Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 700: Anh Thực Sự Là Một Tên Lừa Đảo!






"Sao vậy?" Lý Tấn Phát hơi ngờ nghệch hỏi một cầu.

Tổng giám đốc Lục đi về phía trước vài bước, nhìn Lục Tam Phong, kinh ngạc nói: "Ngài bá tước?" “Tổng giám đốc Hầu?" Lục Tam Phong làm vẻ mặt tại sao lại gặp ông ở đây, hỏi: "Sao ông lại ở đây?".

"Ngài bá tước?" Chủ tịch Lữ mang vẻ mặt kích động đứng lên, bước vài bước về phía Lục Tam Phong, nói: "Sao ngài lại ở đây vậy?" "Tôi cũng nhận được lời mời tham gia, quan hệ nương vào quan hệ thôi, không từ chối được." Lục Tam Phong bất đắc đi cười, dường như chỉ đang qua loa cho qua chuyện.

Những người khác cũng đi qua đây, bảy tám người mới vừa rồi được đám người Lý Tấn Phát vây quanh, hiện giờ bảy tám người bọn họ lại nhao nhao bầu lấy Lục Tam Phong, rối rít khách khi bắt tay.

"Sao ngài lại ngồi ăn một mình ở đây?" Có người không hiểu hỏi.

"Chủ yếu là do thân phận khá cao quý, người bình thường không hợp ngồi cùng chỗ với tôi." Lục TamPhong tỉnh bờ giải thích: "Một mình một bản cũng không bị người khác làm phiên, mới vừa rồi bảo ví còn dụng đứng dầy ấy chứ, đã bị tôi đuổi ra ngoài rồi, cứ như tôi là một lão giả rồi vậy." "Đúng dùng đúng, ngài như vậy cũng quá gần với dân chúng rồi, "Thế nhưng với thân phận này của ngài, ngồi ở sảnh chính ăn uống thật sự là thiệt thòi cho ngài rồi."
Mọi người cùng ninh bợ, nhất là mấy ông chủ làm ăn thương vụ quốc tế vẫn chưa nói chuyện với Lục Tam Phong, hiện giờ lại vô cùng kích động.


Đám người Lý Tấn Phát, Hoàng Hồng Thịnh, Lý Hoài Thịnh đứng cách đó không xa đã trợn tròn mắt, liếc nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Ngài bá tước?" Hoàng Hồng Thịnh không nhịn được nói: “Mẹ nó, thằng ranh này thành ngài bá tước từ khi nào vậy?" "Có chuyện rồi, hiện giờ có vấn đề lớn rồi, mau cần anh ta lại, sắp xảy ra chuyện rồi." Lý Hoài Thịnh vội vã nói với Lý Tấn Phát.

Lý Tấn Phát lúc này như vừa tinh khỏi cơn mơ, ba bước cũng dồn thành hai bước, đi đến chỗ Chủ tịch Lữ nỗi: "Chủ tịch Lữ, có phải ngài nhận nhầm người rồi không? Đây chỉ là một ông chủ của một công ty nhỏ khác biệt ở bản địa mà thôi, phẩm chất thực sự rất tệ, không có aimuốn ngồi ăn chung với anh ta cả
Lục Tam Phong lên tiếng trước đám người Chủ tịch Lữ vẫn đang nghi hoặc, đưa người vào ghế, ánh mắt hơi nâng lên, khuôn mặt chẳng khác nào quân bài lở khở không hề có chút gợn sóng, nói: "Anh Lý này, tôi nể mặt mũi bạn bè tôi nên mới tới đây, cho anh chút sân khấu là đủ mặt mũi lắm rồi, đừng có được đẳng chân lại lần đáng đầu, ngồi ăn cơm trong phòng tiệc đã khiến tôi thiệt thòi lắm rồi đấy." "Mẹ nó, ơ kìa, anh còn dám kêu thiệt thòi? Anh là ai?" Trong lỏng Lý Tấn Phát vô cùng bức xúc, anh vẫn còn giả bộ à, hay lắm, cho anh diễn đây, anh ta dùng tay chỉ thẳng vào Lục Tam Phong rồi nói: "Không muốn ăn thì cút đi cho tôi!"
Lục Tam Phong chẳng muốn xích mích gì với anh ta, như vậy thì thân phận của mình sẽ lập tức bị kéo xuống mất, nếu như Phùng Chính Anh ở bên cạnh thì sẽ bảo anh ta làm trợ thủ, ầm ĩ với Lý Tấn Phát, bản thân mình chỉ cần nói nhẹ một câu.

Quên đi, không nên so đo với người bình thường, thân phận sẽ được nâng cao.

Bên cạnh không có ai phối hợp diễn kịch, có một số việc thực sự không cách nào tiến hành được.

Lục Tam Phong vừa mới chuẩn bị mở miệng nói, sắc mặt Chủ tịch Lữ đã sa sầm, nói: "Sao lại dám ăn nói như vậy với ngài bá tước? Kêu ai cút đi đó?"Lý Tấn Phát trơn tròn mắt, đối mặt với Lục Tam Phong thì ông ta còn có thể ngang ngược được, thế nhưng đối mặt với Chủ tịch Lữ, ông ta không thể nào ngang ngược chút nào.


Ông ta nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Chủ tịch Lữ, người này thực sự có vấn đề, có lẽ là ngài đã nhận lầm người rồi." "Ông ấy không nhận lầm người đâu, tôi chính là bá tước trong hoàng thất, khi ở Đại Lục, vẫn luôn lấy thân phận là tiểu thương để qua lại với bọn họ, trước đây tôi cũng đã từng nói với bọn họ rồi, đáng tiếc là chẳng ai tin " Lục Tam Phong nói rồi đứng lên, thân thể thắng tắp, ánh mắt khẽ nâng lên, khiến cho người khác cảm giác được như đang nhìn từ trên cao xuống "Anh ta nói cũng không sai, tôi làm ăn đúng là buôn bán lẻ, tuy rằng đánh giá của điện tử Thủy Hoàn có giá trị trên hàng ba trăm tỷ, thế nhưng trong mắt tôi, thực sự không phải là mối buôn bán to tát gì."
Hoàng Hồng Thịnh ở một bên không nhịn nổi, la lên: "Giá trị hàng ba trăm tỷ, tất cả đều là tự mình nói, không biết xấu hổ à? Hôm nay tôi sẽ vạch trần khuôn mặt giả đối của anh ta, anh ta tìm công ty để làm giả đánh giá giá trị, đến Hong Kong tài trợ, người này chính là một tên lừa đảo." "Không sai, cho dù như thế nào đi nữa thì ngài cũng đừng tin vào máy chuyện hoang đường của anh ta." Lý Hoài Thịnh cũng vội vàng nói: "Nói dối mà cả mi mắtcũng không chớp lấy một cái, tôi nói với ngài này, cái kỹ năng diễn xuất này, đến cả ngôi sao của Hong Kong cũng phải chịu thua đây, hôm nay anh ta chỉ muốn cầu thông quan hệ với ngài mà thôi." "Đúng vậy, thân phận của ngài là gì chứ, anh ta chẳng bán được cái thứ đồ gì cả, không biết nghi nghe từ đầu ra anh ta là ngài bá tước gì gì đó." Lý Tấn Phát ở một bên nhắc nhở: "Để phòng lại bị mắc lừa tiếp đó, các ông chù à." "Ha ha ha!"
Lục Tam Phong đột nhiên bắt đầu cười to, cười vô cùng lớn, giống như đang xem một vở hài kịch vậy, tay thì vỗ, miệng thì nói: "Đúng là ếch ngồi đáy giếng, để tôi xem một màn kịch hay như vậy, trái đất to lớn thế này, lại có một người mang tầm nhìn hạn hẹp như thế, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào hai ba đồng tiền bạc, thật sự khiến người khác thấy đáng thương đấy, tiếp tục bị lừa gạt? Tôi lừa được các anh cái gì nào? Lừa bọn họ để đi ra quốc tế sao? Hay là lừa bọn họ để kết thân với mấy người quyền quý? Nếu vị tổng giám đốc Lý này nói tôi đang lừa các ông, vậy thì tôi chỉ hỏi một câu, các ông có bằng lòng bị tôi lừa không?"
Đám người Chủ tịch Lữ, tổng giám đốc Hầu gật đầu như gả mổ thóc, tất cả cùng đồng thanh nói: "Bằng lòng chứ
Đám người đứng phía sau đã trợn tròn mắt, máy ôngchủ này điên cả rồi sao? Trên mặt viết đấy chứ không thể tin nổi, sự việc xảy ra trước mắt này thực sự quá mức ly kỳ,
Lý Tấn Phát đứng đờ người như dinh phải một cú trí mạng, trợn tròn mặt, Lục Tam Phong đang hạ đặc bạn họ hay sao? "Thực ra thì tôi đủ hiểu bọn họ rồi, đứng ở chỗ khác, có thể thấy được những cảnh khác nhau." Lục Tam Phong nói với đảm người Chủ tịch Lữ: "Năm nay có không ít đại hội quốc tế, con người tôi ấy à, luôn luôn không thích thiếu nợ người khác, có một số việc, tôi đều ghi tạc trong lòng."
Lý Tấn Phát cảm thấy có gì đó không đúng, không phải tiếp theo sẽ bắt đầu qua lại, để bọn họ ký hợp đồng với mình hay sao?
Ông ta tuyệt đối sẽ không đề chuyện phát triển đến mức này, mở miệng nói: "Không phải tiếp theo sẽ cần bọn họ giúp chút việc nhỏ, sau đó anh thiếu nợ người khác sao? Các ông chủ à, các người mới đến Đại Lục lần đầu, không hiểu rõ về người này, chúng tôi thì lại hiểu anh ta quá rõ rồi, lừa bịp, anh ta không có việc xấu nào không làm, anh ta còn lừa cả tiền của trẻ con." "Đúng vậy, anh ta còn lấy một đứa trẻ để lừa cả một gia sản." Một ông chủ tuổi tác đã lớn đi đến phía trước, quy củ nói: "Làm đồ ăn vặt cho trẻ con, tất cả đều là lừa gạt, mọi người đừng tin vào câu chuyện hoang đường của ennanh ta, chỉ cần hỏi sơ qua những người tại bản địa, al cũng biết anh ta là người như thế nào.” "Tôi làm đồ ăn cho trẻ con, chẳng qua là vì sản phẩm thực phẩm cho trẻ em trong nước quả lẫn lộn, đủ loại chất phụ gia trong thực phẩm làm hại đến trẻ em.

Đối mặt với tình huống như vậy, tôi chắc chắn phải đứng dậy, sau khi quét sạch thị trường thì định ra quy tắc sản xuất, tiếp tục quay đầu bước đi, tôi thực sự muốn kiếm tiền, tại sao lại thoát ra khi đang thành công chứ?" Lục Tam Phong hỏi ngược lại mọi người.

"Bởi vì tôi nhớ kỹ tấm lòng ban đầu của mình!"
Đám người Hoàng Hồng Thịnh cảm thấy da đầu mình ngứa râm ran, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, anh chỉ còn thiếu bước viết bốn chữ "không biết xấu hổ" lên trên mặt.


Thế nhưng trong mắt đám người Chủ tịch Lữ, tổng giám đốc Lục lại long lanh rực rỡ, đây là tinh thần kiểu quái gì vậy? Đây chính là tinh thần quý tộc, không vì mình chút nào, chỉ nghĩ đến lợi cho dân, quý tộc ở trong mắt bọn họ là một sự tồn tại cao cả cao quý, không hề quan tâm đến tiền, không hề có hứng thú với tiền.

"Tôi là một người quý tộc, thân phận của tôi không cho phép bản thân khuất phục trước tiền tài dơ bẩn.

Đương nhiên, tôi cũng cần tiền, thế nhưng tôi lại càng đáng giá hơn, tên của tôi, thân phận của tôi, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không thể đổi được." Lục Tam Phong mimcưới, mặt đầy vẻ kiêu ngạo nói: "Tôi chính là Edward Sykes Louis Charles Tolov VI!" "Sao tôi lại nghe thấy có Tolov nhiều "Đây là cái tên quỷ gì của nước nào thế?"
Lý Hoài Thịnh nhìn trúng cơ hội, kéo một ông chủ ở phía ngoài cùng đến bên cạnh, khuyên ngăn: "Người này thật sự là một tên lửa đào, anh ta đang gài vẫy ông day!" "Đúng vậy, anh ta đang gài bẫy ông đấy, chúng tôi biết rất rõ về anh ta, ông đừng ở quả gần anh ta." "Đúng thế, trong miệng anh ta chẳng có lấy một câu là tiếng người đâu." "Ngài bá tước hãm hại tôi? Kêu tôi đừng đến gần? Các người làm như này là đang hãm hại tôi đấy, biết không?" Tâm trạng của ông ta khá là kích động, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người đang trợn trừng mắt kia, vất và lắm mới được chạm vào quý tộc một chút, sau này ông ta không cho phép bất kỳ ai gọi mình là giàu xổi.

"Thật sự là lừa bịp đó, mới vừa rồi anh ta nói ra cái tên đó, tôi cam đoan với mọi người, anh ta không nói được lần hai đâu." "Đủ rồi!" Chủ tịch Lữ ngoảnh đầu lại nhìn đám người Lý Tấn Phát, trầm tư nói: "Không cần phải nghi ngờ vậy chứ? Tôi cảm thấy ngài bá tước nói rất đúng, đứng ở chỗ khác biệt, sẽ thấy những cảnh tượng khác nhau.

Tôicó nói bao nhiều với các người đi chăng nữa thì các người cũng không hiểu được đầu, nói rằng ngãi ấy mưu tỉnh gì với tôi cơ chứ, ngài ấy có thể ý đó gì với tôi?"
Lý Tấn Phát vội vàng nói: "Hàng của điện tử Thủy Hoàn thuộc về anh ta không bán được, phản buôn bán nước ngoài, ngài chính là nhân tố quyết định, tối hôm nay anh ta muốn tiếp cận ngài sau đó ký hợp đồng với ngãi." “Thế nhưng chúng tôi đã ký hợp đồng từ lâu rồi, còn mưu đồ gì nữa?" Chủ tịch Lữ lại hỏi.

Đã ký hợp đồng từ lâu?
Đám người Lý Tấn Phát đứng đó như bị sét đánh, từng người một dại ra, tin tức này với bọn họ mà nói không thua gì việc về nhà rồi phát hiện rằng đứa con không phải là của mình.


Lý Tấn Phát cảm thấy trời đất quay cuồng, huyết áp lập tức tăng lên, thân thể nghiêng về một bên rồi ngã xuống, mọi người cả kinh kêu lên rồi đỡ ông ta lại.

"Đưa tổng giám đốc Lý đến bệnh viện!" "Không cần!" Lý Tấn Phát nào dám đến bệnh viện, ông ta sợ rằng đến bệnh viện, phát hiện Lục Tam Phong cướp sạch việc buôn bản đại lý, giùng giằng đứng lên, gân cổ nói với Chủ tịch Lữ: "Anh ta thực sự là một tên lừa đảo!"
Tổng giám đốc Hầu thở dài, chuyện Lục Tam Phong là bá tước, bọn họ tận mắt nhìn thấy, tình cảnh khi ấy thựcsự là không giả rồi.

Thế nhưng Lý Tấn Phát trước mắt dây ngoài một câu "Anh ta là tên lửa đào" ra, cũng chẳng nói được một nguyên do nào cả.

“Hiện giờ tôi lại thấy ông trông giống một tên bịp bơm day." Chủ tịch Lữ trầm giọng nói.

Đám người Lý Hoài Thịnh, Hoàng Hồng Thịnh, Trần Lập Vinh vô cùng đau đớn, bọn họ đều đã hiểu, vài tiếng đồng hồ trước bản thân họ tưởng rằng đã thắng lợi, vào giờ khắc này đều đã hóa thành hư không, Lục Tam Phong đã lấy được nguồn tài nguyên tốt nhất.

Dù có nói cái gì thì cũng đều muộn rồi, xem xét từ thái độ rất tin tưởng, không chút nghi ngờ của đám người Chủ tịch Lữ, nếu như những người này tiếp tục bởi móc gốc gác của Lục Tam Phong, sẽ chỉ khiến người ta càng thêm gai mắt mà thôi.

Hoặc là đừng nói, hoặc là nịnh not Lục Tam Phong, mượn cơ hội để có quan hệ tốt với mấy ông chủ này, không còn cách nào khác nữa..