Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 711: Khởi Đầu Cho Sự Thay Đổi






“Được được được, ông yên tâm đi!” Lục Tam Phong liếc nhìn Kim Ngọc Anh rồi hỏi: “Cô là đến làm gì vậy? Giám sát sao?” “Đúng, trong lòng cậu cũng đừng cảm thấy khó chịu, tỷ giá ngoại hối gần đây cứ liên tục biến động, có rất nhiều người đầu cơ ngoại hối, chỉ số lớn như vậy, chắc chắn là cần phải giám sát rồi.

Tôi tin tổng giám đốc Lục đây nhất định sẽ sử dụng đúng cách chỗ ngoại hối này thôi.” Phó thị trưởng Lưu nhìn về phía Lục Tam Phong.

“Không sao, tôi còn tưởng rằng sẽ không có ai giám sát cơ chứ, tránh cho sau này có người nói tôi ký hợp đồng giả với nhà đầu tư nước ngoài, nhân cơ hội đó chuyển nhượng tài sản, bây giờ thì tôi có thể yên tâm rồi.” Lục Tam
Phong cười nói.

“Ngồi đi, mỹ nhân này cô họ gì? Mau ngồi xuống đi, tôi bảo người mang trà lên cho hai người.”
Trong lòng Kim Ngọc Anh hỗn loạn vô cùng, dáng vẻ anh giả vờ như không quen biết cô thế này trông cũng thật giống đi “Tôi họ Kim!” “Vàng rất cao quý, ai cũng mang họ “Kim (Kim ở đây nghĩa là vàng), còn có thứ gì quý hơn vàng không?” Lục Tam Phong lịch sự lấy ra một điều thuốc từ trong ngăn kéo rồi đưa cho phó thị trưởng Lưu, sau khi ngồi xuống thì có một nhân viên đi vào mang nước tới.

Trước đây Lục Phong cũng có chút nghi ngờ, với chỉ số ngoại hối lớn như vậy, nhà nước không thể nào phê duyệt mà không thèm quản lý được.

Huống hồ thời điểm bây giờ, tỷ giá ngoại hối biến động rất lớn, đầu cơ ngoại hối lại là xu thế, có vô số những nhà đầu cơ ở khắp nơi.

Không chỉ tiến hành giám sát, theo dõi việc làm đối với chỉ số ngoại hối, mà còn phải tiến hành đánh giá giá trị của các tài sản nước ngoài đã mua, tránh cho việc Lục Tam Phong cầm 120 tỷ đi đổi thành hơn 50 triệu đô la, đi ra nước ngoài thu mua một cái vỏ rỗng với giá 100 nghìn đô la, số tiền còn lại thì để làm việc khác.

Hoặc có thể được đổi thành tiền đô lã Mỹ, sau đó đồng sẽ tiếp tục rớt giá, đợi đến khi nào 2700 đồng bằng 1 đô la Mỹ thì lại đổi đồng.

Vô hình chung lạm phát lại được ngăn lại, hơn nữa, đợi cho đến khi tỷ giá ngoại hối lại biến động một lần nữa, thì tiếp tục đổi về đô la Mỹ.

Cứ quay đi quay lại nhiều lần như vậy, số tiền sẽ được tăng lên gấp đôi.

.


Xin hãy đọc truyện tại * TRÙMtr uyện.

*
Dự trữ ngoại hối nhà nước được sử dụng để thu mua tài sản chủ yếu hoặc các thiết bị sản xuất cho các doanh nghiệp, nâng cao kỹ thuật sản xuất, thúc đẩy kinh tế trong nước phát triển, chứ không phải để cho các nhà đầu cơ mua bán lợi dụng nó.

Trong suốt những năm 1990, tỷ giá ngoại hối biến động rất lớn và đầu cơ ngoại hối chính là cách mà rất nhiều người làm để kiếm tiền, thậm chí chỉ cần trong tay có chỉ số ngoại hối, truyền tay nhau thôi là cũng có thể kiếm tiền rồi.

Vì vậy việc kiểm soát chặt chẽ các chỉ số ngoại hối đã làm cho không ít những người ở nước ngoài cho rằng tiền tệ của nhà nước thực sự rất bấp bênh, sau này mới có việc đồng tiền xảy ra chuyện.

Nếu như chỉ xem xét đồng tiền của một quốc gia thông qua góc độ kinh tế trong nước, vậy thì chắc chắn nó là một sai lầm, bất kỳ đồng tiền của một quốc gia nào, lực lượng có sức mạnh nhất luôn luôn là quân sự.

Khi bạn có thể lực quân sự đứng đằng sau, sẽ không có bất cứ ai dám làm cho đồng tiền của bạn rớt giá mạnh cả.

Lục Tam Phong tán gẫu trò chuyện với phó thị trưởng Lưu khoảng nửa tiếng, phó thị trưởng Lưu nói chuyện cũng rất khách sáo, một câu hai câu người anh em Lục, gọi rất thân thiết.

Tiền phó thị trưởng Lưu xong rồi trở lại văn phòng, Kim Ngọc Anh nhìn anh, trong lòng có chút hối hận.

Cô cũng không ngờ rằng bây giờ chỉ số ngoại hối lại có giá như vậy, lúc đó cô nghĩ tương đối đơn giản, chỉ là hy vọng có thể sẽ giúp được Lục Tam Phong một tay, có một công ty với những mơ ước đầy tham vọng.

“Chỉ số ngoại hối kia, anh thật sữ sẽ không nghĩ đến làm việc khác chứ?” Kim Ngọc Anh nhìn Lục Tam Phong đầy nghi ngờ: “Tôi khuyên anh một câu, đừng hành động lộn xộn, nếu như anh không thu mua công ty nước ngoài có giá trị, tôi chắc chắn sẽ đi báo cáo anh.

“Ai dà, bà nội à, cô đừng có dọa tôi nữa, vừa rồi phó thị trưởng Lưu đã ngồi dọa tôi cả nửa ngày rồi, bây giờ lại đến lượt cô” Lục Tam Phong ngồi xuống rồi thở dài: “Tôi thực sự cần, nếu như cô không tin thì ngày mai đi cùng tôi một chuyến là được.


“Đi đâu vậy?” Kim Ngọc Anh tò mò hỏi.

“Đến Kyoto, nói chuyện một chút với tập đoàn bán dẫn La Mẫu!” Lục Tam Phong đột nhiên nghĩ đến việc phải đặt vé máy bay cho cô liền hỏi: “Cô có hộ chiếu chứ?” “Có!” “Đi lấy đi, để bọn họ đi đặt vé ngày mai cho cô!” Lục
Tam Phong vội vàng nói.

“Visa còn chưa làm xong nữa.

Kim Ngọc Anh lo lắng nói.

“Có tiền thì làm gì chả được” Lục Tam Phong cầm điện thoại trên bàn lên gọi tới văn phòng người phụ trách quản lý hành chính: “Chuẩn bị xe cho tôi, lát nữa bảo một người đi làm chút việc.”
Sự khởi đầu thuận lợi của máy nhắn tin dẫn sóng đã thu hút sự chú ý của chi nhánh Motorola, Nakata Jiro đã kịp thời báo cáo tình hình lên.

Đối với Nhật Bản mà nói, từ sau những năm 1980 nền kinh tế đã bị phá hủy, chỉ có mặt xuất khẩu, các bất động sản hay khoa học kỹ thuật nền tảng, đặc biệt là lĩnh vực thông tin, đã vươn lên toàn cầu.

Dù cho cha đẻ của nó là nước Mỹ cũng đều phải trông đợi rất nhiều, Motorola trong ngành bán dẫn, Toshiba, Sharp, Sony, Hitachi, Tùng Hạ, tập đoàn La Mẫu, v..v...!vô số đếm không xuể.

Vào năm 1991, điện thoại di động đã thâm nhập vòa từng ngõ ngách từng nhà ở Nhật Bản, những tiêu chuẩn thông tin toàn cầu của thời đại 1g, 2g đều do bọn họ đã xây dựng, cho đến thời đại 3g, Mỹ đã bắt kịp và bắt đầu thống trị thế giới, tiếp theo là thời đại 4g, chúng ta vẫn đang bắt kịp, rồi đến 5g đã đạt được trình độ siêu việt.

Với ngành công nghiệp bán dẫn phát triển như bây giờ, bọn họ tất nhiên là không hề coi thường những ngành hạn chế ở đại lục, chiến lược toàn cầu của tổng bộ tập đoàn không coi trọng điều này, nhưng nó lại lọt vào mắt xanh của phó chủ tịch của một bộ phận cấp hai.

Bộ phận chiến lược thị trường nước ngoài, văn phòng chủ tịch.

Vài tập tài liệu được đặt trước mặt một người đàn ông hơn 50 tuổi, trên đỉnh đầu ông ta hơi hỏi, dáng vẻ cũng không cao lắm, khoảng 1m65, trông giống một người Nhật Bản điển hình.


Nhìn vào tập tài liệu trước mặt, những chuyện ở đại lục vốn dĩ đối với ông ta mà nói, đều là chuyện nhỏ.

Ông chủ yếu phụ trách các quốc gia và khu vực lớn khác ở châu Á, dù sao thì những nơi đó đều có doanh thu cao hơn nhiều.

Nhưng khi nhìn thấy bốn chữ điện tử Thủy Hoàn, tay ông liền dừng lại, ông ta cầm lên đọc kỹ, sau đó lấy điện thoại, gọi một người đàn ông trung niên vào hỏi: “Điện tử Thủy Hoàn này có phải là người mà trước đây ở tiệc hội thương mại Dubai, giả danh ông Buffett làm loạn đó không?” “Tôi đi kiểm tra ngay!”
Người đàn ông hai tay cầm lấy tư liệu sau đó xoay người đi ra ngoài, dò theo một loạt tên công ty, địa điểm của tổng bộ, tên của chủ tịch, không khó để tra ra, mười phút sau, người đàn ông gõ cửa rồi đi vào.

“Đích thực là anh ta!” Người đàn ông đáp.

Yoshida Toichi nhìn vào bức ảnh của Lục Tam Phong, sắc mặt ông ta trở nên ảm đạm, biểu thị người đàn ông có thể ra ngoài được rồi, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho tập đoàn Hathaway của phố Wall.

“Xin chào, tôi là trưởng phòng bộ phận chiến lược nước ngoài của Motorola, tôi là Yoshida Toichi, có thể nối điện thoại của tôi cho ông Buffett được không?” Âm thanh của Yoshida Toichi có chút khiêm tốn và kính cẩn, lúc nói còn không ngừng cúi đầu xuống.

“Tôi chỉ có thể chuyển máy ông đến văn phòng thư ký, ông có cần không?” Giọng của nhân viên chăm sóc khách hàng ở đầu dây bên kia có chút không kiên nhẫn, còn có vang lên tiếng gõ bàn phím tạch tách.

“Cảm ơn!”
Sau khi cuộc gọi được chuyển đi, âm thành của Yoshida Toichi truyền đến đầy thành khẩn và chân thành: “Xin chào, tôi ở bộ phận chiến lược nước ngoài của Motorola..." “Nói trọng điểm đi, có chuyện gì sao?” Âm thanh của người phụ nữ ở đầu dây bên kia còn không kiên nhẫn hơn cả người trước.

“Là như này, cái người Lục Tam Phong trước đây dùng danh nghĩa của ông Buffett ở Dubai để lừa gạt làm loạn, bây giờ có chút mâu thuẫn với công việc kinh doanh ở đại lục chúng tôi, người này không hề có chút tôn trọng nào với ông Buffett.

Nếu như ông ấy cảm thấy cần phải cho anh nhớ chút gì đó, tôi có thể dạy cho hắn ta một bài học, xin hãy truyền đạt đến cho ông ấy.” Yoshida Toichi nói với một âm thanh đầy chân thành.

Ủng *hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Đầu bên kia nghe xong những lời này cảm thấy có chút tức giận, trước đây cuộc gọi kia cũng chính là do cô ta nhận, bởi vì chuyện này mà cô ta còn bị trừ tiền lương, khó khăn lắm mới qua đi.

Ông ta lại gọi đến nhắc lại chuyện này, làm sao mà không khiến người ta tức giận được.


Huống hồ ông ta nói bằng tiếng anh cũng không được rõ, cô ta nghe cũng chỉ chữ được chữ không, chẳng thể hiểu hết được.

“Không cần đầu, cảm ơn lòng tốt của ông.” Cô ta lịch sự đáp lại một câu “Tôi thấy chuyện này là vô cùng cần thiết, nó cần thiết để bảo vệ sự tôn nghiêm của ông Buffett...!
Ông ta chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy, Yoshida Toichi cũng không có cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cho rằng bản thân nên làm như vậy, chỉ cần làm tốt thì ông Buffett nhất định sẽ thưởng cho mình, nói không chừng còn có hội gặp ông ấy.

Nếu như bản thân ông ta đang ở phố Wall, thân phận của ông ta cũng không phải là bình thường, làm sập một công ty nhỏ ở đại lục, nhận được vài đánh giá như vậy, Yoshida Toichi cảm thấy cơ hội của mình đến rồi,
Thế giới này có lúc thật vô lý, người nghèo sẽ nghĩ thay cho người giàu, người ở phái dưới sẽ thay người ở trên bảo vệ tôn nghiêm.

Thậm chí có những chuyện, người ở trên thì chả tức giận nhưng ngưới phía dưới lại phải lo lắng.

Đôi lúc suy nghĩ, chó chính là người bạn tốt của con người, mà “chân chớ” lại là kẻ thù chung của con người.

Tư liệu về điện tử Thủy Hoàn được đặt xuống bên cạnh, Yoshida Toichi quyết định nghiên cứu một chút về công ty này.

Nếu như Lục Tam Phong chuẩn bị tiến quân vào ngành thông tin, vậy thì cũng không thể nào tránh khỏi những công ty này được.

Trước khi lên đường, cần phải sắp xếp tất cả những tư liệu thông tin về phòng thí nghiệm Tân Loan này, liệt kê chi tiết những giá trị của sáng chế công nghệ, đồng thời phân tích một chút về Kurai Yui, ba ngày trước đã hẹn gặp bà ta, để thể hiện sự chân thành của điện tử Thủy Hoàn.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, một nhóm hơn chục người lên xe đi đến sân bay, Lục Tam Phong ngồi trên xe xem những tư liệu liên quan.

Đối với chuyến đi này, cái giá mà anh có thể chấp nhận được là 50 triệu đô la Mỹ, đương nhiên có thể ép giá xuống được là tốt nhất, có điều Lục Tam Phong cảm thấy sẽ không có khả năng có thể tiếp tục ép giả xuống được nữa.

Nguyên nhân chính là sáng chế công nghệ của phòng thí nghiệm này có chứa một bộ phận con chip công nghệ, sau khi những con chip công nghệ này tới được tay công ty, thì con chip của TV Waypod cơ bản có thể tự chủ sản xuất.

Kim Ngọc Anh ngồi bên cạnh thấy anh đang dừng ở trang CPU cốt lõi một hồi lâu, liền hỏi: “Có phải là vì công nghệ thông tin không? Sao lại nhìn chằm chằm vào trang CPU lâu như vậy?” “Hiện tại doanh thu bán TV hàng năm ở đại lục lên tới hàng chục triệu chiếc, nhưng cô có biết CPU trong đó có bao nhiêu là tự chủ không? Chưa đến một phần mười, điện tử Thủy Hoàn hiện nay chỉ có thể tự sản xuất một bộ CPU, CPU phiên dịch tín hiệu, những cái khác đều là điện báo từ phía bên kia!” “Đặc biệt là những chiếc TV Waypod mới, công năng nhiều hơn, cần xử lý nhiều dữ liệu hơn, tuy nhiên đây là CPU tích hợp đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chúng tôi đều phải mua, thậm chí còn là ủy quyền công nghệ”
Lục Tam Phong thở dài nói: “Hy vọng chuyến đi này sẽ là khởi đầu cho một sự thay đổi!”.