Edit: Cải Trắng
[ Q1 ] Chương 4: Mở màn sự tử vong (4) – Các bạn! Các bạn đang cứu lấy tôi hay đẩy tôi xuống địa ngục vậy?
Vợ của Trịnh Bác Nghĩa, Đổng Diệu Âm từng là học sinh của ông ấy, lúc ra khỏi nhà Tống chủ nhiệm, Tần Uyên đã lấy được tài liệu từ chỗ của Thạch Nguyên Phỉ, chứng thực được điều này.
Học sinh gả cho chính giáo viên của mình, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ lắm, cũng chẳng hiếm thấy. Nhưng một người đi tố cáo lại đi gả cho chính người mà mình tố cáo, nội dung tố cáo lại là quấy rối tình dục, nghĩ thế nào thì cũng không thấy điều này phù hợp với logic thông thường.
Tần Uyên và Mộc Cửu không tin "trò đùa dai" mà Tống chủ nhiệm nói lắm, Đổng Diệu Âm trong lời các giáo viên khác là một học sinh ngoan ngoãn an tĩnh. Một học sinh có tính cách như vậy trong những năm đó, thường sẽ không có những hành động như này, cho dù điều tố cáo không phải là thật, thì chuyện này chắc chắn vẫn có ẩn tình.
Thạch Nguyên Phỉ đã tra được một ít tài liệu liên quan: Sau khi Đổng Diệu Âm tốt nghiệp trường cấp ba Mich Ích xong, cô ấy không vào đại học. Không phải là cô ấy thi không đỗ, ngược lại, thành tích của cô ấy rất tốt, chắc chắn có thể đỗ được một trường đại học.
" Nguyên nhân là từ phía gia đình, bố Đổng Diệu Âm là một con nghiện cờ bạc, tiền trong nhà dùng hết để trả nợ cũng không đủ. Càng không cần phải nói tới tiền học đại học, thật đáng tiếc, thành tích của Diệu Âm luôn rất tốt, toàn là người đứng đầu hoặc đứng thứ hai của lớp. " Người đang kể về thời đi học của Đổng Diệu Âm là cô Ngô, bà là chủ nhiệm lớp Đổng Diệu Âm năm đó. Lúc này, Tần Uyên và Mộc Cửu đang ở trong nhà bà.
" Sau khi tốt nghiệp, Đổng Diệu Âm có lần nào liên lạc với bà không? "
Cô Ngô lắc lắc đầu: " Không còn liên lạc gì nữa, mấy năm họp lớp sau đó cũng không thấy Đổng Diệu Âm tham gia. Tới lúc gặp lại con bé, thì đó là lúc con bé kết hôn với Trịnh Bác Nghĩa. "
Lại nhắc tới Trịnh Bác Nghĩa, Tần Uyên tiếp tục hỏi thêm: " Cô Ngô, hồi còn học cấp ba có lần Đổng Diệu Âm đã tố cáo với người khác là Trịnh Bác Nghĩa quấy rối cô ấy, việc này có thật không? "
" A, đúng là có việc này, con bé viết cho tôi một tờ giấy, nhưng mà sau đó lại được làm rõ ràng..."
Mộc Cửu nhanh miệng nói ra trước: " Là trò đùa dai sao? "
" Đúng vậy. " Lý do mà cô Ngô đưa ra không khác mấy so với Tống chủ nhiệm: " Giai đoạn mấy đứa học sinh phản nghịch đấy, không tránh khỏi có hơi..."
Mộc Cửu lại một lần nữa không khách khí cắt ngang lời bà, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: " Giai đoạn mấy đứa học sinh phản nghịch, đây là mấy lời mọi người tự nhận thấy hay là Trịnh Bác Nghĩa nói với mọi người? "
Bị một người nhỏ tuổi cắt ngang lời tận hai lần, cô Ngô cảm thấy mặt mũi của mình như mất sạch, không khỏi có chút bất mãn. Nhưng nghe thấy nửa câu sau của Mộc Cửu, sắc mặt bà lại chuyển thành xấu hổ.
" Nhưng...Khi chúng tôi điều tra tiếp thì chuyện này thực sự là vậy. "
" Cô Ngô, mời bà tiếp tục trả lời câu hỏi của chúng tôi, là mọi người thấy thế hay là Trịnh Bác Nghĩa nói? "
Bị Tần Uyên truy hỏi, sắc mặt cô Ngô càng kém hơn, do dự một lúc, bà mới ấp úng trả lời: " Đúng thật là...Trịnh Bác Nghĩa nói với chúng tôi. " Nói xong, bà lại vội vã bổ sung thêm: " Nhưng mà, chúng tôi có nói chuyện qua với Đổng Diệu Âm rồi, đây đúng là một trò đùa dai. "
Tần Uyên lập tức bắt được điểm quan trọng trong lời nói của bà: " Cho nên, nhận được thư tố cáo, đầu tiên là mọi người cho đó là tố cáo giả, sau đó mới đi tìm hiểu thư tố cáo giả này? "
Trong nháy mắt, mặt cô Ngô đỏ lên, ấp úng không biết phải trả lời như thế nào: " Tôi....điều này... "
" Hai mươi năm trước, một học sinh nữ phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể đi tố cáo chính giáo viên của mình, mọi người đã nghĩ tới điều này chưa? "
" Mấy người cho đó là thư tố cáo giả, ông ta có thể ép cho cô ấy sửa lời khai lại, mấy người đã nghĩ tới khả năng này chưa? "
Từng chữ từng từ Tần Uyên nói ra đều đánh thẳng vào nội tâm bà, cô Ngô nhất thời không biết nói gì, mãi một lúc lâu sau mới nghẹn ngào giải thích: " Thầy Trịnh Bác Nghĩa không phải là người như vậy. "
" Nếu thật sự là quấy rối tình dục, vậy sao sau đó Diệu Âm lại kết hôn cùng với Trịnh Bác Nghĩa? Mấy người thử nói xem nào? " Đúng là ban đầu trong lòng mọi người đều rất nghi ngờ, nhưng sau khi hai người họ kết hôn, lòng nghi ngờ đó cũng tan biến. Đúng vậy, làm gì có người bị hại nào lại gả cho chính người hại mình chứ? Trừ khi, thật ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thấy hai người không nói gì, cô Ngô tiếp tục nói: " Diệu Âm là một cô bé rất đáng thương, cũng may là có thầy Trịnh, thầy ấy đã cứu lấy cô bé ra khỏi đó. Giúp con bé vượt qua ngày tháng bình an không nói, còn giúp bố cô bé trả nợ. "
Bà hơi dừng lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: " Hơn nữa, vụ việc năm đó không chỉ có một người biết. "
Mộc Cửu nheo mắt lại, ngữ khí của cô không có lấy một chút mất bình tĩnh nào: " Còn người khác biết nữa. "
" Đúng vậy, là bạn của Đổng Diệu Âm. "
Tần Uyên ra hiệu, ý bảo bà tiếp tục nói.
Cô Ngô chậm rãi nói tiếp: " Thật ra, chuyện này không chỉ là chủ ý của một mình Diệu Âm, là cô ấy cùng với năm người nữa nghĩ ra, nhưng mà người cuối cùng đi báo tin chỉ có một mình Diệu Âm thôi. "
" Năm người bạn nữa? "
Tần Uyên và Mộc Cửu liếc mắt nhìn nhau một cái, trong đầu hai người lúc này đều nghĩ tới cùng một điều.
" Chúng tôi cần tên của năm người này. "
Tần Uyên bảo Thạch Nguyên Phỉ tra tới danh sách lớp Đổng Diệu Âm năm đó, rồi anh nhờ cô Ngô xác nhận lại tên năm học sinh còn lại.
" Lưu Viên Viên, Sở Mộng, Hạ Tiểu Thiến, Từ Điền, Trần Ngọc Hoa. "
Cô Ngô xác nhận chính xác lần cuối cùng: " Chính là năm người này. "
" Nguyên Phỉ, mọi người điều tra nhanh lên một chút. "
Không đợi tới lúc Tần Uyên và Mộc Cửu lái xe trở về cục, Triệu Cường đã gọi điện thoại tới: " Đội trưởng, tra được rồi! Năm người bạn tốt đó đã cùng nhau đi du lịch, anh thử đoán xem giờ họ đang ở đâu? "
Mộc Cửu trực tiếp mở miệng nói ra đáp án: " Mất tích. "
" Đúng vậy, cả năm người họ đều mất tích rồi! "
***
" Diệu Âm, cậu đang viết cái gì thế? "
" Không, không có gì. "
" Không phải là giữa bạn bè với nhau không nên có bí mật sao? Cậu có coi chúng mình là bạn bè không? "
" Không, không có, không phải. "
" Vậy cho bọn mình nhìn một chút nào. "
Một bạn nữ trong đó lập tức cướp được tờ giấy, nhìn một lúc xong đột nhiên kêu lên: " Diệu Âm, cậu, cậu muốn tố cáo thầy Trịnh sao? "
Lời vừa nói ra, bốn người còn lại cũng kêu lên: " Hả? Thật thế sao? "
" Các cậu nói nhỏ chút đi. " Mặt Đổng Diệu Âm đỏ lên, sau đó cô giành lại tờ giấy, vo thành một đống nhét vào trong túi.
Nhưng mà nội dung bên trong lá thư đều bị năm người kia nhìn thấy hết rồi: " Nhưng mà, Diệu Âm, thầy Trịnh thực sự đối với cậu... "
" Chả trách cứ tới giờ tan học là thầy lại gọi cậu vào văn phòng thầy ấy. "
" Không thể tưởng tượng được thầy ấy là loại người như thế. "
" Đúng thế đấy, nhìn bề ngoài thì rất chín chắn, nhưng không ngờ sau lưng lại như thế... "
Mấy người con gái đó cứ thi nhau mồm năm miệng mười, tất cả đều vây xung quanh Đổng Diệu Âm, mà sắc mặt cô thì lúc đỏ lúc trắng.
" Diệu Âm, bọn mình sẽ bảo vệ cậu. "
" Cậu cứ tố cáo đi. "
" Đúng vậy, tới lúc đó bọn mình sẽ giúp cậu làm chứng. "
Phản ứng của bạn mình làm Đổng Diệu Âm kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên cẩn thận xác nhận một lần nữa: " Thật thế không? "
" Đương nhiên, chúng ta là bạn tốt mà. "
" Bạn tốt đương nhiên là phải luôn giúp đỡ nhau rồi. "
Từng chữ từng từ truyền vào tai cô, nghe vô cùng cảm động, Đổng Diệu Âm rơi nước mắt, đúng là ban đầu cô còn hơi do dự, nhưng giờ cô hạ quyết tâm rồi: " Cảm ơn các cậu, cảm ơn. "
***
" Diệu Âm, tôi nghe cô Ngô nói em đi tố cáo tôi? "
" Diệu Âm, tôi làm thế là bởi vì tôi thích em, tôi không có ác ý. "
" Chỉ một chút việc nhỏ như vậy mà em đã cho toàn bộ giáo viên trong trường biết rồi sao? Truyền ra rồi, người cuối cùng bị tổn thương chính là, là em đấy. "
" Huống hồ, em cảm thấy bọn họ sẽ tin lời em nói sao? "
Đổng Diệu Âm bị buộc phải lùi về phía sau, ngay sau đó lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo. Cô cố gắng lấy lại dũng khí của mình, bởi vì cô còn có bạn bè bảo vệ cơ mà, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang cười: " Có, có người sẽ giúp tôi làm chứng. "
" Hửm? " Trịnh Bác Nghĩa đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, hơi thở của hắn phả vào mặt cô: " Thật không? "