất tiện nếu như cậu dọn đến sống cùng bọn tớ. Dù sao chổ của bọn tớ cũng khá rộng” Seichi giải thích.

Sakura do dự, ngẫm nghĩ hồi lâu.

“Được. Tôi đồng ý!”

Sakura sau đó gật đầu nói.