**********
Lục Tam Phong không ngờ thị chính hành động nhanh như vậy, anh nghĩ bọn họ sẽ tham gia nhưng không nghĩ tới sẽ dùng cách này tham gia, rất cả cảm giác giả vờ giả vịt.
Liễu Ngoạn lấy một bản hợp đồng đưa cho Lục Tam Phong, nói: "Tổng giám đốc Lục, đây là hợp đồng thuê văn phòng, anh tới ký tên đi."
Lục Tam Phong cầm bút lên trực tiếp kí tên, rồi gọi điện thoại cho Chu Hoài Đông, hỏi anh ta chuyện liên quan đến việc lãnh đạo cấp cao của bộ phận tiếp thị tổng hợp tới Thẩm Ninh.
Ba giờ chiều, tiệc rượu của Hoàng Hồng Thịnh mới kết thúc, tâm trạng của đám người rất vui, cố ý nhắc đến chuyện sang năm, tất cả đều tự ngầm hiểu, có mấy xí nghiệp lời trong lời ngoài lộ ra việc sẽ bắt tay hợp tác với nhau.
Sang năm, trước tiên phải đánh sụp điện tử Thủy Hoan, sau đó kéo Trường Hồng vài năm đứng đầu xuống, lá gan bọn họ có, mà còn rất lớn.
App
Hoàng Hồng Thịnh ngồi xe rời khỏi khách sạn, rượu ngấm đã có chút ngà say, chuyện đầu tiên khi trở về khách sạn chính là gọi điện thoại cho đại diện của công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát.
"Tôi là Hoàng Hồng Thịnh, cho tôi gặp tổng giám đốc Lý của các người." Hoàng Hồng Thịnh nói vào trong điện thoại.
Nhân viên nhận điện chuyển tới điện thoại nội bộ trong phòng của Lý Tấn Phát, ông ta nhận điện rồi nói: "Ai vậy?"
"Là tôi, Hoàng Hồng Thịnh, ông là Lý Tấn Phát à?" Hoàng Hồng Thịnh nói.
"Tổng giám đốc Hoàng?" Lý Tấn Phát có hơi kinh ngạc, ông ta biết hôm nay các xí nghiệp trong ngành điện tử tụ tập với nhau, đã có người sớm gọi cho ông ta rồi, nói đám người này muốn bện thành một sợi dây thừng cùng ăn thua với ông ta, nhưng sao bây giờ lại gọi điện thoại?
"Tôi là Lý Tấn Phát, có chuyện gì sao?"
"Tôi nói cho ông biết, trưa nay tôi có tổ chức bữa tiệc, người có máu mặt trong ngành nghề đều tới, người không tới được là do ở quá xa.
Chúng tôi cùng kí một hiệp nghị tiến lui, có tất cả bốn mươi bảy công ty, chiếm tới chín mươi phần trăm thị trường chính." Hoàng Hồng Thịnh nói vào trong điện thoại.
Lý Tấn Phát nhíu mày, cho là đối phương gọi tới vì muốn tạo áp lực cho mình, liền hừ lạnh một tiếng, nói:
"Đường dây tiêu thụ trong tay tôi, cho dù tất cả công ty các người liên hợp lại thì sao? Liên hợp lại không hợp tác với tôi à? Vậy tôi thật muốn xem là ai làm tổn hại được ai."
"Tổng giám đốc Lý, không phải ý đó, đừng hiểu lầm, mọi người cũng vì kiếm tiền, không phải vì tức giận, ông nói xem đúng không? Mọi người cũng không thù oán gì, làm ăn chính là bàn chuyện, không có gì là không thể nói cả." Hoàng Hồng Thịnh vội vàng đổi câu chuyện, nhẹ nhàng nói: "Tôi có ý nghĩ này, ông nghe một chút đã."
Lý Tấn Phát sững sờ, miệng cười tươi, mấy ngày nay ông ta nói với Lục Tam Phong về vài chuyện điên rồi, như là thế giới này không đen thì trắng, có hứng thú hỏi: "Tổng giám đốc Hoàng nói chút nghe xem."
"Tôi hỏi ông một chuyện, nhu cầu của thị trường quốc tế rất lớn đúng không?" Hoàng Hồng Thịnh hỏi.
"Trước mắt cũng tạm, nhưng tôi cảm giác tương lại sẽ cực kỳ lớn, hàng của điện tử Thủy Hoan kia là hàng cấp thấp, năm tới sau khi tung sản phẩm mới ra lại nhận được sự hoan nghênh ở thị trường của nhiều quốc gia khác nhau." Lý Tấn Phát nói rõ.
"Nói cách khác, trong vòng một, hai năm, nhiều công ty trong nước không thể ăn trọn miếng thịt xuất khẩu này đúng không, như vậy ngành nghề mậu dịch như tổng giám đốc Lý đều có thể thông ra thị trường quốc tế phải không? Bây giờ con đường này toàn bộ đều nằm trong tay ông nắm giữ, vậy còn tương lai thì sao?" Mặc dù Hoàng Hồng Thịnh uống rượu, nhưng mạch suy nghĩ vẫn vô cùng rõ ràng, nói: "Các công ty đại lý thương mại khác sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra.
Miễn là lợi ích dần dần mở rộng, các nhà sản xuất quốc tế sẽ đảo ngược xu hướng và chủ động liên hệ với các đại lý thương mại khác để cho lợi nhuận của mình tăng lên, tôi nói đúng chứ?"
Lý Tấn Phát gật đầu, đây là sự phát triển tất yếu của một ngành nghề: "Đúng vậy!"
"Cho nên, bây giờ ưu thế của ông chính là độc quyền, nhưng con đường độc quyền này cũng có thời hạn.
Nếu ông không thể tối đa hóa lợi nhuận của mình trong giai đoạn đầu, ông sẽ bị các đối thủ khác xâu xé trong giai đoạn sau.
Cạnh tranh trong cùng ngành là mối quan hệ cạnh tranh quan trọng nhất, ông phải suy nghĩ rõ ràng xem ai là kẻ thù và ai mới là người cộng tác."
Tổng giám đốc Hoàng càng ní càng rõ ràng, âm thanh có lực vang lên trong điện thoại: "Tôi nghĩ là ông có thể lựa chọn vài người hợp tác trong ngành, bây giờ tôi đã bàn xong với các công ty khác, chín với một đúng là có hơi hung ác, có điều ông có thể hợp tác với một nhóm xí nghiệp khac, ký một bản hiệp nghị ràng buộc, tôi có thể giúp ông bàn với những xí nghiệp như Trường Hồng, Khang Giai, chất lượng sản phẩm tốt có thể giúp ông đứng vững trong thị trường quốc tế." App
Lý Tấn Phát thấy suy nghĩ này không tệ, ràng buộc các công ty hàng đầu trong ngành, loại bỏ các đồng nghiệp, còn có thể ổn định vị thế của ông trong thương mại quốc tế.
"Nếu tổng giám đốc Hoàng muốn giúp tôi bàn bạc với những xí nghiệp như Trường Hồng, Khang Giai thì cũng không phải không thể hợp tác, tôi muốn biết, dự tính về phương diện chia tỉ lệ lợi nhuận của cậu là gì?" Lý Tấn Phát đặt câu hỏi.
"Tôi giúp ông đánh tiếng, tôi sẽ giúp ông bàn với các công ty khác chia lợi nhuận hai tám, chúng tôi muốn năm năm." Tổng giám đốc Hoàng nói ra ý nghĩ của mình.
Năm năm?
Lý Tấn Phát cảm thấy có hơi quá, họ khan một tiếng, rồi nói: "Năm năm cũng không phải không thể đồng ý, lượng hàng xuất ra của cậu có yêu cầu gì không?"
"Tôi muốn chúng tôi được ưu tiên, nhất là vào năm tới."
"Lợi nhuận kia chia năm năm, tôi không thể nào đồng ý, chúng ta có thể thiết lập một tỉ lệ thích hợp hơn, lợi nhuận chia bốn sáu." Lý Tấn Phát dò hỏi.
Hoàng Hồng Thịnh ở đầu bên kia không đồng ý ngay, chỉ nói là đang suy nghĩ một chút tỷ lệ chia lợi nhuận và cổ phần cụ thể, có điều cả hai đều ăn nhịp với nhau ở phương diện hợp tác này, song phương đều có ý hướng.
Cúp máy, Hoàng Hồng Thịnh nằm trên giường, gương mặt đầy ý cười, bữa cơm hôm nay quả đánh giá, có lẽ chính là bữa cơm mời khách đáng giá nhất cuộc đời này của anh ta.
Trong khách sạn, Tô Ái Linh không ngừng gọi điện thoại, gọi cả buổi chiều không ngừng.
Vấn đề liên quan đến việc soạn thảo sơ bộ hợp đồng ý định cuối cùng đã được giải quyết, đồng thời xế chiều, tập đoàn tư bản Trần thị triệu tập hội đồng quản trị tới.
Trước đó Tô Ái Linh có đề nghị với hội đồng quản trị đổi tên tập đoàn tư bản Trần thị thành tập đoàn tư bản Liên Hợp, có vài người trong hội đồng quản trị không đồng ý lắm, đề nghị này liền gác lại.
Tô Ái Linh cũng biết sức ảnh hưởng của mình không đủ, không có làm ra bất kỳ thành tích gì, cho nên trong ban hội đồng quản trị sẽ không ai bênh mình.
Nhưng bây giờ việc đầu tư cho điện tử Thủy Hoan sắp thành rồi, ban hội đồng quản trị cũng nghiêm túc với đề nghị này của cô.
Hơn bốn giờ chiều, cuộc họp mà tập đoàn tư bản Trần thị tổ chức có ba mươi chín người trong ban hội đồng quản trị tới, chiếm bảy mươi sáu phần trăm, cũng đáp ứng tiêu chuẩn để họp hội đồng quản trị rồi.
Sau đó tiến hành bỏ phiếu, có nhiều phiếu thông quan việc đổi tên thành tập đoàn tư bản Liên Hợp.
"Lần này xí nghiệp thay tên là vì muốn phát triển tốt hơn, việc đổi tên được thực hiện trong vòng một tháng và phải công bố rộng rãi cho các cổ đông, việc đổi tên sẽ không ảnh hưởng đến nội dung kinh doanh thực tế và là sự phát triển lâu dài của doanh nghiệp."
Tô Ái Linh nghe giọng nói truyền đến trong điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười, cuối cùng cô cũng xóa đi vết tích cuối cùng mà Trần Thu Phương để lại.
Hợp đồng dự định ban đầu được lập ở sông Hương và sẽ được giao vào ngày mai.
Chỉ cần Lục Tam Phong ký, với tư cách là một cổ đông, điện tử Thủy Hoan mà có bất cứ động tác gì, bọn họ đều có thể phối hợp.
Đến trưa, Lục Tam Phong mở một cuộc họp sản phẩm, đối với việc TV Waypod sẽ ra mắt thị trường sang năm, VCD Bác Vàng đã được sửa đổi, còn cần tiến hành xem xét một loại các sản phẩm đồ điện gia dụng.
Tổng thể thì không tệ, nhất là TV, VCD, hai sản phẩm này quả thực là hàng siêu cấp trong ngành, chỉ có tủ lạnh cắm điện, cấp đông tốt, nhưng ướp lạnh thì không quá lạnh.
Lý do mà Liễu Ngoạn đưa ra là mỗi khi nhiệt độ tủ lạnh hạ một độ thì lượng điện cần tiêu thụ quá nhiều, vì tiết kiệm điện mà đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ.
Bây giờ người dùng đều cực kỳ để ý tới việc tiêu hao điện, ở phương diện nà nhất định phải làm ra lựa chọn.
Phùng Chính Anh quanh quẩn bên cạnh tủ lạnh, buồn bực nói: "Anh Phong, tôi nhìn cái tủ lạnh này cứ thấy quen mắt, nghĩ lại thì tạo hình này không phải sao chép của Siemens sao?"
"Cái gì mà sao chép?" Lục Tam Phong nhìn anh ta, nói: "Đây là một sự tôn vinh.
Đúng là chúng ta sử dụng một số ngôn ngữ của thiết kế hàng hiệu quốc tế.
Chủ yếu chính là để giúp họ quảng bá vẻ đẹp thiết kế này.
Thật ra dùng một ít đường nét của bọn họ cũng không có chỗ nào tốt với chúng ta, mọi người vừa nhìn là biết đó là Siemens rồi.
Người hưởng lợi cuối cùng vẫn là họ.
Tất nhiên, tôi không yêu cầu họ phải trả bất kỳ khoản chi phí quảng bá nào, đây chỉ là thuần túy làm việc tốt thôi."
Liễu Ngoạn có chút không nhịn nổi, cúi đầu không nói lời nào, da mặt anh ta đúng là không dày như vậy.
Phùng Chính Anh muốn nói gì đó, nhưng có hé to miệng vẫn không nói được lời nào.
App
Thật ra Lục Tam Phong có thể thiết kế một số hình dạng tủ lạnh của thời kỳ sau, nhưng mỗi thời đại có phong cách riêng, cộng thêm vật liệu khác nhau, kết cấu phản ánh cũng khác nhau.
Điều quan trọng nhất là bây giờ có nhiều sản phẩm hơn, cho nên anh không thể nào tự mình làm mọi việc được.
Chủ yếu là Lục Tam Phong không quan tâm, bây giờ thị trường tủ lạnh cũng không lớn, cũng không có nhiều gia đình sử dụng, với cả cạnh tranh khốc liệt, cũng không phải sản phẩm kinh doanh chính của Thủy Hoan, với cả, bán cái tủ lạnh rách này thì kiếm được mấy đồng tiền chứ?
Chạng vạng tối, hơn bảy giờ, Lục Tam Phong ngồi xe về khách sạn, ăn cơm tối trong nhà ăn, Lục Tam Phong lời đãng hỏi: "Cậu ở tầng nào thế?"
"Lúc đầu muốn ở phòng bên cạnh phòng anh, nhưng phòng đó có người ở rồi, tầng anh ở cũng đầy, cho nên tôi ở tầng dưới." Phùng Chính Anh nói, cũng không ngẩng đầu lên.
"Được, cách không xa, cơm nước xong xuôi thì nghỉ một chút, ngày mai đám người bên tổng giám đốc Ngụy sẽ tới, người bên tài vụ cũng tới, cậu có thể
tìm hiểu thêm, tối về gọi điện cho ba cậu." Lục Tam Phong dặn dò.
Phùng Chính Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, nói: "Anh Phong, tôi không hi vọng nói chuyện phiếm với anh bằng thân phận của nhà đầu tư, không phải anh muốn để ba tôi yên tâm à, anh Phong, thật ra tôi có chút bất mãn với anh lâu rồi, anh không thể vì ba tôi có tiền, đầu tư cho anh nên anh vẫn luôn muốn biểu hiện ra việc anh vì ông ấy mà phấn đấu, tôi đặc biệt thích dáng vẻ tự do trên người anh, có tiền thì sao? Còn không bằng anh tự do thoải mái."
"Có tiền thì sao à? Có tiền thì giỏi chứ sao!" Lục Tam Phong nhìn anh ta, nói: "Tôi cũng không phải muốn lấy lòng ba cậu, chủ yếu là để ba cậu yên tâm về tôi, ai mà không lo lắng khi ném nhiều tiền đi như vậy chứ? Tình trạng sức khỏe của ông ấy không thể quan tâm quá nhiều chuyện, tôi không đành lòng để một ông lão lớn tuổi như vậy phải lo lắng, đứa con như cậu còn hiểu rõ hơn so với tôi."
Phùng Chính Anh đột nhiên cảm thấy Lục Tam Phong nói rất có lý, sức khỏe của ba ngày càng tệ, mình còn không hiểu chuyện, thế là có chút xúc động gật đầu: "Tôi biết rồi!".