Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 670: Bữa Tiệc Trong Ngành






**********
Lục Tam Phong nhìn bóng lưng xa xăm của cậu ta nhướng mày lẩm bẩm nói: “Mình đã thay đổi sao?” Lục Tam Phong chưa bao giờ thay đổi chỉ là Phùng Chính Anh phải từ từ học cách nhìn nhận thế giới lại thôi.

Ngài Phùng hy vọng cậu ta có thể thừa kế toàn bộ tài sản của Hồng Quảng.

Cậu ta cần phải trở thành một nhà doanh nghiệp chân chính.

Lục Tam Phong đứng dậy trở về công ty, buổi sáng hai ngành sản xuất và đại lý ngoại thương đã hoàn toàn bùng nổ.

Vốn là đối đầu giữa hai công ty nhưng rõ ràng đã phát triển thành đối đầu giữa hai ngành, lớn đến mức ai cũng không thể tin nổi.

Có thể nói việc lớn như vậy chỉ có thể là Lục Tam Phong gây ra, đổi lại là một công ty khác cũng không dám làm ra sự việc này.

Cho dù là đối thủ hay bạn bè đều cảm thấy anh ra tay rất ghê góm.

Văn phòng cao ốc hiện là thứ không thể thiếu ở Thành Minh và đang mọc lên nhanh chóng.

Thành Minh hiện tuyên bố sẽ có một tòa nhà được hoàn thành mỗi ngày.

Trên bàn làm việc là danh sách các văn phòng mới nhất.

Lục Tam Phong ngồi xuống hỏi: “Lý Tấn Phát không có động tĩnh gì sao?”
“Không, tôi nghe nói rằng tối qua họ đã tổ chức một bữa tiệc ở công ty, bây giờ tôi đoán họ vừa mới ngủ dậy thôi.” Liễu Ngoạn lấy tập tài liệu trên bàn và đặt nó trước mặt Lục Tam Phong nói: “Hôm qua tôi tìm thêm được vài văn phòng cao ốc.

Tất cả đều rộng năm nghìn mét vuông.

Mời anh xem qua.”
Lục Tam Phong mở tập tài liệu ra xem một lượt.

Giá thuê cũng không tệ lắm anh nói: “Vậy chọn tòa nhà Building Thế Gia đi.


Nơi đó công ty không ít cách trụ sở chính cũng không xa.

Sau khi thuê xong tiến hành trang trí đơn giản và dọn vào càng sớm càng tốt.”
Nhìn thấy anh tùy ý ra lệnh như vậy anh ta không thể quản nhiều nữa, nói: “Tổng giám đốc Lục việc ở công ty phát triển không ít hay là để tôi chuyển lời cho sếp Ngụy nha” Lục Tam Phong phản ứng lại anh ngẩng đầu nhìn anh ta cười nói: “Để tôi gọi cô ấy cho cậu bận việc của cậu đi.”
Nói rồi Lục Tam Phong cầm điện thoại gọi cho Ngụy Nhiễm Đan.

“Ai vậy?” Giọng nói đầy lão luyện của Ngụy Nhiễm Đan vang lên.

“Là tôi Lục Tam Phong!” Lục Tam Phong dựa lưng vào ghế nói: “Văn phòng cao ốc ở đây đã định rồi.

Gần đây phát sinh rất nhiều chuyện đặc biệt là một số tin tức phức tạp.

Gần đây tính để quản lý cấp cao đến trước sau đó sẽ cho sửa sang lại bàn ghế và ghế đẩu rồi ổn định chỗ ở càng sớm càng tốt.

“Được rồi, giờ tôi có một cuộc họp, à trong hai ngày nữa hãy giúp tôi sắp xếp chuyến đi đến Thành Minh” Ngụy Nhiễm Đan hỏi: “Tổng giám đốc Lục anh còn chuyện gì nữa không?”
“Đến rồi nói sau.” Lục Tam Phong sau khi cúp điện thoại lẩm bẩm nói: "Gần đây nhất định phải nắm bắt thời gian nói chuyện với Phó Thị trưởng Lưu.

Cậu Liễu cậu cũng nên đi dạo với người dân thành phố nhiều hơn.

Hãy cho họ biết rằng chúng ta đang làm điều gì đó to lớn." Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Liễu Ngoạn ngồi xuống và thở dài: “Tôi đã nói với họ rằng chúng tôi đang thực hiện một việc to lớn nhưng mọi người cho rằng việc hỗ trợ nghiên cứu và phát triển công ty có nhà nước lo còn chúng ta là tự tạo ra.

Theo tôi thấy chủ yếu là do không phải là thành tích của bọn họ.”
“Bây giờ, đừng nói đến trợ cấp hay không trợ cấp.

Đất đai là chìa khóa quan trọng cho dù chúng ta phải bỏ ra một số tiền.” Lục Tam Phong có chút ưu phiền.

Điện tử Thủy Hoàn là công ty dẫn đầu ở các thành phố khác và ở đây lại phải chịu áp lực cạnh tranh như vậy.

Liễu Ngoạn hơi ngạc nhiên khi nghe Lục Tam Phong sẽ trả tiền, vì dựa vào tính cách ăn ở tiết kiệm của anh thì việc này nằm ngoài dự liệu.


Nếu chuẩn bị sẵn một số tiền thì sẽ dễ dàng xử lý hơn.

“Tổng giám đốc Lục nếu anh trả tiền, tôi có thể đến gặp Phó thị trưởng Lưu để tìm hiểu.” Liễu Ngoạn tình nguyện hỏi: “Anh định trả bao nhiêu cho mỗi mẫu đất?”
“Đành chảy thêm máu vậy.” Lục Tam Phong thở dài: “Mười lăm nghìn mỗi mẫu thì sao?”
Mười lăm nghìn mỗi mẫu? Sau khi nghe anh nói Liễu Ngoạn mắt mũi cay xẻ, hiện giá thị trường đất xây dựng văn phòng ở Thành Minh là sáu trăm nghìn đến chín trăm nghìn mỗi mẫu.

Mười lăm nghìn cho dù mua đất công nghiệp cũng không thể.

Anh ta có thể nhìn ra đối với Lục Tam Phong mà nói “Ra cửa không nhặt được tiền thì chính là mất tiền”
“Có thể thêm chút nữa, cậu bàn thêm với bên đó đi?” Lục Tam Phong hỏi.

“Không không không!” Liễu Ngoạn lắc đầu như trống lắc nói: “Gần đây, công việc nghiên cứu và phát triển rất bận rộn.

Anh ngồi làm việc đi tôi đi họp đây!”
Vào buổi sáng Ngụy Nhiễm Đan cho gọi quản lý cấp cao mở cuộc họp.

Trước khi đến Thành Minh cô ấy bàn giao việc điều hành của trụ sở cho Liễu Ngoạn.

Việc sắp xếp công việc khá rắc rối, Ngụy Nhiễm Đan thành lập một tiểu đội tạm thời chịu trách nhiệm phân bổ các bộ phận trong trụ sở, phối hợp giữa hai nơi liên lạc khẩn cấp.

Đồng thời họ cũng cần tiếp tục quản lý mọi việc trong nhà máy đòi hỏi cần thời gian chuyển tiếp.

Ngụy Nhiễm Đan cũng hiểu rằng bản thân vừa mới lên chức đối với việc chỉ đạo bộ phận lớn như marketing là rất khó.

Cô ấy chỉ cần giao quyền sở hữu cho Chu Hoài Đông, bộ phận marketing chịu trách nhiệm cho chuyến đi gần đây đến Thành Minh.

Đồng thời, những người đứng đầu của tất cả các công ty con toàn bộ số vốn cũng nên đến trụ sở chính càng sớm càng tốt.

Ngành sản xuất vốn đã ồn ào, mà ngày nay liên tục có rất nhiều cuộc điện thoại từ các công ty lớn chủ yếu để hỏi thăm tình hình mới nhất.


Bây giờ ngành điện tử đang rất cần người đứng ra và cần người đứng đầu để dẫn dắt mọi người cùng đàm phán với ngành đại lý ngoại thương.

Công ty nào có thể đứng ra giải quyết chuyện này thì sau này uy tín trong giới tuyệt đối là hạng nhất, có thể giải quyết mọi thứ êm đẹp mới là anh lớn.

“Anh Trịnh, chuyện lần này anh muốn đứng ra lên tiếng không?” Hoàng Hồng Thịnh của công ty Sang Duy hỏi qua điện thoại: "Bây giờ trên tuyến đầu, các công ty xuất khẩu thương mại đều đang liên kết với nhau.

Nhưng sự việc này xảy ra cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Đừng nói về lợi nhuận năm mươi-năm mươi dù là ba mươi-bảy mươi thì con đường xuất khẩu này vẫn có thể.”
Trịnh Hoài Công hiểu rõ bản thân mới bước chân vào ngành này không lâu và mặc dù đã nắm quyền điều hành các doanh nghiệp hàng đầu trong ngành nhưng điều đó không ổn để đi nước cờ này.

“Tôi nói ra cũng vô ích!” Tổng giám đốc Trịnh trầm tư một lúc: “Hiện tại tôi không ở Thành Minh.

Nếu như các anh có người trong tổ chức tôi có thể tham gia.”
“Ý tôi là vậy, tôi sẽ gọi ông chủ ở địa phương đến dùng bữa, khi nào anh đến tôi sẽ giới thiệu.” Hoàng Hồng Thịnh ngập ngừng nói.

“Cũng được, anh cứ lo liệu đi.

Chỉ cần tốt cho ngành này tôi thấy không sao cả.”
Sau khi nói chuyện vài câu hai người cúp máy, Hoàng Hồng Thịnh gọi điện cho quản lý của Lenovo là tổng giám đốc Liễu, không chỉ Hoàng Hồng Thịnh bận rộn ngay cả chủ tịch Lý của TCL cũng vậy.

Đối với nhiều ông chủ doanh nghiệp mà nói đây là cơ hội tốt để đón đầu, điều quan trọng nhất là nếu bản thân trở thành người đại diện đi đàm phán với đại lý ngoại thương Tấn Phát họ sẽ nắm bắt được thế chủ động hơn và có thể nắm bắt được những tin tức xu hướng trong thời gian sớm nhất.

Bây giờ mọi người đều có chung một mối hận thù, năm tới ngành đồ điện gia dụng sẽ hoạt động mạnh, cứ mỗi điểm lợi nhuận tăng thêm ở nước ngoài thì có thể nắm chắc nhiều hơn so với công ty khác.

Năm 1993, ngành công nghiệp sản xuất đồ điện gia dụng phát triển nhanh chóng, trong nước có rất nhiều nhà máy sản xuất.

Hiện tại không một doanh nghiệp nào dám nói rằng họ có đủ bản lĩnh để tồn tại lâu dài, một số xí nghiệp nhỏ thậm chí không thể chống lại các xí nghiệp lớn nên bị khai trừ.

Bây giờ không ai dám nghĩ rằng nền kinh tế trong nước sẽ tăng trưởng cao như vậy trong tương lai, thị trường như cầu trong nước lớn như vậy và số liệu dự đoán của các công ty tại các hội nghị cấp cao và hội nghị chuyên đề doanh nghiệp lớn, dựa trên GDP bình quân đầu người sẽ có đủ khả năng tiêu thụ trong 3-5 năm tới.

Dân số sẽ sử dụng TV màu, máy giặt, vcd, máy điều hòa và tủ lạnh là khoảng 120 triệu người.

Các thị trường trong tương lai đã được ấn định và các công ty cung ứng cho các thị trường này chỉ cần một nửa so với hiện tại, vì thế các công ty còn lại sẽ phải đối mặt với tình trạng phá sản.


Trong nhiều báo cáo đánh giá khả năng dự báo thị trường chuyên nghiệp, người ta tin rằng trong tương lai sẽ có hai hoặc ba công ty sản xuất đồ điện gia dụng trong nước và tất cả các công ty khác sẽ bị khai tử.

Bây giờ có cơ hội xuất khẩu ra nước ngoài ai lại không muốn nắm bắt? Khoảng 11 giờ hơn, Lục Tam Phong xem tiến độ phát triển sản phẩm cả buổi sáng, anh vừa định ăn cơm thì Liễu Ngoạn mở cửa bước vào nói: “Tổng giám đốc Lục, có lời mời!”
“Không đi!” Lục Tam Phong không ngẩng đầu nói.

“Bên Hoàng Hồng Thịnh và chủ tịch Lý của TCL cũng đi.” Liễu Ngoạn nói xong rồi đặt thiệp mời lên bàn: “Về cơ bản tất cả các ông chủ ngành công nghiệp điện tử ở Thành Minh đều tham gia.”
Khi Lục Tam Phong nghe tình hình như vậy, anh ngẩng đầu lên và cầm lấy tấm thiệp mời và lướt xem nội dung bên trong: Một bước đột phá mới đã được tìm thấy trong ngành xuất khẩu đồ điện gia dụng và đại lý ngoại thương nước ngoài đang chặn chặn con đường sống của chúng ta.

Khi ngành công nghiệp đang thay đổi các vị không nên đơn độc chiến đấu nữa.

Chúng tôi chân thành mời các vị đến tham dự bữa tiệc tại lầu mười khách sạn Vạn Tân để bàn bạc kế hoạch lớn.

Tên của người mời và người được mời được viết dưới đây.

Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Lục Tam Phong đặt thiệp mời sang bột bên cười khinh bỉ nhìn Liễu Ngoạn nói: “Cậu cho rằng anh ta muốn tiến công hay trục lợi? Tôi cũng nghe nói Lý Hoài Thịnh cũng muốn bày tiệc chiêu đãi nhưng được tổ chức vào buổi tối.

Nếu muộn một bước thôi e là mấy người này gói chúng ta lại đem bán đấu giá cũng nên.”
“Bữa cơm này tôi phải ăn, tôi muốn xem thử cái gì gọi là bằng mặt nhưng không bằng lòng.” Lục Tam Phong đứng dậy vươn tay cầm lấy tấm thiệp mời đi tới rồi nói: “Chuẩn bị xe, cậu cũng đi cùng đi?”
“Tôi không được mời!” Liễu Ngoạn cười nhạt nói: “Tôi sẽ ăn ở nhà ăn.” “Vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho Phùng Chính Anh hôm nay tôi muốn xem thử nhóm người này có thể nói gì hay ho." Lục Tam Phong hứng thú nói rồi đi xuống lầu.

Sau khi đến khách sạn đón Phùng Chính Anh, cậu ta ngồi bên cạnh có chút không vui.

Khi đến đây Phùng Chính Anh rất háo hức vì khoảng thời gian ở bên gia đình Lục Tam Phong vào năm ngoái là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.

“Tối qua em ngủ không ngon, em đã nghĩ sau khi gặp anh sẽ cùng anh bôn ba khắp nơi dù năm ngoái có phải chui vào gầm xe của ai đó.

Nhưng em cảm thấy đó là một trải nghiệm khác lạ Phùng Chinh Anh thở dài nói: “Rốt cuộc thật nhạt nhẽo!”
“Nhạt nhẽo? Nhạt cái đầu cậu!” Lục Tam Phong hướng về cậu ta nói: “Đừng trưng bộ mặt đa sầu đa cảm như vậy trước mặt anh, được rồi anh đưa cậu đi ăn cơm mở mang tầm mắt.”
Phùng Chính Anh cũng không rõ có chỗ nào không đúng, cậu ta liếc nhìn Lục Tam Phong lại nghĩ vào lúc này anh không nên tỏ ra vui vẻ như vậy, cứ như chị Hiểu Nghi rời đi là một chuyện tốt vậy.

Sự ngưỡng mộ của cậu ta dành cho Lục Tam Phong không chỉ vì năng lực mà còn vì gia đình anh trông thật hạnh phúc.

Có lẽ cậu ta càng thiếu thốn điều gì thì càng quan tâm, Phùng Chính Anh không bao giờ ghen tị người giàu chỉ ngưỡng mộ một gia đình hạnh phúc..