**********
“Chị sao lại khóc rồi?” Trương Phượng Tiên giúp cô lau nước mắt, nói: “Không phải em nói là giúp chị sao? Nhìn chị xem, vừa rồi nói chị đã trải qua rất nhiều thăng trầm, đạo lý nào hiểu hơn em, tại sao lại giống như đứa trẻ vậy?”
“Thế này không phải vì vui sao?” Giang Hiếu Nghi thở dài một hơi, nhìn cô ấy cười, nói: “Chị không sao rồi, em mau nằm trên giường nghỉ ngơi đi, hai ngày nay em đều mệt mỏi vì chị rồi.”
“Chị thật sự không sao, đừng có nói lừa em đấy!” Trương Phượng Tiên nghi ngờ nhìn cô.
“Thực sự không sao, chị đã hứa với em, chuyện này đã có biện pháp giải quyết, chị còn muốn chết làm gì?”
Giang Hiểu Nghi nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ vai cô nói: “Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Trương Phượng Tiên thấy trạng thái của cô có vẻ ổn định hơn rồi, gánh nặng trong lòng đã có thể được hạ xuống, đơn giản tắm rửa một chút, nằm ở giường bên cạnh, đầu tiên chỉ muốn chợp mắt một lúc, xem trạng thái của cô ấy thế nào, nhưng hai đêm này đã làm cho cô ấy quá mệt mỏi, nên mới chợp mắt một chút đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Giang Hiểu Nghi nằm xuống nhưng không ngủ, cô yên lặng nhìn chằm chằm Trương Phượng Tiên, trên mặt mang theo nụ cười buồn bã, trong lòng thầm nghĩ, thật ra cho tới hôm nay cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Lục Tam Phong, hai người ngoài việc cơm áo gạo tiền, thì căn bản cũng không có nhiều chuyện trao đổi với nhau.
Cô luôn thuyết phục bản thân rằng, chỉ cần có con, thì anh sẽ là người của riêng cô, cho dù một ngày trong tương lại, nếu bản thân cô vì già nua xấu xí mà bị ruồng bỏ, đứa trẻ cũng sẽ vì cô mà tìm anh lý luận.
Một người phụ nữ không còn sức lực có thể dựa vào cái gì? Chỉ có thể dựa vào đứa bé.
Nhưng tất cả những điều này đã biến mất, áp lực từ gia đình, xã hội và bản thân ngay lập tức hủy hoại cô, giờ đây Giang Hiểu Nghi chỉ muốn tìm một người mẹ kế tốt hơn cho Như Lan, để thay thế cô.
Đã là nửa đêm, cô vùi đầu vào trong chăn khóc nức nở, tự nhủ: “Em thật sự không nỡ, anh tốt như vậy, em rất thích anh...”
Lục Tam Phong trở về nhà, ngồi ở phòng khách xem TV, TV đã không còn chương trình rồi, lập lòe một bông tuyết, trong miệng anh còn có một điều thuốc, đã cháy đến tàn thuốc lúc nào anh cũng không biết.
"Ai ya!"
Sau khi bị bỏng ngón tay xong, kêu đau một tiếng, Lục Tam Phong ném tàn thuốc xuống đất, anh đã hút hết nửa bao thuốc, cổ họng sắp bốc khói rồi.
Nhưng lại muốn hút một điều nữa.
Màn đêm quá yên tĩnh, Lục Tam Phong thậm chí có thể nghe thấy tiếng chó sủa từ đằng xa truyền đến, thật lớn giữa bầu trời đêm yên tĩnh.
Suy nghĩ của anh lại bị kéo về trong căn nhà cho thuê đổ nát, Lục Tam Phong lại cảm giác được đứng ở bên cạnh mặt nước, trong tay cầm hai sợi dây.
Sự lựa chọn của số phận.
Lục Tam Phong suy nghĩ rất nhiều, Giang Hiểu Nghi bị Lý Phượng mắng đến phát khóc, đi tham gia bữa tiệc tối ở nhà máy, bị người khác coi thường, lúc tối đi ngủ, trên hai tấm giường gỗ, cô ấy dùng hai tay vỗ dỗ dành cho Như Lan ngủ, sau đó lại liếc nhìn mình, đến nỗi đỏ hết cả mặt.
Mà bản thân mình lại nghĩ đến xưởng đóng hộp.
Vào mùa hè trong căn phòng nhỏ đó thực sự rất nóng, ngay cả tiền mua quạt điện cũng không có, chỉ có thể dùng quạt tay, nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ, mua một chút thịt, mua một chút rau, cô ấy luôn nói bản thân mình xa hoa lãng phí, ngày nào cũng mua thịt và lúc nào cũng sẽ có thịt, nhưng khi làm cơm thì đặc biệt vui vẻ.
Mỗi ngày đều quay về nói cho cô ấy, bản thân đã kiếm được bao nhiêu tiền, ánh mắt của Giang Hiểu Nghi nhìn bản thân, giống như đang sùng bái một vị anh hùng vĩ đại, không biết từ lúc nào, những ngày như vậy lại bắt đầu ít đi.
Lục Tam Phong bắt đầu bận rộn, về nhà càng ít rời đi càng nhiều, càng dành nhiều thời gian cho điện thoại, hai người như bị khóa chặt trên hai hòn đảo biệt lập, cũng chỉ liên lạc qua điện thoại trong chốc lát.
Ký ức hỗn độn hiện lên trong đầu, cuộc đời và kiếp trước của anh dần hòa lẫn vào nhau, Lục Tam Phong hít một hơi thuốc lá, có chút khó chịu ở cổ họng ho nhẹ một tiếng.
Thời gian đã điểm hơn ba giờ đêm rồi, hút xong bao thuốc Lục Tam Phong cảm thấy cổ họng nóng ran, uống một hơi cạn sạch ly nước, rồi lẳng lặng lên tầng nghỉ ngơi, cho đến khi trời hừng sáng, mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Chu Nhan đưa Như Lan đến trường học, buổi sáng bác sĩ đến kiểm tra, nói với Giang Hiểu Nghi rằng buổi chiều là cô ấy có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải chú ý nhiều hơn.
Khoảng hai giờ chiều, Lục Tam Phong đã thức dậy, gọi điện thoại cho nhà máy, để vài vị phó giám đốc khác phụ trách công việc hàng ngày, yêu cầu Dương Khanh phải nhanh chóng tiến hành quá trình thúc đẩy vận chuyển, trong thời gian hai ngày này, anh sẽ không đi nữa.
Cảm giác trong nhà máy cũng không có nhiều chuyện, tổng giám đốc Trương không đến, và tổng giám đốc Lục cũng không đến?
Chỉ là ai cũng thầm nghĩ trong lòng, không có nói ra ngoài, hơn nữa Điện Tử Thủy Hoàn gần đây rất nổi tiếng, mọi thứ đều trôi chảy không có trở ngại, cho nên công việc hàng ngày cũng không có vấn đề gì.
Sau ba giờ chiều, điện thoại vang lên, Lục Tam Phong vươn tay giật lấy điện thoại nói: “Ai vậy?”
"Là tôi!” Trương Phượng Tiên cổ gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ hơn, nói: “Hai chúng tôi đi chơi đủ rồi, một lúc nữa sẽ trở về nhà, buổi tối anh trở về nhà ăn cơm đi.”
“Hôm nay tôi không đến nhà máy.
Lục Tam Phong khàn giọng nói.
“Cổ họng của anh bị làm sao vậy?” Giang Hiểu Nghi không khỏi quan tâm hỏi: “Sao đột nhiên lại như thế này?”
“Có lẽ do anh ăn nhầm đồ đi, cộng thêm thân thể có chút không thoải mái, nên không đi, khi nào hai người về? Muốn ăn gì? anh sẽ nấu cho em ăn.”
“Anh đã bị như vậy rồi, còn nấu cơm làm gì, em trở về nấu cơm cho anh.” Giang Hiểu Nghi quan tâm nói: “Anh uống thuốc chưa? Thật sự không đến bệnh viện khám một chút, anh cả ngày bận rộn như vậy, không thể làm trì hoãn vì việc này được!”
“Không sao đâu!” Lục Tam Phong không khỏi nói: “Làm gì có chuyện lớn với anh, em...!đi chơi vui vẻ chứ?
“Cũng tốt lắm, đi ra ngoài mở mang tầm mắt, đừng nói cái này, trở về nói đi.” Giang Hiểu Nghi nói xong liền cúp điện thoại.
Trương Phượng Tiên nhìn cô lắc đầu bất lực, cô như thế này, còn lo lắng không biết cho sức khỏe của Lục Tam Phong, cả đời đều phải đi lo lắng cho anh ấy rồi!
Thay quần áo xong, Giang Hiểu Nghi nhìn vào gương mấy lần, rồi mới xuống tầng lên xe.
Lục Tam Phong đã nói với dì Lưu, bảo là không có chuyện gì xảy ra, anh không biết gì cả, đôi khi giả vờ bị lừa dối là một loại chuyện tốt.
Không tới một giờ, xe dừng ở cửa nhà, Trương Phượng Tiên mua rất nhiều hoa quả, túi lớn túi nhỏ, xách đồ vào nhà, nói: “Hai ngày nay, đã khiến chúng tôi quá mệt mỏi rồi? Không lo lắng vợ của anh sẽ bị tôi bắt đi sao..."
Cô ấy nói xong liền ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong, người đang đứng im tại chỗ.
“Anh...sao sắc mặt của anh trông khó coi như vậy?”
“Có sao?”
Giang Hiểu Nghi đi vào, cúi đầu, không dám nhìn mặt Lục Tam Phong, nghe được lời nói của Trương Phượng Tiên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cũng bị kinh hãi, Lục Tam Phong lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô thần, bộ râu xồm xoàm.
Dường như thời gian quay trở lại vài năm trước, một Lục Tam Phong không có tinh thần suốt ngày chỉ biết uống rượu và đánh bài.
“Anh cảm thấy khó chịu như vậy sao? Đến bệnh viện khám đi!” Giang Hiểu Nghi lo lắng.
“Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được.”
Dì Lưu cúi đầu không dám nhìn Giang Hiểu Nghi, bước tới cầm trái cây, người nhà này có vẻ điều có tâm sự, cả phòng im lặng mấy giây.
“Đi chơi chỗ nào?” Lục Tam Phong là người nói dối rất tốt, nhưng lúc này lại rất mất tự nhiên, ngồi xuống hỏi: "Cũng tốt, nên ra ngoài nhiều để trải nghiệm.”
“Phụ nữ mang thai phải vận động nhiều mà, ngày mai tôi còn phải đi làm, anh không đi, mà tôi cũng không đi, thì công ty sẽ trở nên hỗn loạn mất.”
Trương Phượng Tiên ngồi xuống nói: “Hai ngày nay đã khiến cô ấy rất mệt rồi, nhìn cô ấy có vẻ yếu đuối, chị Hiểu Nghi, mau ngồi xuống đi.”
Giang Hiểu Nghi ngồi xuống, khẽ liếc nhìn Lục Tam Phong, sau đó thu lại ánh mắt.
“Vậy ngày mai cô đi làm, tôi cần nghỉ ngơi một chút, về chuyện Logistics Ong Vàng, cô bàn bạc với Dương Khang, người này tâm thái có chút không ổn định” Lục Tam Phong đem câu chuyện chuyển sang chủ đề công việc.
Sau khi trò chuyện với Trương Phượng Tiên vài câu, Giang Hiểu Nghi đã đón Như Lan trở lại, vừa nhìn thấy mẹ, Như Lan hiện lên rất vui vẻ, vô cùng năng động.
Căn phòng này dường như đã có chút ấm áp.
Mỗi ngày ăn xong, Lục Tam Phong đi dạo trong ngõ, nhân tiện tiễn Trương Phượng Tiên về, đến bảy tám giờ tối mới về nhà, cả hai đều cảm thấy đối phương không bình thường.
“Đi ngủ sớm đi.
Hai ngày nay em đã mệt mỏi rồi.” Lục Tam Phong hướng về phía cô nói.
“Anh đã uống thuốc chưa?”
“Anh uống rồi!”
Trong phòng ngủ, hai người đang nằm trên giường, đều cố gắng ngủ, nhưng tâm tình đêm nay sáng hơn trăng vài phần, Lục Tam Phong lặng lẽ dựa vào người cô.
“Nóng!”
“Bật điều hòa đi.”
“Đừng, quá lãng phí điện.”
“Hay là bật quạt?”
“Đừng làm vậy, cứ nằm như thế này là được rồi.”
Lục Tam Phong không nghe lời cô nói, đứng dậy cắm quạt điện, ấn nút cho quay quạt, trong phòng trở nên mát mẻ hơn một chút, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, sau đó vòng tay ôm cô vào lòng.
“Nóng quá, ai ya, anh đừng dính sát nữa...”
Lục Tam Phong vòng tay qua eo cô, mũi có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cô, thì thào nói: “Kỳ thực anh rất thích em, anh yêu em! Dù em có trở thành gì đi nữa, anh cũng quen với ngôi nhà này có em, lúc này anh trở về, đều có em ở bên!”
Giang Hiểu Nghi quay lưng về phía Lục Tam Phong, nước mắt đã thấm ướt gối, cố gắng kiềm chế nỗ lực thở sâu, một lúc sau mới nói: “Đừng nói những câu nói vô nghĩa này dỗ dành em, em cũng không phải đứa trẻ lên ba, anh thực sự đối tốt với em, vậy...vậy vài ngày tới hãy làm đi.”
"Hå?"
Lục Tam Phong nhìn cô, cô vừa mới phẫu thuật xong, có thể làm sao?
“Không muốn thì thôi!”
“Nghỉ ngơi sớm đi, anh chỉ muốn em biết, anh thật ra đối với những người bình thường, đối với những đồ vật quan trọng, cũng không để ý lắm.” Lục Tam Phong ngược lại tìm cách khuyên nhủ.
Giang Hiểu Nghi lau nước mắt, lật người lại nói: “Đừng nói nhảm nữa, anh có thể làm không?”
“Có thể, em hiện tại cũng không cho phép, đúng không?”
“Em cho phép, qua vài ngày nữa, anh nên điều chỉnh cơ thể của mình tốt trước đi!”
“Được!” Lục Tam Phong đồng ý, vươn tay ôm cô nói: “Trời nóng như vậy, có giống như căn phòng năm ấy chúng ta thuê”
“So với lúc đó mát hơn nhiều rồi, ít nhất cũng có quạt điện” Giang Hiểu Nghi tự lẩm bẩm.
“Đúng vậy, em bây giờ còn đẹp hơn lúc đó.”
"Cũng đã ba mươi tư tuổi rồi, cũng xinh đẹp gì nữa, đừng nói nữa, khi đó anh cũng không nói nhiều như vậy, cả ngày chỉ nghĩ đến đồ hộp cùng ống nước của nhà góa phụ trên tầng Giang Hiểu Nghi nhìn anh ấy, đặt đầu của mình trên cánh tay nói: “Đi ngủ đi.”
Lục Tam Phong bị cô làm cho cười, hôn lên môi cô như chuồn chuồn đạp nước.
Giang Hiểu Nghi lần này không còn ngại ngùng nữa, mà chủ động tiếp đón, vừa hôn, vừa khóc!.