Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 7




Chương 7

Lục Tam Phong trao đổi vài câu với cô ta rồi đi lên lầu. Đối với những người như Hà Diễm Ly, Lục Tam Phong không muốn tiếp xúc nhiều, loại phụ nữ này chính là hám lợi, chỉ cần trông thấy ai có lợi là sẽ lập tức sấn tới.

Tòa nhà đơn nguyên có năm tầng, mỗi tầng có mấy chục hộ gia đình, trong nhà ai thả cái rắm là cả tầng đều biết, chuyện tối qua Lục Tam Phong đánh Lý Phượng vẫn còn nóng hổi.

Lý Phượng khét tiếng độc đoán trong khu nhà, ngày thường cô ta cũng không kém cạnh, khiến người ta âm thầm nói sau lưng.

Trong phòng, Lý Phượng mặt lạnh phụng phịu, cô ta đã không đi ra ngoài một ngày.

“Thằng nhãi Lục Tam Phong đó có phải phát tài không? Nó mua nhiều đồ rồi còn mặc vest, còn kép nách cái túi, trông rất oách nha!” Chồng của Lý Phượng thầm nói.

“Anh ta sắp không có cả cơm mà ăn, còn ở đây giả bộ? Em sẽ không để cho anh ta yên đâu.” Sắc mặt Lý Phượng tái xanh, trịnh trọng nói: “Em đi tìm em họ để anh ta phải trả giá.”

Lục Tam Phong mở cửa phòng, thấy Giang Hiểu Nghi đã về, ngồi ở chỗ đó có chút sững sờ, Như Lan đang chơi bên cạnh, thấy Lục Tam Phong trở về còn xách theo một đống đồ liền chạy như bay tới, ôm lấy bắp chân Lục Tam Phong.

“Đoán xem ba mua gì cho con nào?” Lục Tam Phong quỳ xuống nói.

Đôi mắt to tròn của cô bé tràn đầy hứng thú nhìn bên trong mấy cái túi, Lục Tam Phong lấy ra một con búp bê nhỏ và đưa cho cô bé!

Như Lan ôm lấy con búp bê, hung hằng hôn lên má Lục Tam Phong một cái, kích động nói: “Cảm ơn ba!”

Lục Tam Phong đưa tay sờ nước miếng trên mặt, trong lòng có cảm giác khó tả, đứng dậy nhìn Giang Hiểu Nghi, lại phát hiện vẻ mặt cô buồn thiu.

“Làm sao vậy?” Lục Tam Phong đặt đồ lên bàn nói: “Tôi không có đánh em mà, sao lại như thế này?

“Anh lấy tiền ở đâu mà mua nhiều đồ như vậy?” Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu hỏi.

“Tôi… tôi…” Lục Tam Phong không biết nên nói thế nào với cô.

“Anh lại giao du với đám bạn thân của mình, đúng không?” Đôi mắt Giang Hiểu Nghi lập tức trở nên ảm đạm, như mất hết thần sắc, tràn đầy thất vọng.

“Không có mà!”

“Thế hôm nay anh làm gì? Tôi nhờ anh đi tìm việc, đã tìm được chưa? Hôm nay tôi có nói với giám đốc xí nghiệp là tìm cho anh một công việc bốc vác, lúc về lại không thấy anh đâu rồi.”

Giang Hiểu Nghi vừa nói, nước mắt lại chảy dài trên mặt, để tìm được việc cho Lục Tam Phong, cô đã phải trước cung sau cứng, nếu không phải vì giám đốc là nữ, sợ là trong xưởng đã thêm mấy tin đồn rồi.

Vất vả lắm mới được đồng ý, cô chạy về tìm Lục Tam Phong, nhưng anh lại biến mất.

Nhìn cô, Lục Tam Phong thật sự không nói nên lời, có câu nói phụ nữ làm từ nước, hiện tại anh đã tin rồi, bước tới lau nước mắt cho cô, nói: “Tôi sai rồi!”

“Hả?” Giang Hiểu Nghi chưa từng nghĩ tới, Lục Tam Phong sẽ dỗ dành mình, trong lòng rạo rực, hỏi: “Sai ở chỗ nào?

Nói xong, tự cô cảm thấy được hai ngày nay bị anh chiều hư, phì cười một cái, hít mũi hỏi: “Anh không đi cùng đám anh em của anh thì đi đâu?”

“Tôi đi tìm việc, trên đường nhặt được ba nghìn, với cả tôi cũng tìm được việc rồi.”

“Thật sao? Công việc gì?”

“Ừm… là một xưởng gia công nhỏ, cái gì cũng làm, mỗi tháng cũng được mấy nghìn!” Lục Tam Phong nói dối, anh biết nếu Giang Hiểu Nghi biết mình giao du với Chu Kiến Quốc, nhất định sẽ cho là mình lại trở thành như trước đây, cho nên cứ lừa trước đã.

Mặt mũi Giang Hiểu Nghi tràn đầy vui vẻ, nhìn đống lớn rau thịt trên bàn thì đứng lên thu dọn, ngoắc ngón tay với Lục Tam Phong.

“Làm sao vậy?” Lục Tam Phong khó hiểu hỏi.

“Tiền đâu, tiêu hết ba nghìn rồi à?”

Lục Tam Phong không nhịn được cười lên, đành phải nhét vào tay cô hai nghìn tư còn lại trong túi.

“Tiêu hết nhiều như vậy?” Giang Hiểu Nghi rất đau lòng, vừa đếm tiền vừa nói: “Tôi sẽ trả tiền cho Lý Phượng trước. Tối hôm qua anh cũng xúc động quá. Sao lại đánh người ta? Anh không biết em họ của Lý Phượng là ai? Lát chúng ta cùng đến xin lỗi cô ấy đi!”

“Không đi, trước không cần trả tiền cho cô ta, em đi nấu cơm đi!” Lục Tam Phong trịnh trọng nói.

Giang Hiểu Nghi cảm giác được lòng tự trọng của anh quá cao cho nên đành đi mấy cơm trước.

Trong bếp tràn ngập mùi thức ăn, Như Lan chơi với búp bê, trong nhà tràn ngập sự ấm áp khó tả, nhưng tâm tư của Lục Tam Phong lại nghĩ đến xưởng đóng hộp.

Trạm lương thực đã xong, trái cây không có vấn đề gì, tiếp theo là cần máy tự động đóng gói, với cả đồ hộp cung là tiền vốn, quan trọng nhất là mùa vụ trái cây.

Chỉ cần trái cây qua mùa chín, Lục Tam Phong sẽ không có nguồn cung cấp, xưởng này sẽ phải đình chỉ, anh chỉ có mấy tháng để đi làm những việc này.

“Tay không bắt sói, thật là khó!”

“Máy đóng gói bán tự động lừa được ở đâu đây? Nhà máy thủy tinh không dễ lừa, nhưng công nhân dễ nói, có thể cho tiền lương cao hơn chút, tháng sau giải quyết lương, có thể lừa được một tháng.”

Lục Tam Phong lấy tay vỗ vỗ đầu, cảm thấy được đầu của mình còn to hơn Đầu To.

Tình huống này, anh nhất định là làm lại từ đầu, không chỉ có trắng tay, còn phải da mặt dày!

Đồ ăn được bưng lên, Giang Hiểu Nghi cởi tạp dề nói với Như Lan: “Như Lan, ăn cơm thôi, lát nữa rồi chơi với búp bê!”

Một gia đình ba người đang ăn, Như Lan đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, sao mẹ không ngủ với ba?”

“Hả?” Giang Hiểu Nghi không kịp phản ứng.

“Đứa nhỏ này, lại nghe thấy những thứ này ở đâu vậy?” Mặt Giang Hiểu Nghi có chút đỏ lên.

“Hàn Trung Cường nói với con là mẹ và ba của cậu ấy ngủ chung với nhau, còn chung một cái chăn!

Mặt Giang Hiểu Nghi đỏ như đít khi, dùng tay vỗ vai Như Lan một cái, ngượng ngùng nói: “Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó? Đừng nói linh tỉnh với Hàn Trung Cường kia, nó là con trai, con là con gái, biết không?”

“Nhưng cậu ấy nói, rất nhiều cha mẹ không ngủ cùng nhau, cuối cùng đều ly hôn, con cũng muốn ba mẹ ngủ chung với nhau.” Trong đôi mắt to tròn của Như Lan đây khát vọng.

Có thể thấy, cô bé quý trọng gia đình mình hai hôm nay thế nào.

“Trẻ con thì biết cái gì? Ăn đi!” Giang Hiểu Nghi liền nói lái đi để chuyển chủ đề.

Lục Tam Phong cười nói: “Vậy tối nay con ngủ sớm đi, nói không chừng sẽ thực hiện được đấy.”

“Con còn nhỏ, anh cũng đi theo nói bậy!” Giang Hiểu Nghi trừng mắt nhìn Lục Tam Phong, vẻ mặt xấu hổ vô cùng, dáng vẻ này của cô ngược lại rất quyến rũ.

Lục Tam Phong đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng không trang điểm son phấn mà vẫn có nét quyến rũ đặc biệt như Giang Hiểu Nghi thì anh chưa từng gặp qua, nhìn đến ngẩn người “Sao lại nhìn chăm chằm vào tôi như vậy?” Giang Hiểu Nghi trợn trắng mắt, không dám lại nhìn, liên cúi đầu ăn cơm.

Trời đã khuya, Như Lam ôm con búp bê ngủ thiếp đi, Lục Tam Phong có chút bối rối nằm trên chiếc giường đơn của mình, Giang Hiểu Nghi mượn ánh trăng bên ngoài nhìn người đàn ông phía đối diện, trái tim lại càng loạn hơn.

Hai người cưới nhau đã bốn năm nhưng lại không chung chăn gối, nói ra chỉ sợ không ai tin.

Lục Tam Phong nghiêng người nói nhỏ về phía Giang Hiểu Nghi: “Như Lan ngủ rồi à?”

Giang Hiểu Nghi nhìn Như Lan ngủ trong ngực, nhịp tim đột nhiên nhanh lên, trên khuôn mặt xinh đẹp mờ mịt hiện lên một vệt ửng hồng!