**********
Chương 651: Cao Chí Dũng tìm Đầu
Το
Tĩnh lặng!
Chỉ còn lại sự tĩnh lặng, cả hai nhìn nhau không nói gì, chỉ có những dòng lệ rơi như thác!
Lục Tam Phong không biết nên khuyên cô như thế nào, hoặc có thể nói là, anh không biết nên khuyên bản thân mình như thế nào để có thể vượt qua kiếp nạn này trong đời mình!
Nếu như độc thân là sống ở nhân gian, vậy thì hai người yêu nhau chắc là ở cõi tiên giới, còn giây phút chia tay nhau kia sẽ cùng nhau rơi xuống địa ngục vô giản.
Người chịu khổ ở địa ngục vô giản sẽ nói cho kẻ độc thân ở nhân gian rằng, độc thân rất tuyệt, đừng sa vào cái vũng bùn tình yêu này, người đang yêu đương ở tiên giới nhìn xuống người phàm ở phía dưới, sẽ không ngừng mời gọi bọn họ, muốn để đối phương cũng cảm nhận được niềm vui sướng như của mình.
Cái hạng dại gái thì lại khác, bọn họ xuyên qua xuyên lại bên trong tam giới này, tâm trạng một ngày nhấp nhổm lúc lên lúc xuống, dại gái thật là đỉnh!
Lục Tam Phong rời đi, trước khi đi anh nói cho Giang Hiểu Nghi, hy vọng trở về hồi trước, anh chẳng thể cắt đứt được, để cô nghĩ kỹ lại, có tiền hay không không sao cả, con người sống không thể chỉ vì tiền, người bình thường sống vì một người, còn người vĩ đại sống vì nhiều người.
Anh chỉ muốn tìm về sự bình thường của bản thân.
Cao Chí Dũng đưa Lục Tam Phong đến khách sạn Thiên Duyệt, lúc ban ngày anh ta cũng đã hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện rồi, anh ta rất muốn giúp Lục Tam Phong một tay, nhưng mà lại không biết nên nói như thế nào.
Há miệng ra, chỉ có thể thở dài.
"Đều là người sống trong cõi đời, đâu phải ai cũng có thể vượt qua được cửa ải tình yêu." Cao Chí Dũng châm một cây thuốc lá, nói: "Hồi trước tổng giám đốc Lục tuyệt đối là một người khí khái mạnh mẽ, ý chí ngút trời.
"Không phải mấy ông tổng kiểu này thường coi nhẹ chuyện tình cảm lắm à, hồi trước có ông giám đốc Vương nọ, bao nuôi một cô bé, tình cảm thắm thiết lắm, ai biết được bảo bỏ là bỏ luôn." Phó giám đốc đứng một bên nói.
Cao Chí Dũng nhìn anh ta một cái, nói: "Người đã đi vào trong lòng, là thuốc độc, còn những chuyện bao nuôi đó, cùng lắm cũng chỉ xem như thuốc giảm đau thôi.
Tôi phải đi kiếm một người khuyên được anh ta.
Cao Chí Dũng nghĩ tới nghĩ lui, đúng là nghĩ ra được một người, đó chính là Đầu To.
"Trở về tìm số điện thoại của Đầu To, mau lên!" Cao Chí Dũng lên xe nói.
"Đầu To là ai?"
Hai phó giám đốc liếc nhau, họ đều không biết có một người như vậy, nghe giám đốc Cao nói, hình như là trong công ty.
"Nhân vật thuộc hàng kỳ cựu của Công ty, cùng khởi nghiệp với tổng giám đốc Lục, mau đi thôi!" Cao Chí Dũng thúc giục hai câu.
Lúc chạng vạng, người cả nhà họ Giang cùng ngồi trên giường đất, mặt người nào người này đều cười toe toét, ở một góc có phủ đệm chăn trên giường đất, Giang Đông Việt nửa nằm trên đệm, cong chân bắt chéo, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
"Hừ, thấy thằng nhãi kia không, mẹ nó, trước đây bướng với tôi, tôi nói mọi người nghe này, sau đó tôi đã chơi cho nó suýt chết, chẳng phải chỉ là một con chó trông cửa thôi sao, thế mà dữ khiếp!" Giang Đồng Việt nghiêm nhiên bày ra dáng vẻ đã trừng trị chết Cao Chí Dũng.
"Trước đây Lục Tam Phong đã có vấn đề rồi, không chịu dùng người trong nhà bao giờ mà lại để người ngoài kiếm một núi tiền, đúng là giỡn mặt nhau, bạn bè tôi hỏi tôi, rằng em rể anh giàu như thế, hiện tại anh làm sếp gì rồi hả? Y dà, tôi cũng ngại không dám nói!" Giang Đông Việt làm một biểu cảm khoa trương, nói: "Người ta cầu xin tôi xử lý cho chút việc nhỏ, tôi cũng phải trốn tránh." "Chẳng phải là như vậy sao, em cũng đã nhìn ra được cậu Lục Tam Phong này, anh phải chỉnh đốn lại cậu ta mới được, không phải hôm nay cũng thành thật phết hay sao, nếu làm như vậy từ sớm thì làm gì có chuyện chĩa khuỷu tay ra bên ngoài." Chị dâu cả đứng ở một bên nói.
Tống Tuyết Ly vẫn luôn không nói gì, mọi người ríu rít, Giang Hiểu Nghi đang nằm trên giường phòng bên cạnh, nghe những lời này, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ còn sót lại sự đờ đẫn.
Vốn đĩ Giang Nhị Cẩu không muốn nhúng mũi vào cho lắm, nhưng nhìn thấy hai đứa con trai của mình đều trở thành sếp lớn, trong lòng cũng ngứa râm ran, ít nhất cũng không thể kém hơn con trai được.
“Tôi phải để Lục Tam Phong cho tôi lên làm sếp lớn, Hiểu Nghi, chức sếp gì lớn hơn so với anh cả, anh hai con thế?" Giang Nhị Cẩu gào lên với bên cạnh.
Tạ Thành Kiên ngồi một bên mở miệng nói: "Vậy thì phải là chủ tịch, bất kể công ty nào, chủ tịch luôn lớn nhất." "Được, vậy coi như tôi đây là chủ tịch" Giang Nhị Cẩu nhếch mép cười, thuận tay cầm một cây thuốc lá lên châm.
"Chủ tịch cái gì mà chủ tịch, đừng để ý mấy thứ trên tuổi đó." Tống Tuyết Ly mở miệng bảo với mọi người: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ, một câu của người ta có thể để mình lên làm giám đốc gì đó, thì một câu của họ cũng có thể đá mình xuống dưới, không thể để cậu ta định đoạt được, chúng ta phải kiểm soát cậu ta, hiện tại cậu ta có khoảng sáu trăm chín trăm tỷ, tương lai nếu cậu ta có nhiều tiền hơn, tất cả chỗ đó cũng thuộc về nhà chúng ta." "Đúng vậy, lời này của mẹ có lý, lòng người sẽ thay đổi, chúng ta phải khiến cho cậu ta ngoan ngoãn không dám nghĩ ngợi xằng bậy mới được, phải trị cậu ta mạnh tay!" Chị dâu hai tán đồng nói.
Mọi người ở đây cùng nhao nhao gật đầu, gừng càng già càng cay, suy xét rất đúng trọng điểm của vấn đề!
Tạ Thành Kiên từng mở công ty, có kha khá hiểu biết về doanh nghiệp, anh ta mở miệng nói: "Chuyện này ấy à, thật ra con có cách, muốn kiểm soát một doanh nghiệp thì quan trọng nhất chính là cổ phần, bây giờ bất kể là Điện tử Thủy Hoàn hay là nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai, cổ phần đều nằm trong tay Lục Tam Phong." "Tạ Thành Kiên hiểu mấy thứ này" Giang Hiểu Hiên nhìn về phía người đàn ông của mình, nói với vẻ tự hào trên mặt: "Anh ấy cũng là sếp, có hiểu biết về mấy cái thứ...!Ừm...!Cổ phần, hội đồng quản trị, kết cấu thương nghiệp này, em nói có đúng không?" "Đúng đúng đúng, Hiểu Hiền thông minh quá, mấy từ ngữ này mà cũng biết, tương lai tuyệt đối có tiềm chất trở thành sếp to." Tạ Thành Kiên khen một câu
Tổng Tuyết Ly nhìn về phía Tạ Thành Kiên, nói: "Vậy thì phải làm như thế nào mới có thể kiểm soát được cậu ta, đừng để ngày mai cậu ta không vui, đá hết người trong nhà chúng ta ra "Nói cho cùng thì chính là chuyện cổ phần, chỉ cần bắt Lục Tam Phong giao cổ phần cho người trong nhà chúng ta là được, nhà chúng ta tạo thành một hội đồng quản trị, sau đó phát tiền lương cho Lục Tam Phong, để anh ta làm tổng giám đốc, nếu như anh ta dám nói một chữ không thì chúng ta có thể xử lý anh ta bất cứ lúc nào." Tạ Thành Kiên đề nghị.
"Ý này hay!" Giang Đông Việt ngồi dậy nói.
Tạ Thành Kiên cũng biết, quyết định tương lai một công ty có thể kiếm tiền hay không, chủ yếu vẫn phải xem quyết sách của một số ít người, thậm chí chính là Lục Tam Phong người nắm chắc phương hướng phát triển cốt yếu.
Nếu như Lục Tam Phong quả quyết không chịu làm, quay đầu đi mở một công ty khác, xử lý công ty do những người ở đây đang kiểm soát, đoán chừng chỉ cần một năm là đã chết ngắc rồi.
"Con sẽ ký hợp đồng với anh ta, hợp đồng thuê hai mươi năm, nếu như anh ta dám đi, con sẽ bắt anh ta phải bồi thường tiền." Tạ Thành Kiên đề nghị.
Mọi người cùng bàn bạc tiêu chuẩn cụ thể chi tiết! Giang Hiểu Nghi đã nghe thấy hết, giờ khắc này trên thế giới đã không có bất cứ thứ gì lạnh lẽo hơn trái tim cô, cô biết, không thể mặc kệ như vậy.
Con đường tương lai của Lục Tam Phong còn rất dài, sẽ có rất nhiều người cần đến anh, không thể để một người bình thường đến không thể bình thường hơn như mình hủy hoại anh được.
Đã hơn tám giờ tối, Cao Chí Dũng gọi điện thoại cho Đầu To, sau đó chạy tới nhà Đầu To, đó là một tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây.
Năm ngoái Đầu To đã kết hôn, lúc ấy muốn tìm Lục Tam Phong làm người chứng hôn, có điều anh lại bận quá, hỏi một hồi, cuối cùng ba của Đầu To nói thôi, đã không còn là người cùng một cấp bậc nữa, người ta có việc của người ta, mình đừng đi làm phiền.
Hiện tại ba mẹ Đầu To cũng dọn ra khỏi thôn, không trồng trọt nữa, năm đó ba Đầu To nói cho Đầu To rằng năm nào cỏ dại trong đất cũng sẽ mọc lên, nhưng mà khi Đầu To qua tuổi hai mươi rồi thì sẽ không còn tuổi hai mươi nào nữa.
Bây giờ cỏ dại trong đất vẫn đang mọc lên như xưa, nhưng đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa rồi.
Sau khi Đầu To đào tạo sâu chuyên ngành kế toán xong thì làm việc ở nhà máy một khoảng thời gian, sau đó nhận được một số tiền chia hoa hồng cổ phần, nên muốn tự làm chút gì đó, kết quả bị ba anh ta ngăn lại.
Ba anh ta cho rằng, Đầu To không thích hợp chuyện buôn bán, mà dân quê đều rất để ý mấy thứ như đất đai nhà ở, cho nên bọn họ đã bỏ hết tiền ra mua mấy thứ như nhà mặt tiền và tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, hiện tại chủ yếu là làm chủ cho thuê nhà
Cuộc sống trôi qua vừa giản đơn vừa yên bình, hơn nữa nhờ vào tiền chia hoa hồng của cổ phần nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai, đời này của Đầu To thế là đã có thể không cần phải lo âu gì nữa.
Trong phòng khách, mọi người nghe Cao Chí Dũng nói tình cảnh gần đây của Lục Tam Phong, Đầu To ngồi ở đó cũng có hơi xúc động, ba mẹ anh ta ngồi ở một bên, mặc dù đã không còn ở trong thôn nữa, nhưng gương mặt họ vẫn còn phủ đầy gió sương.
Đầu To béo lên không ít, trông phúc hậu hơn rất nhiều, dáng vẻ không còn ngốc ngốc đần đần như trước đây nữa, anh ta mở miệng nói: "Giám đốc Cao, tôi cũng không biết mình có thể giúp đỡ gì, thật ra tôi cực kỳ muốn gặp anh Phong một lần, nhưng mà tôi sợ gặp rồi thì sẽ hoá xa lạ, nếu vậy còn chẳng bằng không gặp, ít nhất còn tình cảm hồi xưa để mà tưởng nhớ đôi chút." "Tổng giám đốc Lục vẫn luôn rất nhớ anh, năm ngoái còn hỏi đến.
Bây giờ mọi chuyện biến thành như vậy cũng thật khiến người ta không kịp chuẩn bị, thế này đi, tôi nói một câu với anh ta, nếu như muốn hội họp thì tôi sẽ sắp xếp cho, anh xem có được không?" Cao Chí Dũng hỏi.
"Được!"
Vợ Đầu To ôm con đi ra, Đầu To giới thiệu: "Đây là vợ của tôi, còn đây là con gái." "Ái chà, anh mới kết hôn có một năm, thế mà tốc độ nhanh phết đấy!" Cao Chí Dũng trêu chọc anh ta.
Mọi người cười vang, không khí tốt lên không ít, ở lại đó trong chốc lát, Cao Chí Dũng tạm biệt mọi người.
Đầu To đứng trong sân, tâm trạng vẫn khá nặng nề, ở trong lòng anh ta, Lục Tam Phong tuyệt đối là một sự tồn tại giống như thần thánh, nhưng mà anh ta lại không ngờ đến có một ngày thần thánh cũng gặp phải khó khăn không khắc phục được.
"Sao thế? Nghe nói anh Phong đã gặp phải rắc rối?" Vợ Đầu To đi tới hỏi.
"Anh vẫn luôn muốn trả ơn anh ta, nhưng mà nghe thấy tin tức này, anh vẫn không thể nào thấy vui cho nổi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, hiện giờ điều anh có thể làm giúp anh ta không nhiều lắm." Đầu To nói với vẻ rất là bùi ngùi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hiểu Nghi rửa mặt chải đầu, thay đổi một bộ quần áo khác, nhìn tinh thần cũng không tệ, như thể đã thật sự nghĩ thông suốt chuyện gì đó.
Buổi sáng cô gọi điện thoại về nhà, Chu Nhan nhận điện thoại, cô hỏi tình huống của Như Lan, sau đó an ủi Như Lan một hồi lâu qua điện thoại.
Người một nhà Tống Tuyết Ly đã bàn bạc xong xuôi, vào buổi sáng, Tạ Thành Kiên lái xe đi ra ngoài, thậm chí ngay hợp đồng cũng đã thông qua cả rồi, thay vì nói là hợp đồng thuê, chẳng bằng nói là một tờ khế ước bán mình.
Lục Tam Phong đã tỉnh dậy từ sáng sớm, không ăn không uống gì, ngồi yên ở trong phòng.
Lục Tam Phong đã quá quen thuộc khách sạn Thiên Duyệt, quen thuộc đến mức có thể hồi tưởng lại hết thảy những gì trước đây.
Buổi sáng mười giờ, anh lái xe tới nhà họ Giang một lần nữa, hai người Giang Nhị Cẩu, Tống Tuyết Ly ngồi thẳng tắp, những người khác thì đứng, dáng vẻ như trận địa đã sẵn sàng đón quân địch.
Lục Tam Phong đi đến dưới ánh mắt của mọi người.
Chẳng phải bọn họ muốn tiền à?
Đối với Lục Tam Phong mà nói, tiền không phải vấn đề.
"Muốn con gái của tôi tiếp tục chung sống với cậu, cả nhà chúng tôi đã bàn bạc một chút, những gì đã nói ngày hôm qua coi như bỏ hết, tôi là chủ của cái gia đình này, mọi chuyện do tôi định đoạt." Tống Tuyết Ly nhìn Lục Tam Phong, nói: "Nếu như hôm nay cậu đồng ý thì hết thảy sẽ tiếp tục như trước, còn nếu không đồng ý thì cậu phải để lại một nửa tài sản rồi cút đi.