Giang Hiểu Nghi nhìn người đàn ông trước mắt này, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nếu như Lục Tam Phong không thèm để ý đến mình, có thể cô sẽ khó chịu, nhưng sau một thời gian thì mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.
Đối với Lục Tam Phong mà nói thì xí nghiệp mới là quan trọng nhất, đây là thứ anh coi trọng nhất.
Giang Hiếu Nghi cũng biết rằng Lục Tam Phong không bao giờ để cho bất cứ ai lợi dụng mối quan hệ hôn nhân được bước vào công ty.
Một khi cái lỗ hổng này được mở ra, hôm nay thì có Giang Đông Việt, Giang Đông Cường, Tạ Thành Kiên, nói không chừng ngày mai còn có cả Giang Đông trâu, ngựa, cừu, tất cả đều đến mất.
Nghĩ đến việc chỉ vì bản thân mình mà cả một công ty sẽ bị phá hủy khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lục Tam Phong nhìn cô, mở miệng nói: “Chỉ cần em trở lại thì tất cả mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu, cần sắp xếp thì sẽ sắp xếp, nếu không thì anh kiếm thật nhiều tiền như vậy có tác dụng gì cơ chứ?" “Anh không thể sắp xếp được đâu!” Giang Hiểu Nghĩ quá hiểu người trong nhà mình, đó chính là một cái động không đáy, dục vọng của con người là vô tận, cô ngoảnh mặt về phía Lục Tam Phong nói: “Anh cứ từ từ mà sắp xếp, để em xem anh có khả năng như thế nào mà đòi suy nghĩ thay em? Đúng là anh thì lợi hại hơn em một chút, nhưng bây giờ anh đang muốn dùng tiền để mua chuộc người khác có phải không?” “Được rồi, Hiểu Nghi, sống cuộc sống khó tránh khỏi những va chạm! Giang Đông Việt thấy Lục Tam Phong cái gì cũng đồng ý nên ở một bên giúp đỡ khuyên bảo Giang Hiểu Nghi.
“Đúng vậy, anh và anh hai em bình thường sống còn cãi nhau, làm sao mà không đỏ mặt được, cũng không thể trách Lục Tam Phong người ta hoàn toàn được đúng không?” Chị dâu hai nhìn chị dâu cả nói.
“Đúng như vậy, nhà ai mà không cãi nhau!”
Mọi người bắt đầu ba phải, Tống Tuyết Ly đứng ở một bên nhìn một cách lạnh lùng, cân nhắc một chút rồi nói: “Nếu như cậu đã nói là sẽ sắp xếp, vậy thì bây giờ sắp xếp ngay đi, gọi điện thoại cho cấp dưới của cậu đi chứ không thể chỉ nói miệng không được.
Bây giờ cậu phải bày tỏ thành ý của mình đi, chỉ cần cậu đủ chân thành thì nhà chúng tôi đều rất dễ nói chuyện.”
Lời này của Tổng Tuyết Ly nói rất hay, không giống anh em Giang Đông Việt, Giang Đông Cường, muốn được chỉ định vị trí nào, hoặc là điều kiện gì, người ta không nói điều kiện cụ thể thì thôi mình phải tự biểu hiện đi chứ.
Cứ như vậy thì thật sự đúng là động không đáy.
“Được!” Lục Tam Phong hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Cao Chí Dũng.
“Điện thoại ở trên lầu, đi đi đi!” Giang Đông Việt đã không thể chờ được nữa, mặt tươi cười lôi kéo Lục Tam Phong đi lên lầu.
Đến phòng đặt điện thoại, Lục Tam Phong suy nghĩ một chút về số điện thoại sau đó gọi cho Cao Chí Dũng.
Sau khi điện thoại được kết nối, Lục Tam Phong hỏi: “Tôi là Lục Tam Phong đây, anh đang ở đâu?” “Tổng giám đốc Lục?” Cao Chí Dũng ở bên kia đầu điện thoại có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi đang ở bên nhà máy, mấy ngày trước tới đây để họp, đang chuẩn bị ngày mai sẽ về, anh đã trở về rồi sao?” “Đúng vậy, có chút chuyện xảy ra, anh qua đây một chuyến đi.” Lục Tam Phong bảo địa chỉ cho anh ta, trong điện thoại Cao Chí Dũng liên tục đồng ý nói một tiếng sau sẽ về đến.
Trong phòng khách, Lục Tam Phong đứng chờ ở đó, Giang Hiểu Nghi ngồi trên ghế sô pha không nói gì, trong lúc nhất thời phòng khách lớn như vậy trở nên rất lạnh lẽo.
Cao Chí Dũng kích động lái xe đến.
Trong Tết Nguyên Đán, một mình món mì giòn của Lục Tam Phong đã trực trực tiếp khuấy động toàn bộ thị trường thực phẩm.
Hiện tại cũng coi như là có một chỗ đứng vững chắc trong một đảm cường giả ngoại lai trong Thực phẩm Phong Giai.
Thời điểm Hội đồng quản trị mở cuộc họp, vốn dĩ có mấy giám đốc không đối phó với Cao Chí Dũng đều đến mời rượu anh ta, ôm chặt cổ anh ta nói rằng có thể để tổng giám đốc Lục trở về một chút hay không, hai người có quan hệ cá nhân tốt mà.
Cũng không cần nhiều, chỉ cần một năm ở bên này một hai tháng thôi cũng được rồi có thể trả lương hàng năm.
Cao Chí Dũng cũng vẫn luôn muốn đẩy mạnh chuyện này, nhưng năm nay Lục Tam Phong lại đặc biệt bận rộn, có những cuộc điện thoại không quá quan trọng đều được nhân viên làm việc bên cạnh lọc ra.
Chiếc xe dừng lại ở cửa, lúc Cao Chí Dũng đến có mua một ít quà tặng, dẫn theo hai phó tổng giám đốc tươi cười bước vào cửa.
Mới vừa bước vào cửa thì đã có cảm giác như nụ cười trên mặt anh hình như không phù hợp với khung cảnh hiện tại cho lắm, một khung cảnh tràn ngập không khí ảm đạm u ám.
Trên mặt mỗi người đều không vui vẻ lắm, suýt chút nữa thì Cao Chí Dũng đã không thể nhận ra Lục Tam Phong, hoàn toàn đã không còn tinh thần, đầu tóc rối loạn, sắc mặt tối sầm lại.
“Lục...!Tổng giám đốc Lục?” Cao Chí Dũng hô lên một câu với vẻ không chắc chắn lắm.
Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn anh ta rồi nói: “Một khi vị trí phó tổng giám đốc của Thực phẩm Phong Giai mà trống thì cứ để anh ta đảm nhận.
“Hả?” Cao Chí Dũng trợn tròn mắt sững sờ, nhìn về phía Giang Đông Việt.
Anh ta có quen biết người này, đây không phải là anh con cậu của tổng giám đốc Lục sao? Trước kia cũng suốt ngày ở bên cạnh ưỡn ra ưỡn vào, năm nỉ ỉ ôi đòi hưởng vinh quang của Thực phẩm Phong Giai.
Chỉ có điều quy tắc mà Lục Tam Phong đặt ra tương đối cứng rắn, dù có là ai cũng không có được quyền hạn này.
Trước kia Giang Đông Việt đã phải chịu lép về không ít trước mặt Cao Chí Dũng, hiện tại ở trước mặt mình cuối cùng cũng đã có thể nở mày nở mặt, nhíu lông mày lại nói: “Hả cái gì mà hả? Ông đây nhìn cậu đã thấy ngứa mắt từ lâu lắm rồi, chứ mẹ nó cái loại mặt hàng như cậu đây phải nên trực tiếp sa thải từ lâu rồi, những món nợ trước kia cậu nhớ cho kỹ đó.
Cao Chí Dũng có chút không dám tin nhìn về phía Lục Tam Phong, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể cảm nhận được trên người Lục Tam Phong gần đây đã xảy ra những biến động lớn thay đổi hoàn toàn.
“Tổng giám đốc Lục, cấp bậc Phó tổng giám đống nào cơ? Nếu như là của một công ty tập đoàn thì nó cần phải được quyết định bởi Hội đồng quản trị chứ." Cao Chí Dũng nhắc nhở.
“Dù sao thì tôi cũng không thể thấp hơn cậu ta, chứ mẹ nó đứa cháu trai khinh người này lúc đó nói thế nào cũng không được, nói cho cậu biết nhá, trước kia khác nay khác, bây giờ là thời của tôi lộng hành biết chưa?” Giang Đông Việt dùng tay chỉ vào Cao Chí Dũng mà nói.
“Cao hơn vị trí của tôi?” Cao Chí Dũng nhìn anh ta và nói: “Vậy thì chỉ có vị trí của Hội đồng quản trị thôi.” “Vậy thì tôi sẽ làm Hội đồng quản trị!" Giang Đông Việt ra vẻ việc nhân đức không phần ai nói.
Hai phó tổng giám đốc đi theo sau Cao Chí Dũng đều nở một nụ cười có chút ngượng ngùng.
Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu nhìn anh cả của mình, nghẹn ngào trong lòng mở miệng nói: “Hội đồng quản trị là một đoàn thể do cổ đông của một công ty hình thành.
“Ồ, vậy thì tôi sẽ gia nhập vào đoàn thể này!” Giang Đông Việt nhìn Cao Chí Dũng nói: “Dù sao cũng cao hơn anh ta, hơn nữa ông đây phải đích thân sa thải anh ta!” “Sa thải tôi?” Cao Chí Dũng cũng bất bất lực, ánh mắt không biết nên làm thế nào nhìn về phía Lục Tam Phong.
Muốn anh ta từ chức thì phải cần hội đồng quản trị nhất trí thông qua nghị quyết.
“Tôi đã cho anh ta quyền sở hữu cổ phiếu để anh ta gia nhập vào hội đồng quản trị!” Lục Tam Phong hạ giọng nói.
Giang Đông Việt nghe được lời này mặt mang đầy vẻ đắc ý, ngồi sang một bên, hai chân bắt chéo, dùng ngón tay chỉ vào giày da rồi nói: “Đã nghe thấy chưa, tôi đã nói từ trước rồi, mẹ nó cậu chỉ là một tên nhân viên quèn, chỉ là một con chó mà thôi.
Biết sao không, cho dù ông đây không hành động thì đây cũng là công ty mà em rể tôi điều hành, cho nên bất cứ lúc nào thì tôi cũng đều là ông chủ, sau này ăn nói chú ý một chút cho tôi nghe rõ chưa hả?”
Cao Chí Dũng cũng không thèm phản ứng với những lời nói này của Giang Đông Việt mà ngoảnh mặt về phía Lục Tam Phong hạ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, không dễ để giải thích cho bên hội đồng quản trị.
“Tôi sẽ giải thích!”
Chị dâu hai thấy Lục Tam Phong sắp xếp cho Giang Đông Việt như vậy nên vội vàng nói: “Cũng phải sắp xếp cho anh hai cậu nữa chứ, sắp xếp chuyện làm bên nhà máy kia nữa chứ.
Chị dâu cả ở một bên cũng mở miệng nói: “Anh cả cậu đã là ông tổng rồi, chuyện của Đông Cường không phải là chuyện anh ta nói một câu sao là được sao?” “Đúng rồi, đến lúc mọi chuyện là do tôi định đoạt, chuyện này của cậu thì có là gì chứ.” Giang Đông Việt ngồi ở đó giống như một ông chủ giàu có vậy.
Giang Đông Cường khó chịu, sao lại phải lăn lộn dưới tay anh cả, cho dù bản thân mình có tự nguyện thì đến lúc về nhà vợ cũng sẽ làm ầm lên mất, vậy thì vợ của mình mà gặp chị dâu cả chắc sẽ phải cúi đầu mất
Sắc mặt của chị dâu hai quả nhiên là khó coi, mở miệng nói: “Vậy để cho anh cả ở lại Thực phẩm Phong Giai đi, chúng ta đến xí nghiệp phía Nam kia làm giàu.” “Đúng đúng đúng, vậy thì đi đến xí nghiệp kia làm ông chủ." Giang Đông Việt mở miệng nói: “Không thể thiếu người quản lý được.
“Cũng được!” Lục Tam Phong gật đầu nói.
“Bây giờ cái gì anh cũng có thể làm được phải không?” Giang Hiểu Nghi nhìn chằm chằm vào anh ta và nói: “Em nói cho anh biết, anh có bỏ bao nhiêu tiền cũng không bao giờ mua được em đầu.
Anh cứ việc cho bọn họ tiền và quyền đi, cử việc mua chuộc họ.” “Hiểu Nghi, đừng có nói những lời tức giận như vậy” Chị dâu cả khuyên bảo: "Đều là người trong một nhà cả, miếng thịt này cũng không phải là bỏ vào trong bát của người khác, anh cả cô là người có năng lực.
Hơn nữa người của mình làm việc thì mới yên tâm, mới thật sự là làm cho cô, còn người bên ngoài nhận lương rồi lại giở thủ đoạn gian dối.
“Còn không phải như vậy sao, người ta kiếm được tiền công của cô rồi kéo dài công việc ra, làm gì có ai bán mạng cho cô nữa đâu?” Chị dâu hai cũng nói theo.
Ba người Cao Chí Dũng vừa vào cửa chưa được bao lâu thời gian mà thế giới quan đã được làm mới không biết bao nhiêu lần, đủ loại những lời bàn tán lời bàn tán nói ra đã không thể gây sốc thêm được nữa, tưởng chừng như muốn cười ra nước mắt.
Giang Đông Cường thấy Lục Tam Phong không nói lời nào lập tức nổi nóng, dùng tay chỉ vào Lục Tam Phong lớn tiếng quát: “Nếu như cậu không thoải mái với tôi thì tôi nói cho cậu biết, cậu cũng đừng hòng thoải mái, lời nói của cậu đã như đinh đóng vào cột rồi, nếu như Hiểu Nghi muốn đi, tôi cũng sẽ không để con bé đi, tôi là anh hai của con bé, còn cậu thì có là cái thá gì?” “Nếu như cậu muốn nói chuyện, muốn trở về đón người thì cậu phải có sự thành ý, còn nếu không muốn nói thì thôi, mau đi đi!” Chị dâu hai bắt đầu đuổi người, xua tay nói: “Dẹp hết mọi chuyện đi, không thèm đếm xỉa gì nữa
Chị dâu cả nghe được lời này đã ngay lập tức khó chịu.
Không dễ gì mới tới được đây, cô ta không muốn làm nữa thì tất cả sẽ không còn giá trị sao?
Đúng là không công bằng không đồng đều mà! Lục Tam Phong nhìn bọn họ, gật đầu trả lời: “Không thành vấn đề “Tôi...!tôi đây không cần bãi cát, nhà máy xi măng, đội xây dựng hay bất cứ điều gì, tôi cũng không muốn vị trí nào trong công ty cậu, đưa tiền là được rồi.
Còn chuyện “ Tạ Thành Kiên vốn còn rất ngượng ngùng, cảm thấy người nhà này hình như hơi quá đáng, nhưng thấy hai nhà khác đều đồng ý như vậy anh ta làm sao có thể cam tâm, anh ta quay đầu nhìn về phía Giang Hiểu Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Đòi bao nhiêu thì thích hợp.
Giang Hiểu Nghi cũng không biết rõ ràng, bây giờ thì cứ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cũng không buồn nghĩ nhiều mà thuận miệng nói: “Ba mươi tỷ!” “Ờ ờ, ba mươi tỷ!” Tạ Thành Kiên có chút gì đó không dám nhìn thẳng vào Lục Tam Phong, chính anh còn cảm thấy xấu hổ, hơn nữa anh ta cũng biết, rằng hiện tại Lục Tam Phong đang bị thất thế, người ta là vì quan tâm đến Giang Hiểu Nghi nên mới là trưng ra bộ dạng mặc cho người ta xâu xé, chứ còn nếu như thật sự nóng lên rồi thì những người có mặt ở đây có tăng gấp mười lần cũng không đủ xem.
Bởi vì một cái ổ khoá tình yêu thôi mà khiến cho bao nhiều người bị mắc kẹt.
“Tôi đồng ý bất cứ điều gì, nhưng hãy để tôi nói chuyện với cô ấy một mình một lúc.
Lục Tam Phong hạ giọng nói.
Cao Chí Dũng cũng không biết nên làm thế nào nên bây giờ chỉ có thể đi ra ngoài rồi ở bên ngoài chờ đợi.
Mấy nhà Giang Đông Việt, Giang Đông Cường và Giang Hiểu Hiện đều đã có những gì mình muốn, mãn nguyện đi ra khỏi cánh cửa lớn.
Giang Hiểu Nghi ngồi sững sờ ở đó nhìn Lục Tam Phong rồi chất vấn anh: "Gây khó dễ nhau bằng tiền phải không? Anh để anh cả và anh hai em quản lý hai công ty như vậy không phải là chê nó đóng cửa không đủ nhanh sao?" “Em có thể trở lại không?” Lục Tam Phong hạ giọng nói.
“Em quay lại thế nào được, anh cần em cho nên em phải quay lại.
Nhưng anh có nghĩ đến cảm nhận của em không, em sắp không sống được nữa rồi, bây giờ anh lại mang tiền đi tiêu xài hoang phí." Gianh Hiểu Nghi đã khóc không còn khóc được nữa, không ngừng hít thở sâu rồi nói: “Em nên rời đi.
Cô ấy nói đúng, em là một thứ dây leo.