Kẻ Chi Phối Tâm Lý II

Chương 1




Phòng làm việc của đội điều tra đặc biệt.

Sáng sớm, Triệu Cường cầm điểm tâm, bước nhanh đến phòng, người còn chưa thấy đã nghe tiếng cười sang sảng của anh ta: "Haha, tôi thật sự buồn cười muốn chết."

"Vậy sao cậu còn chưa chết?" Lam Tiểu Nhã liếc xéo cậu, thốt ra một câu.

"..."

Triệu Cường bị nghẹn, thoáng cái ngậm miệng, lập tức đổi giọng nói: "Ôi, chị của tôi, tôi nói sai còn không được sao?"

Tiểu thiên sứ Đường Dật khép sách lại, hỏi anh: "Anh Cường, có chuyện gì khiến anh cười dữ vậy?"

Triệu Cường lập tức hồi phục, đặt điểm tâm lên bàn, rồi dựa vào bàn làm việc, hạ thấp giọng nói: "Cậu có biết trong cục đang lưu truyền cái gì không? Nếu như cậu nhìn thấy em Mộc Cửu nở nụ cười, thì cậu sẽ gặp được may mắn đó."

Lời đồn về Mộc Cửu có rất nhiều, nhưng càng ngày càng quá đà, Hồng Mi nhíu mày nói: "Chuyện này thì có liên quan gì? Sao lại đồn như thế?"

Lam Tiểu Nhã trừng mắt nhìn Triệu Cường: "Triệu Cường, có phải cậu làm hay không?" Không đợi anh trả lời, cô ta đã phản bác ngay: "Không, không thể nào, cậu không có lá gan đó."

"..." Anh nghĩ một lát, vậy mà chẳng phản bác được.

Trần Mặc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, anh vẫn xem tài liệu, im lặng như thường ngày.

Người chuyên nói giỡn, Thạch Nguyên Phỉ lại cẩn thận suy nghĩ: "Mà nói thật, trước giờ, tôi cũng chưa nhìn thấy Mộc Cửu cười nha."

Đường Dật gật đầu: "Đúng vậy, đúng là không có."

Hơn nữa, Mộc Cửu được điều đến đội trọng án đã lâu rồi, nhưng bọn họ vẫn chưa lần nào nhìn thấy cô ấy cười, ngay cả trong hôn lễ cũng không có.

Triệu Cường nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cười rộ lên: "Các cậu nói đội trưởng có từng thấy hay không?"

"Đã từng thấy cái gì?" Sau lưng truyền đến giọng nam từ tính.

"Là được..." Triệu Cường vẫn hồn nhiên chưa hay biết.

"Khụ! Khụ!" Lam Tiểu Nhã nhanh chóng nháy mắt với Triệu Cường, sau đó nói: "Đội trưởng tới rồi."

Tiếp đó, lại nhìn thấy Mộc Cửu đi sau lưng Tần Uyên. Lam Tiểu Nhã bỗng nhớ đến lần đầu tiên Mộc Cửu xuất hiện trong văn phòng, cô ấy mặc quần áo màu trắng, ngồi vị trí ở cửa, mắt nhìn vào máy đánh chữ, hành vi và cử chỉ đều lộ ra nét quái dị và thần bí, mà bây giờ, mặc dù mặt cô ấy vẫn không có biểu hiện gì giống như khi đó, nhưng cảm giác kì lạ ấy đã biến mất, cô ấy đã trở thành đồng đội với bọn họ và là một người bạn không thể thay thế.

Triệu Cường hít một hơi, quay đầu ra cửa, vội vàng nặn ra nụ cười: "Haha, đội trưởng, buổi sáng tốt lành, Mộc Cửu, buổi sáng tốt lành." Không có bất ngờ gì xảy ra, anh vẫn nhìn thấy gương mặt vô cảm.

Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó vạch trần anh chẳng nể tình chút nào: "Từ nét mặt kinh sợ và nụ cười lúng túng của anh, anh Cường, không phải khi nãy anh đã nói xấu em đấy chứ?"

"Không có!" Triệu Cường quyết đánh chết cũng không nhận.

Mộc Cửu cũng không lên tiếng, chỉ nhìn anh đăm đăm.

Triệu Cường bị ánh nhìn đăm đăm có thể hiểu thấu lòng người ấy khiến hít thở cũng trở nên khó khăn, anh rụt cổ lại nói: "Thật sự không có....có..."

Mộc Cửu dời mắt đi nói: "Hôm qua anh vẫn chưa nhận được quà sao?"

"Ồ?" Triệu Cường sửng sờ: "Quà gì?"

Mộc Cửu: "Quà quốc tế thiếu nhi."

Triệu Cường: "...."

Cuối cùng, Mộc Cửu cũng biết đó là chuyện gì, khi cô đi trong hành lang, có hai nữ cảnh sát gọi cô lại.

Hai người cố lấy dũng khí, gọi cô: "Chị Mộc..."

Mộc Cửu ngừng lại, liếc mắt nhìn bọn họ nói: "Em nhỏ hơn so với mấy chị."

"Ơ...Chuyện ấy..." Nếu so về lý lịch, Mộc Cửu đã làm việc ở trong cục lâu hơn bọn họ, bọn họ không thể gọi Mộc Cửu là em được.

vo tan dan dien

Không để bọn họ rối rắm quá lâu, Mộc Cửu đã mở miệng nói: "Các chị cứ gọi em là Mộc Cửu được rồi."

Người phụ nữ có ngoại hình hơi thấp hơi, huýt khủy tay bạn mình nói: "Chuyện ấy, cậu nói đi."

"Chẳng phải cậu bảo mình nói sẽ tốt hơn sao?"

"Ừ...." Chẳng phải là do cô sợ sao?

Lòng Mộc Cửu đang nhớ đến bánh ngọt trong phòng pháp y của Lam Tiểu Nhã, nhưng lại bị hai người chặn đường, nhưng bọn họ cứ ấp a ấp úng không chịu nói, mặc dù rất muốn nói thẳng, nhưng nhớ đến Tần Uyên, bây giờ thân phận cô khác trước rồi, nên vẫn cố nhịn.

Tuy là mặt Mộc Cửu vẫn không thay đổi, nhưng hai người vẫn cảm nhận được ý lạnh, nhớ đến những tin đồn bọn họ nghe được về cô, cuối cùng cũng không dây dưa nữa, cố lấy hết dũng khí nói: "Chúng tôi có thể nghe chị cười một cái được không?"

Mộc Cửu nhanh chóng suy tư, nhưng vẫn không phá vỡ: "Tại sao?"

Nữ cảnh sát có dáng người cao giải thích: "Bởi vì người trong cục đang kháo nhau rằng nếu như có thể nghe chị cười thì có thể gặp may."

Mộc Cửu vẫn im lặng, nhìn bọn họ đăm đăm, nhìn đến bọn họ đổ mồ hôi lạnh, cô mới mở miệng nói, giọng điệu vẫn bình ổn: "Các chị đã nghe về Ogulas chưa? Truyền thuyết về người này?"

Hai người đều lắc đầu: "Hình như chưa từng..."

"Ogulas. Truyền thuyết kể rằng từ khi chào đời, ông không khóc cũng không cười, cha mẹ ông cùng với người trong làng cảm thấy ông rất kì lạ, mọi người nghĩ rằng ông là điềm xấu, cho nên ai ở trong thôn cũng xa lánh ông và cảnh cáo con của mình không được chơi với ông, cô bị nhốt trong nhà không được ra ngoài. Năm đó đã xảy ra một chuyện, có một người lạ mặt đến nói với bọn họ rằng Augustus không phải là điềm xấu, khi ông cười có thể mang đến nhiều của cải trong thôn, vì vậy người trong nhà cũng như người trong thôn đều hy vọng ông có thể cười, nhưng ông không có cách nào cười được, vì thế bọn họ đã nghĩ ra một cách." Giọng nói của Mộc Cửu trầm thấp, mang theo cảm giác đặc biệt, cô nói xong câu cuối, dừng lại một chút, nhìn bọn họ.

Vô tình bị hấp dẫn, hai người đều mở to mắt, nắm chặt hai tay, hồi hộp mà nhìn cô hỏi: "Cách gì?"

Giọng nói của Mộc Cửu vang lên trong hành lang càng thêm âm u: "Bọn họ kéo khóe miệng của ông lên, sau đó dùng xích xích lại, như thế, ông sẽ luôn duy trì nụ cười."

Nghe đến đó, hai người đều hít khí lạnh, làm thế thật quá tàn nhẫn.

Nhìn nét mặt của bọn họ, Mộc Cửu thấp giọng hỏi: "Các chị đoán sau đó thì thế nào?"

"Trong thôn giàu có?" Một nữ cảnh sát suy đoán, người còn lại thì cắn chặt môi.

Mộc Cửu chậm rãi mở miệng: "Người trong thôn..."

Trong phòng pháp y cách đó không xa, Lam Tiểu Nhã chờ mãi mà không thấy Mộc Cửu đến, Lam Tiểu Nhã đi ra, khi nhìn thấy Mộc Cửu thì lên tiếng gọi: "Mộc Cửu, sao còn đứng đó?"

Giọng nói Mộc Cửu liền thay đổi, nói với Lam Tiểu Nhã: "Ừ, đến ngay đây."

Bánh ngọt! Bánh ngọt! Trong lòng Mộc Cửu nghĩ đến bánh ngọt nên không quan tâm chuyện gì khác, cô vòng qua hai cô ấy.

Chưa nghe được kết cục, lòng hai người đều cảm thấy ngứa ngáy nên xoay người gọi Mộc Cửu: "Chuyện đó, cuối cùng thôn đó như thế nào?"

Mộc Cửu ngừng lại, quay đầu, tóc mai trên trán tạo thành bóng râm mờ mờ, càng lộ vẻ u ám, cô nói: "Dĩ nhiên là chết hết toàn bộ rồi."

Nói xong mấy chữ này, cô quay đầu đi về phía Lam Tiểu Nhã, để lại hai nữ cảnh sát vẫn chưa nhúc nhích, khuôn mặt khiếp sợ.

Lam Tiểu Nhã nhìn hai nữ cảnh sát đứng đó bất động nhưng không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ, vì thế cúi đầu hỏi Mộc Cửu: "Cô nói gì với bọn họ thế?"

Mộc Cửu cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ kể câu chuyện thôi."

Lam Tiểu Nhã ừ một tiếng cũng không để ý, dẫn Mộc Cửu đi vào phòng pháp y, chỉ vào hai cái túi trên bàn: "Mua bánh ngọt và bánh su kem, cô muốn ăn cái gì?"

Trên mặt Mộc Cửu vẫn không thay đổi nhưng hai mắt lại sáng lên: "Bánh ngọt."

*

"Dì ơi."

Sau lưng truyền đến tiếng gọi của trẻ con, nhưng người phụ nữ cầm túi mua sắm không để ý lắm, vẫn đi về phía trước.

"Dì ơi, dì ơi." Tiếng gọi của cô bé vẫn tiếp tục, từ sau tiến lại gần, người phụ nữ hơi do dự, giảm tốc độ lại, một lát sau, góc áo đã bị nắm lấy, cô cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay nho nhỏ, nhìn theo cái tay kia, là một cô bé khoảng bảy tám tuổi người gầy ốm nhưng lại rất sạch sẽ, mặc chiếc váy màu xanh da trời, tóc cột hai bím, trông rất đáng yêu.

Người phụ nữ nhìn thấy con nít giọng nói bất giác mềm nhũn, xoay người về phía cô bé, giọng nói cũng dịu dàng: "Cô bé, có chuyện gì thế?"

00:00

Cô bé ngẩng cao đầu, rướn môi cười, thanh âm mềm mại: "Dì ơi, dì có thể chơi với cháu một lát không?"

Lời đề nghị của cô bé khiến người phụ nữ hơi kinh ngạc, cô nhìn xung quanh, bên cạnh cô bé không có ai cả, cô nghĩ cô bé bị lạc bố mẹ, nên hơi quan tâm hỏi: "Bạn nhỏ, có một mình cháu sao? Bố mẹ cháu đâu?"

Cô bé dẩu môi, đáng thương nói: "Bố cháu đi mua đồ bên kia, cháu chơi một mình buồn quá."

Nhìn nét mặt cô bé, lòng người phụ nữ hơi mềm nhũn, cô cũng là mẹ của đứa bé năm tuổi, cô thầm nghĩ cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vì vậy không từ chối: "Ừ, được, vậy cháu muốn chơi trò gì?"

Cô bé cắn môi, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Vậy chơi kéo, búa, bao đi."

Người phụ nữ gật đầu, thầm nghĩ trò này cũng đơn giản: "Ừ, được."

"Nhưng dì ơi, người thua sẽ bị phạt đấy nhé."

Người phụ nữ để túi xách trên tay xuống đất, tay chống lên đầu gối hỏi bé: "Vậy cháu nói xem, sẽ phạt cái gì?"

"Bị người thắng dùng tay bún vào cái ót."

"Được."

Thấy người phụ nữ đã đồng ý, cô bé vui vẻ nói: "Chúng ta tranh thủ thời gian bắt đầu chơi đi. Kéo, búa, bao."

Khi cô bé nói xong, người phụ nữ đang nắm chặt tay bỗng giơ tay ra, nhìn lại mới thấy cô bé giơ cái kéo.

"Dì ơi, dì thua rồi." Cô bé sau khi thắng thì hết sức vui vẻ.

Bị nụ cười của cô bé lây nhiễm, người phụ nữ cũng nở nụ cười, dịu dàng nói: "Ừ, cháu thắng rồi, đến đây."

Sau đó cô ta cúi đầu, đến gần cô bé. Cô bé vươn tay bún vào cái ót người phụ nữ một cái

"Haha, người thua sẽ phải bị phạt nha."