Chương 8
Trong lòng Giang Hiểu Nghi rất loạn, nhìn Lục Tam Phong đối diện, hai hôm nay cứ như giấc mơ, là hai ngày cô cười nhiều nhất từ khi kết hôn tới nay.
Nếu không, cho anh đi?
Đã bốn năm vợ chồng rồi, nói ra lại làm trò cười cho người khác.
“Ừ, ngủ rồi.” Giang Hiểu Nghi vén chăn lên, chuẩn bị leo lên giường với Lục Tam Phong.
“Em cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.” Lục Tam Phong nói, sau đó quay người đi ngủ.
Động tác của Giang Hiểu Nghi khựng lại giữa không trung, lại nằm xuống, trong lòng có chút ấm ức, thầm nghĩ, có phải do mình không còn đẹp bằng năm đó không?
Hai là hai ngày này anh ra ngoài được chứng kiến thế giới phồn hoa, nên chướng mắt cô rồi?
Sáng sớm hôm sau, trạm trưởng Vương được thông báo về một cuộc họp, trạm lương thực đã được cải tổ, trạm trưởng Vương vẫn quản lý trạm lương thực, nhưng được thăng lên một chút, điều này khiến ông ta vô cùng vui mừng, quy mọi việc đều nhờ Lục Tam Phong mà ra.
Lục Tam Phong tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, trên bàn có một bát cháo và một cái bánh bao, anh thở dài lẩm bẩm nói: “Dây chuyền đóng gói bán tự động, nhà sản xuất chai thủy tinh, lừa ở đâu bây giờ?”
Trước khốn cảnh thế này, kẻ dối trá có khéo léo đến đâu cũng không làm gì được, Lục Tam Phong thậm chí không có cả tiền vốn để đóng gói, anh chỉ có một bộ đồ Tây và một cái túi rách hồi kết hôn, phần còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất của mình.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lục Tam Phong mệt mỏi nói: “Ai đấy?”
“Anh Phong, anh tỉnh rồi? Là em, Kiến Quốc đây, anh mở cửa đi.”
Ngoài cửa không chỉ có Chu Kiến Quốc mà còn có Tôn Long Bần, Bưu Túc, Đầu To. Bảy giờ sáng bọn họ ngồi xổm ở cửa, chạm mặt Giang Hiểu Nghi, còn cãi vã một trận.
Lục Tam Phong mở ra xem, trên mặt Chu Kiến Quốc tràn đầy nụ cười, tất cả đều là nụ cười nịnh nọt, khom người, giống như một tên thái giám, nói: “Chào buổi sáng, anh Phong, em đến đây để xin lỗi anh. Hôm qua anh em uống nhiều quá, anh đừng để bụng.”
“Đúng đúng đúng, anh Phong, anh đừng để bụng, anh vĩnh viễn là anh em tốt nhất của tụi em, tốt như anh em ruột trong nhà vậy.”
Đám người nhao nhao nói, giống như biến thành người khác vậy, mở miệng một tiếng anh, khép miệng một tiếng anh, cực kỳ tôn kính, khiến Lục Tam Phong có chút khó hiểu, bực bội nói: “Các người lại làm sao?”
Đầu To lên tiếng: “Anh Phong, hôm qua em nói với bọn họ chuyện anh tới trạm lương thực, sáng nay họ liền kéo em tới.”
Lục Tam Phong sửng sốt một chút, điên cuồng suy xét quan hệ trong đó, sau bảy, tám giây, anh liền hiểu ra, nở nụ cười: “Anh Chu, lời Đầu To nói mà cậu cũng tin à? Không có gì đâu đừng nghe tên này nói mò.”
Nếu như Lục Tam Phong hào phóng thừa nhận, Chu Kiến Quốc thật sự sẽ phải suy xét xem là thật hay giả, hiện tại anh đều phủ nhận, có lẽ vì sợ bị mình lợi dụng.
“Mặc kệ có đúng hay không, anh vẫn là anh em của tụi em, ngày hôm qua là do tụi em làm không đúng.”
Đầu To ở bên cạnh nói: “Anh Phong, vợ anh sáng nay ầm ĩ một trận với chúng em, còn bảo chúng em tránh xa anh ra.”
Lục Tam Phong thở dài, ngồi trên ghế đầu nói: “Các anh em, vợ tôi có ý kiến với mọi người, cũng cãi nhau mấy lần rồi. Mọi người vẫn nên đừng đến nhà tìm tôi. Tốt nhất là nên ít liên lạc với tôi đi.”
“Là anh em không đúng, Chu Kiến Quốc em có mắt không biết núi Thái Sơn, sáng nay em im lặng chịu mắng, không có cãi lại, anh Phong, người anh em như anh, em đã quyết phải kết, có vấn đề gì, em giải quyết hết cho anh!” Lồng ngực Chu Kiến Quốc lên xuống dồn dập.
Lục Tam Phong biết, nhà Chu Kiến Quốc là căn hộ giá ba triệu, đã tính là người có tiền rồi, hẳn có quan hệ rộng rãi, trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: “Gần đây đúng là có vấn đề, mỗi ngày tôi đều sống phóng túng làm cho ông già nhà tôi không vui, tôi phải làm ra chút trò trống để ông ấy nhìn thấy. Giờ tôi đang chuẩn bị làm một cái xưởng đóng hộp, nhưng thiếu dây chuyền đóng gói tự động.”
Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bần liếc nhau, trong đầu hai người điên cuồng nghĩ đến loại máy móc này, Chu Kiến Quốc đột nhiên vỗ đùi nói: “Em biết một cái cũ!”
Lục Tam Phong kích động, vội vàng nói với mình phải bình tĩnh, bây giờ mình đang giả vờ làm con của nhân vật lớn, gật đầu nói: “Tôi thay cái áo khoác rồi đi xem một chút.”
Lục Tam Phong thay quần áo đi ra ngoài, mới bước ra liền gặp Lý Phượng, hai người liếc nhau, không ai nói gì, Lý Phượng nhìn bóng lưng Lục Tam Phong, hừ lạnh một tiếng: “Thì ra vẫn là ăn chơi lêu lổng với đám lưu manh, chờ đi, có ngày anh sẽ phải từ từ trả giá.”
Hôm nay không có ngồi xe của Đầu To, mọi người đều đi xe máy, khi đến một cái nhà lớn ở ngoại ô, Chu Kiến Quốc vừa đi vào sân vừa hét lớn: “Chú Lưu có nhà không?”
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước ra từ trong nhà, liếc mắt nhìn về phía nhóm người, bước tới chào hỏi với Chu Kiến Quốc.
Tôn Long Bẫn khẽ liếc nhìn Lục Tam Phong, cả buổi sáng đều để Chu Kiến Quốc biểu hiện rồi, mình không chen vào nổi một câu, thế là lặng lẽ dựa vào, nói: “Anh Phong, anh mở một xưởng đóng hộp có cần đến hoa quả không?”
“Đúng rồi, không phải hôm đó tôi nói với cậu rồi sao?”
“Anh yên tâm, về em sẽ nói với ba, để ba em giữ lại hoa quả cho anh, chỉ cần anh muốn, toàn bộ hoa quả trong thôn đều là của anh.” Tôn Long Bần lấy lòng nói.
Lục Tam Phong gật đầu, không nói gì.
Chu Kiến Quốc đi tới, giới thiệu: “Đây là anh em của tôi, anh ấy có hứng thú với dây chuyền đóng gói tự động của chú.”
Chú Lưu khách sáo vài câu, nói: “Đi thôi, đi xem máy móc, đã cất mấy năm rồi.”
Mọi người đến một phòng tiện ích rộng lớn, chiếc máy đóng gói bán tự động dài hơn bốn mét đã bám đầy bụi nhưng vẫn có thể nhìn ra được, rất tốt.
Máy đóng gói này tự động chiết rót và đóng gói, có thể đóng hơn hai trăm chai lon mỗi giờ, tốc độ không có vấn đề gì.
Mọi người vệ sinh máy móc rồi mang ra dùng thử, hoàn toàn không có vấn đề gì, chú Lưu phủi tay nói: “Người anh em, thế nào? Nếu anh thực sự muốn, một triệu rưỡi, để ở chỗ tôi cũng vô dụng.”
Một triệu rưỡi?
Bằng nửa cái căn nhà ba triệu rồi!
Lục Tam Phong bình tĩnh gật đầu, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, mời đám người, châm một điếu rồi nói: “Như vậy đi, ông kéo máy móc quá chỗ tôi, chờ tôi dư dả sẽ trả cho ông một triệu tám, với tôi mà nói, nhiêu hơn ba trăm cũng không thành vấn đề, đều là tiền lẻ.”
Ba trăm là tiên lẻ?
Chú Lưu bị lời này làm cho buồn cười, đại gia nhà ba triệu cũng không dám dám nổ như vậy, chạy tới chỗ này chơi trò tay không bắt sói với ông ta à, đúng là hài hước, liên lên tiếng: “Không thể nào. Đây là máy nhập khẩu. Muốn mua mới cũng không mua được, phải dùng tiền đô, hiểu không?”
Nhìn thấy Lục Tam Phong cau mày, Chu Kiến Quốc vội vàng kéo chú Lưu sang một bên, nói nhỏ: “Chú Lưu, theo lời tôi nói, cứ cho anh ấy mượn đi. Ba trăm thật sự không là gì với người ta đâu.”
“Cậu đang trêu chọc tôi đấy à? Người giàu có như vậy, chạy tới đây làm gì?
“Hiện tại anh ấy đang gặp rắc rối. Tôi nói với chú rồi, máy đặt ở nhà vùng ngoại ô của tôi, chú có thể tới xem, quan trọng là, chú không phát hiện, khí chất của người này khác biệt sao?”
Chú Lưu quay đầu nhìn kỹ Lục Tam Phong, anh mặc một bộ vest phẳng phiu, dáng người tuấn tú, khí chất lộ ra trên người thoạt nhìn không phải người bình thường.
“Ý cậu là gì? Phía trên có người à?”
“Không phải bên trên có người mà người đứng sau là ba anh ấy, ngay cả trạm lương thực cũng phải nể mặt, hiểu chưa?” Chu Kiến Quốc nhướn mày nói.
Chú Lưu ập tức hiểu ra, vỗ võ vai Chu Kiến Quốc nói nhỏ: “Được nha, loại người này mà cũng có thể trèo lên được, tiền đồ của cậu có tương lai rôi!”