Lục Tam Phong chỉ có thể giả vờ như không biết, đến khi sức khỏe của cô bình phục rồi, từ từ sẽ mang thai lần nữa, sau mưa sẽ có cầu vồng, thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất nhưng cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ nhất.
Giang Hiểu Nghi cảm thấy hình như cảm xúc của anh có gì đó không ổn, nhưng bây giờ tâm trạng của chính cô cũng chẳng tốt đẹp gì, cô không đoán nổi, cô chỉ cảm thấy mọi thứ coi như đang diễn ra một cách suôn sẻ, nếu nói đơn giản thì mọi chuyện đều đã qua.
Hai người đều giữ trong lòng những suy nghĩ của riêng mình, cũng có những tính toán riêng.
Tuy cùng nằm cạnh nhau trên một chiếc giường, nhưng đôi bên không ai nói một lời.
Sáng hôm sau, tất cả dường như trở lại bình thường.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được không khí trong nhà chẳng còn yên bình như trước.
Lục Tam Phong không đi làm, thay vào đó anh ở nhà gọi điện cho Dương Khanh.
Logistics Ong Vàng đang tăng trưởng một cách thuận lợi.
Anh đã ký hợp đồng với tám mươi phần trăm công ty Logistics ở thành phố này.
Các địa điểm Logistics và các tuyến đường vận chuyển sẽ được chỉnh đốn hoàn thiện trong vòng một tuần.
Và sẽ chính thức vận hành sau một tháng.
Lục Tam Phong mới chỉ nghe vài nét sơ lược, về ngành Logistics này Dương Khanh vẫn chuyên nghiệp hơn, đồng thời anh ta cũng có kiến thức về những giai đoạn biến đổi cơ bản.
Từ sáng tới tận trưa, Giang Hiểu Nghi luôn ngồi trên ghế sô pha xem tivi, nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt vào chiếc tivi, mà lúc nào cô cũng lơ đãng liếc nhìn Lục Tam Phong.
Mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô lại cảm thấy có lỗi, cả người cứ như ngồi trên đống lửa.
Dường như cô đang phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
Cô luôn giấu kín nó tận đáy lòng, chẳng dám nói ra.
Dì Lưu và Chu Nhan cũng cảm thấy rất rõ dường như trong nhà bầu không khí không còn hòa thuận vui vẻ như trước đó.
Họ đang nấu cơm trong phòng bếp một cách yên lặng.
Đối với các cặp vợ chồng, đều đáng sợ nhất là hai người cứ ngây ngốc ở chung nhưng không ai nói một câu nào, mà trong lòng mỗi người đều có những suy tính riêng.
Rất khó để yêu khi giấu diếm nhau quá nhiều điều, có khi còn chẳng phải là khó khăn mà chính là một loại tra tấn.
"Ăn cơm thôi!" Chu Nhan bưng đồ ăn lên rồi nói.
Lục Tam Phong liếc nhìn Giang Hiểu Nghi, thấy ánh mắt của cô đang lẩn tránh mình, anh lập tức đứng dậy nói: "Ăn cơm thôi nào!"
Bọn họ không cãi nhau, dường như sau một trận chiến long trời lở đất họ không biết phải làm thế nào để mọi thứ quay trở về như lúc đầu.
Hình như có một khoảng thời gian hai người họ còn không nói chuyện với nhau, càng không biết làm thế nào để sống chung với nhau, trông họ đều rất lúng túng vụng về.
Ngồi vào bàn ăn ai nấy đều chuyên chú vào ăn, Lục Tam Phong gắp một đũa thức ăn để vào chén của Giang Hiểu Nghi.
Cô cũng chỉ lặng lẽ ăn.
Bữa cơm này nhất định là bữa cơm buồn chán nhất kể từ lúc cô mang thai tới giờ.
Từ khi Giang Hiểu Nghi mang thai, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều, trên bàn ăn thường kể chuyện cười cho Lục Tam Phong nghe.
Chuyện cười còn chưa kể xong thì cô đã cười đến mức để lộ cả hàm răng sáng.
Khắp căn nhà tràn ngập tiếng cười của cô, có lúc cô còn nói chuyện cười đùa với mấy người trong hẻm.
Dù Tú Ngọc Nhi có nói lời cay nghiệt đi chăng nữa cô cũng chẳng bao giờ để bụng.
Nhưng mà sáng hôm nay, cô chưa từng bước chân ra khỏi cửa chính, thậm chí cả giàn bầu hồ lô mà cô thích nhất và tự tay trồng trong vườn cô cũng chẳng ngó ngàng đến.
"Em ăn nhiều vào, rồi ngủ một giấc buổi trưa đi, đến chiều khi nào thời tiết mát mẻ hơn.
Em hãy ra ngoài đi dạo, tiện thể mua vài bộ quần áo hay mấy thứ gì đó." Lục Tam Phong nhìn về phía Giang Hiểu Nghi nói.
"Em không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà thôi." Giang Hiểu Nghi nói xong thì đặt đũa xuống, rồi đứng lên nói tiếp: "Mọi người cứ ăn đi."
"Sao thế? Ăn có chút vậy à?"
Lục Tam Phong vội vàng hỏi.
"Trời nóng quá, ăn không nổi."
"Em muốn ăn cái gì, bảo dì Thẩm làm cho em, hay là nấu canh để khi nào em ngủ dậy thì uống." Lục Tam Phong nói với Giang Hiểu Nghi đang bước lên tầng.
"Không cần đâu, nuốt không trôi!" Giang Hiểu Nghi nói xong lập tức quay về phòng.
Dì Lưu thở dài, nhìn Lục Tam Phong nói: "Tổng giám đốc Lục, bệnh khó chữa chữa nhất chính là bệnh trong tim!"
Thời tiết đúng là rất nóng, Lục Tam Phong đang đứng ở cửa chính.
Anh xắn tay áo ngắn lên, để lộ cái bụng rồi dùng tay vỗ vào đó.
Lồng ngực luôn có cảm giác ngột ngạt, phải kìm nén tới mức phát hoảng.
Trong hẻm không có một bóng người, Lục Tam Phong ra khỏi con hẻm, đến quầy tạp hóa mua một gói thuốc lá rồi ngồi xổm ngay ở cửa hút thuốc.
Chiều đến, thời tiết mát mẻ hơn, cũng nhiều người đến cửa hàng tạp hóa hơn, đánh bài hoặc chơi cờ, đủ loại tiếng la hét vang lên không ngừng.
Một lá bài mỏng rơi xuống đất, âm thanh vang lên cũng rất lớn.
Nét mặt mỗi người đầy vẻ phấn khích, niềm vui của họ hóa ra lại giản đơn đến thế.
Lục Tam Phong hút hết nửa gói thuốc, hít một hơi thật sâu.
Anh thật muốn hét lên thật to, giải tỏa hết những khó chịu trong lòng.
Nhưng cuối cùng anh chỉ đứng dậy, đi về nhà.
Anh lái xe đi đón Như Lan về.
Bữa tối vẫn như vậy, bầu không khí trong nhà bị kìm nén như cái buồng oxy cao áp, ngay cả Như Lan cũng không hoạt bát như trước kia.
Lục Tam Phong cố gắng hết sức nói chuyện với cô bé, nói về một chú về chuyện trong nhà.
Nhưng cũng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt.
Thời gian một tuần trôi qua trong nháy mắt, đã là giữa tháng chín rồi.
Tuần này, Logistics Ong Vàng vẫn tăng trưởng nhanh chóng, kể từ khi Dương Khanh biết được Lục Tam Phong có người ở trên, thì lòng can đảm lớn hơn, anh ta không phải nhát gan rụt rè.
Anh ta chỉ sợ sau khi làm xong những việc đó không có ai công nhận mình mà thôi.
Trạng thái của Trương Phượng Tiên trong khoảng thời gian này cũng không tốt.
Cô ta cảm thấy mình không nên tham gia vào làm mọi thứ rối lên, lại nói tới chuyện này, thật sự...!thật sự là vô lý hết sức.
Cô ta gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi mấy lần, nhưng Giang Hiểu Nghi lại cầu xin cô ta qua điện thoại, nên cô ta chỉ có thể đồng ý, có lẽ tận đáy lòng cô ta cũng không chán ghét việc này lắm.
Ngày cuối tuần, tâm trạng của Giang Hiểu Nghi rất tốt.
Hôm nay, cô cho hai mẹ con dì Lưu nghỉ việc tự mình làm một bữa cơm.
Dưới ánh đèn, thần sắc của cô cũng hồng hào có sức sống hơn nhiều.
Lục Tam Phong thấy tâm trạng của cô tốt lên, bản thân cũng vui vẻ theo.
Như Lan ngồi đó nhìn một bàn đồ ăn, gương mặt nở nụ cười, trên tivi thì đang chiếu phim hoạt hình.
Một gia đình hòa thuận vui vẻ dường như trở về như trước đây.
Ăn cơm xong, Giang Hiểu Nghi đứng dậy, nhìn về phía Như Lan nói:
"Mau làm bài tập đi, làm xong rồi thì quay về phòng ngủ, ngày mai con còn phải đi học đó."
Như Lan xem phim hoạt hình một lúc rồi lập tức đi làm bài tập.
Lục Tam Phong đứng dậy, vừa giúp cô dọn dẹp chén đũa vừa nói: "Em cứ nghỉ ngơi đi, để anh rửa cho!"
"Một lúc nữa là Như Lan ngủ rồi, anh tắm rửa sạch sẽ đi!" Giang Hiểu Nghi nói thầm bên tại của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong sững sờ, nhìn gương mặt hồng hào của cô, cười nói: "Sẽ khiến em hài lòng."
Giang Hiểu Nghi không tiếp tục nói chuyện, lên tầng hai, cầm điện thoại trong phòng ngủ lên rồi gọi đi.
Tiếng điện thoại trong phòng làm việc của Trương Phượng Tiên vang lên, cô ta nhận điện thoại: "Alo, ai thế?"
"Là chị, Hiểu Nghi đây, em xuất phát chưa?" Giang Hiểu Nghi hỏi.
Trương Phượng Tiên ngây người ngồi trên ghế sô pha, cô ta cảm thấy đầu óc mình có một chút rối bời.
Trong tay cầm điện thoại, cổ họng thấy hơi khô khốc, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: "Hay là...!em..."
Giang Hiểu Nghi trầm mặc.
"Chút nữa em sẽ đến."
"Được."
Ban đêm khung cảnh bên ngoài thật ảm đạm, Trương Phượng Tiên vội vã lái xe trên đường.
Cô ta không hiểu tại sao hôm nay mình lại đi tới bước đường này, nếu như bị phát hiện ra thì tương lai phải đối mặt với anh thế nào đây?
Hai người phụ nữ một người thích anh nhiều năm với một người vẫn luôn âm thầm bên cạnh anh, đều dùng cách này để có được anh.
Tâm trí cô ta đang rất hỗn loạn, một mặt thì muốn, nhưng mặt khác lại sợ hãi.
Trong lúc suy nghĩ đang rối bời thì chiếc xe đã dừng lại ở đầu hẻm.
Như Lan đã ngủ rồi, Lục Tam Phong tắm xong thì đi lên lầu.
Đúng là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hợp, Đúng là giữa vợ chồng không gì là không thể xí xóa được.
Nút thắt trong lòng Giang Hiểu Nghi sẽ có một ngày nào đó được mở ra.
Giang Hiểu Nghi đi một đôi dép lê nữ rất đẹp, trên người mặc chiếc váy ngủ mỏng có dây thắt ở eo, trông rất quyến rũ.
"Sao lại đẹp đến vậy chứ?" Lục Tam Phong nhìn cô cười nói.
"Chúng ta chơi gì đó khác lạ một chút được không?"
"Khác lạ ư?" Lục Tam Phong có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, người ta gọi là tình thú hay gì đó."
"Em còn biết cả tình thú, ai nói cho em vậy?" Lục Tam Phong có chút vui mừng nói: "Em theo mấy người đấy học xấu rồi đó."
"Đừng quan tâm nhiều như vậy, em sẽ bịt mắt anh lại."
"Được!" Lục Tam Phong nằm xuống giường, nghiêng người ngã về phía sau nói: "Tới đi!"
"Trói tay và chân của anh trước!"
"Không thành vấn đề, chỉ cần em vui vẻ, tùy em xử lý!"
Giang Hiểu Nghi trói tay chân anh buộc lên giường bằng dây vải, sau đó bịt mắt anh lại và nói: "Anh nằm ở đây một lát, em bận làm chút chuyện, chút nữa sẽ tới, anh đừng có ngủ quên nha."
"Em nhanh lên đi!"
Giang Hiểu Nghi đi xuống lầu, nhìn thấy Trương Phượng Tiên đã đứng ở phòng khách rồi, cô nhìn cô ta rồi nói: "Cảm ơn!"
"Chị Hiểu Nghi, đây thực sự không phải là giải pháp, nó chỉ làm cho mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát hơn thôi, không có nút thắt trong lòng nào là không thể tháo gỡ." Trương Phượng Tiên đang thuyết phục.
"Đừng nói nhiều như vậy, mau đi tắm đi." Giang Hiểu Nghi đẩy cô ta vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt, Giang Hiểu Nghi rón ra rón rén lên lầu.
Đối với Lục Tam Phong mà nói, đêm nay vô cùng tối, thậm chí trong lòng anh có một chút lo lắng không yên chẳng nói được thành lời.
Anh luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, những suy nghĩ nằm trong trực giác đó cứ quanh quẩn trong tâm trí anh.
Vẫn là cảm giác quen thuộc, có thể cảm nhận được bàn tay, giọng nói, hơi thở của cô, mọi thứ đều rất quen thuộc, nhưng lại trộn lẫn một chút xa lạ.
Anh đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì trong một khoảnh khắc có ba bàn tay...!
Giang sơn diễm lệ, núi non trùng điệp, suối chảy róc rách, Thương Long vươn lên mặt đất, đâm thẳng vào đỉnh bầu trời cùng với tiếng thét vang vọng mang theo sự đau đớn.
Tâm trí Lục Tam Phong giống như có dòng điện xẹt qua, anh hét lên: "Ai đó? Không phải em?"
Trong phút chốc, cả căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay, đến cả tiếng hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Lục Tam Phong cảm thấy mọi chuyện đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của anh rồi, anh lập tức lao thẳng về phía con đường mình không thể nhìn rõ mà đi.
Anh vùng vẫy muốn đứng dậy, tấm vải màu đen giống như chiếc màn đen của một vở kịch đã hạ màn.
Bây giờ, hiện lên trước mắt anh là một thế giới thật vô lý.
Vở kịch này giống như là nghệ thuật cổ điển của phương Tây, nó thách thức lẽ thường, cũng thách thức cả sức chịu đựng của ba người.
Mỗi người như một con búp bê đầu gỗ, đứng yên bất động.
Đầu óc của Trương Phượng Tiên trống rỗng, cô ta phản ứng lại, muốn hòa giải, nói: "Bất...!bất ngờ chưa..."
Giang Hiểu Nghi ngồi sụp xuống một bên, sắc mặt xám xịt, cô đã thất bại rồi, một chút hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa, cũng chẳng còn mặt mũi, chỉ còn lại một chút biểu cảm trên khuôn mặt của người phụ nữ.
Trương Phượng Tiên bất chấp đau thương, lấy khăn tắm bên cạnh quấn vào người, ngồi sang một bên nói: "Là tôi đã lên kế hoạch, tôi thích anh, cách chiếm hữu như vậy có vẻ rất đáng khinh, nhưng ít nhất tôi không phải chịu giày vò nữa, rất nhiều người đã nói mong mà không được chính là đau đớn tột cùng của con người."
Cô ta nói xong lập tức xuống giường, hai chân vừa chạm đất thì một cơn đau đớn truyền tới, khiến cả người ngã ngồi xuống đất.
Giang Hiểu Nghi vội vàng xuống giường đỡ cô ta, nhưng Trương Phượng Tiên lại cắn răng chịu đựng, đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
"Phượng Tiên!"
Giang Hiểu Nghi đuổi theo ra ngoài..